Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít
-
Chương 25
Giấc mộng nhốt lấy anh, hạnh phúc có phải cũng là song sắt…
Tháng bảy này làm con người cảm thấy rét lạnh.
Gió nhẹ sâu kín mang theo mùi vị ẩm ướt, mưa phùn rơi liên tục xen lẫn với sầu bi.
Bầu trời đang khóc…
Hay là mây lạc rơi nước mắt….
Cho dù là thế nào, khi hạt giống hận thù đến mùa cày cấy thu hoạch, nhất định sẽ trở thành một phần biệt ly thương cảm…
Sự yên lặng sụp đổ trong thời khắc này, trong giờ phút Gein phá huỷ đi thôn làng ngập tràn kỷ niệm này…
Hắn kiếm tìm sự an ủi trong sự tàn phá không mục đích này, nhưng mà… Sự an ủi này, chỉ là thoáng qua…
Cũng như đầm lầy trong rừng rậm, chỉ cần bất cẩn… sẽ càng lún sâu.
Hắn hôm nay, đã…. Không cách nào tự kềm chế…
Trong tâm trí rối bời ấy, ngoại trừ phá huỷ… cũng chỉ có phá huỷ… Sự bạo lực khát máu tản ra từ người hắn, thẩm thấu vào trong không khí, biến mất giữa thời gian…
Không ai có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, không ai có thể điều khiển tương lai vận hành…
Cho nên, khi Alpha được Gein dẫn đến quảng trường trong thôn trang, khi anh chứng kiến toàn bộ người trong thôn đều tụ tập ở nơi này. Đàn ông, đàn bà, người già, và cả trẻ em. Anh căn bản không biết sau đó sẽ có một màn bi thảm cỡ nào, tất cả mọi người đều mang biểu tình mờ mịt, hơi kinh hoảng nhìn binh lính Đức đứng bên cạnh, cùng một số súng máy máy màu đen đã được sắp xếp…
Con người, có lẽ sẽ không quan tâm cái chết và hi sinh…
Nội tâm của hắn tràn ngập phẫn nộ không cách nào biểu lộ, ngọn lửa rực cháy thiêu đốt lồng ngực của hắn, mỗi phút mỗi giây…
Hắn hận, hắn hận mình khoanh tay đứng nhìn, hắn hận con người phản bội lạnh lùng vô tình, sự thật tàn nhẫn độc ác, và cả thế giới thối nát xa hoa lãng phí này…
Trong đầu của hắn, mọi thứ… đều đã điên rồi…
“Đoàng!”
Một tiếng súng đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong nháy mắt. Sau khi Gein ra lệnh một tiếng, binh sĩ Đức không chút chần chừ mà tiến hành bắn phá các thôn dân tay không tấc sắt.
Ngay lập tức, tiếng la hét hoảng sợ, tiếng khóc, tiếng cầu xin, tiếng súng, tiếng máu tươi bắn ra, như sóng thần đánh ập vào Alpha…
Người tu sĩ già kia, người giữ cửa bị mất hai chân kia, ngã xuống đất sau một đường đạn.
Tính mạng, trong khoảnh khắc này… vô cùng yếu ớt…
“Không!!!! Tôi van cầu cậu!!! Dừng tay lại!! Gein!!! Tôi xin cậu!! Dừng tay lại!!”
Quay mặt về phía đám đông vô tội trước mắt, Alpha than khóc cầu xin. Sai lầm là một mình anh, bị trừng phạt lại luôn là người khác, cũng như cô bé năm đó, trong gió lạnh rét buốt kia, cuối cùng ngã vào miền tuyến trắng.
Màu đỏ tươi đẹp thê lương như vậy, cả đời này anh cũng không muốn nhớ lại…
“Anh bảo tôi dừng tay… nhưng anh ban đầu vì sao không dừng tay!! Thời điểm anh lợi dụng tôi vì sao không nghĩ đến chuyện dừng tay!! Anh có nghĩ đến không, rằng tôi cũng sẽ đau lòng!! Anh có nghĩ đến hay không, người bị anh hại chết kia, là cha của tôi!! Anh chỉ đau khổ khi nhìn thấy đồng bào mình chết đi!! Vậy anh có nghĩ đến khi tôi mất đi cha của mình sẽ đau khổ biết bao nhiêu không?!! Tôi cho anh biết!!! Tôi sẽ không dừng tay!! Tôi muốn dùng mạng của bọn họ đến an ủi cha tôi ở trên trời!!!”
Giọng nói kiên quyết và lạnh lùng vang lên bên tai Alpha, xoá tan toàn bộ hi vọng của anh, không sót lại gì. Chưa bao giờ anh thấy người đàn ông mất đi lí trí trước mắt này lạ lẫm đến như vậy.
Hắn là ai….. Hắn… là… Gein của năm đó sao…
“Gein!!! Tôi xin cậu!! Muốn giết thì cứ giết tôi đi!! Bọn họ không làm sai cái gì!!! Bọn họ vô tội!!”
“Thì thế nào!! Tôi chính là muốn cho các người hiểu được tâm tình này, Alpha… Tôi cho đến bây giờ… Chưa từng… Hận anh… Đến như vậy…”
Không cho anh cơ hội trốn tránh, Gein đẩy chiếc xe lăn của Alpha cố định ở giữa sân, hai bàn tay lạnh lẽo giữ chặt gò má trắng nhợt của anh, không cho phép anh phản kháng, không cho phép anh nhắm mắt.
Điều duy nhất anh có thể làm, là trơ mắt nhìn những hình ảnh như ác mộng này, khoanh tay đứng nhìn…
Đừng mà… Tôi không muốn xem… Đừng… Đừng để tôi nhìn thấy…
Không cách nào thoát được, hai tay Gein siết sao trói buộc thân thể nhỏ xíu đang lìu mạng giãy dụa trong ngực. Hắn muốn anh ghi nhớ tất cả mọi điều này trong lòng, hắn muốn anh vĩnh viễn cũng không quên được vết thương anh đã gây ra cho hắn.
Có đôi khi, yêu càng sâu, nỗi hận càng cực đoan…
Dường như đôi mắt đã nhuộm dần máu tươi, trong mắt của Alpha, khắp nơi đều là màu đỏ khiến người ta sợ hãi. Màu đỏ ngập tràn, màu đỏ bất động, màu đỏ cạn khô, màu đỏ chảy xiết…
Trong nháy mắt mọi người ngã xuống, những dòng máu ấy thét gào ngập tràn trời đất, bao phủ tất các khoảng trống…
Anh biết rõ, chính mình… Đã không còn nơi nào… để trốn…
Nếu như không thể làm bất cứ điều gì để thoát khỏi, nếu như đào thoát cũng chỉ là mò trăng dưới nước… Như vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm… Chính là… Tự giải thoát cho mình…
Chậm rãi và nặng nề, hai bàn tay không thể nào chơi đàn dương cầm được nữa, mang theo run rẩy nhỏ bé, mang theo một chút cứng ngắc, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, đã mạnh mẽ đâm vào đôi mắt của mình.
… Đau đớn! Đau tận xương tận tuỷ!! Đau đớn khủng khiếp!! Sự huỷ diệt đau đớn!!!
Một giây này, anh cảm nhận được thống khổ chưa bao giờ có, nhưng anh không hối hận, nếu như phải đối mặt với sự hi sinh của đồng bào, anh tình nguyện trả một cái giá lớn như vậy…
Anh… Không bao giờ… muốn nhìn thấy người chết đi nữa…
“Không….. Không…. Alpha…. Anh… Mắt của Anh…”
Âm thanh quen thuộc kia phảng phất vọng về từ nơi xa nào đó, anh biết rõ người nói chuyện nhất định là Gein.
Nhưng mà… Anh không thấy được hắn, không nhìn được nét mặt của hắn, càng không thể nhìn đôi mắt của hắn…
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng nỉ non kinh ngạc của hắn, cảm nhận được hơi thở tối tăm của hắn, mà trước mắt chỉ là màn đêm khiến con người lạc lối…
Cùng với đau đớn bỏng rát, có chất lỏng không ngừng chảy từ đôi mắt…
Nhưng mà…. Không phải là nước mắt trong suốt… Nước mắt như vậy… Quá thê thảm…
Ý thức của anh cũng giống như thuỷ triều vỗ bờ, phân tán thành từng mảnh nhỏ, rải rác ở nơi tận cùng của thế giới. Nhận thức được cảm giác bắt đầu dần dần chết lặng, một đôi tay dịu dàng khẽ ôm anh vào lồng ngực.
Trong mông lung, có một giọng nói thấp thoáng như xa như gần, bi thương và bất lực…
“Alpha… Vì sao… Chúng ta lại trở thành bộ dáng này…”
Tháng bảy này làm con người cảm thấy rét lạnh.
Gió nhẹ sâu kín mang theo mùi vị ẩm ướt, mưa phùn rơi liên tục xen lẫn với sầu bi.
Bầu trời đang khóc…
Hay là mây lạc rơi nước mắt….
Cho dù là thế nào, khi hạt giống hận thù đến mùa cày cấy thu hoạch, nhất định sẽ trở thành một phần biệt ly thương cảm…
Sự yên lặng sụp đổ trong thời khắc này, trong giờ phút Gein phá huỷ đi thôn làng ngập tràn kỷ niệm này…
Hắn kiếm tìm sự an ủi trong sự tàn phá không mục đích này, nhưng mà… Sự an ủi này, chỉ là thoáng qua…
Cũng như đầm lầy trong rừng rậm, chỉ cần bất cẩn… sẽ càng lún sâu.
Hắn hôm nay, đã…. Không cách nào tự kềm chế…
Trong tâm trí rối bời ấy, ngoại trừ phá huỷ… cũng chỉ có phá huỷ… Sự bạo lực khát máu tản ra từ người hắn, thẩm thấu vào trong không khí, biến mất giữa thời gian…
Không ai có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, không ai có thể điều khiển tương lai vận hành…
Cho nên, khi Alpha được Gein dẫn đến quảng trường trong thôn trang, khi anh chứng kiến toàn bộ người trong thôn đều tụ tập ở nơi này. Đàn ông, đàn bà, người già, và cả trẻ em. Anh căn bản không biết sau đó sẽ có một màn bi thảm cỡ nào, tất cả mọi người đều mang biểu tình mờ mịt, hơi kinh hoảng nhìn binh lính Đức đứng bên cạnh, cùng một số súng máy máy màu đen đã được sắp xếp…
Con người, có lẽ sẽ không quan tâm cái chết và hi sinh…
Nội tâm của hắn tràn ngập phẫn nộ không cách nào biểu lộ, ngọn lửa rực cháy thiêu đốt lồng ngực của hắn, mỗi phút mỗi giây…
Hắn hận, hắn hận mình khoanh tay đứng nhìn, hắn hận con người phản bội lạnh lùng vô tình, sự thật tàn nhẫn độc ác, và cả thế giới thối nát xa hoa lãng phí này…
Trong đầu của hắn, mọi thứ… đều đã điên rồi…
“Đoàng!”
Một tiếng súng đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong nháy mắt. Sau khi Gein ra lệnh một tiếng, binh sĩ Đức không chút chần chừ mà tiến hành bắn phá các thôn dân tay không tấc sắt.
Ngay lập tức, tiếng la hét hoảng sợ, tiếng khóc, tiếng cầu xin, tiếng súng, tiếng máu tươi bắn ra, như sóng thần đánh ập vào Alpha…
Người tu sĩ già kia, người giữ cửa bị mất hai chân kia, ngã xuống đất sau một đường đạn.
Tính mạng, trong khoảnh khắc này… vô cùng yếu ớt…
“Không!!!! Tôi van cầu cậu!!! Dừng tay lại!! Gein!!! Tôi xin cậu!! Dừng tay lại!!”
Quay mặt về phía đám đông vô tội trước mắt, Alpha than khóc cầu xin. Sai lầm là một mình anh, bị trừng phạt lại luôn là người khác, cũng như cô bé năm đó, trong gió lạnh rét buốt kia, cuối cùng ngã vào miền tuyến trắng.
Màu đỏ tươi đẹp thê lương như vậy, cả đời này anh cũng không muốn nhớ lại…
“Anh bảo tôi dừng tay… nhưng anh ban đầu vì sao không dừng tay!! Thời điểm anh lợi dụng tôi vì sao không nghĩ đến chuyện dừng tay!! Anh có nghĩ đến không, rằng tôi cũng sẽ đau lòng!! Anh có nghĩ đến hay không, người bị anh hại chết kia, là cha của tôi!! Anh chỉ đau khổ khi nhìn thấy đồng bào mình chết đi!! Vậy anh có nghĩ đến khi tôi mất đi cha của mình sẽ đau khổ biết bao nhiêu không?!! Tôi cho anh biết!!! Tôi sẽ không dừng tay!! Tôi muốn dùng mạng của bọn họ đến an ủi cha tôi ở trên trời!!!”
Giọng nói kiên quyết và lạnh lùng vang lên bên tai Alpha, xoá tan toàn bộ hi vọng của anh, không sót lại gì. Chưa bao giờ anh thấy người đàn ông mất đi lí trí trước mắt này lạ lẫm đến như vậy.
Hắn là ai….. Hắn… là… Gein của năm đó sao…
“Gein!!! Tôi xin cậu!! Muốn giết thì cứ giết tôi đi!! Bọn họ không làm sai cái gì!!! Bọn họ vô tội!!”
“Thì thế nào!! Tôi chính là muốn cho các người hiểu được tâm tình này, Alpha… Tôi cho đến bây giờ… Chưa từng… Hận anh… Đến như vậy…”
Không cho anh cơ hội trốn tránh, Gein đẩy chiếc xe lăn của Alpha cố định ở giữa sân, hai bàn tay lạnh lẽo giữ chặt gò má trắng nhợt của anh, không cho phép anh phản kháng, không cho phép anh nhắm mắt.
Điều duy nhất anh có thể làm, là trơ mắt nhìn những hình ảnh như ác mộng này, khoanh tay đứng nhìn…
Đừng mà… Tôi không muốn xem… Đừng… Đừng để tôi nhìn thấy…
Không cách nào thoát được, hai tay Gein siết sao trói buộc thân thể nhỏ xíu đang lìu mạng giãy dụa trong ngực. Hắn muốn anh ghi nhớ tất cả mọi điều này trong lòng, hắn muốn anh vĩnh viễn cũng không quên được vết thương anh đã gây ra cho hắn.
Có đôi khi, yêu càng sâu, nỗi hận càng cực đoan…
Dường như đôi mắt đã nhuộm dần máu tươi, trong mắt của Alpha, khắp nơi đều là màu đỏ khiến người ta sợ hãi. Màu đỏ ngập tràn, màu đỏ bất động, màu đỏ cạn khô, màu đỏ chảy xiết…
Trong nháy mắt mọi người ngã xuống, những dòng máu ấy thét gào ngập tràn trời đất, bao phủ tất các khoảng trống…
Anh biết rõ, chính mình… Đã không còn nơi nào… để trốn…
Nếu như không thể làm bất cứ điều gì để thoát khỏi, nếu như đào thoát cũng chỉ là mò trăng dưới nước… Như vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm… Chính là… Tự giải thoát cho mình…
Chậm rãi và nặng nề, hai bàn tay không thể nào chơi đàn dương cầm được nữa, mang theo run rẩy nhỏ bé, mang theo một chút cứng ngắc, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, đã mạnh mẽ đâm vào đôi mắt của mình.
… Đau đớn! Đau tận xương tận tuỷ!! Đau đớn khủng khiếp!! Sự huỷ diệt đau đớn!!!
Một giây này, anh cảm nhận được thống khổ chưa bao giờ có, nhưng anh không hối hận, nếu như phải đối mặt với sự hi sinh của đồng bào, anh tình nguyện trả một cái giá lớn như vậy…
Anh… Không bao giờ… muốn nhìn thấy người chết đi nữa…
“Không….. Không…. Alpha…. Anh… Mắt của Anh…”
Âm thanh quen thuộc kia phảng phất vọng về từ nơi xa nào đó, anh biết rõ người nói chuyện nhất định là Gein.
Nhưng mà… Anh không thấy được hắn, không nhìn được nét mặt của hắn, càng không thể nhìn đôi mắt của hắn…
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng nỉ non kinh ngạc của hắn, cảm nhận được hơi thở tối tăm của hắn, mà trước mắt chỉ là màn đêm khiến con người lạc lối…
Cùng với đau đớn bỏng rát, có chất lỏng không ngừng chảy từ đôi mắt…
Nhưng mà…. Không phải là nước mắt trong suốt… Nước mắt như vậy… Quá thê thảm…
Ý thức của anh cũng giống như thuỷ triều vỗ bờ, phân tán thành từng mảnh nhỏ, rải rác ở nơi tận cùng của thế giới. Nhận thức được cảm giác bắt đầu dần dần chết lặng, một đôi tay dịu dàng khẽ ôm anh vào lồng ngực.
Trong mông lung, có một giọng nói thấp thoáng như xa như gần, bi thương và bất lực…
“Alpha… Vì sao… Chúng ta lại trở thành bộ dáng này…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook