Khúc Giao Hưởng Quân Hôn
-
Chương 15
Ngũ Việt càng lúc càng nóng nảy, muốn đem viên đạn này ném cho Ninh Tĩnh, nhưng Ninh Tĩnh lại ôm lấy hai cánh tay, bộ dạng như đang chờ xem kịch vui. Mà Dư Nhược Nhược này còn cố tình dính sát vào người anh, đúng là người say thì không thể nhận ra ai với ai mà, cứ bắt đại lấy một người nào đó, sống chết đều không buông lỏng cánh tay. . ..
Ngũ Việt nhất thời khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn nên về hành tinh của mình thôi, nếu không sẽ bị bắn nổ đến hồn phi phách tán.
Tay trái Nhan Bồi Nguyệt theo hướng Ngũ Việt tiến tới bắt lấy cánh tay đang bám người y như bạch tuộc của Dư Nhược Nhược, tay phải lại lao tới đánh một quyền về phía Ngũ Việt, trong mắt đều là dao găm, Ngũ Việt cũng nhìn thấy được, cảm giác như mình đang bị lăng trì xử tử.
Ngũ Việt che nửa gương mặt gào khóc: “Nhan Bồi Nguyệt cậu có phải là người không vậy? Tình nghĩa chúng ta bao nhiêu, thế mà hôm nay cậu lại vì một người phụ nữ hủy hoại khuôn mặt của mình. Cậu còn là cậu sao? Chẳng phải nói là anh em như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo sao?”
Ngũ Việt lên án tố cáo, chuẩn bị tiếp tục, quyền cước tiếp đón.
Vẻ mặt Ninh Tĩnh hả hê vui sướng khi người khác gặp họa, khom lưng xuống nói: “Biết câu chuyện đơn giản lại biến thành phức tạp không? Gọi vợ của người khác là quần áo, nhưng phụ nữ của mình lại là tâm can. .”
Sau đó lại đứng lên tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Nhan Bồi Nguyệt, Dư Nhược Nhược uống rượu say mơ hồ không có gì kì quái, nhưng người bạn thân anh vẫn rất bình thường, anh ta nói thích nhất kiểu phụ nữ đàng hoàng, anh cần phải giám sát chặt chẽ hơn. Đầu năm nay, những người thích đoạt vợ của người khác càng ngày càng nhiều đấy”. Nói xong mặt mày hài lòng, hận không thể vui mừng hát bài Sơn ca(1)
(Sơn ca: ca hát dân gian, thường lưu hành ở miền nam Trung Quốc)
Ngũ Việt phát hoảng, bây giờ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội được rồi. con gái miền nam người không phải là mẫu dạ xoa thì chính là Hộ tam nương, gấp đến độ nói năng cũng không mạch lạc: “Lão đại, cậu hãy nghe tôi nói. . .chuyện này hoàn toàn không phải như cậu thấy. . .chuyện này. .. nói như thế nào đây. . .”
Nhan Bồi Nguyệt lười phải so đo với Ngũ Việt, đánh đến sưng mặt sưng mũi, bỏ lại đôi mắt lạnh đến thấu xương: “ngày mai cút về ổ cho tôi, không bao giờ cho phép tới nữa!”
. . . . .. .
Dư Nhược Nhược hoàn toàn không biết mình bây giờ đang tựa lên cái người mình vừa cho một cái bạt tai, tựa như cá mực không ngừng trượt xuống, mất hết khí lực.
Trong miệng vẫn còn huyên thuyên, người khác nghe không hiểu, Nhưng Nhan Bồi Nguyệt lại nghe thấy rất rõ ràng: “Nhan Bồi Nguyệt, đồ khốn, cướp đi nụ hôn đầu, còn muốn chiếm đoạt đêm đầu lấy đêm đầu của tôi. . ..cầm thú. ..súc sinh...đồ con rùa. . .đồ khốn. . .”
Thì ra đây là nụ hôn đầu của cô???
Nhan Bồi Nguyệt không tự chủ được sờ sờ đôi môi, khó trách lại ngây thơ như vậy. . .kì lạ, sao trong lòng anh lại dâng lên một loại vui sướng đây. . .
Lúc ở trên xe, cô liên tục vặn vẹo tựa như người không xương, cái dây thắt an toàn ở vị trí ghế phụ cũng không giữ cô lại được. Nhan Bồi Nguyệt hết sức bất đắc dĩ, thầm than như một oán phụ, không biết là mình đã tạo nên nghiệt gì nữa?
Thật ra thì Nhan Bồi Nguyệt biết khi còn ở cấp ba Dư Nhược Nhược chỉ ngắm được chứ không thể dùng được như súng lục bạch lạp bằng bạc. nói nặng lời một chút cô có thể sẽ khóc thành mưa to gió lớn khiến ba nghìn dặm xung quanh chảy thành sông. Hơn nữa vào thời điểm kết hôn anh cũng đã bị dặn dò qua, đối với vợ thì không giống như đối với binh sĩ, phải kiên nhẫn, phải cẩn thận, nếu như thật lòng. . .
Mẹ nó. . .khó trách làm lính còn dễ hơn lấy vợ sinh con nhiều.
Anh không có biện pháp, chỉ có thể một tay giữ để cơ thể cô không giãy dụa lung tung, một ty lái xe. Cũng may buổi tối giao thông thông thuận, hai người an toàn trở về nhà.
Nhà ở không có thang máy, anh cũng không có biện pháp, lại chỉ có thể khiêng cô lên lầu, chẳng khác gì bao cát gánh gạo.
Dư Nhược Nhược uống rượu nhiều quá, vốn trong dạ dày đã sông cuộn biển gầm khó chịu, bị anh khiêng lên như vậy càng không chịu nổi, nhịn khong được liền nôn ra ngoài. . .
Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy sau lưng có chút ấm ấm, sắc mặt tái xanh, Dư Nhược Nhược, chờ sáng mai tỉnh lại anh sẽ tìm em tính sổ!
Trên thức tế, cô chưa kịp tỉnh lại, ngày thứ hai mặt trời lên cao, Nhan Bồi Nguyệt không nói một câu đã rời đi. Dư Nhược Nhược đầu đau như búa bổ, trên tủ lạnh dán tấm giấy nhớ: rời giường thì uống trước một ly nước mật ong.
Chữ niết Nhan Bồi Nguyệt rất sắc bén, như thanh kiếm cây cung, cơ hồ muốn xuyên qua tờ giấy nhớ mỏng manh.
Cô mím môi uống cạn ly nươc mật ong ngọt ngào, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Một là vị mặn, cuối cùng có chút áy náy, anh thân là sĩ quan, có lẽ rất ít khi bị người khác làm ra chuyện mất mặt là tát vào mặt như vậy. Một là vị chua, nghĩ tới hia người kết hôn nhưng không tình yêu làm trụ cột; một là vị cay, không nghĩ tới tối hôm qua hôn cô từ đáy lòng; một là vị khổ, gả cho một quân nhân thì mới biết cái khổ như thế nào; một là vị ngọt, giống như là ly nước mật ong trong tay bây giờ. . .
Cô cũng coi như là đã trưởng thành rồi, trong những ngày mơ hồ sống chung coi như xong. Kết hôn vào cái ngày đó, mợ đã ngàn dặn ngàn dò rằng đừng có phóng túng, không kiêng nể gì giống như trước đây. . .mợ cũng là nửa mẹ, rốt cuộc cũng là vì cô mà suy nghĩ.
Nhớ lại từ lúc kết hôn cho tới nay, trong lòng cô lúc nào cũng bài xích cho nên vẫn không có sắc mặt tốt, so với Nhan Bồi Nguyệt thì không biết cô còn cường ngạnh như thế nào.
Trong chuyên mục của Ninh Tĩnh có nhắc tới: hôn nhân tựa như một bản hòa âm, có nhanh, có chậm, có êm đềm mà cũng có dồn dập. Nếu như bạn đang chìm trong đó, tự nhiên sẽ biết. tiết tấu hay luôn là loại dễ nghe mà dồn dập, loại khong được ưa thích là ồn ào và chậm rãi. Nhưng như vậy thì thế nào? Hôn nhân chính là hai chữ: chịu đựng. Phượng hoàng xuất hiện bị người vây xem, không xuất hiện thì cả người tan xương. . .
Quả nhiên, đem hôn nhân cùng tình yêu nói hợp lại thành một chẳng khác gì đem thực tế và ước mơ hợp lại, đó chính là truyện thiếu nhi.
Thật ra thì cô bé nào chưa từng có ảo tưởng, hoàng tử cao lớn, nụ cười như gió, ánh mắt như ngọc. Nhưng thực tế thì. . .Dư Nhược Nhược ảo tưởng Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô cười vô lại, đột nhiên sợ hết hồn, dùng sức lắc đầu, tốt nhất là bộ mặt thối nghiêm trang hằng ngày đó.
Hôm nay là ngày duyệt binh điểm tướng, khóa huấn luyện thực tế ba tháng một lần rốt cục bắt đầu. Sư đoàn năm gồm bốn đội, các đoàn trưởng khác đều lớn tuổi hơn Nhan Bồi Nguyệt, ít nhiều cũng có tư tưởng khinh địch. Làm lên được cái chức thượng tá này là do có quan hệ ngầm, cho nên vẫn luôn bày ra thái độ không tôn trọng.
Có câu nói như thế này: bệnh hừng hực mọt cái, đem hừng hực nhất oa (cái này mình không hỉu nó là như thế nào hic ^ ^)
Mỗi người đều chờ đợi nhìn Nhan Bồi Nguyệt làm trò cười, thế nhưng anh lại cực kì trấn định, chỉ huy đến: “Lên đường!!!”
Nhan Bồi Nguyệt dặn dò lại lại hai câu với trại trưởng: “thứ nhất, nếu không chạy về được đầu tiên thì mỗi sáng dậy sớm hơn một giờ rồi buộc bao cát chạy bộ; thứ hai, nghe thấy tiếng trống thì tập hợp, nghe tiếng chuông kêu thì giải tán, phục tùng mệnh lệnh, mọi hành động đều nghe theo chỉ huy”.
Phía mọi người đứng nghiêm, trong lòng tất cả đều là kính trọng, cái gọi là không thị mà uy, cái gọi là mưu lược cho triều đình, quyết thắng ở ngoài dặm xa, đây chính là nói đoàng trưởng của bọn họ mà
Tham mưu trưởng Sư năm nay đã ngoài 50, từ xa nhìn khuôn mặt Nhan Bồi Nguyệt cùng với các binh sĩ dưới anh đang xếp thành hàng, không tự chủ nhớ lại mình khi xưa, thân thể của một người đàn ông, trăm vạn hướng tới nhân dân, trói buộc trách nhiệm lại, cúi người xuống tới gót chân để tiếp thu ý kiến, nào dám ngẩng đầu nhìn người, pháp chế cho phép như vậy.
Ngược lại, đây thật sự là khuôn cách của người trời sinh để lãnh đạo.
Binh lính chậm rãi rời đi đã là sau giữa trưa, Tối qua Nhan Bồi Nguyệt trông chừng vợ cả đem chưa được ngủ đang định trở về ngủ bù liền bị Tham Mưu Trưởng gọi lại.
“Đoàn trưởng Nhan, dừng bước”
“Tham mưu trưởng Tiếu tìm tôi có việc?” Anh đứng thẳng mà không sợ cấp trên gây phiền phức.
“Thời tiết đẹp như vậy, trong sân huấn luyện rốt cuộc thanh tĩnh không ít. Lúc tiệc chúc mừng cậu thăng chức Thượng tá tôi không có ở đây, hôm nay sẽ bù vào, hay là đến chỗ tôi uống ly rượu?” Lúc cười trên trán hiện lên những nếp nhăn xếp chồng lên nhau, giống như trước đây hay gấp quạt giấy lại.
“Lòng tốt của Tham mưu trưởng tôi xin nhận, chỉ là bây giờ tôi đang có việc trên người, tha lỗi cho tôi không thể theo cùng”. Anh cự tuyệt không nể tình, như đinh chém sắt.
Sắc mặt Tiếu Hưng Thành lập tức trầm xuống.
Nhan Bồi Nguyệt xoay người rời đi, giả vờ như không nhìn thấy. Ý tốt cùng thâm ý dấu giếm của Tham mưu trưởng anh không phải không biết; chiến sĩ sợ buông lỏng, quan quân sợ tập trung anh cũng không phải không biết. Trong quân đội kết bè kết cánh, đây là phạm pháp, anh càng thêm biết rõ.
Hành vi của Tham mưu trưởng Tiếu anh cũng đã từng nghe qua, sợ trong lòng Trung tướng đã biết trước, chỉ là ngại vì tham mưu trưởng là lão tướng đã lập nên nhiều công lao, tạm thời còn án binh bất động.
Loại phiền phức này, anh không có hứng thú.
Khi Nhan Bồi Nguyệt về đến nhà thì Dư Nhược Nhược đã đi làm rồi, cũng để lại một tờ giấy nhớ: “Cám ơn anh, còn có. . .chuyện tối hôm qua, thật xin lỗi”
Anh nhoẻn miệng cười một cái. Một đôi vợ chồng, cùng sống dưới một mái nhà, lại chỉ có thể dùng chữ viết để trao đổi thì mới có hơi thở yên bình.
. .. . . .
Những ngày sau trôi qua hật nhanh trong cáo thành phố này, mùa hạ dài dòng rốt cuộc do tuổ già sức yếu mà tập tễnh rời đi, kéo theo cái bóng lưng thật dài đắp lên bầu trời thành phố, nhiệt độ từ từ xuống thấp, lá khô trải thảm, lưu luyến ở trên đường cả ngày.
Trong lòng của Dư Nhược Nhược, bây giờ cũng đang là thời điểm thay đổi cảm xúc, xảy ra một chuyện long trời lở đất. . .
Ngũ Việt nhất thời khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn nên về hành tinh của mình thôi, nếu không sẽ bị bắn nổ đến hồn phi phách tán.
Tay trái Nhan Bồi Nguyệt theo hướng Ngũ Việt tiến tới bắt lấy cánh tay đang bám người y như bạch tuộc của Dư Nhược Nhược, tay phải lại lao tới đánh một quyền về phía Ngũ Việt, trong mắt đều là dao găm, Ngũ Việt cũng nhìn thấy được, cảm giác như mình đang bị lăng trì xử tử.
Ngũ Việt che nửa gương mặt gào khóc: “Nhan Bồi Nguyệt cậu có phải là người không vậy? Tình nghĩa chúng ta bao nhiêu, thế mà hôm nay cậu lại vì một người phụ nữ hủy hoại khuôn mặt của mình. Cậu còn là cậu sao? Chẳng phải nói là anh em như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo sao?”
Ngũ Việt lên án tố cáo, chuẩn bị tiếp tục, quyền cước tiếp đón.
Vẻ mặt Ninh Tĩnh hả hê vui sướng khi người khác gặp họa, khom lưng xuống nói: “Biết câu chuyện đơn giản lại biến thành phức tạp không? Gọi vợ của người khác là quần áo, nhưng phụ nữ của mình lại là tâm can. .”
Sau đó lại đứng lên tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Nhan Bồi Nguyệt, Dư Nhược Nhược uống rượu say mơ hồ không có gì kì quái, nhưng người bạn thân anh vẫn rất bình thường, anh ta nói thích nhất kiểu phụ nữ đàng hoàng, anh cần phải giám sát chặt chẽ hơn. Đầu năm nay, những người thích đoạt vợ của người khác càng ngày càng nhiều đấy”. Nói xong mặt mày hài lòng, hận không thể vui mừng hát bài Sơn ca(1)
(Sơn ca: ca hát dân gian, thường lưu hành ở miền nam Trung Quốc)
Ngũ Việt phát hoảng, bây giờ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội được rồi. con gái miền nam người không phải là mẫu dạ xoa thì chính là Hộ tam nương, gấp đến độ nói năng cũng không mạch lạc: “Lão đại, cậu hãy nghe tôi nói. . .chuyện này hoàn toàn không phải như cậu thấy. . .chuyện này. .. nói như thế nào đây. . .”
Nhan Bồi Nguyệt lười phải so đo với Ngũ Việt, đánh đến sưng mặt sưng mũi, bỏ lại đôi mắt lạnh đến thấu xương: “ngày mai cút về ổ cho tôi, không bao giờ cho phép tới nữa!”
. . . . .. .
Dư Nhược Nhược hoàn toàn không biết mình bây giờ đang tựa lên cái người mình vừa cho một cái bạt tai, tựa như cá mực không ngừng trượt xuống, mất hết khí lực.
Trong miệng vẫn còn huyên thuyên, người khác nghe không hiểu, Nhưng Nhan Bồi Nguyệt lại nghe thấy rất rõ ràng: “Nhan Bồi Nguyệt, đồ khốn, cướp đi nụ hôn đầu, còn muốn chiếm đoạt đêm đầu lấy đêm đầu của tôi. . ..cầm thú. ..súc sinh...đồ con rùa. . .đồ khốn. . .”
Thì ra đây là nụ hôn đầu của cô???
Nhan Bồi Nguyệt không tự chủ được sờ sờ đôi môi, khó trách lại ngây thơ như vậy. . .kì lạ, sao trong lòng anh lại dâng lên một loại vui sướng đây. . .
Lúc ở trên xe, cô liên tục vặn vẹo tựa như người không xương, cái dây thắt an toàn ở vị trí ghế phụ cũng không giữ cô lại được. Nhan Bồi Nguyệt hết sức bất đắc dĩ, thầm than như một oán phụ, không biết là mình đã tạo nên nghiệt gì nữa?
Thật ra thì Nhan Bồi Nguyệt biết khi còn ở cấp ba Dư Nhược Nhược chỉ ngắm được chứ không thể dùng được như súng lục bạch lạp bằng bạc. nói nặng lời một chút cô có thể sẽ khóc thành mưa to gió lớn khiến ba nghìn dặm xung quanh chảy thành sông. Hơn nữa vào thời điểm kết hôn anh cũng đã bị dặn dò qua, đối với vợ thì không giống như đối với binh sĩ, phải kiên nhẫn, phải cẩn thận, nếu như thật lòng. . .
Mẹ nó. . .khó trách làm lính còn dễ hơn lấy vợ sinh con nhiều.
Anh không có biện pháp, chỉ có thể một tay giữ để cơ thể cô không giãy dụa lung tung, một ty lái xe. Cũng may buổi tối giao thông thông thuận, hai người an toàn trở về nhà.
Nhà ở không có thang máy, anh cũng không có biện pháp, lại chỉ có thể khiêng cô lên lầu, chẳng khác gì bao cát gánh gạo.
Dư Nhược Nhược uống rượu nhiều quá, vốn trong dạ dày đã sông cuộn biển gầm khó chịu, bị anh khiêng lên như vậy càng không chịu nổi, nhịn khong được liền nôn ra ngoài. . .
Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy sau lưng có chút ấm ấm, sắc mặt tái xanh, Dư Nhược Nhược, chờ sáng mai tỉnh lại anh sẽ tìm em tính sổ!
Trên thức tế, cô chưa kịp tỉnh lại, ngày thứ hai mặt trời lên cao, Nhan Bồi Nguyệt không nói một câu đã rời đi. Dư Nhược Nhược đầu đau như búa bổ, trên tủ lạnh dán tấm giấy nhớ: rời giường thì uống trước một ly nước mật ong.
Chữ niết Nhan Bồi Nguyệt rất sắc bén, như thanh kiếm cây cung, cơ hồ muốn xuyên qua tờ giấy nhớ mỏng manh.
Cô mím môi uống cạn ly nươc mật ong ngọt ngào, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Một là vị mặn, cuối cùng có chút áy náy, anh thân là sĩ quan, có lẽ rất ít khi bị người khác làm ra chuyện mất mặt là tát vào mặt như vậy. Một là vị chua, nghĩ tới hia người kết hôn nhưng không tình yêu làm trụ cột; một là vị cay, không nghĩ tới tối hôm qua hôn cô từ đáy lòng; một là vị khổ, gả cho một quân nhân thì mới biết cái khổ như thế nào; một là vị ngọt, giống như là ly nước mật ong trong tay bây giờ. . .
Cô cũng coi như là đã trưởng thành rồi, trong những ngày mơ hồ sống chung coi như xong. Kết hôn vào cái ngày đó, mợ đã ngàn dặn ngàn dò rằng đừng có phóng túng, không kiêng nể gì giống như trước đây. . .mợ cũng là nửa mẹ, rốt cuộc cũng là vì cô mà suy nghĩ.
Nhớ lại từ lúc kết hôn cho tới nay, trong lòng cô lúc nào cũng bài xích cho nên vẫn không có sắc mặt tốt, so với Nhan Bồi Nguyệt thì không biết cô còn cường ngạnh như thế nào.
Trong chuyên mục của Ninh Tĩnh có nhắc tới: hôn nhân tựa như một bản hòa âm, có nhanh, có chậm, có êm đềm mà cũng có dồn dập. Nếu như bạn đang chìm trong đó, tự nhiên sẽ biết. tiết tấu hay luôn là loại dễ nghe mà dồn dập, loại khong được ưa thích là ồn ào và chậm rãi. Nhưng như vậy thì thế nào? Hôn nhân chính là hai chữ: chịu đựng. Phượng hoàng xuất hiện bị người vây xem, không xuất hiện thì cả người tan xương. . .
Quả nhiên, đem hôn nhân cùng tình yêu nói hợp lại thành một chẳng khác gì đem thực tế và ước mơ hợp lại, đó chính là truyện thiếu nhi.
Thật ra thì cô bé nào chưa từng có ảo tưởng, hoàng tử cao lớn, nụ cười như gió, ánh mắt như ngọc. Nhưng thực tế thì. . .Dư Nhược Nhược ảo tưởng Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô cười vô lại, đột nhiên sợ hết hồn, dùng sức lắc đầu, tốt nhất là bộ mặt thối nghiêm trang hằng ngày đó.
Hôm nay là ngày duyệt binh điểm tướng, khóa huấn luyện thực tế ba tháng một lần rốt cục bắt đầu. Sư đoàn năm gồm bốn đội, các đoàn trưởng khác đều lớn tuổi hơn Nhan Bồi Nguyệt, ít nhiều cũng có tư tưởng khinh địch. Làm lên được cái chức thượng tá này là do có quan hệ ngầm, cho nên vẫn luôn bày ra thái độ không tôn trọng.
Có câu nói như thế này: bệnh hừng hực mọt cái, đem hừng hực nhất oa (cái này mình không hỉu nó là như thế nào hic ^ ^)
Mỗi người đều chờ đợi nhìn Nhan Bồi Nguyệt làm trò cười, thế nhưng anh lại cực kì trấn định, chỉ huy đến: “Lên đường!!!”
Nhan Bồi Nguyệt dặn dò lại lại hai câu với trại trưởng: “thứ nhất, nếu không chạy về được đầu tiên thì mỗi sáng dậy sớm hơn một giờ rồi buộc bao cát chạy bộ; thứ hai, nghe thấy tiếng trống thì tập hợp, nghe tiếng chuông kêu thì giải tán, phục tùng mệnh lệnh, mọi hành động đều nghe theo chỉ huy”.
Phía mọi người đứng nghiêm, trong lòng tất cả đều là kính trọng, cái gọi là không thị mà uy, cái gọi là mưu lược cho triều đình, quyết thắng ở ngoài dặm xa, đây chính là nói đoàng trưởng của bọn họ mà
Tham mưu trưởng Sư năm nay đã ngoài 50, từ xa nhìn khuôn mặt Nhan Bồi Nguyệt cùng với các binh sĩ dưới anh đang xếp thành hàng, không tự chủ nhớ lại mình khi xưa, thân thể của một người đàn ông, trăm vạn hướng tới nhân dân, trói buộc trách nhiệm lại, cúi người xuống tới gót chân để tiếp thu ý kiến, nào dám ngẩng đầu nhìn người, pháp chế cho phép như vậy.
Ngược lại, đây thật sự là khuôn cách của người trời sinh để lãnh đạo.
Binh lính chậm rãi rời đi đã là sau giữa trưa, Tối qua Nhan Bồi Nguyệt trông chừng vợ cả đem chưa được ngủ đang định trở về ngủ bù liền bị Tham Mưu Trưởng gọi lại.
“Đoàn trưởng Nhan, dừng bước”
“Tham mưu trưởng Tiếu tìm tôi có việc?” Anh đứng thẳng mà không sợ cấp trên gây phiền phức.
“Thời tiết đẹp như vậy, trong sân huấn luyện rốt cuộc thanh tĩnh không ít. Lúc tiệc chúc mừng cậu thăng chức Thượng tá tôi không có ở đây, hôm nay sẽ bù vào, hay là đến chỗ tôi uống ly rượu?” Lúc cười trên trán hiện lên những nếp nhăn xếp chồng lên nhau, giống như trước đây hay gấp quạt giấy lại.
“Lòng tốt của Tham mưu trưởng tôi xin nhận, chỉ là bây giờ tôi đang có việc trên người, tha lỗi cho tôi không thể theo cùng”. Anh cự tuyệt không nể tình, như đinh chém sắt.
Sắc mặt Tiếu Hưng Thành lập tức trầm xuống.
Nhan Bồi Nguyệt xoay người rời đi, giả vờ như không nhìn thấy. Ý tốt cùng thâm ý dấu giếm của Tham mưu trưởng anh không phải không biết; chiến sĩ sợ buông lỏng, quan quân sợ tập trung anh cũng không phải không biết. Trong quân đội kết bè kết cánh, đây là phạm pháp, anh càng thêm biết rõ.
Hành vi của Tham mưu trưởng Tiếu anh cũng đã từng nghe qua, sợ trong lòng Trung tướng đã biết trước, chỉ là ngại vì tham mưu trưởng là lão tướng đã lập nên nhiều công lao, tạm thời còn án binh bất động.
Loại phiền phức này, anh không có hứng thú.
Khi Nhan Bồi Nguyệt về đến nhà thì Dư Nhược Nhược đã đi làm rồi, cũng để lại một tờ giấy nhớ: “Cám ơn anh, còn có. . .chuyện tối hôm qua, thật xin lỗi”
Anh nhoẻn miệng cười một cái. Một đôi vợ chồng, cùng sống dưới một mái nhà, lại chỉ có thể dùng chữ viết để trao đổi thì mới có hơi thở yên bình.
. .. . . .
Những ngày sau trôi qua hật nhanh trong cáo thành phố này, mùa hạ dài dòng rốt cuộc do tuổ già sức yếu mà tập tễnh rời đi, kéo theo cái bóng lưng thật dài đắp lên bầu trời thành phố, nhiệt độ từ từ xuống thấp, lá khô trải thảm, lưu luyến ở trên đường cả ngày.
Trong lòng của Dư Nhược Nhược, bây giờ cũng đang là thời điểm thay đổi cảm xúc, xảy ra một chuyện long trời lở đất. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook