Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
-
Chương 46
Trạng thái của Tô Nam so với An Nhiên tưởng tượng tốt rất nhiều.
Người của Nam Tịch Tuyệt nhốt anh tại một khách sạn cao cấp năm sao ở tầng cao nhất trong phòng tổng thống, trừ hạn chế hoạt động tự do của anh, ngay cả điện thoại cũng ở bên cạnh anh.
Lúc An Nhiên đi vào anh đang nằm ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, mắt kiếng còn đeo lên trên sống mũi, có chút nghiêng lệch, trên ngực trừ một quyển sách —《 Walden hồ》, điện thoại di động nằm trên khay trà ở bên cạnh anh.
Sắc mặt có chút tái nhợt, trên người cũng không có vết thương gì. An Nhiên có chút không yên lòng đi sang bên cạnh ngồi, muốn xem trên gáy anh không có đụng bị thương .
Tô Nam tỉnh lại.
Bởi vì động tác cúi người, An Nhiên không buộc tóc dài lên từ sau vai chảy xuống, rũ xuống tới cổ anh, mềm mại thuận trơn, tản ra mùi vị thơm ngát. Hết sức quen thuộc, lại có vẻ so với quá khứ bất cứ lúc nào đều xa xôi.
". . . . . . Anh đã tỉnh?" An Nhiên lúng túng không dám nhìn anh.
Tô Nam cúi đầu thở dài một tiếng, đôi tay vòng lên thắt lưng cô, ôm cô vào trong lòng mình, "Đừng động, để cho anh ôm em."
An Nhiên nín thở, đầu tựa vào đầu vai anh, "Thật xin lỗi, hại anh chịu uất ức. Bây giờ anh có thể trở về nhà rồi."
Tô Nam cảm thụ được thân thể cô cứng ngắc, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Cô đang sợ cái gì? Sợ người đàn ông ngoài cửa kia thấy hiểu lầm cô?"An An, cùng anh kết hôn, có phải em rất hối hận không?"
An Nhiên thành thực nói: "Em không biết."
Nếu như Nam Tịch Tuyệt không xuất hiện, cô cũng có thể cùng anh sống như vậy. Mặc dù sau cưới Tô Nam để cho cô thất vọng, nhưng anh thật yêu cô, đối với Lâm Lâm cũng thật sự tốt. Cô không có cái gì để bắt bẻ .
Tô Nam buông tay ra, An Nhiên ngồi dậy, suy nghĩ một chút, nói quanh co nói: "Anh có thể không. . . . . . ?"
"Không đi kiện Nam Tịch Tuyệt?" Tô Nam một câu nói ra tâm sự của cô, "Tự mình mang theo khẩu súng tiến vào biên giới Trung quốc, bắt cóc quan viên Trung Quốc. Nói nhỏ là ân oán cá nhân, lớn đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ vấn đề quốc tế, em muốn anh đem chuyện này dấu diếm?"
An Nhiên khó chịu khác thường, dạ, Tô Nam mới là người bị hại, nhưng chính cô ôm tâm tư này, không muốn anh cùng Nam Tịch Tuyệt đánh nhau. Vô luận như thế nào, cô không muốn nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt ở chỗ này gặp nguy hiểm, hơn nữa chuyện này còn bởi vì cô.
"Hai ngày nay em ở đâu? Một chút cũng không lo lắng cho an nguy của anh ?" Tô Nam đem mắt kiếng lấy xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt cặp mắt đau nhức. Hôm nay anh cực kỳ mệt mỏi mới đi ngủ, cô rốt cuộc đã tới, nhưng. . . . . . Anh giơ tay lên trêu chọc tóc sau tai cô, sờ dấu vết một ít nơi.
An Nhiên như bị điện giật run lên , cô bưng kín lỗ tai, "Em không phải. . . . . ."
"Không phải là không lo lắng cho anh, so với an nguy của anh, em liền trở nên vi bất túc đạo." Tô Nam giọng điệu bình thản trần thuật sự thật này, An Nhiên á khẩu không trả lời được.
Tô Nam đứng lên duỗi lưng một cái, chú ý tới An Nhiên ngước đầu đang theo dõi nhìn anh, trong mắt bao lấy nước mắt, uất ức khó chịu lúng túng áy náy đều có, chính là không muốn thấy anh như thế kia.
Anh khom lưng nâng cằm của cô lên, thấy trên mặt cô ửng hồng muốn quay mặt qua chỗ khác.
"Cùng anh làm ^ yêu." Tô Nam nhẹ giọng nói, "Để cho anh chân chính nếm thử một chút tư vị của em, anh tuyệt đối không nói ra."
"Phanh" một tiếng có vật nặng bị đá đến tiếp theo là tiếng vỡ vụn. Căn phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, có thể thấy được động tĩnh ngoài cửa là có bao nhiêu.
Đứng ở ngoài cửa hai thủ vệ nơm nớp lo sợ nhìn tới sắc mặt xanh mét Nam Tịch Tuyệt, mọi người đem sống lưng ưỡn thẳng lên.
Louis cẩn thận từng li từng tí đến gần Nam Tịch Tuyệt, "Đại đương gia, muốn động thủ sao?"
Qua thật lâu, Nam Tịch Tuyệt từ trong lỗ tai tháo ra ống nghe trộm ném vào trong tay Louis, "Không cần. Tô Nam muốn đi sẽ để cho anh ta đi." Anh đứng trước cửa nhìn một lát, mới sải bước rời đi.
An Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Nam một cái, khẳng định nói: "Anh sẽ không."
Tô Nam thất bại cúi đầu lần nữa ngồi trở lại bên người cô, ôm cô vào trong ngực, "Làm sao em biết anh sẽ không, hả? Anh mặc dù thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng cũng là một người đàn ông, làm sao em cứ khẳng định như vậy?"
"Bởi vì. . . . . . Anh rất hiền lành."
Tô Nam dùng sức vuốt đầu An Nhiên, "Cái người phụ nữ này, đoán chắc anh đi!"
Ngữ điệu anh nhẹ nhõm vui sướng, không còn đè nén lo lắng nữa, lại làm trong lòng An Nhiên càng khó chịu. Cô tình nguyện Tô Nam mắng cô, thậm chí đánh cô. Người đàn ông này cùng cô qua đoạn thời gian gian nan nhất, cô cái gì cũng không thể cho anh.
"Thật xin lỗi, Tô Nam, thật xin lỗi. . . . . ." An Nhiên lẩm bẩm xin lỗi, vẫn nói đến ba chữ đấy.
Tô Nam giơ tay lên sờ mặt cô, lau đi nước mắt trong hốc mắt của cô.
Anh muốn hôn cô, bị cô tránh được.
Tô Nam không hề cưỡng cầu nữa, "Anh không phải một người chồng tốt, cũng không làm một người ba tốt. Khó trách em không quan tâm anh, Lâm Lâm cũng không muốn hôn anh."
"Không phải, anh rất tốt, thật rất tốt. . . . . ."
Tô Nam nhún nhún vai, "Lần đầu bị phát “Hảo Nhân Tạp, Chân Vô nại”. Em rất thích Nam Tịch Tuyệt?"
An Nhiên gật đầu một cái.
"Anh bây giờ có thể đi được chưa?" Anh đột nhiên chuyển đề tài, An Nhiên có chút sững sờ, lập tức liền gật đầu.
"Em cho người tiễn anh."
"Không cần." Tô Nam phất tay một cái, lấy áo khoác trên ghế sa lon lên mặc vào, "Mẹ anh không muốn nhìn thấy em. Nơi này là nhà anh, anh biết đường." Anh đi đến cửa thì ngừng lại. Phía ngoài hai người thủ vệ lễ phép hướng anh cúi người một cái.
Tô Nam cúi đầu, trên sàn nhà có thể thấy bóng dáng An Nhiên bị kéo dài, Anh nói một câu thật nhỏ: "An An, không thấy."
An Nhiên là ở lầu một trong quán cà phê tìm được Nam Tịch Tuyệt. Anh bảo người ta thay đổi vị trí ghế sa lon, ngồi đối mặt vách tường. Đôi tay bụm mặt.
Cô ở trước mặt anh ngồi xuống, tay đưa lên sờ anh, giữa ngón tay là ướt át .
"Anh ấy đã về nhà." An Nhiên nói.
"Ừ."
Cô ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "Chúng ta cũng trở về nhà thôi."
"Tốt."
Trên đường trở về, An Nhiên kéo bước, cố ý đạp bóng dáng Nam Tịch Tuyệt. Ánh mắt của anh không giống mới vừa rồi đỏ như thế, An Nhiên thẹn thùng nói, "Em không như thế nào, anh khóc cái gì?"
"Người nào khóc." Nam Tịch Tuyệt nói.
An Nhiên đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc về phía anh, "Anh qua đây."
Nam Tịch Tuyệt không hiểu ngang nhiên đi qua. An Nhiên vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của anh, "Đàng hoàng khai ra, anh mới vừa rồi suy nghĩ cái gì không tốt?"
Ánh mắt của Nam tịch tuyệt híp lại, "Suy nghĩ. . . . . ." Thanh âm anh quá thấp, An Nhiên nghe không rõ, liền lại gần chút.
Anh chợt khiêng cô lên , sải bước đi đến cửa chính chung cư cách đó không xa.
"Nam Tịch Tuyệt. Anh thả em xuống!" An Nhiên dùng sức lôi áo khoác của anh, " Khó chịu như vậy. Sao không trực tiếp nói xin lỗi ra, Này!"
Người của Nam Tịch Tuyệt nhốt anh tại một khách sạn cao cấp năm sao ở tầng cao nhất trong phòng tổng thống, trừ hạn chế hoạt động tự do của anh, ngay cả điện thoại cũng ở bên cạnh anh.
Lúc An Nhiên đi vào anh đang nằm ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, mắt kiếng còn đeo lên trên sống mũi, có chút nghiêng lệch, trên ngực trừ một quyển sách —《 Walden hồ》, điện thoại di động nằm trên khay trà ở bên cạnh anh.
Sắc mặt có chút tái nhợt, trên người cũng không có vết thương gì. An Nhiên có chút không yên lòng đi sang bên cạnh ngồi, muốn xem trên gáy anh không có đụng bị thương .
Tô Nam tỉnh lại.
Bởi vì động tác cúi người, An Nhiên không buộc tóc dài lên từ sau vai chảy xuống, rũ xuống tới cổ anh, mềm mại thuận trơn, tản ra mùi vị thơm ngát. Hết sức quen thuộc, lại có vẻ so với quá khứ bất cứ lúc nào đều xa xôi.
". . . . . . Anh đã tỉnh?" An Nhiên lúng túng không dám nhìn anh.
Tô Nam cúi đầu thở dài một tiếng, đôi tay vòng lên thắt lưng cô, ôm cô vào trong lòng mình, "Đừng động, để cho anh ôm em."
An Nhiên nín thở, đầu tựa vào đầu vai anh, "Thật xin lỗi, hại anh chịu uất ức. Bây giờ anh có thể trở về nhà rồi."
Tô Nam cảm thụ được thân thể cô cứng ngắc, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Cô đang sợ cái gì? Sợ người đàn ông ngoài cửa kia thấy hiểu lầm cô?"An An, cùng anh kết hôn, có phải em rất hối hận không?"
An Nhiên thành thực nói: "Em không biết."
Nếu như Nam Tịch Tuyệt không xuất hiện, cô cũng có thể cùng anh sống như vậy. Mặc dù sau cưới Tô Nam để cho cô thất vọng, nhưng anh thật yêu cô, đối với Lâm Lâm cũng thật sự tốt. Cô không có cái gì để bắt bẻ .
Tô Nam buông tay ra, An Nhiên ngồi dậy, suy nghĩ một chút, nói quanh co nói: "Anh có thể không. . . . . . ?"
"Không đi kiện Nam Tịch Tuyệt?" Tô Nam một câu nói ra tâm sự của cô, "Tự mình mang theo khẩu súng tiến vào biên giới Trung quốc, bắt cóc quan viên Trung Quốc. Nói nhỏ là ân oán cá nhân, lớn đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ vấn đề quốc tế, em muốn anh đem chuyện này dấu diếm?"
An Nhiên khó chịu khác thường, dạ, Tô Nam mới là người bị hại, nhưng chính cô ôm tâm tư này, không muốn anh cùng Nam Tịch Tuyệt đánh nhau. Vô luận như thế nào, cô không muốn nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt ở chỗ này gặp nguy hiểm, hơn nữa chuyện này còn bởi vì cô.
"Hai ngày nay em ở đâu? Một chút cũng không lo lắng cho an nguy của anh ?" Tô Nam đem mắt kiếng lấy xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt cặp mắt đau nhức. Hôm nay anh cực kỳ mệt mỏi mới đi ngủ, cô rốt cuộc đã tới, nhưng. . . . . . Anh giơ tay lên trêu chọc tóc sau tai cô, sờ dấu vết một ít nơi.
An Nhiên như bị điện giật run lên , cô bưng kín lỗ tai, "Em không phải. . . . . ."
"Không phải là không lo lắng cho anh, so với an nguy của anh, em liền trở nên vi bất túc đạo." Tô Nam giọng điệu bình thản trần thuật sự thật này, An Nhiên á khẩu không trả lời được.
Tô Nam đứng lên duỗi lưng một cái, chú ý tới An Nhiên ngước đầu đang theo dõi nhìn anh, trong mắt bao lấy nước mắt, uất ức khó chịu lúng túng áy náy đều có, chính là không muốn thấy anh như thế kia.
Anh khom lưng nâng cằm của cô lên, thấy trên mặt cô ửng hồng muốn quay mặt qua chỗ khác.
"Cùng anh làm ^ yêu." Tô Nam nhẹ giọng nói, "Để cho anh chân chính nếm thử một chút tư vị của em, anh tuyệt đối không nói ra."
"Phanh" một tiếng có vật nặng bị đá đến tiếp theo là tiếng vỡ vụn. Căn phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, có thể thấy được động tĩnh ngoài cửa là có bao nhiêu.
Đứng ở ngoài cửa hai thủ vệ nơm nớp lo sợ nhìn tới sắc mặt xanh mét Nam Tịch Tuyệt, mọi người đem sống lưng ưỡn thẳng lên.
Louis cẩn thận từng li từng tí đến gần Nam Tịch Tuyệt, "Đại đương gia, muốn động thủ sao?"
Qua thật lâu, Nam Tịch Tuyệt từ trong lỗ tai tháo ra ống nghe trộm ném vào trong tay Louis, "Không cần. Tô Nam muốn đi sẽ để cho anh ta đi." Anh đứng trước cửa nhìn một lát, mới sải bước rời đi.
An Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Nam một cái, khẳng định nói: "Anh sẽ không."
Tô Nam thất bại cúi đầu lần nữa ngồi trở lại bên người cô, ôm cô vào trong ngực, "Làm sao em biết anh sẽ không, hả? Anh mặc dù thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng cũng là một người đàn ông, làm sao em cứ khẳng định như vậy?"
"Bởi vì. . . . . . Anh rất hiền lành."
Tô Nam dùng sức vuốt đầu An Nhiên, "Cái người phụ nữ này, đoán chắc anh đi!"
Ngữ điệu anh nhẹ nhõm vui sướng, không còn đè nén lo lắng nữa, lại làm trong lòng An Nhiên càng khó chịu. Cô tình nguyện Tô Nam mắng cô, thậm chí đánh cô. Người đàn ông này cùng cô qua đoạn thời gian gian nan nhất, cô cái gì cũng không thể cho anh.
"Thật xin lỗi, Tô Nam, thật xin lỗi. . . . . ." An Nhiên lẩm bẩm xin lỗi, vẫn nói đến ba chữ đấy.
Tô Nam giơ tay lên sờ mặt cô, lau đi nước mắt trong hốc mắt của cô.
Anh muốn hôn cô, bị cô tránh được.
Tô Nam không hề cưỡng cầu nữa, "Anh không phải một người chồng tốt, cũng không làm một người ba tốt. Khó trách em không quan tâm anh, Lâm Lâm cũng không muốn hôn anh."
"Không phải, anh rất tốt, thật rất tốt. . . . . ."
Tô Nam nhún nhún vai, "Lần đầu bị phát “Hảo Nhân Tạp, Chân Vô nại”. Em rất thích Nam Tịch Tuyệt?"
An Nhiên gật đầu một cái.
"Anh bây giờ có thể đi được chưa?" Anh đột nhiên chuyển đề tài, An Nhiên có chút sững sờ, lập tức liền gật đầu.
"Em cho người tiễn anh."
"Không cần." Tô Nam phất tay một cái, lấy áo khoác trên ghế sa lon lên mặc vào, "Mẹ anh không muốn nhìn thấy em. Nơi này là nhà anh, anh biết đường." Anh đi đến cửa thì ngừng lại. Phía ngoài hai người thủ vệ lễ phép hướng anh cúi người một cái.
Tô Nam cúi đầu, trên sàn nhà có thể thấy bóng dáng An Nhiên bị kéo dài, Anh nói một câu thật nhỏ: "An An, không thấy."
An Nhiên là ở lầu một trong quán cà phê tìm được Nam Tịch Tuyệt. Anh bảo người ta thay đổi vị trí ghế sa lon, ngồi đối mặt vách tường. Đôi tay bụm mặt.
Cô ở trước mặt anh ngồi xuống, tay đưa lên sờ anh, giữa ngón tay là ướt át .
"Anh ấy đã về nhà." An Nhiên nói.
"Ừ."
Cô ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "Chúng ta cũng trở về nhà thôi."
"Tốt."
Trên đường trở về, An Nhiên kéo bước, cố ý đạp bóng dáng Nam Tịch Tuyệt. Ánh mắt của anh không giống mới vừa rồi đỏ như thế, An Nhiên thẹn thùng nói, "Em không như thế nào, anh khóc cái gì?"
"Người nào khóc." Nam Tịch Tuyệt nói.
An Nhiên đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc về phía anh, "Anh qua đây."
Nam Tịch Tuyệt không hiểu ngang nhiên đi qua. An Nhiên vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của anh, "Đàng hoàng khai ra, anh mới vừa rồi suy nghĩ cái gì không tốt?"
Ánh mắt của Nam tịch tuyệt híp lại, "Suy nghĩ. . . . . ." Thanh âm anh quá thấp, An Nhiên nghe không rõ, liền lại gần chút.
Anh chợt khiêng cô lên , sải bước đi đến cửa chính chung cư cách đó không xa.
"Nam Tịch Tuyệt. Anh thả em xuống!" An Nhiên dùng sức lôi áo khoác của anh, " Khó chịu như vậy. Sao không trực tiếp nói xin lỗi ra, Này!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook