Khúc Ca Của Bóng Đêm
Chương 23: Hôn thê của chúa tể

Vóc người nhỏ nhắn quỳ rạp trên đất, hai mắt sáng như ánh trăng trên cao. Trước khi được cho gọi vào đại sảnh, người đó vẫn giữ phong thái yên bình, tựa như trong lòng chẳng có chút gợn sóng, tựa như có xảy ra bất cứ loại chuyện kinh thiên động địa nào thì nét mặt người đó vẫn luôn an yên như vậy. Trước vị chúa tể đầy quyền lực, người đó tuy run sợ nhưng lại giữ chặt tâm lý kính trọng không buông. Bá khí của anh uốn lượn vây quanh, vậy mà người đó âm thầm hạ xuống phòng bị. Giống như đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận cái chết. Bằng một thái độ không hề sợ hãi.

Richard ngồi trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Với một kẻ không có mục đích sống, giết đi chỉ khiến tay ta thêm bẩn. Còn nữa, mạng của ngươi không do ta quyết định. Đến từ đâu thì về lại đó. Ngươi được tự do. Không cần phục tùng hắn.”

Cô ta cúi đầu xuống, không muốn phủ nhận lời nói của chúa tể. Đôi mắt sáng vẫn không tồn đọng chút xúc cảm. Thật khó đoán biết chủ nhân đang nghĩ gì. Cô ta chỉ là một kẻ được tạo ra nhờ vào cỏ Mộc Nhị Thủy Linh. Cỏ Mộc Nhị Thủy Linh? Kẻ đó đã cho cô uống thứ nước được tạo ra từ loại cỏ đó. Sau đó mọi kí ức như bị người ta cướp mất. Trong đầu một mảng trống rỗng. Không biết bản thân là ai. Trước khi bị biến thành dáng vẻ này, cô đã từng trông như thế nào? Không nhớ được.

Cảm nhận được khác thường, Thiên nháy mắt ra hiệu cho Richard.

Richard híp mi quan sát luồng khí mờ nhạt bao quanh cơ thể nhỏ bé của cô ta, hàng lông mày bỗng chốc chau lại, như muốn dính chặt vào nhau. Đó là… luồng khí mờ ảo vừa xuất hiện, là một loại thuật phong ấn. Cô ta không phải một kẻ không có mục đích sống, chẳng qua là đã bị Lĩnh phong ấn con người thật rồi cho cô ta uống Mộc Nhị Thủy Linh, hoàn thành kế hoạch biến cô ta thành một phiên bản khác của Hải Lam – truyền nhân cuối cùng của gia tộc Mộc Lam. Gương mặt không chút xúc cảm có được là do phong ấn. Bị sai khiến. Không biết sợ. Dù trước mắt là cái chết.

Hải Lam đứng bên cạnh, nhận được mệnh lệnh từ Richard, lập tức dùng thuật phép đánh tan phong ấn trên người cô ta. Vòng phép biến thành hai sợi dây mảnh quấn quanh thân thể nhỏ bé, uốn lượn nhiều lần. Một âm thanh vang lên, miếng ngọc bội trên người cô ta rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh. Khí đen tỏa ra, tan biến vào hư vô. Hình dạng thật của cô ta dần hiện ra, nhưng nét mặt bình lặng vẫn còn nguyên.

Richard nheo mắt nhìn hai mảnh ngọc bội trên đất, nét mặt dần tối đen. Ngọc bội có hình hoa sen được điêu khắc tỉ mỉ, chế tạo từ ngọc Beryl đỏ. Bên thân ngọc còn có kí hiệu hoàng tộc tinh xảo. Bàn tay vô thức siết chặt, hiện rõ các khớp xương. Hai mảnh ngọc bội không ngừng phát ra tia sáng màu đỏ đầy dụ hoặc rồi khẽ run lên nhè nhẹ, kế đó hòa làm một. Đây là ngọc bội đính ước được chế tạo từ thời Quỷ Vương trị vì. Không thể tiêu hủy. Không thể phá hỏng. Lời đính ước sẽ mãi mãi tồn tại.

Quốc Vương, Vương Hậu, Đại Công Tước và chúa tể ma cà rồng là những người biết rõ về ngọc đính ước. Luật lệ quan trọng về ngôi vị bên cạnh chúa tể luôn là những điều luật kẻ ngoài không bao giờ được biết. Tiếc thay, đó chỉ là những luật lệ tồn tại hàng ngàn năm trước. Hiện tại, chuyện về ngọc bội có hình hoa sen đỏ là vật ước định hôn nhân giữa chúa tể và chúa tể phu nhân đã được nhiều ma cà rồng biết đến. Nhưng với họ, khi nào trông thấy sợi dây chuyền kia chính thức xuất hiện trên cổ của một nữ ma cà rồng, thì bốn chữ “chúa tể phu nhân” mới được phép gọi.

Về ngọc bội, chỉ là đính ước mà thôi!

Richard nhìn vào người phụ nữ đang quỳ bên dưới, trầm giọng: “Như Nhất!”

Như Nhất cũng là ma cà rồng thuần chủng nằm trong diện quý tộc, cô có mái tóc dài đen mềm ánh chút sắc tím. Gương mặt dịu dàng cùng cặp mắt trong như mặt hồ không chút gợn sóng. Mọi cảm xúc trên mặt cô đều được che dấu rất hoàn hảo, khó có thể nhận biết là đang vui mừng, u buồn, kinh ngạc hay lo sợ. Trong dòng tộc của Như Nhất, cô coi như là người xuất sắc nhất. Thuật phép và chiêu thức mạnh mẽ của cô khiến Richard có cái nhìn khác về ma cà rồng nữ. Cũng có cái nhìn khác về cô.

Như Nhất luôn trầm lặng, khi còn nhỏ rất được lòng Vương Hậu. Cô được bà ưu ái cho gọi mỗi khi trong tộc có việc phải ra ngoài, còn được cân nhắc đến vị Nữ vương trong gia tộc của mình ở Anh. Như Nhất khá thân với Jen, nhưng không thân với Richard. Để ý mới thấy, cô thân với Jen là vì Jen luôn xuất hiện cùng Richard. Cô từ ái mộ đến yêu anh sâu đậm. Nhưng vẫn cứ trầm lặng không thể hiện cảm xúc.

Giọng nói quen thuộc vang bên tai, Như Nhất ngẩng đầu.

Anh nhìn cô: “Em đến Đông Bắc làm gì?”

Cô nhớ lại, đáp khẽ: “Họ nói có chuyện muốn gặp.”

Trong trí nhớ của Richard, Như Nhất là người phụ nữ dịu dàng. Cô ít nói, nhưng khi mở miệng, lời lẽ điều ở mức đủ dùng. Dần dần, sự tồn tại của một Như Nhất yên lặng như bầu trời mùa thu lúc xế chìu khiến Richard không cảm thấy khó chịu khi có cô bên cạnh. Mỗi khi anh và Jen gặp mặt, đều có Như Nhất xuất hiện. Vì thế họ mặc định về sự hiện diện của cô, không đuổi đi cũng không hoài nghi. Những cuộc nói chuyện ngắn cũn, những khoảnh khắc bình lặng, trải qua chẳng nhàm chán.

Đưa mắt đến mảnh ngọc bội hoàn chỉnh, Richard khẽ: “Ta không nghĩ em vẫn giữ.”

Như Nhất nhặt ngọc bội, ngước mắt nhìn thẳng vào anh: “Đây là bảo bối của em.”

Anh chậm rãi đứng lên: “Không cần quỳ nữa.”

Cô gật đầu: “Richard, anh không có ý muốn giết kẻ giả mạo Hải Lam.”

“Vì kẻ giả mạo không làm chướng mắt ta.”

“Anh cao ngạo quá!”

“Như Nhất, quay về đi.”

“Thứ lỗi thuộc hạ không tuân.”

Cô cười rộ lên đầy vui vẻ, cẩn thận cất ngọc bội vào người.

Nhiều năm trôi qua, có lẽ Như Nhất đã thay đổi không ít. Cô học được cách đối đáp với anh, không còn im lặng lắng nghe như trước. Richard hồ nghi dừng bước. Người phụ nữ như Như Nhất, nếu thật lòng dụng tâm yêu thương, rất thích hợp lấy về làm phu nhân. Tiếc thay anh đối với cô không có cảm giác. Một nữ ma cà rồng hoàn hảo giống Như Nhất rất khó tìm, chỉ có chúa tể mới phù hợp với điều kiện của cô.

Tiến đến phía sau anh, cô cất giọng dịu dàng: “Em quyết định rồi!”

Anh lãnh đạm xoay người, hai mắt không lộ chút ý vị.

Đã bao năm trôi qua, lòng dũng cảm của cô cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài đón nhận ánh mặt trời. Tình cảm bấy lâu cất giữ trong tim, tự mình ấp ủ ngày đêm, nuôi dưỡng cùng thời gian đã đến lúc đâm chồi nảy lộc. Tìm khắp trong gia tộc, không một nữ ma cà rồng nào có thể vượt qua được Như Nhất. Diện mạo, vóc dáng và thần thái của cô đều phù hợp với ngôi vị chúa tể phu nhân. Đó là sự thật. Mối nhân duyên này cũng do Quốc Vương se kết, người đã hết lòng đào tạo và huấn luyện cho cô.

Như Nhất ở Châu Âu đợi Richard, đã đợi đủ lâu rồi!

Với tính cách của anh, nhất định sẽ không đến Châu Âu thăm cô. Thế giới của Richard rất khó bước chân vào. Cô đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể ở bên cạnh anh, khiến anh từ từ tiếp nhận sự tồn tại của cô. Theo như những tin tức mà Như Nhất nhận được từ Jen, Richard không hề tiếp xúc với nữ ma cà rồng ở núi Tiêu Dao. Những nữ ma cà rồng do Jen mang đến có thể giúp anh thỏa mãn, không thể chiếm được lòng anh. Hoặc là dùng tay. Hoặc là dùng miệng. Cấm dùng thân thể.

Đàn ông cần được giải tỏa dục vọng, cô không trách anh.

Dù sao thì cơ thể và trái tim của anh cũng là của cô!

Cô cười tươi, vòng tay ôm chặt thắt lưng anh.

Richard lạnh lùng ra lệnh: “Như Nhất, buông tay.”

Như Nhất lại càng ôm chặt: “Richard, anh vẫn lạnh nhạt như vậy!”

Anh kéo mạnh tay cô ra khỏi người mình: “Đừng quá phận.”

Cô không ngạc nhiên, ngược lại càng lộ rõ ý cười: “Em biết mà.”

Cạch.

Vừa lúc đó, cửa đại sảnh được mở ra. Từ bên ngoài, Diệp Vy lon ton chạy vào, mắt chăm chăm hướng về phía Thiên. Diệp Vy chỉ mở hé cánh cửa, đủ để có một chỗ trống nhỏ giúp cô vào được đại sảnh nên không gây nhiều chú ý. Thiên còn đang mờ mịt về người phụ nữ tên Như Nhất đến từ gia tộc ở Anh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhảu thì liền xoay người. Trông thấy gương mặt bất mãn của Diệp Vy, anh ngẩng ra. Còn chưa kịp hỏi gì đã bị cô tra khảo.

“Anh có thấy Tây Độc đâu không?”

Lúc này, Như Nhất bỗng lên tiếng: “Người như anh, không chủ động, sẽ vuột mất.”

Nói rồi cô lập tức hôn lên môi Richard.

Diệp Vy nghe thấy âm thanh lạ, chậm chạp quay sang.

Ngay khi đôi môi mềm mại của Như Nhất chạm nhẹ lên môi mình, Richard phẫn nộ đẩy mạnh cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Như Nhất không phòng bị, trước lực đạo bất ngờ của anh, cô buộc phải lùi về sau vài bước. Cô nhớ rất rõ, anh không hề chán ghét việc cô chạm vào anh. Đây không phải cô ngông cuồng làm loạn, là trong kí ức của cô, hai người đã vô tình đụng chạm nhau một vài lần. Trước sự gần gũi đó, Richard chưa bao giờ tỏ thái độ phẫn nộ hay bài xích. Tại sao…

Diệp Vy nhăn mặt, đẩy mắt lườm Thiên: “Anh làm gì vậy?”

Thiên cười hề hề rồi thả cánh tay vừa chắn ngang tầm nhìn của cô xuống, chột dạ cất giọng hỏi lại: “Em tìm Tây Độc làm gì? Rảnh quá không có việc làm sao?”

“Mấy ngày nay em không thấy anh ấy.”

“Bắc Vương thì sao?”

Thiên giả vờ nhắc đến Bắc Thần.

Cô nghiêm túc: “Không tìm thấy.”

Thiên hất mặt về phía Richard: “Hỏi bên kia kìa.”

Diệp Vy nhìn Richard, vô tình anh cũng đang nhìn cô. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ lạ mặt. Cô không biết nên làm gì. Trên người người phụ nữ đứng gần Richard không có loại bá khí nguy hiểm. Lại còn là một người đẹp. Nhìn hai vóc dáng hoàn hảo đứng kế nhau, không nhẫn tâm tách họ ra chút nào. Cô đang nghĩ gì vậy? Tự nhiên cảm thấy có hơi… khó chịu. Không có việc gì thì sao lại đứng gần như thế. Anh có hứng thú với phụ nữ xinh đẹp như vậy, còn để mắt đến cô làm gì!

Mới hôm qua còn lợi dụng cô… lợi dụng tay của cô…

Hừ, đồ đàn ông xấu xa!!!

Như Nhất chụp lấy cánh tay Richard: “Anh không vui?”

Richard cau mày, gạt tay cô ra: “Như Nhất, đừng ép ta đánh em.”

Cô buông tay: “Em biết anh không phân nam nữ, ra tay tàn độc, nói giết là giết.”

Richard không đáp, bước thẳng về phía Diệp Vy.

Như Nhất chắn trước anh: “Richard, em đã quyết định rồi!”

Diệp Vy mở to mắt kinh ngạc, người phụ nữ đó được phép gọi thẳng tên anh, hơn nữa còn dám ngang nhiên chạm vào người anh, nói năng với anh cũng không hề dè dặt như một thuộc hạ. Diệp Vy cảm thấy bản thân như một quả bóng bị xì, không ngừng đẩy hết không khí bên trong ra ngoài, mãi cho đến khi ỉu xìu. Những mối quan hệ xung quanh anh, cô không hề biết một chút gì. Ngoài những gương mặt quen thuộc ở lâu đài, cô không hề biết thêm một ai khác. Hiểu biết quá hạn hẹp.

Richard đanh giọng: “Quyết định của em không liên quan đến ta.”

Như Nhất kiên trì: “Chúng ta tiến hành nghi thức kết hôn trong gia tộc đi.”

Kết hôn!

Hai chữ đó như đánh thẳng vào tâm lý của Diệp Vy, cô ngơ ngác quay sang nhìn Thiên. Anh không nói gì. Cô lại quay sang nhìn Richard. Anh cũng không nói gì. Vì sao cô cảm thấy mọi chuyện ở đây chỉ có một mình cô là không hiểu. Dường như mấy người còn lại ai cũng biết là đang có chuyện gì diễn ra. Diệp Vy hoang mang nhìn hai người phía trước, lại tự cảm thấy có chút xấu hổ. Kinh ngạc cái gì chứ?

Ma cà rồng và ma cà rồng lấy nhau là chuyện hiển nhiên.

Cô… là… nhân tình?

Từ này nghe hơi chói tai, khó chấp nhận.

Dù là ở thế giới của ma cà rồng hay ở thế giới của con người, sao những chuyện oái ăm này vẫn luôn diễn ra? Núi Tiêu Dao không phải chỉ có sống hoặc chết mà còn có hôn nhân gia đình. Đúng là bi kịch của bi kịch. Thầm nghĩ, Diệp Vy hướng ánh nhìn tức giận lên người Richard. Anh biết bản thân có hôn thê mà còn mê hoặc cô?

Đàn ông chung quy đều giống nhau, là người hay là quỷ, đều tham sắc.

Cô không biết anh có một hôn thê xinh đẹp như vậy. Nếu biết trước, dù anh có đẹp trai hay vô cùng quyến rũ, cô tuyệt đối không đẩy mắt nhìn qua. Diệp Vy mím chặt môi, nhớ lại bàn tay “thần” của Thiên lúc nãy, lòng chợt suy đoán, liệu có phải hai người họ vừa rồi đã làm chuyện gì không? Bằng không Thiên sẽ không lấy tay chắn ngang tầm nhìn của. Đồng lõa. Mấy người này đang thông đồng với nhau.

Giữa lúc suy nghĩ mông lung, Diệp Vy chợt nghe thấy giọng nói lạnh người của anh.

“Vy, tôi không ngại móc mắt em đâu.”

Richard cáu gắt, duỗi chân bước thẳng lại chỗ cô.

Cô lập tức lùi lại, trốn ra sau lưng Thiên.

Túm lấy tay Diệp Vy, Richard kéo mạnh, khiến cô nhoài người về trước, mặt đập vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô hốt hoảng không dám kêu đau, dùng tay còn lại xoa lên mũi, ai oán lườm anh một lúc lâu. Sau đó hèn nhát cúi đầu thấp xuống. Ánh mắt độc ác của anh quá mãnh liệt, tế bào can đảm của cô bị dọa chạy hết rồi.

“Không dám mắng ra miệng nên ở trong lòng nguyền rủa tôi?”

Diệp Vy cắn răng, chọn cách im lặng trốn tránh anh.

Richard dùng tay bắt cô ngẩng mặt lên, hung hăng nói: “Trốn cái gì?”

Diệp Vy không biết có nhìn lầm hay không, trong một khoảnh khắc, cô đã thoáng thấy sự thất vọng vụt qua đáy mắt lạnh lẽo của Richard. Nó nhanh như giây phút sao băng chạy xẹt qua bầu trời đêm, không lưu lại chút dấu vết gì. Cô không hiểu, người thất vọng là cô nghe còn thấy hợp lý, anh có gì mà phải thất vọng?

Thầm khinh bỉ anh ra mặt, Diệp Vy mím mím môi.

Richard thấy cô ngoan cố, càng dùng lực, mạnh tay bóp chặt cằm cô. Dường như anh muốn nhìn xem phản ứng của cô, nhưng lại không mấy hài lòng. Cặp mắt u ám mang theo sắc màu thê lương, sâu trong đáy mắt tưởng chừng sắp có một trận cuồng phong quét qua. Anh nhẫn nhịn một lúc, sau đó lại càng gia tăng lực đạo. Vì sao cô bé con này không biểu hiện loại cảm xúc anh mong muốn được nhìn thấy nhất?

Bị lực trên tay anh làm đau, cô uất ức cất giọng: “Anh nhẹ tay chút đi.”

Anh trừng mắt: “Tôi đang muốn bóp chết em.”

Cô sợ sệt: “Gì chứ?”

Gặp được hôn thê rồi liền muốn giết cô diệt khẩu!

“Richard…” Như Nhất mở miệng, định nói gì đó, khi thấy nét mặt lạnh như băng của anh thì mọi từ ngữ bỗng nhiên bị nghẹn lại trong cổ. Không chủ động với anh thì mãi mãi bị anh phớt lờ, cố chấp thể hiện sự tồn tại của mình trước anh lại bị anh hung dữ đuổi đi. Con người của anh thật khó hầu hạ. Cũng thật đáng sợ.

Tuy không hiểu rõ, nhưng cô biết điểm giới hạn của Richard nằm ở đâu.

“Như Nhất, ta chưa từng nói sẽ cùng em kết hôn.” Anh thẳng thắn.

Cô kiên định: “Gia tộc đều ủng hộ chúng ta.”

Anh không xoay người, cất giọng đanh thép: “Đừng cố chấp.”

Như Nhất chầm chậm cuối đầu, nhìn mảnh ngọc bội trên người. Năm đó cô lập được nhiều thành tích tốt, chính Quốc Vương đã mang ngọc bội cho cô. Người nói muốn cô ở bên cạnh bầu bạn với Richard, dạy anh cách yêu thương một người. Ma cà rồng cũng có độ tuổi thanh xuân tươi đẹp. Mọi năm tháng ở bên Richard, Như Nhất luôn nhớ rõ như in trong lòng. Cô chỉ hướng về anh. Anh là tín ngưỡng duy nhất cô tin.



Hai tên thuộc hạ canh gác vừa thấy chúa tể từ xa đã vội vàng mở cửa phòng rồi nghiêm túc cúi xuống hành lễ. Richard ôm Diệp Vy vào phòng, dùng thuật phép đóng chặt cửa phòng trong nháy mắt. Âm thanh lớn phát ra dọa hai thuộc hạ gác cổng một phen hú hồn. Chúng quen rồi nên thầm mặc niệm cho Diệp Vy. Trong tòa lâu đài này, chỉ có Diệp Vy mới có gan chọc cho chúa tể nổi giận đùng đùng.

Đợi khi được anh thả xuống, cô vội vàng đứng cách xa anh, ánh mắt phòng vệ.

Richard nhíu mi, phẫn nộ quát: “Qua đây.”

Cô giật mình, hai chân bất giác càng lùi về sau.

Anh càng tức giận, tiến tới túm lấy cô. Cô quẩn trí, hoảng loạn dùng tay đẩy người anh. Thái độ chống đối của Diệp Vy như kích hoạt ngòi nổi trong Richard, anh hầm hầm chụp lấy hai tay cô, trói chặt ra sau lưng. Cô nghiến răng, dùng chân toan đá anh nhưng bị anh bắt được ý định, thành công ép cô vào tường.

Diệp Vy vùng vẫy mạnh hơn, chân còn lại lén lút đưa ra phía sau chân anh. Richard đè chặt cô, vừa định mở miệng giáo huấn, Diệp Vy bất ngờ nhấc chân. Anh cho rằng cô muốn đạp, nhưng không ngờ cô lại muốn bắt chân anh. Richard có thân thủ nhanh nhạy, trong tình huống nguy cấp, không khi nào để bản thân chịu thiệt.

Lúc vừa ngã, anh ôm theo cô, lập tức xoay người đổi vị trí.

Giây tiếp theo, chợt nhớ ra người trong lòng là Diệp Vy, Richard liền nâng cánh tay to lớn lên giữ chặt cô, bàn tay phía sau che chắn cho phần đầu của cô. “Oạch” một tiếng, cả hai cùng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Diệp Vy tròn mắt kinh ngạc, cô không ngờ anh lại dùng tay đỡ lấy đầu cô, hành động này khiến cô có chút cảm động.

Bốc.

“A…”

Diệp Vy đau đớn đưa tay ôm trán, hai mắt rưng rưng.

Richard búng mạnh vào trán Diệp Vy, không chút nương tay. Tiếng kêu thanh thoát mà mạnh mẽ. Có thể không khiến cô chảy máu nhưng lại tạo ra đau đớn. Chẳng qua là anh đột nhiên nghĩ tới việc này. Bé con nếu không dạy dỗ sẽ rất dễ hư hỏng, về sau sẽ vô pháp vô thiên. Hạn chế chiều hướng bạo lực có khả năng lấy mạng Diệp Vy, anh sẽ suy nghĩ về chiều hướng bạo lực gây đau đớn nhiều hơn. Hài lòng nhìn gương mặt mếu máo của cô, anh chống hai tay lên sàn nhà, ánh mắt lạnh lẽo.

“Muốn đánh nhau với tôi?”

“Em… em tưởng… anh muốn giết em… nên… nên mới…”

“Vy, nếu tôi muốn giết, em không có khả năng chống cự.”

“…”

Có cần nói thẳng vậy không?

Nghĩ gì đó, Richard đột nhiên hỏi: “Em đã thấy?”

Cô chớp mắt: “Thấy gì cơ?”

Richard quan sát biểu hiện của Diệp Vy, hai mắt liền thay đổi. Nét mặt của cô không chứng minh cô đã nhìn thấy Như Nhất hôn anh. Càng tốt. Dù sao anh cũng lười giải thích mấy chuyện này. Đó không hẳn là hôn. Richard hài lòng đưa tay vuốt ve mặt Diệp Vy. Cô ngoan ngoãn yên lặng. Được một lúc, anh lại hỏi: “Tại sao tức giận?”

“Em đâu tức giận, em thấy anh mới là người tức giận.”

“Em tức giận.”

“Em không có.”

Anh gằng giọng: “Em có.”

Cô đay nghiến: “Em tức giận vì anh làm tay em đau.”

Anh không chấp nhận, nói: “Em dùng ánh mắt miệt thị tôi.”

“Em không miệt thị anh.”

“Em có.”

Diệp Vy nhẫn nhịn: “Em miệt thị anh vì anh lăng nhăng day dưa.”

Richard hài lòng, tiếp tục: “Với ai?”

“Với em… với hôn thê của anh.”

“Tôi không có hôn thê.”

Nói xong, anh ngồi dậy đi ra ngoài.

Diệp Vy ngơ ngác nhìn theo, chậm rì đứng lên. Não bộ chạy qua một tia sáng bất định khiến cô ngây người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt. Câu “Tôi không có hôn thê” của anh chứa đầy nhu tình, giống một lời giải thích xóa tan mọi thắc mắc trong lòng cô, không, nói đúng hơn là một lời khẳng định chắc nịch.

Richard không hề có ý muốn giải thích những chuyện đã xảy ra, trước đây và sau này cũng vậy, anh vĩnh viễn không thích giải thích bất cứ chuyện gì. Nếu hành động có thể chứng minh sự thật, thay thế lời giải thích qua loa, thì anh nghiêng về phía hành động nhiều hơn. Diệp Vy biết rõ điều này, cô cũng không trông mong gì vào việc anh sẽ tận tình nói rõ sự thật cho cô nghe. Chưa biết chừng đợi anh giải tích xong, việc tiếp theo anh làm chính là sẽ xóa sạch kí ức của cô.

Anh biết cô tức giận, cũng biết cô mắng anh là đàn ông xấu xa.

Anh cùng cô giằng co, nói qua nói lại, cuối cùng chỉ để nói một câu như vậy?

* * *

“Em là người hôm qua đúng không?”

Thanh âm dịu dàng vang lên bên cạnh, Diệp Vy mơ màng mở mắt, tay vô thức đưa lên dụi dụi lên mắt vài lần. Đến khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, Diệp Vy toan đứng lên, nhưng còn chưa kịp cử động đã nghe thấy thanh âm êm tai kia vang lên.

“Con mồi chưa từng được phép đi lại trong lâu đài.”

Như Nhất ngồi xuống kế bên Diệp Vy.

Diệp Vy tò mò nhìn qua, nhịn không được lại nhìn chăm chú. Gương mặt của Như Nhất xinh đẹp như hoa, khiến người cùng giới tính như cô cũng muốn ôm vào lòng cưng chiều. Nếu là đàn ông, Diệp Vy nhất định sẽ kết hôn cùng Như Nhất. Trong lòng bắt đầu rạo rực, cô quên mất trước mặt là một nữ ma cà rồng. Trước ánh nhìn chăm chú của Diệp Vy, Như Nhất hơi ngạc nhiên, khẽ cất giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chị đẹp thật!”

“Quá khen rồi.”

Cũng thật tự tin.

Liếc nhìn những dấu vết màu hồng đang mờ dần trên cổ Diệp Vy, Như Nhất hơi sững người. Thấy dấu răng nanh lưu lại trên chiếc cổ thon thon của Diệp Vy thì Như Nhất mới cảm thấy yên tâm phần nào. Cô ngửi được mùi máu của Diệp Vy, không phải loại đặc biệt. Không lý nào bị ma cà rồng hút máu mà vẫn giữ được mạng sống.

Như Nhất khẽ cất giọng: “Em là con mồi của ai?”

Thật biết cách đặt câu hỏi!

Diệp Vy đưa tay xoa cổ, xấu hổ nói: “Chúa tể.”

Trước mặt hôn thê của anh, cô nào dám tùy tiện gọi thẳng tên anh!

Như Nhất dùng cặp mắt khó tin nhìn Diệp Vy: “Thật ư?”

Diệp Vy cười gượng, gật đầu.

“Vậy hôm qua…”

“Hôm qua chúa tể mang em ra ngoài, hút máu.”

Không để Như Nhất nói hết câu, Diệp Vy vội vàng đoạt lời người đẹp. Không nên để người đẹp buồn bã, gương mặt xinh đẹp như thế mà bị nỗi buồn chiếm ngụ sẽ khiến người khác muốn ôm vào ngực an ủi. Nghĩ thầm, cô len lén đẩy mắt thăm dò Như Nhất hồi lâu rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đẹp đang mỉm cười.

Trời ơi… người đẹp cười lên một cái, thế giới xung quanh như bắt đầu nở hoa, không khí trước mắt liền biến thành sắc thái lung linh huyền ảo. Nữ ma cà rồng xinh đẹp quyến rũ, đàn ông khó có thể chống đỡ được, những con mồi chết dưới bàn tay của họ cũng được an ủi, có lẽ họ cũng nguyện chết dưới tay nàng.

Dung mạo của một người phần lớn định đoạt đãi ngộ họ sẽ nhận được.

Nghĩ tới điều này, Diệp Vy cảm thấy hơi chán nản. May mắn Như Nhất là một ma cà rồng, nếu là con người, e sẽ tạo ra nhiều oan nghiệt ở thành phố. Với gương mặt tựa thiên thần của Như Nhất, không làm người nổi tiếng cũng sẽ được đón nhận rất nồng nhiệt ở những công ty cao cấp. Ôi, nghĩ đã thấy kích thích làm sao!!!

Như Nhất nâng tay chỉnh lại mái tóc, nói với Diệp Vy: “Em muốn sống không?”

Cô gật đầu, khẳng định: “Muốn chứ!”

Như Nhất cười rộ lên: “Chị giúp em trốn thoát.”

Diệp Vy muốn hét một tiếng nhưng vội nhịn xuống: “Chuyện này… thật ra chị không nên mạo hiểm. Em từng thử rồi. Kết quả bị hút máu suýt chết. Cổ cũng bị bóp mạnh đến mức muốn gãy luôn. Em không trốn được đâu. Người bắt em là chúa tể đó.”

Như Nhất kéo Diệp Vy đứng dậy: “Là do em chưa tìm đúng người giúp thôi.”

Cô lắc đầu, chậm rì bước đi: “Chị, không được đâu, em không dám.”

Sẽ bị giết thật đó!

Như Nhất không nhận ra Diệp Vy đang lo lắng, tiếp tục dẫn cô ra khỏi tòa lâu đài lớn rồi đi thẳng đến con đường phía trước. Diệp Vy bị kéo, bất đắc dĩ tuân theo. Cô không ngừng ngoái đầu lại nhìn, ra sức giao tiếp bằng mắt với Tả và Hữu nhưng hai kẻ đó lại làm như không nhìn thấy. Khi cô nghi ngờ trừng mắt thì hai người đó nhanh như cắt liếc cô, ý nói đã hiểu. Cô chợt nhận ra. Quả nhiên Như Nhất là ma cà rồng quyền lực, nên mới khiến Tả và Hữu nghiêm nghị đứng yên. Không dám làm càn.

“Núi Tiêu Dao có một kết giới ẩn, không phải ma cà rồng sẽ không nhìn ra. Con người lạc đến đây đều chỉ có một kết cục. Cái chết đáng sợ, nhưng muốn chết mà không chết được thì còn đáng sợ hơn rất nhiều. Em là con mồi do chính tay Richard bắt về, chị không thể giết em, chỉ còn cách giúp em thoát khỏi anh ấy.”

“Chúa tể, Ngài ấy từng nói, nếu em chạy trốn thì phải trốn cho kỹ, bằng không để bị bắt lại, sẽ phải sống không bằng chết. Chị, chúng ta quay lại đi, em không...”

“Em không bị bắt lại đâu.”

Diệp Vy rầu rĩ an ủi tâm hồn mỏng manh của mình, cô biết có Như Nhất đứng ra bảo lãnh thì cô nhất định sẽ tìm được đường xuống núi và trở về nhà. Nhưng mũi của ma cà rồng thính còn hơn cả… chó, dù cô có quay lại thành phố, chắc chắn bọn họ… Diệp Vy hơi ngẩn người. Không đúng, dưới thành phố có rất nhiều người, mùi hương cũng hỗn tạp nhiều loại, đánh hơi rất khó khăn. Một ý nghĩ xoẹt qua não. Cô cứng nhắc mở miệng cười, nhìn giống như kẻ điên. Cuối cùng cũng thoát khỏi đây.

“Chị, chúng ta đi nhanh lên. Ngọn núi này đúng là nhiều đường vòng. Lúc trước em loay hoay mãi cũng không tìm được con đường này. Hóa ra là do trên núi có kết giới ẩn. Chẳng trách em chạy mãi cũng chỉ quay lại vị trí cũ.”

Vừa nói, Diệp Vy vừa lanh lẹ quan sát con đường đang đi. Cô phải ghi nhớ cảnh vật ở đây, nếu không may bị bắt lại còn có thể tự mình chạy thoát. Những bước chân không tự chủ, ngày càng tăng tốc. Như Nhất đã buông tay Diệp Vy từ lâu, cô nghiêm túc làm người dẫn đường, đi trước vài bước. Diệp Vy chạy theo với nét mắt hồ hỡi hiếm thấy. Trong chốc lát, cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Gương mặt cứng đờ.

Diệp Vy chưa kịp mở miệng đã thấy Như Nhất xoay người, cười nhẹ: “Tin tức truyền nhanh thật!” Hai chân cô muốn nhũn ra, không dám quay lại đằng sau. Mùi hương của khu rừng cũng thật đặc biệt, dịu nhẹ như hương hổ phách trên cơ thể ai đó.

Cô cười gượng hai tiếng: “Ha ha”

Như Nhất bước đến trước mặt Richard, giọng dịu dàng: “Trả con mồi lại cho anh.”

Diệp Vy: “…”

Cô không phải trái bóng!

Richard đảo mắt qua Như Nhất, liền nhìn đến Diệp Vy: “Lớn gan thật!”

Nhân lúc Như Nhất vừa đi qua bên cạnh, Diệp Vy lập tức chụp lấy tay Như Nhất xem như cứu tinh. Cô trốn ra sau Như Nhất, nhỏ giọng thì thầm: “Chị, không phải vừa nãy chị nói sẽ giúp em sao? Bây giờ chị lại giao em cho chúa tể? Em chưa muốn chết. Em muốn sống sót ra khỏi núi Tiêu Dao. Chị, tuyệt đối đừng bỏ em lại đây!”

Như Nhất nhẹ nhàng gỡ tay Diệp Vy ra, cười một tiếng: “Em không chết đâu.”

Một lời nói đùa thật tàn nhẫn.

Diệp Vy rầu rĩ nhìn Như Nhất bay đi.

Hơi lạnh tỏa ra ngày một nhiều, bầu không khí trở nên quỷ dị. Mới ban nãy tiết trời còn mát mẻ, giờ lại chuyển thành lạnh thấu xương. Diệp Vy ngửa mặt nhìn đám mây lửng thửng trôi, chậm rì chậm rì chế nhạo sự ngu ngốc của cô trên cao. Bàn chân ngoan ngoãn tự giác đi đến tới trước mặt anh, cô cúi đầu ăn năn: “Em không hề có ý bỏ trốn, là chị ấy dụ dỗ em, chị ấy nói muốn giúp em thoát khỏi… khỏi chúa tể.”

Richard hờ hững: “Chân là của em.”

Cô chột dạ, giậm chân xuống đất: “Chị ấy là ma cà rồng.”

Anh cười lạnh: “Còn tôi?”

Cô lí nhí: “Anh là chúa tể.”

Richard chụp lấy tay Diệp Vy, giơ lên cao: “Vy, em chán sống rồi?”

Diệp Vy sợ hãi nhìn anh, lúng túng: “Richard, em sẽ không tái phạm, đừng giết...”

“Tôi chưa từng nói sẽ giết em. Dẹp ý nghĩ ngu ngốc đó đi.” Gằng mạnh từng tiếng đầy đanh thép, anh trừng mắt, cả người toát ra bá khí nguy hiểm khiến xung quanh lặng như tờ: “Lần đầu tiên của em thuộc về tôi, tôi có thể dùng danh phận trói buộc em. Nhưng tôi vừa nghĩ ra. Hay là khiến em tàn phế, để cả đời này của em phải ở lại bên cạnh tôi, không thể trốn thoát? Vy, em nói, tôi nên làm thế nào?”

“…”

Độc ác vậy?

Richard siết mạnh tay Diệp Vy: “Câm rồi sao?”

Cô run rẩy: “Em không chạy nữa, không chạy nữa.”

Anh tàn nhẫn nói: “Tôi không tin em.”

Diệp Vy ân hận ra mặt, tuy cô có ý nghĩ chạy trốn, nhưng đó chỉ là một thoáng điên cuồng. Nếu không phải Như Nhất đảm bảo sẽ trốn thoát, cô sẽ không tự ý tìm đường chết. Nghĩ lại mới thấy điểm lạ, giờ giống như cô đang tự đào mồ chôn mình. Người muốn giúp đỡ lại trở thành người đang giả vờ tỏ ý muốn giúp, thật ra là người ta muốn đuổi cô ra khỏi ngọn núi này, bắt cô tránh xa người đàn ông của người ta.

“Richard, em hứa không chạy trốn nữa. Anh tin em đi. Nếu anh phế chân của em, sau này trong lâu đài có thêm một kẻ vô dụng cần người chăm sóc. Anh tính toán lâu dài xem, có khi người bị thiệt hại nặng nề không phải em, mà là anh đó. Em không thể đi lại, sẽ gây ra nhiều phiền phức, tạo ra nhiều trở ngại cho anh.”

“…”

“Anh cũng đừng tin mấy cái lần đầu gì gì đó, chưa chắc em là xử nữ.”

Cười thầm trong dạ, Diệp Vy tỏ vẻ nghiêm túc đánh giá.

Một ma cà rồng quyền năng như anh mà cũng tin vào mấy cái chuyện “lần đầu tiên của cô phải thuộc về tôi” hay sao. Cô không phải người cổ hủ. Ừm, thật ra… thành thật mà thừa nhận, cô có một chút cổ hủ. Dù sao cũng là thứ quý giá nhất, chưa mất thì ai cũng sẽ hết sức trân trọng, mất đi rồi… trong mắt chỉ là hạt bụi. Như vậy đó!

Richard lạnh lùng nhíu mi, sau đó nhấc bổng cô lên: “Thử sẽ biết.”



Diệp Vy bị Richard mang về lâu đài, anh bế cô đến phòng ngủ của cô, không chút nhẹ nhàng quăng mạnh cả người cô lên chiếc giường lớn. Diệp Vy bị choáng váng khẽ nhăn mặt, mở miệng định nói anh vài câu. Lời chưa kịp cất, lại bị thân thể to lớn của anh nằm đè lên. Hô hấp như bị cướp mất, cô nhanh nhẹn dùng sức đẩy anh ra.

Richard lãnh đạm đưa tay cởi áo Diệp Vy. Bàn tay lạnh lẽo của anh vừa chạm vào da thịt, Diệp Vy lập tức hét toáng lên. Cô mạnh mẽ dùng tay giữ chặt vạt áo, không cho anh có cơ hội kéo lên. Nét mặt anh không hề thay đổi, chậm chạp buông cánh tay đặt bên eo Diệp Vy. Anh chuyển sang cởi đồ trên người mình. Cô trợn mắt, đưa tay cản anh. Richard hừ một tiếng, tiếp tục mục đích cởi áo Diệp Vy.

Cô hét toáng lên: “Không được.”

Anh hờ hững nhìn nét mặt hốt hoảng của cô: “Không phải xử nữ, hốt hoảng cái gì?”

“Em… anh…”

Diệp Vy bị nghẹn, không nói được một câu tử tế. Cô cắn môi, ấm ức nhìn anh. Trong đôi mắt tròn xoe của cô, hai hòn ngọc long lanh chứa đầy hơi nước, tựa như sắp khóc đến nơi. Richard vẫn giữ nguyên sắc thái lạnh lùng trên mặt. Thật non nớt, còn cho rằng dùng chiêu làm nũng đó với anh sẽ có kết quả sao? Nếu anh muốn bỏ qua, dĩ nhiên sẽ chấp nhận sự nũng nịu của Diệp Vy. Hiện tại thì anh không muốn bỏ qua.

Anh cúi người, cọ nhẹ chóp mũi mình lên chóp mũi cô, giọng trầm thấp: “Vy, tôi không có cách giữ chân em, cũng không có cách khiến em cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi. Cho nên… chỉ có thể biến em thành người phụ nữ của tôi.”

Không có cách?

Anh… chính là cách, chỉ cần là anh, cô có thể suy nghĩ lại.

Mơ hồ nghĩ ngợi, Diệp Vy ngây người nhìn Richard. Anh đẹp trai thế này, giao lần đầu tiên cho anh cũng không hối hận. Nhưng nếu sau này cô hối hận thì sao? Không biết tương lai sẽ thế nào nữa. Cô yêu anh rồi?!? Chắc không đâu. Cô là đang sợ hãi anh, vì anh chính là chúa tể của ma cà rồng. Anh sẽ giết cô trong nháy mắt, thậm chí còn bằng nhiều cách. Hút máu nè. Bóp cổ nè. Bẻ xương nè. Moi tim nè. Nghĩ thôi đã thấy bầu trời tăm tối, trước mắt mù mịt, sinh mệnh mỏng manh, tương lai u ám.

Richard nâng tay vỗ nhẹ lên mặt Diệp Vy, cười lạnh: “Không cần nghĩ, em không có quyền từ chối. Vy, ngoan một chút, đừng chọc giận tôi, tôi không muốn làm đau em, càng không muốn chỉ qua một đêm mà đã phải vứt xác em ra bìa rừng.”

Đừng nói đáng sợ như vậy chứ!

Thấy sắc mặt Diệp Vy ngày càng khó coi, anh nhịn không được, an ủi: “Được rồi không dọa em nữa. Sau này không được phép tự ý đi theo người khác. Nếu để tôi biết được em không tuân lệnh, tôi lập tức chặt chân em, nhốt em vào ngục tối. Dao bạc tôi cho em không phải để em dùng nó đấu với thuộc hạ của tôi. Tôi muốn em dùng nó làm vũ khí đấu với những kẻ muốn làm hại em. Đã nhớ kỹ chưa? Hửm?”

Cô tròn mắt, nghĩ một lúc, nói: “Khả năng em đánh thắng ma cà rồng… rất thấp.”

Anh cười khẽ, chỉ ngón trỏ lên trán cô, trầm giọng: “Vy, nếu em dám mở miệng nói một câu “Richard là người đàn ông của tôi” thì tôi cam đoan tất cả ma cà rồng đều lập tức nhường đường cho em. Chúng sẽ không dám làm hại đến em.”

Diệp Vy lắp bắp: “Anh nói… thật… thật sao?”

Anh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay kéo cô sát vào lồng ngực săn chắc.

Cô vẫn không thể tin, khẽ hỏi lại: “Anh nói thật sao, Richard?”

Richard không đáp, vòng tay đang ôm cô tăng thêm lực đạo. Diệp Vy biết điều ngậm miệng lại. Anh không làm tới mà tha cho cô, điều này càng khiến cô cảm thấy anh đối xử với cô không tệ chút nào. Tham lam chui vào lồng ngực anh, Diệp Vy nhắm mắt hưởng thụ cái mát lạnh truyền xuống da thịt. Bất giác, cô vô thức đặt tay lên thắt lưng của anh, một cách hết sức tự nhiên, như đã quen, mơ màng ngủ.

Diệp Vy nào biết những lời Richard nói ra đều là sự thật. Anh muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, không tiếp tục khiến anh tức điên, là sự thật trong tất cả sự thật. Vì chỉ cần cô ương bướng lấn lướt, không chỉ đau đớn mà cô còn có thể sẽ bị vứt xác ở bìa rừng. Làm tình cùng ma cà rồng, hoặc chết hoặc tàn phế… rồi từ từ mới chết.

Đợi Diệp Vy chìm vào giấc ngủ, Richard mở mắt. Anh nhẹ nhàng nhích người ra ngoài, kéo giãn khoảng cách, cúi nhìn người trong lòng, đưa tay vuốt tóc cô. Bây giờ chưa phải lúc. Anh nhếch miệng, di chuyển ngón tay đến khóe môi Diệp Vy rồi nhè nhẹ vuốt ve. Hai mắt nhu hòa hiếm có. Bé con ngốc rất thích cùng anh cãi nhau.

Nhưng… không phải xử nữ?

Để xem người nhận mình không phải xử nữ như cô sẽ bày ra bộ dạng thế nào vào khoảnh khắc anh đè cô trên giường không buông tha. Tưởng anh ngu ngốc chắc! An là bạn thân của cô, bên cạnh cô có bao nhiêu tên đàn ông, anh nắm rõ rồi. Hừ! Cũng may cô nhóc của anh không bay bướm, chưa từng quen người yêu. Không thì anh đã đến thành phố con người sinh sống, tìm và giết quách tên người yêu kia.

Richard cắn lên môi Diệp Vy, sau đó khẳng định: “Vy, em là của tôi.”

Diệp Vy bị đau, cau mày hé mắt: “Ưm…”

Giây tiếp theo, đôi mắt còn ngáy ngủ của cô mở to hơn, nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của anh ở cự ly gần, liền tỉnh táo hoàn toàn. Diệp Vy theo thói quen há miệng định nói, vô tình tạo ra thuận lợi cho Richard. Anh dùng tay đè chặt sau cổ cô, mở miệng đẩy nụ hôn sâu hơn. Diệp Vy còn tưởng anh sẽ hôn ngấu nghiến và điên cuồng như những lần trước, chẳng ngờ được, anh vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.

Thoát khỏi nụ hôn đầy yêu chiều của Richard, Diệp Vy mông lung ngắm gương mặt ôn nhu của anh, tựa như bị kéo vào giấc mộng chứa đầy tình cảm. Tiếng đập nhịp nhàng của trái tim bên ngực như hồi chuông cảnh tỉnh, cô lúng túng giấu mặt vào ngực anh. Anh lạ quá! Chuyện quái gì vậy? Sự dịu dàng mà cô muốn có, sao nó khiến cô cảm thấy mình như biến thành một cục bông, xụi lơ trước anh.

Chúa tể, anh tuyệt đối đừng mang bộ mặt đẹp trai đó đi đối xử dịu dàng với người khác. Rất dễ gây hiểu lầm. Rằng anh yêu đối phương, yêu rất nhiều. Càng nghĩ thì da mặt càng nóng lên, Diệp Vy hận không thể chui vào ngực anh. Chưa hưởng thụ xong sự dịu dàng của anh, cô đã nghe thấy âm thanh gọi hồn truyền đến bên tai.

“Vy, từ bao giờ mà em lại dễ ngủ như vậy?”

Cô ngơ ngác ngước lên: “Hả?”

Anh kiên nhẫn: “Chỉ mới một lúc đã ngủ?”

Hiểu được anh hỏi gì, Diệp Vy càng thêm lúng túng, cô ngập ngừng nói: “Thì… thật ra em không dễ ngủ như vậy đâu. Là do anh… là do mùi hương của anh. Em cảm thấy trên người anh có thuốc mê. Anh mà ôm một lúc, tự nhiên em rất buồn ngủ.”

Richard không nói gì, đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Diệp Vy bị nụ cười đó hút hồn, không thể dứt ra, hai mắt chăm chú nhìn lên khóe môi quyến rũ của anh. Thật lâu cô mới phát hiện. Anh vừa cười? Anh cười? Nụ cười vừa rồi không hề lãnh đạm hay lạnh lùng như trước. Nhưng anh cười lên, gương mặt dường như bừng sáng. Diệp Vy chợt đau đầu. Anh có thể dùng nụ cười để giết người đó! Lực sát thương rất mạnh. Cô vô thức lấy ngón tay chạm lên khóe miệng anh rồi chầm chậm nhíu mi. Anh cười lên đẹp như vậy, sau này phải hạn chế.

“Vy, làm gì vậy?”

Bắt lấy tay cô, Richard hồ nghi hỏi, sắc mặt liền trở lại bình thường.

Diệp Vy giật mình: “Không… không có gì.”

Anh nghiêm túc nhắc nhở cô: “Vy, đừng tùy tiện chạm vào tôi.”

Diệp Vy ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cảm thấy hơi buồn.

Được một lúc, cô nhớ ra chuyện quan trọng, vội hỏi anh: “Richard, anh có thấy Tây Độc với Bắc Vương đâu không? Hai người đó cứ như đã biến mất vậy! Bình thường em bước ra ngoài là đã đụng mặt Tây Độc, nhưng mấy hôm nay anh ấy không hề xuất hiện. Em thấy rất lạ. Ngay cả một người thích châm chọc em như Bắc Vương cũng mất tâm. Mấy người kia ai cũng tỏ vẻ không biết. Có hỏi cũng không nói.”

“Bị đuổi khỏi lâu đài.”

Tông giọng đầy u ám của anh vang lên, nét mặt đầy cương nghị.

“Anh nói gì? Ai đuổi họ đi?”

“Tôi.”

Diệp Vy trợn mắt, không phải chứ.

Richard thờ ơ: “Đáng bị như vậy.”

Cô rụt đầu, im lặng. Vì chuyện gì mà một lúc cả hai người tài giỏi đều bị phạt nặng như vậy chứ? Diệp Vy cẩn thận nhớ lại. Không nhớ được gì cả. Đúng rồi. Ngoại trừ những âm thanh nặng nề ở đại sảnh vào ngày hôm đó thì cô không nhớ là đã xảy ra thêm chuyện gì. Rất nhiều giọng nói ở đó. Chẳng thể phân biệt được là của ai.

Anh đuổi Tây Độc và Bắc Thần đi vì họ có ý muốn giết cô khi nhìn thấy cô bắn một phát súng vào anh? Không thể. Vậy là vì họ không chạy đến ngăn cản? Cũng không thể. Là vì họ đã làm náo loạn lâu đài? Càng không thể. Có khả năng bọn họ đã phạm trọng tội, nhưng anh chưa từng trừng phạt họ nặng như thế bao giờ.

Diệp Vy nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành thăm dò anh.

“Sao vậy, họ là thuộc hạ tâm đắc của anh mà?”

Anh nheo mắt: “Hửm?”

“Chỉ là…”

“Tội này rất nặng.”

“Nhưng…”

“Không thể tha.”

Trước sự kiên định của anh, cô xụ mặt, ngưng phát biểu ý kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương