Ngày hôm sau, vừa rạng sáng cô còn đang trong giấc mộng liền bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhan Bối Nguyệt chỉ gõ một cái tượng trưng, liền đẩy cửa ra bước vào.

Cô dụi dụi con mắt: “Làm gì?”

Anh bày ra sắc mặt không tốt: “Kiểm tra phòng.”

. . . . . .

“Buổi tối anh trở về, tiếp tục chườm đá cho hạ xuống, ban ngày không nên lộn xộn. Đã giúp em xin nghỉ ở công ty rồi.”

Mắt cá chân cũng không có sưng lên đặc biệt, anh xoa xoa rượu thuốc, nói xong liền đi ra ngoài.

Dư Nhược Nhược há miệng một hồi lâu không có hỏi ra lời, vậy sáng hôm nay cô làm sao ăn uống vệ sinh . . . .

Kết quả đến phòng khách mới phát hiện, Tiểu Diệp ngày hôm qua lại xuất hiện.

Cô nhất thời cảm thấy hoa đầu choáng váng, trong lỗ mũi dư âm không dứt, tất cả đều là đoàn trưởng phu nhân, đoàn trưởng phu nhân. . . . . . Mấu chốt là người ta còn ôm một rổ quýt mật, nói cười ríu rít: “Doanh trưởng Lý nghe nói phu nhân của sếp thích ăn mật kết, nên bảo em đưa chút tới đây.”

Dư Nhược Nhược trừng mắt to mắt nhỏ với một rổ quýt mật, trên mặt hơi không nhịn được, cả bộ đội đều biết chuyện xấu xa cô làm rồi?

Đoán chừng Nhan Bồi Nguyệt cũng cảm thấy xưng hô này khó nghe, nhíu mày một cái: “Gọi chị dâu là tốt rồi.”

Quả nhiên, thủ trưởng lên tiếng tạo tác dụng.

“Tiểu Diệp, hôm nay em phụ trách chăm sóc chị dâu, đừng cho cô ấy chạy loạn lộn xộn.”

“Dạ, thủ trưởng.” Tiểu Diệp vốn đang đỡ Dư Nhược Nhược, lập tức chào quân lễ. Quả nhiên phản xạ có điều kiện khi nhận được mệnh lệnh thật rất đáng sợ.

Hai người nửa đời quen thuộc đang ở trong phòng khách xem ti vi, thật là chuyện khổ sở.

Dư Nhược Nhược nhìn Tiểu Diệp, thở dài. Có lẽ là do tâm lý ghét ai ghét cả đường đi, nên cô thấy nhân vật có liên quan tới Nhan Bồi Nguyệt thì theo bản năng sẽ có chút bài xích. Cho nên ấn tượng với Tiểu Diệp cũng sẽ không tốt cho lắm.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, cô quyết định làm người không thể cố chấp như vậy, nên hiểu biết tất cả về Nhan Bồi Nguyện, nói không chừng còn có thể biết nhiều điểm quan trọng.

“Tiểu Diệp, em năm nay bao nhiêu tuổi? Sao lựa chọn làm lính vậy? Hiện tại nữ binh cũng không nhiều.”

“Chị dâu, em năm hai mươi mốt tuổi, là văn nghệ binh. Thành tích học tập của em không tốt, lại thích ca hát khiêu vũ, cha liền đưa em vào.”

“Văn nghệ binh, vậy không phải là thuộc hạ của Nhan Bồi Nguyệt?”

“Không phải, nhưng thủ trưởng chúng em với doanh trưởng là bạn học cũ, hai người quan hệ tốt, nên điều em tới đây.”

“A, là như thế này à, vậy Nhan Bồi Nguyệt thật là không phải đúng không?” Cô có ý khiến Tiểu Diệp nói xấu Nhan Bồi Nguyệt.

Nhưng Tiểu Diệp trợn tròn mắt to, một hồi lắc đầu: “Không phải, thủ trưởng chúng em là Thượng tá trẻ tuổi nhất quân khu, Đoàn văn nghệ chúng em có rất nhiều cô gái thầm mến anh ấy lâu rồi, ngay cả đội trưởng chúng em, nghe nói từ lúc đại học đã bắt đầu theo đuổi đoàn trưởng Nhan. Cho đến khi nghe nói anh ấy và chị dâu kết hôn mới buông tay .”

“Em nghe trưởng ban nói, ngày đó đoàn trưởng được điều tới từ thủ đô, doanh trưởng của chúng em khóc bù lu bù loa, sưng mắt đi họp bị phê bình một trận đấy. Ban trưởng tới ba bốn năm, năm hết tết đến cũng không thấy cô ấy khóc đấy.”

Đúng là có giang hồ thì sẽ có tin tức . . . .

“Nhan Bồi Nguyệt thật tốt như vậy?” Cô cũng không hiểu, có phải não của cô gái kia phát triển không được tốt không, do lúc nhỏ ăn nhiều Cyanamide quá, hay là thần kinh thị giác xảy ra vấn đề?

“Là phụ nữ thì đều thích sếp.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Diệp đều hiện vẻ xấu hổ và hướng tới.

Sau đó lại cố kỵ đến Dư Nhược Nhược, lập tức bổ sung: “Nhưng chị dâu yên tâm, không ai dám hành động.”

Suy nghĩ của Dư Nhược Nhược còn dừng ở một câu phía trên, dựa theo tư duy lô-gíc này, vậy cô có phải có hai nhiễm sắc thể X không (ý nói là DNN không thích NBN nên không phải phụ nữ)?

. . . . . .

Thời gian còn lại cũng chỉ có Tiểu Diệp say sưa ngon lành trình diễn một số tiết mục giải trí, còn cô ngửa đầu ở trên ghế sofa suy tư, suy tư điểm mê người của Nhan Bồi Nguyệt. . . . . .

Còn chưa có tìm ra nguyên nhân, Ninh Tĩnh gọi điện thoại tới: “Đừng nói trước, để cho mình đoán một chút, tối qua cậu có phải bị Nhan Nhan nhà cậu S&M một trận không? !”

= = bề ngoài thục nữ, kiêm kết hợp nội tâm thục nữ, Ninh Tĩnh quả nhiên là sinh vật ngoài hành tinh.

“. . . . . . Bị phạt chép sách một đêm. . . . . .” Cô mím miệng nói.

Bên kia “Hì hì” một tiếng, cười ra ngoài không có hình tượng chút nào: “Còn không nhìn ra Nhan Nhan nhà cậu còn là một nhà văn mẫu mực, sách gì vậy? 《 Kim Cương Kinh 》à?”

“. . . . . . 《Gia huấn Nhà họ Nhan》. . . . . . Hiện tại mình bưng ly nước mà còn run rẩy. Còn cậu, vẫn tốt chứ?”

“《Gia huấn Nhà họ Nhan》? Nhà các cậu thật là hai cực phẩm, cuộc sống này trôi qua thật cổ kính . . . . . .Mình vẫn tốt, phải, lần sau sẽ bàn, cậu tốt nhất nên nói lời xin lỗi, đoán chừng tối qua mặt mũi anh ấy đã bị vứt hết rồi. Cho nên nói, lấy vợ nên cưới vợ hiền. . . .” Kéo dài thanh âm đem điện thoại đặt xuống rồi.

Dư Nhược Nhược nổi giận trong bụng, hỏi Tiểu Diệp: “Chẳng lẽ chị không xứng với sếp của các em? !”

Tiểu Diệp thấy vẻ mặt cô giận dữ, vội vàng lột quýt đưa tới: “Không có không có, chị dâu, chị là tiên nữ hạ phàm, có tư thế tiên nhân. Rất xứng với thủ trưởng, đó là môn đăng hộ đối ông trời tác hợp.”

Lúc này cô mới cảm thấy trong lòng được an ủi, sảng khoái ăn quýt, ai quản cô ấy nói bừa nói xạo, cố ý dụ dỗ người, nhưng cô đều nhận lấy. . . . . .

Vốn Tiểu Diệp làm cơm trưa, nhưng buổi trưa Nhan Bồi Nguyệt lại vội vã chạy về, trên tay còn có đồ ăn mới từ chợ mua về.

Anh mở miệng: “Tiểu Diệp, em trở về đi, buổi chiều không cần nữa.”

. . . . . .

“Tại sao để cho cô ấy đi, buổi chiều em làm thế nào bây giờ?” Cô bé kia rõ ràng nói chuyện rất xuôi tai nha. . . . . .

“Bộ đội bọn anh huấn luyện ra để giúp đỡ em ư? !” Anh liếc mắt qua, cô lập tức im, điều chiến sĩ Giải Phóng Quân tới đây xác thực có chút không tốt.

Bữa trưa được ăn rất nhẹ, cô có thói quen ăn món ăn anh nấu, thật lòng không chê hơn nữa khẩu vị còn không tệ, cầm chén đưa tới, giả bộ một nữ vương: “Em còn muốn ăn cơm!”

“Bảy phần no bụng là được rồi, đừng lãng phí lương thực!” Anh từ chối không lấy thêm..

. . . . . .

Anh nói cái gì thế? ! Tại sao cô ăn lại chính là lãng phí lương thực? ! ! !

Trong lòng cô liền lẩm bẩm một hồi lâu, lại không dám lỗ mãng, không chút động tĩnh ăn sạch thức ăn trên bàn.

Sau khi ăn xong Nhan Bồi Nguyệt vẫn ngồi lặng yên, nhìn cô ăn không ngừng, đến nỗi hai má phình ra, giống như con ếch con. Không biết vì sao, từ đáy lòng anh xông ra một loại cảm giác kỳ lạ .

Là loại cảm giác trước nay chưa có, không có gì bằng được, không có gì thay thế được.

Cơm nước xong, cô ngồi trên ghế sa lon chơi trò điền chữ, anh thì rửa bát trong bếp.

Dư Nhược Nhược nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ỉu xìu quá đi, cô nhìn cảnh bên ngoài, sau lại nhìn Nhan Bồi Nguyệt mặc tạp dề, nhất thời cảm thấy. . . . . .

Cảm giác không làm việc nhà, con mẹ nó, thật nhẹ nhàng khoan khoái vô biên . . . . . .

Vốn cô nghĩ buổi chiều cô phải cô độc vượt qua, nhưng Nhan Bồi Nguyệt vẫn không có ý trở về đơn vị, mà ngồi ở bên cạnh cô, cũng xem sách. . . . . .

Dư Nhược Nhược nhìn anh chòng chọc một hồi lâu: “Anh không phải về đơn vị sao?”

Anh cũng không có nhìn cô nói: “Đừng tò mò với hành tung của một người lính.”

“. . . . . .”

“ Chủ sân banh Bundesliga Werder Bremen là ai?” Trên ghế salon cô cắn bút, nghiêng đầu về phía anh hỏi.

“Weser.” Anh suy nghĩ nói.

“Nhưng đáp án phải là bốn chữ đó? Anh có thể nhớ lộn hay không?” Trong mắt cô hiện vẻ nghi ngờ.

Anh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô, mặt bất đắc dĩ: “Bốn chữ đó chính là sân banh Weser (Weaser tiếng Trung là Uy Tất = 2 chữ).”

“. . . . . .”

“Tuyến đầu sát thủ nước Anh, trước mắt hiện ở trong câu lạc bộ Manchester United của giải ngoại hạng Anh là ai?”

“Rooney.”

“Quốc gia nào có thủ đô gọi là Manila ?”

“Philippines, Dư Nhược Nhược, em rốt cuộc không biết chút ít gì à? !” Anh không nhịn được hỏi.

Cô bị giọng nói của anh làm sợ, nhỏ giọng đáp: “Em biết rõ chỗ làm việc của người lãnh đạo trung ương gọi là Trung Nam Hải.”

. . . . . .

Hiện nay nhà cũ không xây cao lắm, nhiều lắm là bảy tầng, cho nên mặc dù là ở lầu năm, vẫn không ảnh hưởng việc lấy ánh sáng trong phòng. Bàn trà mang màu nắng chiếu, khăn trải bàn thêu kim tuyến hình mẫu đơn tường vân, có chút xa hoa, dưới chân là thảm nhung. Trong phòng an tĩnh chỉ nghe được tiếng ô ô, giống như mèo con lạc đường.

Cô dần dần ngửi thấy được một mùi thơm, dược liệu trộn lẫn trong mùi canh xương. Khi còn bé, cô thường đi theo một đám trẻ con ở quê trèo cây trèo tường, lúc mới bắt đầu bởi vì bản thân không quen, thường té xuống, gảy xương không ít lần. Vì vậy cực kỳ quen thuộc với mùi vị này, hoặc là nói, trong trí nhớ trước đây, đây là mùi thơm ngọt ngào, và ấm áp.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, giờ mới hiểu được tại sao anh không về đơn vị, mà đặc biệt ở nhà vào bếp. Tim cô đập lỡ một nhịp, đây là đặc biệt nấu canh xương cho cô sao?

Nhan Bồi Nguyệt cho dù là ở nhà, mặc quần áo thoải mái, nhưng vẫn là một bộ mặt nghiêm trang trong bộ đội, giống như lúc nào cũng chờ lệnh ra chiến trường. Ngón tay cầm sách thon dài, nhưng không có vẻ yếu đuối, lại ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ.

Nhìn như vậy, cũng không coi là quá kém cỏi .

Mùi vị canh xương trong trí nhớ chính là hương thơm nhè nhẹ, mang theo mùi đặc trưng của thảo dược, hương vị khi ăn quanh quẩn trong miệng, kéo dài mà lưu luyến. Giống như là loài cây Ba Sơn Hổ (Parthenocissus tricuspidata) mọc mấy chục năm ở dưới chung cư, xanh mơn mởn như tấm màn che và cuốn sách cổ, ghi lại sự thay đổi qua nhiều năm của con người.

Cô ngoan ngoãn uống xong canh xương, cúi đầu híp mắt tiếp tục điền chữ, trong lòng như có ánh nắng mặt trời từ từ chiếu ấm, nước canh ngọt thật ngọt làm lòng cô mềm ra.

Có lẽ, cứ sống bình an như vậy, cũng không tệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương