[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên
-
Chương 50: Giây phút hội ngộ
Cánh cửa gỗ còn bám chút rêu phong được mở bung ra và gót giày da cứ thể băng qua hai hàng hoa Sơn Trà cao quá đầu, đến trước hiên nhà. Lúc con ngươi xinh đẹp của thiếu nữ còn chưa kịp làm quen với cái bóng vừa bất thình lình đổ lên người mình, bên tai nàng đã vang lên một âm điệu thật dịu dàng, vừa lạ lẫm vừa thân quen, tựa như vừa vọng về từ miền ký ức nào đó thật xa xôi. Chất giọng trầm ấm ấy mang người con gái ấy quay về nhiều tháng năm xưa cũ, gợi cho nàng nhớ về những ngày nắng ấm tháng ba định mệnh năm ấy. Tâm hồn từ lâu đã chứa một hốc hoang tàn bất chợt được lấp đầy bởi sự ấm áp, ngọt ngào và sóng sánh như mật ong, chảy tràn trong khóe mắt. Đôi đồng tử đen láy như ngọc trai bất chợt mở to trước dáng hình cao ráo xuất đang phản chiếu, toàn bộ dây thần kinh trên người nàng phút chốc đều như dừng hoạt động, để nỗi ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng xâm chiếm từng tế bào, như thể, thứ đang hiện trước mắt nàng chỉ là ảo giác.
"Cuối cùng, chúng ta cũng gặp nhau rồi, Mai."
Y nói, thanh âm ấm áp và dễ chịu như mật ngọt lại phút chốc làm sống mũi nàng cay xè. Nơi khóe mắt, chất lỏng mặn chát dần tích tụ thành lệ châu, cứ thế chảy dài hai bên gò má. Không phải là mơ. Thật sự là ngài ấy, Vongola Giotto của nàng, hoàn toàn lành lặn và khỏe mạnh. Cả người Mai run lên khi trong xúc cảm vỡ òa, người con gái ấy mím chặt môi không cho bản thân bật lên tiếng nức nở khi khoảng cách của hai người chỉ còn vài tấc ngắn ngủi. Chàng trai có mái tóc màu nắng vừa cau mày vừa nhẹ giọng trách sao nàng lại ăn mặc phong phanh giữa trời đông, cơ thể yếu ớt làm sao có thể chịu lạnh. Từng thanh âm rót vào tai người con gái trẻ, cạnh bên thôi mà ngỡ đâu vọng về từ một miền đất nào đó thật quá xa xôi. Cảm giác ấm áp mà y mang đến, không chỉ đơn thuần là chiếc áo khoác dày vừa được phủ lên bờ vai nhỏ, càng chẳng phải cái nắm tay mười ngón đan chặt không rời kia. Sự hiện diện của Vongola Giotto đã là ngọn lửa nóng, xua hết giá băng của ngày đông rét mướt, xóa bỏ hết tháng ngày dài đằng đẵng như lạc lối trong mê cung của nàng. Nhưng rồi, bàn tay chàng trai ấy lại vươn lên, chạm nhẹ vào gương mặt vẫn được che kín bởi chiếc khăn thêu. Hành động đơn thuần ấy lại như một khúc gỗ lớn, đập mạnh vào chiếc chuông đồng khổng lồ, gióng lên những thanh âm cảnh tỉnh chói tai đến đau nhức.
"Anh là ai? Anh... Anh nhận nhầm người rồi."
Toàn bộ mạch máu trong người Mai phút chốc dường như đã bị đóng băng, mang theo nỗi sợ hãi lẫn bàng hoàng, nàng cắn chặt môi chờ đợi sự phản ứng từ chàng trai ngoại quốc đang ngồi trước hiên nhà. Đáng lẽ, nàng phải lao vào vòng tay ấy, nức nở nói ra hết uất ức trong lòng nhiều năm qua thế mà, giờ đây, nàng chỉ muốn chối bỏ và bỏ chạy ngay lập tức. Kể ra thật tức cười, cho dù đã từng mơ đến thời khắc này hàng ngàn lần trong những cơn mơ, vậy mà khi phải đối diện với ánh mắt dịu dàng của y, nàng lại chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Thậm chí, ngay cả dũng khí để có thể cho người mình yêu trông thấy gương mặt đã bị hủy hoại của mình, Mai cũng chẳng có.
Thời gian giống như vừa bị ai đó kéo giãn ra, để từng giây trôi qua lại tựa như thế kì dài, người con gái Nhật Bản mang theo sự thấp thỏm cùng sợ hãi nhìn về chàng trai mà mình ngày nhớ đêm mong, chờ đợi phản ứng từ y. Giận dữ vì bị ngó lơ hay sẽ lịch thiệp xin lỗi rằng mình đã nhận nhầm người mà mạo phạm nàng? Những giả thuyết cứ đến và đi, luẩn quẩn trong tâm trí người con gái với suối tóc đen nhánh mềm mượt như nhung, càng làm nàng thêm phần căng thẳng. Và rồi, vế thứ hai của giả định đã đúng. Chàng trai người Italia sau một giây ngây người, đã từ tốn đứng dậy, khóe môi vẫn treo lên một ý cười thật dịu dàng, thong thả cất lời xin lỗi.
"Thật ngại quá, tôi đã nhận nhầm người. Vừa rồi đã mạo phạm tiểu thư, mong cô bỏ quá cho."
Câu trả lời đơn giản đến mức có thể dễ dàng hình dung ấy vậy mà lại là lưỡi dao sắc bén, khứa vào trái tim rỉ máu từng vết cắt thật sâu thật dày, dẫu cho, chính nàng mới là kẻ khiến điều ấy xảy ra. Mai biết nếu không là lúc này, nàng có thể đánh mất y vĩnh viễn, lạc mất nhau cả đời nhưng như cơ thể này vừa chịu một lời nguyền từ thánh thần, chỉ có thể đứng bất động dưới mái hiên nhà. Sự mâu thuẫn trong lòng người con gái ấy càng trở nên dữ dội khi bóng dáng cao cao ấy từ tốn đứng dậy, quay lưng đi và tiến về phía những người bạn vừa bước vào khu vườn Sơn Trà. Nàng muốn gào, muốn khóc muốn lao lên, níu giữ bóng dáng anh tuấn đấy ở lại nhưng cuối cùng hai chân nàng vẫn chôn ở vị trí cũ, cắn chặt môi nhìn họ rời đi. Vongola Giotto mà nàng hằng yêu thương, anh trai Ugetsu đã bảo bọc nàng từ thuở ấu thơ, cứ thế chầm chậm bước ra ngoài, khuất bóng sau cánh cổng lớn đang dần khép lại, tựa như đóng chặt cả tương lai.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, hoa tuyết lất phất theo gió đông phủ lên người cô gái ấy cái giá lạnh tê tái đầy thê lương. Kể từ giờ phút ấy, có lẽ, ngay cả quyền hối hận nàng cũng chẳng còn.
---
P/s 1: Mai tui phải lên Sg nhận bằng DH :), chán éo muốn nói, ngay cả cái lễ tốt nghiệp cũng vì covid mà bay màu.
P/s 2: Chương thứ 50 cho hai người tái ngộ cũng là số đẹp -w- ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook