Khr - Như Quả Hệ Liệt
C1: 01 - Như Quả 27 Hữu Thủ Cốt Chiết Đích Thoại

Như Quả hệ liệt

01 – Như Quả 27 Hữu Thủ Cốt Chiết Đích Thoại
(Nếu như 27 gãy tay phải)

Tác giả: Tsukuyomi Chouru
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x all
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Năm năm sau khi Tsuna trở thành Boss Vongola.

"Sư đệ đáng yêu của anh, anh tới thăm em."

"A, good morning Dino-sensei, Romario-sensei không tới sao?"

"Ông ấy đang đỗ xe, trái lại sư đệ đáng yêu của anh lâu vậy không gặp có nhớ anh không?"

"Ô oa, bình hoa... Dino-sensei cẩn thận! A————"

"Ầm—— phốc—— lạc——————"

"Tsuna, em không sao chứ?" (Lo lắng)

"Tay em..." (Hai hàng rong biển)

Trên là trải qua vì sao tay phải 27 bị gãy.

Bắt đầu từ đây, 27 đồng chỉ phải nửa tháng thời gian làm bạn với thạch cao.

Thế là ở căn-tin.


"Juudaime, dùng tay trái ăn pasta rất không thuận, để tôi thân là trợ thủ đắc lực của ngài giúp."

"A, không cần, tôi miễn cưỡng có thể, bất quá Gokudera tính giúp thế nào, sẽ không đút tôi ăn trước mặt nhiều người như vậy đi?"

"Động vật ăn cỏ, lãng phí thức ăn rất vui sao?" Hibari liếc mặt bàn chỗ Tsuna ngồi, vì tay trái không quá thuận cho nên nhiều miếng bị rơi ra ngoài, các đĩa xung quanh cũng không thiếu vết súp bắn ra, không nhịn được nhíu mày, "Lãng phí, cắn chết."

Tsuna ủy khuất cúi đầu ừ một tiếng, thế nhưng thuộc tính phế sài căn bản cộng thêm tay trái đích xác không cấp lực, cậu một lần cũng không thành công gắp mì vào miệng, trái lại bắn mỡ đầy người.

Chán nản buông dao nĩa, Tsuna quyết định bỏ qua cơm tối về phòng thay đồ đã bị Hibari kéo lại, "Oa nga, động vật ăn cỏ không muốn ăn cơm, tiếp tục như vậy lúc nào mới có thể mập ra cho động vật ăn thịt no nê?"

"Hibari-senpai anh không cần giỡn, tôi muốn về thay đồ." Tuy rằng giãy dụa, nhưng mà Hibari vẫn kéo chặt, nhất định bắt cậu ăn sạch mới cam tâm.

"Hibari nói đúng, nếu vì nguyên nhân này mà không ăn thế nào giống Boss?" Reborn không biết lúc nào đứng sau lưng Tsuna, nếu anh hiện tại vẫn là thân em bé phỏng chừng là mặc Cosplay mì sợi.

"Kufufufu... Để ta tới đút Vongola thân ái ăn cơm đi, ta sẽ phục vụ chu đáo." Rokudo Mukuro hành động trái lại rất nhanh, đũa gắp pasta đã đưa tới mép Tsuna.

"Quả thơm chết tiệt không cần thân cận Juudaime như vậy! Việc tay Juudaime không thể làm đương nhiên do ta thân là trợ thủ đắc lực làm!" Gokudera cũng muốn thử, múc một muỗng súp đưa tới mép Tsuna.

"Đang chơi trò đút cơm sao? Tính tôi một phần!" Yamamoto Takeshi "hợp thời" tham dự, bưng tới sushi.

"Cực hạn ăn cơm! Sawada, tuyệt đối không thể bỏ bữa!" Thế là Ryohei dưới tình huống "hiểu rõ" nhiệt huyết sôi trào, quyết định tham dự.

"Mọi người... tôi không nói cần người đút, tôi dùng tay trái cũng có thể, mọi người không cần như vậy."

"Bang bang!" Hai viên đạn của Reborn sát vai Tsuna bay qua, vinh quang lưu lại hai cái động trên giấy dán tường đắt tiền của Vongola.

"Cứ vậy đi, từ giờ đến khi thạch cao của Dame-Tsuna tháo xuống, do Guardian đút Boss, ta không muốn thấy thức ăn đầu bếp Vongola vất vả làm ra bị Dame-Tsuna đạp hư."

Kế tiếp là tiết mục vì tranh đoạt ai đút Boss mà binh khí đánh nhau, "Đừng phát ngốc, Dame-Tsuna, mau quyết định nhân tuyển, bằng không căn-tin sẽ không thể dùng." Reborn cầm cái búa Leon biến thành nặng nề gõ trên đầu Tsuna, nhưng mà quyết định nhân tuyển xác thực làm khó cậu.


"Vậy... vậy luân phiên đi."

"Tốt, ấn trình tự chơi đoán số, phụ trách một ngày chiếu cố Dame-Tsuna, kẻ khác không được quấy rầy, bằng không sẽ mất đi cơ hội." Reborn thuần túy là muốn xem náo nhiệt, đi?

Thế là cùng ngày, người của Vongola thấy được " thiên cổ kỳ quan" Lambo 10 tuổi đút Boss 20 tuổi, tuy rằng hiệu quả cuối cùng có lẽ không tiết kiệm lương thực bằng Tsuna dùng tay trái, nhưng mà bữa trưa vẫn kết thúc trong hỗn loạn.

Tsuna không khỏi thở dài, về phòng làm việc, bắt đầu phê văn kiện, kết quả phát hiện cùng vấn đề, tay trái viết chữ rất trắc trở, cứ thế này văn kiện căn bản phê không xong, sau đó Lambo lại chui ra.

"A, Lambo là cậu, có việc gì?"

"Reborn nói ngài viết không tiện để tôi tới giúp, hôm nay là tôi phụ trách."

Tsuna thầm nghĩ Reborn thật săn sóc, vậy cậu chỉ cần đọc cho Lambo viết, nhìn chữ viết Lambo tuy rằng xiêu vẹo, nhưng mà phá lệ nghiêm túc, trong lòng không khỏi cao hứng, "Di? Lambo cậu vẽ gì?"

"Ngô... Vì có vài chữ không biết viết nên dùng tranh minh hoạ thay thế."

"Không phải đâu!? Lambo, đây là văn kiện đàm phán với gia tộc khác, giao cho đối phương người ta sẽ cho rằng Vongola đều là mù chữ!" Vốn định trách cứ, nhưng mà thấy Lambo mắt nước mắt lưng tròng cực lực nhịn xuống Tsuna mềm lòng, ngẫm lại mình vừa tới Italy cũng trải qua thời gian như vậy, dù sao Lambo mới 10 tuổi, nếu không phải cậu bị Reborn dùng súng bức cũng sẽ không viết được tiếng Italy lưu loát như giờ.

"Thôi, hôm nay tới đây đi, tôi phải về tắm rửa nghỉ ngơi." Lambo mới 10 tuổi, không cần tính toán.

Tsuna ra phòng làm việc, về phòng mình, phát hiện Lambo vẫn theo sau, "Lambo, cậu có thể về nghỉ ngơi, không cần theo tôi nữa."

"Thế nhưng, ngài không phải nói muốn tắm sao? Một tay không thể cởi đồ, tắm cũng không tiện, mà còn lát nữa tôi phải giúp ngài đổi thuốc."

Tsuna suy nghĩ một chút, không lý do gì phản bác, ngẫm lại Lambo chỉ là đứa bé mười tuổi, cho nên thả vào. Kết quả ngày này kết thúc chúng Guardian Vongola nghe nói chiếu cố Boss không những được đút cơm còn có thể cùng Tsuna tắm đều hưng phấn không ngớt, đặc biệt là ngày thứ hai đến phiên Gokudera, hưng phấn cả tối không ngủ.

"Juudaime, mời dùng."


"Juudaime còn muốn ăn gì?"

"Juudaime, cần tôi xử lý gì nữa sao?"

Nhìn Gokudera bay nhanh xoát xoát viết trên giấy, chữ viết tinh tế lưu loát, cách thức mười phần quy phạm, khiến Tsuna đỡ phiền không thôi, công tác cũng sớm hoàn thành.

"Được rồi, Juudaime nếu như không có công tác khác chúng ta đi tắm đi!" Gokudera hai mắt hầu như tỏa ra ánh sao, thời khắc mong chờ rất lâu cuối cùng đã tới.

"A? Tôi có thể tự tắm, hôm qua đã thử, tuy rằng có chút trắc trở, nhưng mà một tay vẫn có thể cởi đồ, cho nên không phiền Gokudera."

"Không, Juudaime vẫn để tôi giúp ngài đi, tôi là trợ thủ đắc lực của ngài!" Gokudera rất có xung động lập tức nhào tới cởi đồ Boss, hoàn toàn không lưu ý bọn họ vẫn ở phòng làm việc.

"Gokudera."

"Juudaime có gì phân phó?"

"Không nghe lời tôi sẽ không để ý cậu nữa."

Thế là cuối cùng Gokudera vì không có thể thực hiện nguyện vọng liên tục mấy ngày rơi vào trạng thái u ám, thậm chí không để ý mấy ngày kế tiếp xảy ra chuyện gì.

Kỳ thực kế Gokudera là Rokudo Mukuro.

Sáng tinh mơ thấy một quả thơm xuất hiện trong phòng đồng thời nói muốn hầu hạ bạn thay đồ không phải trải qua vui sướng gì, càng khiến Tsuna đau đầu là Rokudo Mukuro định dùng cách môi kề môi đút cậu ăn.

"Mukuro, chúng ta dùng cách bình thường tí được không... Ngô..." Cho nên nói ai tới cứu tôi?

"Vongola, thế nào? Ăn no thì tắm, cả ngày có thể chiếu cố Vongola ta rất cao hứng nga~ Kufufu~" Nụ cười gần như tà mị xuất hiện trên mặt Rokudo Mukuro lại không có chút không hài hoà, quá trình môi kề môi đút đồ ăn quấy Tsuna ý loạn thần mê, thừa dịp Rokudo Mukuro nói chuyện vội né ra nửa thước.

"Mukuro, tôi đã ăn no, phải công tác, anh có thể nghỉ ngơi." Đỏ mặt chạy trối chết, vừa vào phòng làm việc đã khóa trái cửa, tuy rằng tiếp nhận bày tỏ nhưng mà tình cảm chưa hoàn toàn thông suốt kẻ nào đó tương đương không thích ứng quá phận thân mật của Guardian nhà mình, nhưng mà đối với các Guardian mạnh đến biến thái mà nói một cánh cửa có thể chặn được gì?

"Tôi đã nói, Mukuro, không cần! Uy... Tôi còn nhiều việc..." Bị Rokudo Mukuro mềm cứng không ăn quấy rầy cả ngày Tsuna cuối cùng nửa đêm quyết định rời nhà, ra ngoài hóng gió, mãi đến tay phải có thể dùng được.

Có thể nghĩ mà biết, ngày thứ hai phát hiện Tsuna không ở phòng ngủ Hibari là tâm tình thế nào.


Ngày này đến phiên Hibari chiếu cố Tsuna, nhưng mà sáng dậy phát hiện phòng ngủ chỉ có một tờ giấy viết: "Không cần tìm, một thời gian nữa tôi sẽ về."

Không tìm? Sao có thể. Hibari lập tức sử dụng thế lực ngầm mình năm năm qua từng bước lớn mạnh, trong mấy giờ ngắn ngủi bất động thanh sắc tra ra Tsuna ở đâu dùng bữa sáng, ở khách sạn nào đăng ký. Khi Tsuna nằm trên giường khách sạn hưởng thụ thích ý không ai quấy rầy, cửa phòng đột nhiên đánh nát, tiếng bước chân kia nghe cực kỳ không may, Tsuna nuốt một ngụm nướt bọt, làm bộ bình tĩnh quay đầu, chống lại một đôi phượng mâu băng lãnh.

"Hi... Hibari-senpai, anh thế nào ở, ở đây? Ha hả." Cười miễn cưỡng.

"Động vật ăn cỏ cậu có gì bất mãn ta sao?"

"Không có, tuyệt đối không có!" Tsuna kiên quyết lắc đầu, chỉ sợ trả lời muộn một giây, tonfa kia không chút nể tình sẽ đánh về phía mình.

"Đã không có, vậy ta có thể cho rằng cậu là vì chế tạo thời gian chỉ thuộc về đôi ta cho nên chạy khỏi Vongola." Hibari dửng dưng thu hồi tonfa, cởi áo khoác treo lên giá, cởi giày, lên giường, một loạt động tác như ở nhà.

"Hibari-senpai anh làm gì? Không phải tính dẫn tôi về sao?" Thấy Hibari lên trên giường, Tsuna nhanh chóng xoay người xuống.

"Động vật ăn cỏ, nằm xuống."

"Tôi vẫn về Vongola đi, văn kiện hôm nay..."

"Ta nói nằm xuống cậu không nghe sao? Về là sớm hay muộn, nhưng không phải hiện tại."

"Vậy hiện tại...?"

"Động vật ăn cỏ cậu biết rõ cố hỏi."

"Hibari-senpai anh tha tôi đi... Ngô..."

Thế là, khi Tsuna sức cùng lực kiệt ngao đến ngày thứ bảy, Vongola Guardian hết lượt, cậu cho rằng cuối cùng có thể bình tĩnh, lại ở khi ra khỏi phòng nghe được tiếng cười quỷ dị, "Hi hi hi hi... Vương tử tới phục vụ công chúa."

Trán Tsuna chật ních thập tự, "Reborn!! Là cậu gọi Varia tới đúng không? Tôi tôi tôi tôi... Tôi sai rồi, đừng nổ súng!"

...

{L

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương