[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên
-
Chương 52: Giữa hai thế giới.
Vào một chiều đông hai năm trước, khi những bông tuyết đầu tiên đã phủ lên mái nhà một lớp trăng trắng nổi bật, người dân ở thị trấn Namimori yên bình đón chào một cư dân mới thật đặc biệt. Đấy là thiếu nữ độ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người mảnh khảnh với mái tóc đen dài óng ả như gỗ mun. Điều đầu tiên khiến người ta nhớ đến nàng là sự xuất hiện vết sẹo lớn một bên má, như vết cắt ngang, hủy hoại toàn bộ dung mạo thanh tú như đóa Bạch Trà chớm đông. Nàng đặt chân đến trấn nhỏ một mình, kéo lê theo chiếc vali màu xanh xám qua những cung đường thoải, thi thoảng lại vô thức đưa tay lên che má vì sự chỉ trỏ cùng ánh mắt tò mò của lũ trẻ con xung quanh. Sau một đêm á túc ở quán trọ của bà Mito vào sáng ngày hôm sau, nàng bắt đầu ra ngoài xin tìm việc và chẳng mấy chốc đã được nhận vào một cửa hiệu bán vải và may Kimono khá lớn. Ông bà chủ ở chỗ ấy là người phúc hậu rất được mọi người yêu quý, họ chỉ có độc cậu con trai đã đến Kyoto lập nghiệp từ lâu nên vì thế bấy lâu nay vẫn sống cô quạnh tuổi xế chiều. Sự xuất hiện của một cô gái trẻ chịu thương chịu khó lại ngoan hiền chẳng mấy chốc đã có được sự tín nhiệm của hai người, khiến nàng ta được đối xử chẳng khác gì con cháu trong nhà.
"Con là tiểu thư từ gia đình nào đó lưu lạc đến đây đúng chứ? Đừng lừa hai ông bà già này, cách đi đứng, nói chuyện ăn uống lẫn hành xử của con đều chứng tỏ con được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn không giống con gái miền chài quen việc nặng nhọc, khổ lao, Mai à."
Thi thoảng nhớ lại những ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống dưới danh phận Sawada Mai, nàng vẫn cứ ngỡ mọi thứ chỉ vừa xảy ra hôm qua. Rời bỏ nhà Asari trong đêm đen mịt mù lửa đỏ trên chiếc xe ngựa cũ, nàng băng qua một chặng đường dài rồi dừng chân lại thị trấn này. Vào giây phút lật giở trang đầu tiên của cuộc đời mới, Mai lại vô thức đặt tay lên cổ và mân mê chiếc nhẫn bạc đã sờn cũ đã đồng hành cùng mình suốt thời gian qua. Nàng nhớ đến cuộc trò chuyện cuối cùng giữa nàng và chàng trai Vongola có nụ cười thật dịu dàng. Thế là, danh tự Sawada vốn chỉ được vị tiểu thư trẻ vô tình nghĩ đến lại trở lại cách để nàng trang trọng rời bỏ danh xưng Asari cao quý, từ biệt con người cũ để chào đón tháng ngày đằng đẵng với biết bao điều mới mẻ đón chờ. Và như thế, Sawada Mai đã khai sinh. Nàng nói dối rằng vết sẹo ấy là vết tích sau một lần sống sót trên biển, lại ngụy tạo ra sự tồn tại của người chồng không có thật nhằm tránh phiền phức và tai tiếng về sau. Tất cả cũng chỉ nhằm tạo vỏ bọc hoàn hảo, để chẳng còn bất cứ ai còn nhận ra được nàng là vốn có xuất thân từ đâu. Chỉ sau đấy một năm, con trai của ông bà chủ ấy trở về và có ý đón cha mẹ đến Kyoto sống cùng để phụng dưỡng tuổi già. Ban đầu, họ cũng chẳng đồng ý còn muốn tác hợp con trai mình và Mai thế nhưng, hai người đều đã có đối tượng của riêng mình nên đôi vợ chồng già đành thôi. Nhưng nàng không sao ngờ được, trước lúc chuyển đi, ông bà đã viết giấy chuyển nhượng lại cửa hiệu cho nàng. Vừa bàng hoàng vừa lo lắng, Mai cứ thế từ một thợ thêu trở thành bà chủ của nơi này. Thời gian đầu, người con gái ấy còn sợ rằng có sự nhầm lẫn gì ở đây, liên tục gửi thư đến địa chỉ mới của hai ông bà chủ, xác minh lại nhiều lần để rồi nhận ra họ thật sự đã giao lại cửa hàng cho nàng. Với họ, tiền bạc chẳng phải là thứ đáng bận tâm. Đôi vợ chồng sớm đã tích lũy một số tiền đủ lớn để có sống nhàn nhã cuối đời vì thế, họ dành cửa hàng tại trấn Namimori cho Mai, mong nàng có thể giữ gìn nơi này.
Tựa một vết chấm phá, chia nửa hai bức tranh thành từng phần khác biệt, sự có mặt bất thình lình của y làm cuộc sống vốn theo trình tự của nàng bị phá vỡ. Mai đã từng mơ về cái ngày gặp lại chàng trai có đôi mắt màu Hổ Phách vô số lần thế nhưng, nàng cũng hiểu được mình giờ đây chẳng còn gì để xứng với y. Không danh phận, chẳng còn gương mặt ưa nhìn, ngay cả trong sạch một đời cũng đã bị phá hủy, niềm hy vọng về cái kết đẹp giữa hai người trong lần hội ngộ đã héo hon quá nhiều. Nhưng, y vẫn như nhiều năm về trước vẫn dịu dàng nói rằng muốn ở bên nàng cả đời, sẽ dành năm rộng tháng dài về sau bảo vệ, chăm sóc nàng. Nhìn vào sự chân thành đang chảy tràn trong đôi con ngươi ấy, Mai đã rất muốn mình có thể gật đầu đồng ý. Đấy chẳng phải là thứ nàng chờ đợi, kỳ vọng bao năm sao? Thế mà, nàng lại sợ hãi. Bỗng nhiên, tâm trí nàng trở thành một hốc trống rỗng, chẳng còn gì ngoài những câu hỏi lửng lơ. Bởi đến tận thời khắc ấy, người con gái ấy mới nhận ra sự bất an thật sự ẩn sâu trong lòng mình, hơn cả những tự ti về bản thân mình, nàng lại nghi ngờ tình cảm giữa họ. Ba năm xa cách, đã khoét sâu thêm khoảng cách của hai người. Giotto muốn bù đắp cho nàng, đấy là tình yêu ư? Hay chỉ đơn giản là sự bù đắp, giải tỏa mặc cảm tội lỗi của y? Nàng xem y là ánh sáng ấm áp để đặt hy vọng suốt thời gian qua, là tình yêu ư? Liệu đó chỉ đơn thuần là sự ngộ nhận đầu đời, kiếm tìm chỗ dựa tinh thần để thoát khỏi gông cùm trong lầu son? Mai không tài nào biết được.
Khi nỗi sợ đã lan ra khắp tế bào, hòa cùng với sự khinh bỉ chính bản thân mình đã chẳng còn gì đã khiến nàng làm chuyện mà chính nàng cũng chẳng tin được. Mai từ chối Giotto. Có lẽ, đây chính là lựa chọn sẽ khiến nửa đời sau của nàng sẽ chìm trong cô tịch và hối tiếc nhưng chẳng rõ vì sao, nàng lại thấy đây là cách tốt nhất cho họ. Người như ngài ấy hẳn là sẽ tìm được ai đó đáng giá hơn Sawada Mai này, xinh đẹp, giàu có và thật cao quý, chỉ có người như vậy mới có thể hạnh phúc trăm năm cùng y. Cắn chặt môi đến mức chất lỏng tanh tưởi kia bắt đầu ứa ra, nàng nén nước mắt đang chầu chực tuôn trào, đưa trả lại y chiếc nhẫn mà theo lời Simon là vật gia truyền của nhà Vongola. Trong giây phút bề mặt kim loại rơi vào lòng bàn tay của chàng trai có mái tóc màu ban mai, Mai đã trông thấy đau đớn đang dần loang ra trong đôi đồng tử màu Hổ Phách sắc sảo. Y đang thất vọng vì quyết định này, nàng biết chứ nhưng thà đau lòng nhất thời để kiếm tìm hạnh phúc về sau, còn hơn là phải chấp nhận giam chân người mình thương với bản thân chẳng còn lại gì. Đấy là giải thoát, là tốt cho Giotto. Người con gái Nhật Bản liên tục lặp lại điều đó trong đầu, tựa như một cách an ủi và vỗ về chính trái tim đang rỉ máu, ép bản thân phải từ chối lời cầu hôn của người mình yêu.
"Nàng chắc chứ, Mai?"
Giọng chàng trai đến từ Tây Phương chậm rãi vang lên, nặng nề và lắm ưu tư hơn mọi lời y từng thốt ra trước mặt nàng. Cái nhìn chứa đầy tình ý cùng cái cau mày ấy chẳng khác gì một bàn tay vô hình, bóp chặt trái tim đang đập loạn trong lồng ngực này khi y lại tiếp lời.
"Nếu nàng để ta rời khỏi đây đêm nay, cả đời này có lẽ nàng sẽ chả bao giờ gặp lại Vongola Giotto nữa đâu."
Có lẽ, đây chính là giới hạn cuối cùng mà chàng trai ấy dành cho nàng, là hy vọng sau cuối giữa họ. Đến thời khắc ấy, bao nhiêu cố gắng phản kháng của Mai tựa như đều đã buông xuôi, nàng muốn rút lại lời nói khi ấy, gật đầu đồng ý rồi sà vào lòng y, cùng nhau đồng hành đến đầu bạc răng long. Nhưng đắng cay làm sao, khuôn miệng của nàng lại cứng đờ như bị hóa đá, mọi con chữ đều đã bị ai đó lấy đi và thanh âm đều rời vào bóng tối hoắc ngoài vườn. Chẳng nhận lại được bất kỳ lời hồi đáp nào, Giotto tựa như đã từ bỏ mà chầm chậm lùi lại. Dưới ngọn đèn lay lắt dưới gió đông, chàng trai ấy để lại một nụ cười thật buồn trước khi hòa mình vào màn đêm cô tịch.
"Ta đã hiểu, đấy là sự lựa chọn của nàng. Ta sẽ tôn trọng điều đó."
Lời nói sau cùng ấy tự như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gây ra từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ, đập tan cái tĩnh lặng đã bao trùm nơi ấy qua lâu. Ngay sau khi Giotto rời đi, Mai đã hoàn toàn sụp đổ. Nàng thật sự muốn gọi y quay lại, muốn mặc kệ tất cả lời ra tiếng vào, quên hết mọi mặc cảm tội lỗi, bỏ qua hết thảy ánh nhìn săm soi, để đến bên cạnh chàng trai ấy, cùng y song hành hết nửa đời sau. Thế nhưng, liệu có thể ư? Ở mảnh đất này, gương mặt và phẩm giá là thứ quý giá nhất của mỗi cô gái, cay đắng thay, nàng lại đánh mất cả hai trong những ngày tháng họ xa nhau. Năm rộng tháng dài thế mà lại đủ sức làm phai mờ đi tình cảm giữa họ, để cho nàng còn chẳng tin vào xúc cảm của bản thân mình, càng chẳng còn mấy hy vọng về hạnh phúc về sau. Hoài nghi và sợ hãi đã đeo đuổi tâm trí của Mai từ thuở thiếu thời, cùng với thời gian tàn phá quá nhiều thứ đáng giá. Và lần này, có lẽ sẽ là điều nuốt tiết nhất với nàng.
Lại một đêm để nước mắt cạn khô trên gối, bà chủ tiệm may Sawada lại thức giấc với vẻ tiều tụy như chẳng hề chợp mắt chút nào cả buổi tối. Người thân cận nàng đều biết tình trạng ấy đã bắt đầu xảy ra kể từ lúc đoàn người ngoại quốc ghé thăm trấn nhỏ, một trong số đó lại còn lao thẳng vào trong nhà và đụng mặt cùng nàng. Tuy rằng sau đó, y nói rằng đấy chỉ là nhầm lẫn thì cô chủ nhỏ Sawada Mai vẫn chẳng thể trở lại bình thường như trước kia. Nàng hay mất ngủ, thường xuyên như kẻ mất hồn, thi thoảng lại chảy nước mắt mà chẳng có gì tác động. Cuộc sống của nàng cứ thế mà bị thương đau từ từ gặm nhấm...
----
P/s 1: Xỉu up xỉu down. Tôi để tóm tắt cuộc sống mới của Mai sau khi rời khỏi Asari ở chương này hơi dài thì phải.
P/s 2: Thực ra ban đầu đoạn đôi trẻ ngược nhau dài lắm á. Mà vì để tránh Daemon thêm nghiệp tui đã cắt bớt nguyên khúc đó :))). Dù sao chửi cha đó nhiều quá rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook