Khu Phố Đen
C7: Tên thần kinh

* Cố Phong: 16 tuổi

Từ nhỏ đã có gương mặt được gọi là ''trai xinh'' vì đôi mắt to tròn có hồn, gương mặt nhỏ khá tròn, sóng mũi cao, có nốt ruồi dưới mí mắt bên trái, nết da đặt biệt trắng. Người lớn nhìn vào rất thích vì trông như cục bông ngoan ngoãn học giỏi lễ phép.

Trái ngược với vẻ bề ngoài, tính cách cậu có phần ngang bướng, nổi loạn và nghịch ngợm, khá mạnh mẽ nhưng luôn muốn mình yếu đuối đứng sau lưng Dực Dụ.

Lưu ý: Nhân vật này từng có mối quan hệ mập mờ đen tối với Dực Dụ trong cương vị cậu là thụ còn Dực Dụ là công. Và theo như tác giả mô tả thì đương nhiên nhân vật Cố Phong có gương mặt đẹp nhất truyện.

Phát ngôn “ Tôi thích ăn bánh mì sữa trứng ”

*Dương Vũ: 25 tuổi

Thầy giáo trẻ dậy môn Văn, ít nói, gương mặt sáng và đường nét ổn. Được nữ sinh trong trường cực kỳ yêu thích.


Không có ấn tượng tốt với Cố Phong nên thường xuyên bắt phạt cậu, anh là người thầy giáo và cũng là người duy nhất trên thế giới bị Cố Phong vừa khóc vừa chửi tục vào mặt.

Phát ngôn “Ai làm em khóc? ''

...****************...

Quả nhiên Cố Phong khi về bị mẹ mắng một trận tơi bời, bà từ lâu đã không thích Dực Dụ nên khi thấy cậu cõng Cố Phong về thì tưởng cậu dắt con trai của mình đi đánh lộn thành ra thế này.

Nghe Cố Phong giải thích, bà cũng chẳng thay đổi thái độ là mấy, vẫn lườm liếc đứa trẻ mồ côi mẹ sống ở khu phố đen không có giáo dục này.

''Xong rồi thì cậu về đi, Cố Phong còn học bài nữa ''

Dực Dụ mặt lạnh vẫn lễ phép cúi đầu chào rồi mới đi về, vốn dĩ lúc trước mẹ của Cố Phong đã có thiện cảm hơn với cậu nhưng vì giữa năm lớp chín, khi Dực Dụ sang Cố Phong ôn bài trong phòng, có một sự hiểu lầm xảy ra khiến bà chẳng còn ưa cậu, ghét cậu ra mặt.

Đã hơn chín giờ tối, Cậu và Trạch Trực Cảnh đi về lại con đường ấy, anh không khỏi tò mò về chuyện mối quan hệ giữa cậu và Cố Phong. Vì suốt đường đi Dực Dụ tuy giọng nói lạnh lùng nhưng câu nào nói ra cũng mang cảm giác dỗ dành Cố Phong sợ mẹ mắng.

Anh cũng nhận ra được sự tin tưởng và dựa dẫm vào Dực Dụ trên người của Cố Phong.

''Hai người quen biết từ lúc nào vậy ''

Dực Dụ nghiên đầu nhìn rồi lại quay về phía trước, nói ''Từ cấp hai, học chung lớp''

''Thân lắm à? ''


Nghe đến đây Dực Dụ im lặng, khựng bước chân xoay hẳn người nhìn Trạch Trực Cảnh, vẻ mặt rõ ràng không thả ra cảm xúc nhưng khiến người ta cảm giác được cậu đang nóng nảy nhìn mình.

''Đừng đụng vào Tiểu Phong, vì cậu ấy đẹp nên cậu có muốn tiếp cận cậu ấy à ''

Trạch Trực Cảnh ''???''

Anh ngơ ngác nhìn Dực Dụ ''Tôi để ý cậu ta?''

Dực Dụ không thèm trả lời, cứ quay người đi tiếp về phía trước, có để ý hay không thì sao cậu biết được, nhưng đến cả ơn nhân cứu mẹ mà tên này cũng xàm sỡ thì một cậu nhóc trắng nõn đẹp đẽ như Cố Phong thì chắc chắn Trạch Trực Cảnh có ý đồ xấu.

[Đừng hòng tiếp cận bạn của tôi! ''

''Cậu điên à? Tôi rõ ràng là để ý đến cậu ''

Gió se lạnh làm người ta lười biếng ra đường, con đường vắng vẻ giữa đêm vốn chỉ còn hai người đi bộ, giọng nói trầm ấm đặt biệt này của Trạch Trực Cảnh vang lên từng chữ một rất rõ ràng rành mạch.


Vẻ mặt Dực Dụ tối sầm lại, cậu đơ người đứng im tại chỗ ''???''

''Tôi thích cậu từ bảy năm trước rồi, cậu nhóc bị bố mắng rượt theo, vốn dĩ rất vội nhưng vẫn móc sạch túi quần cho tôi 10 tệ.

Dực Dụ à, tôi tìm cậu suốt 7 năm rồi, rõ ràng người tôi thích là cậu mà ''

Dực Dụ nghe xong, giây sau không nói gì lạnh lùng bước tiếp bước chân, cậu vô tình bỏ đi một cách thờ ơ nhất với người vừa bày tỏ tâm ý với cậu.

Tôi đâu phải tu tiên ở đâu mà tên biến thái cậu tìm suốt bảy năm vẫn không ra, nghe vô lý chết mất, xem tôi là con nít chắc? Tên thần kinh!!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương