Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít
-
Chương 16: Ký ức của Alpha
Khi hắn nâng ngón tay tôi lên để đánh đàn, tôi cảm thấy được hắn thật sự trưởng thành, thật sự lớn lao…
Tôi nhớ rõ thật lâu thật lâu trước kia, hắn vẫn chỉ là một cậu bé, một cậu bé nhỏ ngượng ngùng muốn tôi dạy bản nhạc “Moonlight.”
Chính là, trong nháy, hắn đã có được hình dáng yên tĩnh này rồi…
Chỉ là, mỗi lần chứng kiến hắn lạnh nhạt như vậy, lòng của tôi đều ẩn ẩn đau đớn…
Đôi mắt hắn vẫn thanh tĩnh như trước, nhưng lại thanh tĩnh như một hồ nước ưu thương.
Hắn vẫn mỉm cười với tôi như xưa, có thể nụ cười kia lại đè nén rất nhiều bất lực.
Nhiều khi, hắn cứ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, bình tĩnh, không có chút xao động nào…
Nhiều khi, hắn sẽ đột nhiên nâng… hai tay tôi lên, nụ hôn hiền hoà, biểu lộ khổ sở, lông mày nhíu sâu…
Hắn luôn áy náy nói với tôi. “Alpha, xin hãy tha thứ cho tôi…”
Nhưng mà…
Gein…
Tôi… Cho tới bây giờ đều chưa từng… Hận cậu…
Bởi vì, từ đầu đến cuối…
Đều là do tôi luôn luôn cự tuyệt…
Cuộc sống khi trở lại Áo, bình tĩnh và yên lặng…
Những hình ảnh quen thuộc kia, ánh mặt trời sáng lạn, bao phủ lấy rất nhiều kỉ niệm của chúng ta, phảng phất vừa quay đầu lại, sẽ chứng kiến chúng ta mỉm cười ở cách đó không xa…
Trong hoảng hốt, thời gian như chảy ngược, vội vàng rút lui…
Tôi rốt cục đã trở lại, mang theo tưởng niệm thật sâu về tổ quốc và miền đất quê hương xinh đẹp này.
Mặc dù, năm tháng trôi qua như nước chảy khó níu, nhưng, hạnh phúc đã mất đi vẫn có thể kiếm tìm lại được.
Thiên đường… Có lẽ ở một nơi rất xa..
Cũng có lẽ… lại ở bên cạnh chúng ta…
Tôi nhớ rõ thật lâu thật lâu trước kia, hắn vẫn chỉ là một cậu bé, một cậu bé nhỏ ngượng ngùng muốn tôi dạy bản nhạc “Moonlight.”
Chính là, trong nháy, hắn đã có được hình dáng yên tĩnh này rồi…
Chỉ là, mỗi lần chứng kiến hắn lạnh nhạt như vậy, lòng của tôi đều ẩn ẩn đau đớn…
Đôi mắt hắn vẫn thanh tĩnh như trước, nhưng lại thanh tĩnh như một hồ nước ưu thương.
Hắn vẫn mỉm cười với tôi như xưa, có thể nụ cười kia lại đè nén rất nhiều bất lực.
Nhiều khi, hắn cứ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, bình tĩnh, không có chút xao động nào…
Nhiều khi, hắn sẽ đột nhiên nâng… hai tay tôi lên, nụ hôn hiền hoà, biểu lộ khổ sở, lông mày nhíu sâu…
Hắn luôn áy náy nói với tôi. “Alpha, xin hãy tha thứ cho tôi…”
Nhưng mà…
Gein…
Tôi… Cho tới bây giờ đều chưa từng… Hận cậu…
Bởi vì, từ đầu đến cuối…
Đều là do tôi luôn luôn cự tuyệt…
Cuộc sống khi trở lại Áo, bình tĩnh và yên lặng…
Những hình ảnh quen thuộc kia, ánh mặt trời sáng lạn, bao phủ lấy rất nhiều kỉ niệm của chúng ta, phảng phất vừa quay đầu lại, sẽ chứng kiến chúng ta mỉm cười ở cách đó không xa…
Trong hoảng hốt, thời gian như chảy ngược, vội vàng rút lui…
Tôi rốt cục đã trở lại, mang theo tưởng niệm thật sâu về tổ quốc và miền đất quê hương xinh đẹp này.
Mặc dù, năm tháng trôi qua như nước chảy khó níu, nhưng, hạnh phúc đã mất đi vẫn có thể kiếm tìm lại được.
Thiên đường… Có lẽ ở một nơi rất xa..
Cũng có lẽ… lại ở bên cạnh chúng ta…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook