Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
-
Chương 50: Yêu điên cuồng
Lần đầu tiên Annie gặp Nam Tịch Tuyệt là vào mùa hè hai năm trước, đó là một buổi trưa vô cùng nóng bức, khó chịu. Ngồi ở trong phòng làm việc có điều hòa, phía ngoài cửa sổ thủy tinh là tiếng ve kêu từng đợt từng đợt. Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, trên cửa số cũng đọng lại một tầng hơi nước. Phía bên ngoài mọi thứ đều bị ánh mắt trời thiêu đốt mà méo mó biến dạng.
Đúng lúc này chuông báo động vang lên. Đây là bệnh viện cao cấp mới được thành lập tại Bang C, khi Annie vội vã chạy tới, toàn bộ các bác sĩ đang trực đều đã tập trung tại đây. Viện trưởng vừa gọi điện thoại, vừa vội vàng chạy tới, hiển nhiên là đang liên lạc với các bác sĩ nổi tiếng về chuyên khoa mắt.
Mấy ngày này, không khí trong bệnh viện thấp đến dọa người, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ. Trên hành lang khoa mắt ở tầng 7 đều là những người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen, bên ngoài bệnh viện cũng có một nhóm người ngày đêm canh giữ.
Toàn bộ y tá cao cấp đều bị gọi tới. Annie cảm thấy vô cùng tò mò về chuyện này, trong lòng cũng kìm nén đến bức bối. Rốt cuộc là nhân vật thần bí nào đáng để điều động mọi người đến vậy.
Cho đến có một ngày, vì con của y tá trưởng bị sốt cao, nên không còn cách nào khác đành phải nhờ Annie thay cô ấy. Y tá trưởng dặn đi dặn lại cô nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, vào phòng bệnh thì không được nói chuyện lung tung, cũng không được nhìn lung tung.
Annie cũng cảm thấy lo sợ, công việc của cô chỉ là mang băng gạc và thuốc vào rồi đứng ở một bên, còn lại những việc khác thì không dùng đến cô. Trước khi vào phòng bệnh, cô và những ý tá khác đều bị kiểm tra cẩn thận sau đó mới được vào trong.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông vẫn đang hôn mê, trên mắt người đàn ông này quấn một lớp băng gạc màu trắng rất dày, đeo máy thở ôxy. Không biết anh ta đắc tội với người nào, nghe nói là nhận được một kiện hàng chứa khí độc hóa học, mắt anh ta bị ánh sáng cường độ cao làm tổn hại, rồi sau đó lại bị người ta đánh trọng thương, vết thương chỉ cách trái tim một chút xíu.
Khi đó người đàn ông này đã nằm trên giường gần một tháng, vẫn không thấy có chuyển biến tốt. Nghe nói anh ta không ăn được bất cứ cái gì, trước mắt vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng để duy trì tính mạng. Sau khi Annie lại gần nhìn anh ta một cái, cô cũng cảm thấy người đàn ông này sống không được bao lâu nữa. Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn như vậy nhưng lại hoàn toàn không thấy một chút ý chí muốn sống nào, hình như chỉ để lại đây một cái xác không hồn.
Annie nhìn người người đồng nghiệp của mình đang thay thuốc cho anh ta. Vết thương trên ngực anh ta liền lại không tốt lắm, nhiệt độ trong phòng bệnh vừa phải, nhưng miệng vết thương vẫn bị nhiễm trùng thối rữa. Nước mủ chảy ra ngoài, miệng vết thương dữ tợn. Annie không chịu được “A” một tiếng.
Một khắc kia cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng được rút ra, nhìn về hướng phát ra tiếng, cô thấy một người đàn ông tuấn mỹ mặc đồ trắng hai mắt đỏ ngầu đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, khẩu súng đen đang giơ về phía cô. Anh ta bị những người bên cạnh ngăn lại, ý bảo anh ta phải thật bình tĩnh.
Annie có ấn tượng với hai người đàn ông này, hai năm gần đây hai người này liên tục xuất hiện trên truyền hình, người mặc bộ vest trắng kia tên là Lục Nhược, người bên cạnh là Cố Lãng, đều là những người làm mưa làm gió ở Bang C hai năm gần đây.
Annie sợ tới mức cả người cứng lại. Bỗng nhiên cô biết được người đang nằm trên giường bệnh là người nào, chính là người đàn ông nguy hiểm nhất Bang C – Nam Tịch Tuyệt. Từ nhỏ cuộc sống của cô khá đầy đủ, cha là nghị viên của Bang C, nhưng khi nói tới ba người đàn ông Trung Quốc này, luôn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài : "Lập luận uy hiếp của Trung Quốc đúng là có đạo lý, bọn họ quá đáng sợ."
Tay Nam Tịch Tuyệt giật giật, phát ra âm thanh không rõ mục đích.
Annie cùng người y tá chuẩn bị thay băng gạc trên mắt anh cũng ngây ngẩn cả người. Cố Lãng thì lại nghe hiểu, anh bước mấy bước tới trước mặt Annie, “Nói một câu đi!”
"Nói. . . . . . Nói gì?" Annie sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Cố Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Gọi anh Nam."
Annie sợ hãi, liền nói theo: "Anh.... ....Nam."
Cố Lãng đoạt lấy cái khay cô đang cầm trên tay, đẩy cô ngồi xuống bên cạnh giường, nói: "Tiếp tục gọi, gọi to lên."
Trong lòng Annie thầm mắng một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi. Chuyện khiến cô hoảng sợ đó là băng gạc trên mắt Nam Tịch Tuyệt rất nhanh bị máu nhuộm đỏ.
Y tá đứng bên cạnh lớn tiếng ngăn lại, “Đừng gọi nữa, cô khiến bệnh nhân bị xúc động, như vậy mắt của anh ta sẽ bị mù hoàn toàn!”
Cố Lãng lại cố chấp ra lệnh cho cô, "Tiếp tục gọi. Mắt mù cũng còn tốt hơn mất mạng.”
Vành mắt Annie đỏ bừng tiếp tục lặp đi lặp lại ba chữ tiếng Trung. Tiếng Trung của cô vốn không tốt, Cố Lãng ở bên cạnh sửa lại khẩu âm cho cô.
Rốt cuộc, tay Nam Tịch Tuyệt giơ lên, nắm chặt tay cổ tay Annie. Cô nghe được anh gọi một tiếng: "Tiểu Nhiên, là em sao!"
Cố Lãng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là em. Em đến thăm anh, anh phải chịu khó ăn cơm, phối hợp trị liệu. Chờ anh khỏe lại, em sẽ gả cho anh.”
Một hồi lâu, Annie cũng không phản ứng lại.
Lục Nhược nổi giận đùng đùng nói: "Cô nhóc, mau nói đi, nếu không đánh vỡ đầu cô."
Annie lúng túng nói: “Quá dài, tôi không nói được.”
Nam Tịch Tuyệt chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh anh lại rơi vào trạng thái ngủ mê man. Ngày hôm nay đối với Annie là một ngày xui xẻo, sau khi từ phòng bệnh đi ra, Cố Lãng tự mình dạy Tiếng Trung cho cô. Không nhiều lắm, chỉ là phải học thật tốt những lời anh ta vừa nói là được.
Theo như lời Cố Lãng, giọng nói của Annie rất giống giọng nói của cô gái mà Nam Tịch Tuyệt yêu. Annie cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, vô cùng không tình nguyện bị uy hiếp. Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng chống cự lại, cả ngày Cố Lãng gần như chỉ ép cô học Tiếng Trung, sau đó mang đến cho cô một đống đĩa nhạc, nói đây là những ca khúc mà người phụ nữ của Nam Tịch Tuyệt đã thu âm.
Annie cảm thấy giọng mình và cô gái kia hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Nhưng khi nghe cô ấy hát, cô cũng cảm nhận được tình cảm nồng nàn mà cô gái kia dành cho Nam Tịch Tuyệt. Mọi người đều nói ca hát không chỉ phụ thuộc vào ca từ và nhịp điệu, còn phụ thuộc vào tình cảm người hát. Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, Annie quyết định buông thả một lần, khóc đến lệ rơi đầy mặt.
Annie bắt đầu nghiêm túc học câu Tiếng Trung rất dài kia, ngày nào cũng nói cho Nam Tịch Tuyệt đang nằm trên giường nghe. Có một ngày, cô đã đút được cho Nam Tịch Tuyệt ăn gần nửa bát cháo, Lục Nhược và Cố Lãng vẫn canh giữ bên ngoài phòng bệnh hung hăng đánh nhau một cái, hai người ôm nhau. Giọng nói của Lục Nhược run rẩy: “Cậy ấy sống rồi!”
Nam Tịch Tuyệt khôi phục bằng tốc độ kinh người .
Nhưng Annie cũng không vui vẻ mấy. Mỗi ngày đều nói gả cho anh vô số lần, cô bắt đầu nghĩ đấy là thật.
Thị lực của anh khôi phục rất chậm, chờ khi anh có thể không cần ngồi xe lăn, Annie yêu cầu đưa anh xuống vườn hoa dưới tầng tản bộ.
Tiếng Trung của Annie càng ngày càng tốt. Thậm chí phần lớn thời gian đều là cô nói, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nói nhiều sai nhiều, Annie phát hiện lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, chắc anh đã sớm phát hiện cô không phải là cô gái kia. Người đàn ông này, thật sự là rất ít nói.
Cô cũng coi là có công cứu giúp, thái độ của Lục Nhược đối với cô đã thay đổi 180o. Cha của Nam Tịch Tuyệt còn đặc biệt đến nhà cô để cảm ơn cô, đưa cho cô một cái thẻ, bên trong là một số tiền lớn. Annie cảm thấy gia đình của Nam Tịch Tuyệt rất kỳ quái, cha anh mỗi ngày đều ở cùng với anh, nhưng không có nói chuyện với anh, lúc nào cũng nhìn anh từ xa.
Annie cũng biết thêm nhiều hơn về chuyện tình cảm của Nam Tịch Tuyệt và cô gái kia, cũng biết tên của cô ấy là An Nhiên. Người của Nam Tịch Tuyệt cũng cung kính gọi cô là “An tiểu thư” khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nếu không làm “An tiểu thư” thì cô đâu còn lý do gì để ở lại bên cạnh anh.
Thời gian Nam Tịch Tuyệt nằm viện cũng không được yên ổn. Có lần cô đang cùng anh đi dạo thì anh chợt bước lên đẩy cô xuống nằm ở phía dưới anh, gần như là đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng súng. Cô nghe thấy anh bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên rỉ.
Một lần đó, Annie nhào vào trong ngực anh, khóc hồi lâu. Cô không muốn làm "An tiểu thư", cô thực sự muốn gả cho anh!
Anh thẳng thắn cự tuyệt cô một cách tàn nhẫn. Đợi đến lúc thị lực của anh dần tốt hơn, anh liền xuất viện, trước khi đi anh hoàn toàn không nói gì với cô. Sáng sớm Annie mang theo hoa vào viện thăm anh, liền sững sờ đứng thật lâu trước cái giường trống không.
Sau đó cô phát hiện trong tài khoản của mình lại có thêm một số tiền lớn. Cô nắm chặt cái thẻ kia, khóc không thành tiếng.
Tiếp sau đó, cô đi nộp đơn xin làm việc tại tổ chức của anh, phụ trách việc ăn uống của anh.
Cô đã từng bị Nam Tịch Tuyêt đuổi đi vài lần, nhưng vẫn bướng bỉnh trở lại. Cô không có yêu cầu xa vời là được anh để ý đến, cô chỉ đứng một bên nhìn anh cũng không được sao? Cho đến gần đây, cô mới biết anh đã quay về Trung Quốc để tìm kiếm cô gái của anh, còn cô gái kia đã sinh cho anh một bé gái.
Cô không khống chế được mình, muốn gặp anh, ôm anh, hôn anh.
"Annie!" Nam Tịch Tuyệt đẩy cô ra, kéo xuống băng gấm cô thắt cho anh.
Annie che mặt, nước mắt trào ra, cô từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay bụm mặt khóc lên, "Bây giờ chắc anh ghét em lắm phải không? Anh có từng thích em dù chỉ là một chút xíu không?"
Nam Tịch Tuyệt thở dài. Annie đột nhiên chạy tới khiến anh cảm thấy lo lắng, với tính cách của An Nhiên, nếu là biết anh và Annie từng có vướng mắc. . . . .
Ban đầu anh không chú ý lắm những thứ trong tập tài liệu, thì ra đó là ảnh An Nhiên ôm Lâm Lâm, còn có ảnh chụp chung với Tô Nam. Một khắc kia, anh rõ ràng cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế. Nhiều năm như vậy, anh cố gắng kinh doanh quả thật là chuyện buồn cười. Anh không có mẹ, không có người con gái anh yêu, không có đứa bé.....Anh chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trước đây anh liều mạng làm việc, một ngày không diệt trừ Nam Cung Kỳ Áo ở Bang C , ai cũng không thể đón An Nhiên trở về. Anh cũng là đang ép mình, ít nhất, anh muốn đem hung thủ đưa vào ngục giam, để cho hắn thất bại hoàn toàn.
Khi đó, nghe được giọng nói của Annie, thật thật giả giả, nhưng cũng đủ để làm rực lên ý chí muốn sống trong anh. Anh còn chưa tự mình nói cho cô biết sự thật, chưa nhìn thấy đứa bé mà cô sinh cho anh, còn chưa giúp Bùi Anh báo thù, sao anh có thể ngã xuống được?
Anh không hề nghĩ tới Annie lại có tình cảm với anh, trái ngược với Cố Lãng phong độ, nhanh nhẹn, Lục Nhược cơ trí cổ quái, anh nghĩ rằng mình không phải mẫu người được phụ nữ ưa thích. Anh đối với Annie chỉ có cảm kích, còn tim của anh đã bị An Nhiên chiếm lấy, không thể chứa thêm được bất kỳ người nào khác.
Trong gió rét, Annie lạnh đến mức run lẩy bẩy. Nam Tịch Tuyệt cởi áo khoác, khom lưng khoác lên cho cô, "Tôi bảo người đưa cô về."
Annie thút thít ôm lấy anh, cầu khẩn nói: "Ôm em một lần có được hay không? Một lần cuối cùng, em bảo đảm. . . . . . Không bao giờ quấy rầy anh nữa. Ôm em một chút, chỉ một chút thôi."
Nam Tịch Tuyệt do dự một chút, cánh tay vòng qua người cô.
"Nam Tịch Tuyệt, anh là đồ ngu ngốc!" Giọng nói của Yến Tử đột nhiên vang lên.
Vẫn đứng ở phía sau cách Nam Tịch Tuyệt và Annie không xa, An Nhiên cũng giật mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Tử chỉ mặc áo ngủ chạy ra.
An Nhiên quay đầu, đối diện với khuôn mặt của Nam Tịch Tuyệt, anh đi về phía cô. An Nhiên lui về sau hai bước, Nam Tịch Tuyệt dừng lại, cầu khẩn nói: "Tiểu Nhiên, em nghe anh giải thích."
An Nhiên cười vô cùng khó coi, "Không có gì. Em không thấy anh đâu, nên ra đây xem một chút. . . . . . Hai người cứ nói chuyện đi, em quay vào đi ngủ đây."
Cô xoay người rời đi, tay Nam Tịch Tuyệt đưa qua định giữ lấy tay cô, cô tránh anh, rồi chạy vào trong nhà.
Chạy được một đoạn, cô vẫn còn nghe được tiếng mắng chửi tức giận của Yến Tử, có giọng nói lanh lảnh "Ba ba " truyền đến, "Mẹ nó, cô giả bộ hoa sen trắng (chỉ những người bên ngoài thuần khiết. Ở đây có nghĩa xấu là bề ngoài thuần khiết nội tâm dơ bẩn) gì chứ, Nam tử là người mà cô có thể mơ ước sao, có tin tôi đánh chết cô hay không!"
An Nhiên chạy đến hành lang mới dừng lại, thở hổn hển. Cô tinh thần hăng hái chạy thẳng một mạch lên lầu ba, vậy mà vẫn bị Nam Tịch Tuyệt đuổi kịp.
"Buông em ra, ưmh!" Nam Tịch Tuyệt không quan tâm cô đám đá phản kháng, đè cô ở trên cánh cửa đang mở, liều mạng hôn cô. Thân thể cứng rán của anh đè trên người cô, cứng rắn thân thể đè xuống nàng, cái lưỡi dẻo dai ở trong miệng cô khuấy đảo, làm cho cô hít thở không thông. Tay của anh mạnh mẽ xoa nắn da thịt cô, làm cho chúng đau đớn nóng lên.
Người cô dần dần mềm xuống.
Nam Tịch Tuyệt ôm chặt lấy cô, nói: "Anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì, thật đấy. Mấy năm này, anh không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào."
"Anh chạm thì thế nào?" An Nhiên hít một hơi thật sâu, "Anh không cần giải thích, em biết. . . . . .Em không có hẹp hòi như vậy, những chuyện xảy ra lúc chúng ta chia tay em không muốn quan tâm." Cô dùng sức dụi dụi con mắt, "Em hào phóng hơn anh nhiều. . . . . . . Hơn nữa hôm nay không phải anh cũng không để ý giành không gian cho em và Tô Nam nói chuyện sao, em cũng tin tưởng anh như vậy, rất tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng!"
Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên giữ lấy cằm cô, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của cô, "Đây là dáng vẻ tin tưởng của em sao? Anh sẽ nói tất cả mọi chuyên cho em nghe."
"Không cần!" An Nhiên lập tức cự tuyệt, cô ngẩn ra, quay đầu đi nói, "Em biết, anh ở nước ngoài bị thương nặng, là cô ấy đã chăm sóc anh, rất tốt, anh phải cảm ơn cô ấy chu đáo một chút." Cô không muốn nghe chuyện một người phụ nữ khác chăm sóc bạn trai của mình, cô ghen tỵ đến phát điên rồi.
"Thật xin lỗi quấy rầy một chút, phu nhân, cô có điện thoại." Người vẫn cố gắng làm người vô hình suốt từ nãy-Sam đưa điện thoại di động của An Nhiên tới.
"Cám ơn." An Nhiên muốn tránh Nam Tịch Tuyệt, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, cố chấp ôm lấy hông cô không chịu rời đi.
Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tô Nam gọi tới. Còn có một tin nhắn của mẹ Tô.
"Chuyện gì vậy?" Chân mày Nam Tịch Tuyệt nhíu chặt lại.
"Không có gì." An Nhiên thở dài. Lúc trước Tô nam và cô có cùng nhau góp tiền mua một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố, sau này trên giấy tờ nhà ghi tên của hai người An Nhiên và Tô Nam. Bây giờ cô và Tô Nam ly hôn, mẹ Tô liền vội vã muốn thu hồi căn nhà.
An Nhiên đẩy Nam Tịch Tuyệt, "Anh còn không buông lỏng tay."
Nam Tịch Tuyệt không động đậy.
An Nhiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng anh nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, ngày mai cô nhất định phải đi thành phố S, cô nhớ con gái muốn chết đi được. Chuyện bên này cứ để cô và Mạc Ma hai người hỗ trợ nhau trước đã.
Nam Tịch Tuyệt giật lấy di động của cô.
"Anh làm gì thế?"
"Không được liên lạc với cậu ta." Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
An Nhiên trừng anh, "Ai cần anh lo."
Thân thể Nam Tịch Tuyệt cứng đờ, "Tiểu Nhiên, em có suy nghĩ đến cảm nhận của anh hay không? Ở trong lòng của anh, em coi như không có việc gì liên lạc cùng với chồng cũ, đây là em cố ý muốn khiến anh khó chịu."
An Nhiên vứt điện thoại di động, "Nam Tịch Tuyệt, anh nói cho rõ ràng có được hay không? Người nào làm cho anh khó chịu. Em liên lạc với ai cũng không bằng anh hơn nửa đêm còn đưa phụ nữ đi dạo vườn hoa!" Cô đẩy anh ra, đem điện thoại di động dưới đất nhặt lên, giơ cho anh xem tin nhắn của mẹ Tô, "Đây không phải là Tô Nam, mà là mẹ của anh ấy giục em đem một nửa tiền nhà cho anh ấy coi như là phí chia tay! . . . . . . Anh có tư cách gì mà nói mấy lời thế này, mấy năm này, anh đã làm được gì cho em? Không nói một tiếng liền trở về, bắt cóc Tô Nam, anh còn có thể bỉ ổi hơn nữa không?"
Nam Tịch Tuyệt ở trong mắt cô, biến thành hai chữ "Chán ghét" to đùng. Anh ôm người phụ nữ khác, còn nắm tay cô ta, có quỷ mới biết bọn họ có làm chuyện ghê tởm kia hay không? Chuyện lần trước anh ra ngoài chơi gái đều hiện lên trong đầu cô.
An Nhiên rốt cuộc cũng vứt bỏ không ngụy trang nữa, cô ghen tỵ đến mức hít thở không thông, "Cầu xin anh về sau khi làm những chuyện này thì tìm chỗ nào kín đáo một chút, không cần ở bên ngoài làm em mất mặt xấu hổ! Trong chung cư có nhiều người nhìn như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng em cần!"
Khi tức giận, miệng lưỡi của cô cực kỳ độc, đây là tật xấu của cô và Nam Tịch Tuyệt. Cho nên, mặc dù hai người yêu nhau sâu đậm, nhưng cũng lại là người tổn thương đối phương nhất.
An Nhiên cúi đầu, siết chặt tay. Mỗi lần, đều là như vậy, một người gây gổ không bao giờ chọn lọc lời nói. Cô hận không thể khiến cho anh càng đau hơn, anh không để cho cô vui vẻ, cô liền muốn để cho anh càng khó chịu hơn. Thậm chí cô từng nghĩ, cứ như vậy cùng anh chết quách cho rồi, như vậy sẽ không giày vò nhau nữa.
Tại sao, tình cảm của cô đối với anh không thể phai nhạt đi một chút. Tình cảm vô cùng sâu đạm, làm cô tổn hao thể lực cùng trí lực, nhưng không cách nào giảm bớt đi .
"Annie chăm sóc anh một năm rưỡi, nhờ có cô ấy mắt anh mới dần tốt lên được. Em đứng ở xa nên không nghe được anh và cô ấy nói chuyện, giọng nói của cô ấy và giọng nói của em cực kỳ giống nhau, lúc mới đầu anh cứ tưởng là em đã quay lại." Nam Tịch Tuyệt nhanh chóng giải thích.
An Nhiên chợt đẩy anh một cái, đẩy anh đến dựa vào cầu thang bên cạnh cửa sổ, "Anh nói với em những thứ này làm gì? . . . . . . Em sẽ không tha thứ cho anh. Em không có chết cũng không tàn phế, tại sao anh không để cho người ta báo tin cho em, anh bị thương nguy hiểm đế ntính mạng, tại sao lại tình nguyện tìm một người phụ nữ khác đến chăm sóc anh, anh nghĩ em là không khí sao? Anh bảo em phải làm thế nào? Oán hận anh, mấy người anh em của anh cũng cảm thấy em có lỗi với anh, anh vĩ đại, vì em hy sinh nhiều như vậy, em lại ở trong nước sống cuộc sóng nhàn nhã, gả cho người ta sinh con cho người ta. Anh muốn làm thánh nhân, thì tự mình làm đi. Biến, em không muốn nhìn thấy anh! Mang sự đau xót của anh tới tìm An tiểu thư an ủi đi, có lẽ cô ấy sẽ sinh con cho anh!"
"Tiểu Nhiên!" Nam Tịch Tuyệt ôm lấy cô, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh không đúng. Anh bảo thủ, anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Cho anh cơ hội có được hay không? Đừng đuổi anh đi. Anh yêu em, yêu em. . . . . . !"
An Nhiên kéo tay của anh dùng sức cắn một cái, "Bây giờ em hận anh chết đi được." Cô từ trong ngực anh tránh ra, chạy vào nhà, giữ cửa, cười lạnh nói: "Muốn em tha thứ cho anh, được, từ trên lầu nhảy xuống, nếu như anh không chết, để cho em chăm sóc anh một lần, em sẽ tha thứ anh!"
Cô dùng sức đóng cửa lại, sau đó đôi mắt trợn to lên.
Là ảo giác sao? Từ mắt thần trên cánh cửa, cô nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt từ trong cửa sổ lật người, nhảy ra ngoài!
Đúng lúc này chuông báo động vang lên. Đây là bệnh viện cao cấp mới được thành lập tại Bang C, khi Annie vội vã chạy tới, toàn bộ các bác sĩ đang trực đều đã tập trung tại đây. Viện trưởng vừa gọi điện thoại, vừa vội vàng chạy tới, hiển nhiên là đang liên lạc với các bác sĩ nổi tiếng về chuyên khoa mắt.
Mấy ngày này, không khí trong bệnh viện thấp đến dọa người, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ. Trên hành lang khoa mắt ở tầng 7 đều là những người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen, bên ngoài bệnh viện cũng có một nhóm người ngày đêm canh giữ.
Toàn bộ y tá cao cấp đều bị gọi tới. Annie cảm thấy vô cùng tò mò về chuyện này, trong lòng cũng kìm nén đến bức bối. Rốt cuộc là nhân vật thần bí nào đáng để điều động mọi người đến vậy.
Cho đến có một ngày, vì con của y tá trưởng bị sốt cao, nên không còn cách nào khác đành phải nhờ Annie thay cô ấy. Y tá trưởng dặn đi dặn lại cô nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, vào phòng bệnh thì không được nói chuyện lung tung, cũng không được nhìn lung tung.
Annie cũng cảm thấy lo sợ, công việc của cô chỉ là mang băng gạc và thuốc vào rồi đứng ở một bên, còn lại những việc khác thì không dùng đến cô. Trước khi vào phòng bệnh, cô và những ý tá khác đều bị kiểm tra cẩn thận sau đó mới được vào trong.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông vẫn đang hôn mê, trên mắt người đàn ông này quấn một lớp băng gạc màu trắng rất dày, đeo máy thở ôxy. Không biết anh ta đắc tội với người nào, nghe nói là nhận được một kiện hàng chứa khí độc hóa học, mắt anh ta bị ánh sáng cường độ cao làm tổn hại, rồi sau đó lại bị người ta đánh trọng thương, vết thương chỉ cách trái tim một chút xíu.
Khi đó người đàn ông này đã nằm trên giường gần một tháng, vẫn không thấy có chuyển biến tốt. Nghe nói anh ta không ăn được bất cứ cái gì, trước mắt vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng để duy trì tính mạng. Sau khi Annie lại gần nhìn anh ta một cái, cô cũng cảm thấy người đàn ông này sống không được bao lâu nữa. Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn như vậy nhưng lại hoàn toàn không thấy một chút ý chí muốn sống nào, hình như chỉ để lại đây một cái xác không hồn.
Annie nhìn người người đồng nghiệp của mình đang thay thuốc cho anh ta. Vết thương trên ngực anh ta liền lại không tốt lắm, nhiệt độ trong phòng bệnh vừa phải, nhưng miệng vết thương vẫn bị nhiễm trùng thối rữa. Nước mủ chảy ra ngoài, miệng vết thương dữ tợn. Annie không chịu được “A” một tiếng.
Một khắc kia cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng được rút ra, nhìn về hướng phát ra tiếng, cô thấy một người đàn ông tuấn mỹ mặc đồ trắng hai mắt đỏ ngầu đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, khẩu súng đen đang giơ về phía cô. Anh ta bị những người bên cạnh ngăn lại, ý bảo anh ta phải thật bình tĩnh.
Annie có ấn tượng với hai người đàn ông này, hai năm gần đây hai người này liên tục xuất hiện trên truyền hình, người mặc bộ vest trắng kia tên là Lục Nhược, người bên cạnh là Cố Lãng, đều là những người làm mưa làm gió ở Bang C hai năm gần đây.
Annie sợ tới mức cả người cứng lại. Bỗng nhiên cô biết được người đang nằm trên giường bệnh là người nào, chính là người đàn ông nguy hiểm nhất Bang C – Nam Tịch Tuyệt. Từ nhỏ cuộc sống của cô khá đầy đủ, cha là nghị viên của Bang C, nhưng khi nói tới ba người đàn ông Trung Quốc này, luôn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài : "Lập luận uy hiếp của Trung Quốc đúng là có đạo lý, bọn họ quá đáng sợ."
Tay Nam Tịch Tuyệt giật giật, phát ra âm thanh không rõ mục đích.
Annie cùng người y tá chuẩn bị thay băng gạc trên mắt anh cũng ngây ngẩn cả người. Cố Lãng thì lại nghe hiểu, anh bước mấy bước tới trước mặt Annie, “Nói một câu đi!”
"Nói. . . . . . Nói gì?" Annie sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Cố Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Gọi anh Nam."
Annie sợ hãi, liền nói theo: "Anh.... ....Nam."
Cố Lãng đoạt lấy cái khay cô đang cầm trên tay, đẩy cô ngồi xuống bên cạnh giường, nói: "Tiếp tục gọi, gọi to lên."
Trong lòng Annie thầm mắng một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi. Chuyện khiến cô hoảng sợ đó là băng gạc trên mắt Nam Tịch Tuyệt rất nhanh bị máu nhuộm đỏ.
Y tá đứng bên cạnh lớn tiếng ngăn lại, “Đừng gọi nữa, cô khiến bệnh nhân bị xúc động, như vậy mắt của anh ta sẽ bị mù hoàn toàn!”
Cố Lãng lại cố chấp ra lệnh cho cô, "Tiếp tục gọi. Mắt mù cũng còn tốt hơn mất mạng.”
Vành mắt Annie đỏ bừng tiếp tục lặp đi lặp lại ba chữ tiếng Trung. Tiếng Trung của cô vốn không tốt, Cố Lãng ở bên cạnh sửa lại khẩu âm cho cô.
Rốt cuộc, tay Nam Tịch Tuyệt giơ lên, nắm chặt tay cổ tay Annie. Cô nghe được anh gọi một tiếng: "Tiểu Nhiên, là em sao!"
Cố Lãng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là em. Em đến thăm anh, anh phải chịu khó ăn cơm, phối hợp trị liệu. Chờ anh khỏe lại, em sẽ gả cho anh.”
Một hồi lâu, Annie cũng không phản ứng lại.
Lục Nhược nổi giận đùng đùng nói: "Cô nhóc, mau nói đi, nếu không đánh vỡ đầu cô."
Annie lúng túng nói: “Quá dài, tôi không nói được.”
Nam Tịch Tuyệt chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh anh lại rơi vào trạng thái ngủ mê man. Ngày hôm nay đối với Annie là một ngày xui xẻo, sau khi từ phòng bệnh đi ra, Cố Lãng tự mình dạy Tiếng Trung cho cô. Không nhiều lắm, chỉ là phải học thật tốt những lời anh ta vừa nói là được.
Theo như lời Cố Lãng, giọng nói của Annie rất giống giọng nói của cô gái mà Nam Tịch Tuyệt yêu. Annie cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, vô cùng không tình nguyện bị uy hiếp. Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng chống cự lại, cả ngày Cố Lãng gần như chỉ ép cô học Tiếng Trung, sau đó mang đến cho cô một đống đĩa nhạc, nói đây là những ca khúc mà người phụ nữ của Nam Tịch Tuyệt đã thu âm.
Annie cảm thấy giọng mình và cô gái kia hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Nhưng khi nghe cô ấy hát, cô cũng cảm nhận được tình cảm nồng nàn mà cô gái kia dành cho Nam Tịch Tuyệt. Mọi người đều nói ca hát không chỉ phụ thuộc vào ca từ và nhịp điệu, còn phụ thuộc vào tình cảm người hát. Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, Annie quyết định buông thả một lần, khóc đến lệ rơi đầy mặt.
Annie bắt đầu nghiêm túc học câu Tiếng Trung rất dài kia, ngày nào cũng nói cho Nam Tịch Tuyệt đang nằm trên giường nghe. Có một ngày, cô đã đút được cho Nam Tịch Tuyệt ăn gần nửa bát cháo, Lục Nhược và Cố Lãng vẫn canh giữ bên ngoài phòng bệnh hung hăng đánh nhau một cái, hai người ôm nhau. Giọng nói của Lục Nhược run rẩy: “Cậy ấy sống rồi!”
Nam Tịch Tuyệt khôi phục bằng tốc độ kinh người .
Nhưng Annie cũng không vui vẻ mấy. Mỗi ngày đều nói gả cho anh vô số lần, cô bắt đầu nghĩ đấy là thật.
Thị lực của anh khôi phục rất chậm, chờ khi anh có thể không cần ngồi xe lăn, Annie yêu cầu đưa anh xuống vườn hoa dưới tầng tản bộ.
Tiếng Trung của Annie càng ngày càng tốt. Thậm chí phần lớn thời gian đều là cô nói, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nói nhiều sai nhiều, Annie phát hiện lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, chắc anh đã sớm phát hiện cô không phải là cô gái kia. Người đàn ông này, thật sự là rất ít nói.
Cô cũng coi là có công cứu giúp, thái độ của Lục Nhược đối với cô đã thay đổi 180o. Cha của Nam Tịch Tuyệt còn đặc biệt đến nhà cô để cảm ơn cô, đưa cho cô một cái thẻ, bên trong là một số tiền lớn. Annie cảm thấy gia đình của Nam Tịch Tuyệt rất kỳ quái, cha anh mỗi ngày đều ở cùng với anh, nhưng không có nói chuyện với anh, lúc nào cũng nhìn anh từ xa.
Annie cũng biết thêm nhiều hơn về chuyện tình cảm của Nam Tịch Tuyệt và cô gái kia, cũng biết tên của cô ấy là An Nhiên. Người của Nam Tịch Tuyệt cũng cung kính gọi cô là “An tiểu thư” khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nếu không làm “An tiểu thư” thì cô đâu còn lý do gì để ở lại bên cạnh anh.
Thời gian Nam Tịch Tuyệt nằm viện cũng không được yên ổn. Có lần cô đang cùng anh đi dạo thì anh chợt bước lên đẩy cô xuống nằm ở phía dưới anh, gần như là đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng súng. Cô nghe thấy anh bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên rỉ.
Một lần đó, Annie nhào vào trong ngực anh, khóc hồi lâu. Cô không muốn làm "An tiểu thư", cô thực sự muốn gả cho anh!
Anh thẳng thắn cự tuyệt cô một cách tàn nhẫn. Đợi đến lúc thị lực của anh dần tốt hơn, anh liền xuất viện, trước khi đi anh hoàn toàn không nói gì với cô. Sáng sớm Annie mang theo hoa vào viện thăm anh, liền sững sờ đứng thật lâu trước cái giường trống không.
Sau đó cô phát hiện trong tài khoản của mình lại có thêm một số tiền lớn. Cô nắm chặt cái thẻ kia, khóc không thành tiếng.
Tiếp sau đó, cô đi nộp đơn xin làm việc tại tổ chức của anh, phụ trách việc ăn uống của anh.
Cô đã từng bị Nam Tịch Tuyêt đuổi đi vài lần, nhưng vẫn bướng bỉnh trở lại. Cô không có yêu cầu xa vời là được anh để ý đến, cô chỉ đứng một bên nhìn anh cũng không được sao? Cho đến gần đây, cô mới biết anh đã quay về Trung Quốc để tìm kiếm cô gái của anh, còn cô gái kia đã sinh cho anh một bé gái.
Cô không khống chế được mình, muốn gặp anh, ôm anh, hôn anh.
"Annie!" Nam Tịch Tuyệt đẩy cô ra, kéo xuống băng gấm cô thắt cho anh.
Annie che mặt, nước mắt trào ra, cô từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay bụm mặt khóc lên, "Bây giờ chắc anh ghét em lắm phải không? Anh có từng thích em dù chỉ là một chút xíu không?"
Nam Tịch Tuyệt thở dài. Annie đột nhiên chạy tới khiến anh cảm thấy lo lắng, với tính cách của An Nhiên, nếu là biết anh và Annie từng có vướng mắc. . . . .
Ban đầu anh không chú ý lắm những thứ trong tập tài liệu, thì ra đó là ảnh An Nhiên ôm Lâm Lâm, còn có ảnh chụp chung với Tô Nam. Một khắc kia, anh rõ ràng cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế. Nhiều năm như vậy, anh cố gắng kinh doanh quả thật là chuyện buồn cười. Anh không có mẹ, không có người con gái anh yêu, không có đứa bé.....Anh chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trước đây anh liều mạng làm việc, một ngày không diệt trừ Nam Cung Kỳ Áo ở Bang C , ai cũng không thể đón An Nhiên trở về. Anh cũng là đang ép mình, ít nhất, anh muốn đem hung thủ đưa vào ngục giam, để cho hắn thất bại hoàn toàn.
Khi đó, nghe được giọng nói của Annie, thật thật giả giả, nhưng cũng đủ để làm rực lên ý chí muốn sống trong anh. Anh còn chưa tự mình nói cho cô biết sự thật, chưa nhìn thấy đứa bé mà cô sinh cho anh, còn chưa giúp Bùi Anh báo thù, sao anh có thể ngã xuống được?
Anh không hề nghĩ tới Annie lại có tình cảm với anh, trái ngược với Cố Lãng phong độ, nhanh nhẹn, Lục Nhược cơ trí cổ quái, anh nghĩ rằng mình không phải mẫu người được phụ nữ ưa thích. Anh đối với Annie chỉ có cảm kích, còn tim của anh đã bị An Nhiên chiếm lấy, không thể chứa thêm được bất kỳ người nào khác.
Trong gió rét, Annie lạnh đến mức run lẩy bẩy. Nam Tịch Tuyệt cởi áo khoác, khom lưng khoác lên cho cô, "Tôi bảo người đưa cô về."
Annie thút thít ôm lấy anh, cầu khẩn nói: "Ôm em một lần có được hay không? Một lần cuối cùng, em bảo đảm. . . . . . Không bao giờ quấy rầy anh nữa. Ôm em một chút, chỉ một chút thôi."
Nam Tịch Tuyệt do dự một chút, cánh tay vòng qua người cô.
"Nam Tịch Tuyệt, anh là đồ ngu ngốc!" Giọng nói của Yến Tử đột nhiên vang lên.
Vẫn đứng ở phía sau cách Nam Tịch Tuyệt và Annie không xa, An Nhiên cũng giật mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Tử chỉ mặc áo ngủ chạy ra.
An Nhiên quay đầu, đối diện với khuôn mặt của Nam Tịch Tuyệt, anh đi về phía cô. An Nhiên lui về sau hai bước, Nam Tịch Tuyệt dừng lại, cầu khẩn nói: "Tiểu Nhiên, em nghe anh giải thích."
An Nhiên cười vô cùng khó coi, "Không có gì. Em không thấy anh đâu, nên ra đây xem một chút. . . . . . Hai người cứ nói chuyện đi, em quay vào đi ngủ đây."
Cô xoay người rời đi, tay Nam Tịch Tuyệt đưa qua định giữ lấy tay cô, cô tránh anh, rồi chạy vào trong nhà.
Chạy được một đoạn, cô vẫn còn nghe được tiếng mắng chửi tức giận của Yến Tử, có giọng nói lanh lảnh "Ba ba " truyền đến, "Mẹ nó, cô giả bộ hoa sen trắng (chỉ những người bên ngoài thuần khiết. Ở đây có nghĩa xấu là bề ngoài thuần khiết nội tâm dơ bẩn) gì chứ, Nam tử là người mà cô có thể mơ ước sao, có tin tôi đánh chết cô hay không!"
An Nhiên chạy đến hành lang mới dừng lại, thở hổn hển. Cô tinh thần hăng hái chạy thẳng một mạch lên lầu ba, vậy mà vẫn bị Nam Tịch Tuyệt đuổi kịp.
"Buông em ra, ưmh!" Nam Tịch Tuyệt không quan tâm cô đám đá phản kháng, đè cô ở trên cánh cửa đang mở, liều mạng hôn cô. Thân thể cứng rán của anh đè trên người cô, cứng rắn thân thể đè xuống nàng, cái lưỡi dẻo dai ở trong miệng cô khuấy đảo, làm cho cô hít thở không thông. Tay của anh mạnh mẽ xoa nắn da thịt cô, làm cho chúng đau đớn nóng lên.
Người cô dần dần mềm xuống.
Nam Tịch Tuyệt ôm chặt lấy cô, nói: "Anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì, thật đấy. Mấy năm này, anh không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào."
"Anh chạm thì thế nào?" An Nhiên hít một hơi thật sâu, "Anh không cần giải thích, em biết. . . . . .Em không có hẹp hòi như vậy, những chuyện xảy ra lúc chúng ta chia tay em không muốn quan tâm." Cô dùng sức dụi dụi con mắt, "Em hào phóng hơn anh nhiều. . . . . . . Hơn nữa hôm nay không phải anh cũng không để ý giành không gian cho em và Tô Nam nói chuyện sao, em cũng tin tưởng anh như vậy, rất tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng!"
Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên giữ lấy cằm cô, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của cô, "Đây là dáng vẻ tin tưởng của em sao? Anh sẽ nói tất cả mọi chuyên cho em nghe."
"Không cần!" An Nhiên lập tức cự tuyệt, cô ngẩn ra, quay đầu đi nói, "Em biết, anh ở nước ngoài bị thương nặng, là cô ấy đã chăm sóc anh, rất tốt, anh phải cảm ơn cô ấy chu đáo một chút." Cô không muốn nghe chuyện một người phụ nữ khác chăm sóc bạn trai của mình, cô ghen tỵ đến phát điên rồi.
"Thật xin lỗi quấy rầy một chút, phu nhân, cô có điện thoại." Người vẫn cố gắng làm người vô hình suốt từ nãy-Sam đưa điện thoại di động của An Nhiên tới.
"Cám ơn." An Nhiên muốn tránh Nam Tịch Tuyệt, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, cố chấp ôm lấy hông cô không chịu rời đi.
Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tô Nam gọi tới. Còn có một tin nhắn của mẹ Tô.
"Chuyện gì vậy?" Chân mày Nam Tịch Tuyệt nhíu chặt lại.
"Không có gì." An Nhiên thở dài. Lúc trước Tô nam và cô có cùng nhau góp tiền mua một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố, sau này trên giấy tờ nhà ghi tên của hai người An Nhiên và Tô Nam. Bây giờ cô và Tô Nam ly hôn, mẹ Tô liền vội vã muốn thu hồi căn nhà.
An Nhiên đẩy Nam Tịch Tuyệt, "Anh còn không buông lỏng tay."
Nam Tịch Tuyệt không động đậy.
An Nhiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng anh nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, ngày mai cô nhất định phải đi thành phố S, cô nhớ con gái muốn chết đi được. Chuyện bên này cứ để cô và Mạc Ma hai người hỗ trợ nhau trước đã.
Nam Tịch Tuyệt giật lấy di động của cô.
"Anh làm gì thế?"
"Không được liên lạc với cậu ta." Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
An Nhiên trừng anh, "Ai cần anh lo."
Thân thể Nam Tịch Tuyệt cứng đờ, "Tiểu Nhiên, em có suy nghĩ đến cảm nhận của anh hay không? Ở trong lòng của anh, em coi như không có việc gì liên lạc cùng với chồng cũ, đây là em cố ý muốn khiến anh khó chịu."
An Nhiên vứt điện thoại di động, "Nam Tịch Tuyệt, anh nói cho rõ ràng có được hay không? Người nào làm cho anh khó chịu. Em liên lạc với ai cũng không bằng anh hơn nửa đêm còn đưa phụ nữ đi dạo vườn hoa!" Cô đẩy anh ra, đem điện thoại di động dưới đất nhặt lên, giơ cho anh xem tin nhắn của mẹ Tô, "Đây không phải là Tô Nam, mà là mẹ của anh ấy giục em đem một nửa tiền nhà cho anh ấy coi như là phí chia tay! . . . . . . Anh có tư cách gì mà nói mấy lời thế này, mấy năm này, anh đã làm được gì cho em? Không nói một tiếng liền trở về, bắt cóc Tô Nam, anh còn có thể bỉ ổi hơn nữa không?"
Nam Tịch Tuyệt ở trong mắt cô, biến thành hai chữ "Chán ghét" to đùng. Anh ôm người phụ nữ khác, còn nắm tay cô ta, có quỷ mới biết bọn họ có làm chuyện ghê tởm kia hay không? Chuyện lần trước anh ra ngoài chơi gái đều hiện lên trong đầu cô.
An Nhiên rốt cuộc cũng vứt bỏ không ngụy trang nữa, cô ghen tỵ đến mức hít thở không thông, "Cầu xin anh về sau khi làm những chuyện này thì tìm chỗ nào kín đáo một chút, không cần ở bên ngoài làm em mất mặt xấu hổ! Trong chung cư có nhiều người nhìn như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng em cần!"
Khi tức giận, miệng lưỡi của cô cực kỳ độc, đây là tật xấu của cô và Nam Tịch Tuyệt. Cho nên, mặc dù hai người yêu nhau sâu đậm, nhưng cũng lại là người tổn thương đối phương nhất.
An Nhiên cúi đầu, siết chặt tay. Mỗi lần, đều là như vậy, một người gây gổ không bao giờ chọn lọc lời nói. Cô hận không thể khiến cho anh càng đau hơn, anh không để cho cô vui vẻ, cô liền muốn để cho anh càng khó chịu hơn. Thậm chí cô từng nghĩ, cứ như vậy cùng anh chết quách cho rồi, như vậy sẽ không giày vò nhau nữa.
Tại sao, tình cảm của cô đối với anh không thể phai nhạt đi một chút. Tình cảm vô cùng sâu đạm, làm cô tổn hao thể lực cùng trí lực, nhưng không cách nào giảm bớt đi .
"Annie chăm sóc anh một năm rưỡi, nhờ có cô ấy mắt anh mới dần tốt lên được. Em đứng ở xa nên không nghe được anh và cô ấy nói chuyện, giọng nói của cô ấy và giọng nói của em cực kỳ giống nhau, lúc mới đầu anh cứ tưởng là em đã quay lại." Nam Tịch Tuyệt nhanh chóng giải thích.
An Nhiên chợt đẩy anh một cái, đẩy anh đến dựa vào cầu thang bên cạnh cửa sổ, "Anh nói với em những thứ này làm gì? . . . . . . Em sẽ không tha thứ cho anh. Em không có chết cũng không tàn phế, tại sao anh không để cho người ta báo tin cho em, anh bị thương nguy hiểm đế ntính mạng, tại sao lại tình nguyện tìm một người phụ nữ khác đến chăm sóc anh, anh nghĩ em là không khí sao? Anh bảo em phải làm thế nào? Oán hận anh, mấy người anh em của anh cũng cảm thấy em có lỗi với anh, anh vĩ đại, vì em hy sinh nhiều như vậy, em lại ở trong nước sống cuộc sóng nhàn nhã, gả cho người ta sinh con cho người ta. Anh muốn làm thánh nhân, thì tự mình làm đi. Biến, em không muốn nhìn thấy anh! Mang sự đau xót của anh tới tìm An tiểu thư an ủi đi, có lẽ cô ấy sẽ sinh con cho anh!"
"Tiểu Nhiên!" Nam Tịch Tuyệt ôm lấy cô, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh không đúng. Anh bảo thủ, anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Cho anh cơ hội có được hay không? Đừng đuổi anh đi. Anh yêu em, yêu em. . . . . . !"
An Nhiên kéo tay của anh dùng sức cắn một cái, "Bây giờ em hận anh chết đi được." Cô từ trong ngực anh tránh ra, chạy vào nhà, giữ cửa, cười lạnh nói: "Muốn em tha thứ cho anh, được, từ trên lầu nhảy xuống, nếu như anh không chết, để cho em chăm sóc anh một lần, em sẽ tha thứ anh!"
Cô dùng sức đóng cửa lại, sau đó đôi mắt trợn to lên.
Là ảo giác sao? Từ mắt thần trên cánh cửa, cô nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt từ trong cửa sổ lật người, nhảy ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook