Không Yêu Không Vui
-
Chương 19
Cuối cùng Phó Minh Diễm đáp: “Tô Tô, em xuống đi, anh đứng ở con đường ở đối diện chung cư chờ em.” Không cho Tô Vận cơ hội cự tuyệt, anh dứt khoát tắt máy.
Tô Vận nhìn màn hình thẫn thờ.
Cô quá hiểu anh, nếu không gặp nhất định anh sẽ không rời đi.
Tô Vận thở dài xốc chăn xuống giường. Cô rửa mặt, chải đầu, túm tóc buộc đuôi ngựa rồi mặc đồ ra ngoài.
Cô không biết Phó Minh Diễm muốn nói gì, nhưng dù nói cái gì thì không phải mọi chuyện cũng không thay đổi được sao? Anh còn tìm cô nói chuyện làm gì?
Điều này chỉ gia tăng thêm nỗi chua xót mà thôi.
Những chấp niệm ấy, dù có không cam lòng nhưng cũng đều bị hiện thực đè bẹp.
Từ cửa chung cư đến con đường này cũng không xa, nhưng cô đi rất lâu. Có lúc cô hi vọng con đường này mãi không kết thúc, như vậy cô sẽ không phải gặp anh.
Nhưng dù thế nào thì cuối cùng vẫn đến đó. Phó Minh Diễm đang hút thuốc bên cạnh bồn hoa, màu trắng của khói lượn lờ xung quanh. Bóng đêm cùng khói thuốc che đi cảm xúc trên mặt anh.
Cởi xuống áo blouse trắng, anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản bên ngoài áo sơmi, trông rất đĩnh đạc.
Cho dù trời đã tối nhưng nhiều người đi đường vẫn quay đầu lại nhìn anh. Tô Vận không thể không thừa nhận, so với 5 năm trước thì anh càng hấp dẫn hơn, chính là loại hấp dẫn của đàn ông hơn ba mươi tuổi thành thục.
Sự hấp dẫn này đã ngấm sâu vào lòng cô 9 năm, từ năm 19 tuổi đến 28 tuổi. Anh đã chiếm toàn bộ năm tháng thanh xuân của cô trước khi cô biết Tưởng Mộ Thừa, tất cả ngọt ngào, hạnh phúc, thống khổ, tuyệt vọng trong đời cô đều là vì anh.
Cô yêu anh 4 năm, sau đó mất 5 năm để cố quên đi. Khi cô cho rằng mình đã vượt qua tất cả thì anh lại một lần nữa đến trước mặt cô.
Phó Minh Diễm lơ đãng ngẩng đầu liền thấy Tô Vận đang bước đến. Anh hơi giật mình, nhưng dưới đáy lòng tựa như thở nhẹ, anh đem mẩu thuốc lá tắt đi rồi ném vào thùng rác.
Cô đang tới gần anh, vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Anh hơi hoảng hốt, tựa như mình đang đứng dưới ký túc xá nữ trong trường chờ cô.
Điều duy nhất khác biệt chính là cô không còn nhảy bổ vào lòng anh, không còn hỏi anh ‘Nhớ em không?’. Đó đã là quá khứ, rõ ràng đã qua 8, 9 năm nhưng anh vẫn nhớ rõ từng nét nhỏ nhất trên mặt cô.
Càng muốn quên lại càng nhớ rõ.
Tô Vận đến gần, Phó Minh Diễm cũng tiến lên vài bước. Họ đã từng là người yêu, là thân mật nhất, nhưng giờ lại như người qua đường, nhìn nhau mà không nói được lời nào.
Thời gian đã đem đến bao đau khổ và bất đắc dĩ.
Phó Minh Diễm lái xe đến đây, Tô Vận do dự một lúc sau đó vẫn ngồi xuống ghế phụ lái. Cô không biết anh muốn đưa họ đi đâu, cô không hỏi, cũng không muốn hỏi.
Phó Minh Diễm không lái xe đi xa, anh dừng ở bãi đỗ xe trong công viên gần đó.
Xe tắt máy, xung quanh rất yên tĩnh, cách đó không xa là cột đèn chiếu ánh sáng le lói hắt vào trong khoang xe.
Phó Minh Diễm hạ ghế xe ngả ra sau, cả người anh mệt mỏi ngả lên ghế. Mà Tô Vận tựa như học sinh tiểu học, cả người ngồi ngay ngắn.
“Anh sẽ nghĩ cách chuyển em về lại khoa tim.” Đây là câu nói đầu tiên của Phó Minh Diễm.
“Không cần, em ở khoa cấp cứu rất tốt.” Tô Vận theo bản năng cự tuyệt.
Hai tay cô co lại, nắm chặt túi sách đầy khẩn trương. Cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Phó Minh Diễm nheo mắt, “Tô Tô, trên đời này ngoài tình yêu, chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng khác. Nếu em ngại anh, em cứ quay về khoa tim, anh sẽ từ chức.”
“Không phải vì anh, ở nơi nào cũng là cứu người giống nhau thôi.” Cửa xe phía trước là bóng cây đang đung đưa theo gió, tựa như một bức tranh phong cảnh bị o ép vào một khung hình. Đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm.
“Nếu không phải vì anh, vậy em quay lại đi. Đôi tay em là để cứu sinh mạng, chứ không phải để đem lùi lại bệnh chứng. Ở khoa cấp cứu, tay nghề chuyên môn của em sẽ mai một, không được tận dụng.”
Tô Vận trầm mặc.
Phó Minh Diễm lại hỏi: “Tô Tô, em còn nhớ ước mơ của em không?”
Tô Vận nhìn ngoài cửa sổ xe, thi thoảng sẽ có người đi qua, không khí xung quanh lạnh lẽo.
Ước mơ?
Sao cô quên được chứ?
Chứng nghiện thuốc của Phó Minh Diễm lại tái phát, anh ngồi dậy, từ trong túi móc ra bao thuốc rồi đẩy cửa xuống xe.
Tô Vận cũng xuống xe, đứng cách anh không xa.
“Sao anh lại học hút thuốc?”
Phó Minh Diễm liếc cô một cái, “Có khoảng thời gian rất bận, cả ngày cả đêm nên anh hút thuốc để tỉnh táo.” Nói xong, anh lại nhìn về phía bóng đêm vô tận.
Sau khi chia tay cô, anh thường xuyên mất ngủ, thức trắng đêm, cũng không biết học hút thuốc từ bao giờ, cuối cùng thành nghiện.
Tô Vận không nói tiếp, mà hỏi: “Anh gọi em đến đây chỉ nói về chuyện chuyển công tác?” Nếu đã nói xong, cô có thể rời đi không, giờ cô vẫn không thể bình tĩnh đứng trước mặt anh. Mỗi giây bên cạnh anh tựa như giày vò vô hạn.
Phó Minh Diễm không nói chuyện, anh thả tàn thuốc xuống đất rồi dùng mũi chân dí tắt. Nếu là trước đây anh tuỳ tiện vứt rác xuống đất, Tô Vận rất nhanh lên án anh, nhưng giờ thì không.
Anh cụp mắt, nhìn tàn thuốc đã bị giẫm biến dạng, thấp giọng hỏi: “Cậu còn làm ở viện nghiên cứu không em? Còn sức khoẻ của mợ thế nào rồi?”
Cánh tay Tô Vận run rẩy: “Ừm, sức khoẻ mợ cũng không tệ lắm.”
Mặt cô hướng về phía lùm cây, kiềm chế không rơi nước mắt. Cái gì anh cũng không biết, cũng tốt, như vậy anh cũng không cần suy nghĩ khổ sở.
“Nịnh Nịnh đâu? Cô ấy đã có người yêu chưa?”
“Chưa.”
Phó Minh Diễm lúc này mới dám nhìn Tô Vận, một lúc thật lâu anh mới dám hỏi: “Vậy còn em?”
Hốc mắt Tô Vận nóng lên, cô biết anh đi một vòng lớn rồi luẩn quẩn lại chính là để hỏi cô câu ấy. Cô đáp: “Khá tốt.”
Phó Minh Diễm nhìn cô rồi lại nhìn vào bóng tối, anh định nói vài lần nhưng không nói ra lời. Thật vất vả, anh mới đủ dũng khí: “Em gặp được… người thích hợp rồi?” Cả buổi chiều trong đầu anh vẫn luôn quanh quẩn tiếng ‘mợ’ của cô bé kia.
Nước mắt Tô Vận đã chảy xuống từ lúc nào, cô dùng sức gật đầu.
Giọng Phó Minh Diễm khàn khàn: “Cũng tốt.” Anh lại móc điếu thuốc nữa, đưa bật lửa lên châm nhưng vài lần mà điếu thuốc không cháy, ngọn lửa trên tay anh luôn run rẩy.
Trừ lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật, tay anh chưa bao giờ run rẩy kinh khủng như thế.
Thật vất vả mới châm cháy thuốc, anh hút một ngụm lớn rồi nuốt sạch chỗ khói vào, khói tràn ngập vào não khiến anh sặc chảy nước mắt.
Anh biết, đã sớm biết thời khắc anh kết hôn, cô cũng sẽ gặp người khác. Người đó sẽ dần thay thế vị trí của anh, mà cô cũng sẽ dần quên anh, sẽ quên tình yêu của bọn họ.
Hết điếu thuốc, anh lại châm lửa điếu nữa.
Mà Tô Vận vẫn duy trì tư thế kia, cô ôm cánh tay, mặt nhìn về phía khác, từ đầu đến cuối không nhìn anh.
Phó Minh Diễm không nhìn được, anh hỏi: “Anh ta… tốt với em không?”
“Tốt.” Nước mắt Tô Vận giàn giụa.
Thật ra cô rất muốn nói với anh, “Minh Diễm, em không cần anh lo lắng, em đã gặp một người đàn ông rất tốt, từ nay về sau em không sợ ai bắt nạt cả.” Nhưng những lời lẽ tàn nhẫn ấy cô không nói được.
Trên mặt đất đã xuất hiện ba tàn thuốc.
Phó Minh Diễm cảm thấy mình đã hỏi được điều cần hỏi, anh cất hộp thuốc và bật lửa, nhìn đồng hồ đeo tay, “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi rồi em còn giao ban.”
Tô Vận rốt cuộc cũng quay đầu lại, đôi mắt cô sưng đỏ, cô gật gật đầu.
Họ ngồi trên xe, dọc đường sau đó không ai nói nữa.
Trong xe là tiếng nhạc nhẹ họ vẫn nghe trong những năm tháng trước đây. Đó là đoạn thời gian không thể xoá nhoà, có vui sướng, có nước mắt, có đau khổ nhưng rồi sẽ trưởng thành.
Thời gian để hồi ức lại luôn quá ngắn, từ lúc nào xe đã đỗ ở cửa bệnh viện.
Phó Minh Diễm không xuống xe, Tô Vận xuống xe rồi anh lại dặn dò: “Em ăn chút cơm rồi hẵng đi làm.”
“Em biết rồi.” Tô Vận vẫy tay chào anh rồi xoay người rời đi, cô không dám quay lại nhìn.
Phó Minh Diễm nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, trong lòng anh vẫn chưa hoàn hồn. Khi cô xuống xe, anh rất muốn hỏi cô một câu: “Tô Tô, mấy năm nay, em có nhớ anh không?”
Anh còn muốn hỏi cô rằng cô có yêu người đàn ông kia không?
Nhưng cuối cùng cái gì anh cũng chưa hỏi.
Bởi vì anh sợ cô không còn yêu anh nữa.
Di động trong túi anh rung lên, vừa rồi ở công viên nó cũng rung hai lần, nhưng anh không có tâm trạng quan tâm.
Phó Minh Diễm móc di động ra, trên màn hình hiện tên: Viên Dĩnh.
Anh do dự vài giây mới nghe máy, “Alo.”
“Ông xã, anh đã quay về à?”
“Ừ.”
“Anh trở về lúc nào thế?”
Ngón tay Phó Minh Diễm gõ gõ tay lái, giọng điệu trào phúng: “Thế nào, sao không tra nhật ký xuất nhập cảnh?”
Viên Dĩnh: “Ông xã, anh nghĩ về em như vậy?”
Phó Minh Diễm ‘a’ một tiếng, không vạch trần cô ta, giọng anh thể hiện sự mất kiên nhẫn: “Không có việc gì tôi cúp máy, đang bận.”
“Ông xã, khi nào anh về nhà?”
“Để nói sau đi.”
Viên Dĩnh cực lực nhịn xuống, cô ta hít sâu rồi nhẹ giọng nói: “Lâm Việt biết anh đã trở về, muốn mời chúng ta đi ăn cơm, tan tầm xong em đi đón anh nhé?”
“Không rảnh, tôi rất bận.” Phó Minh Diễm cúp điện thoại, anh mệt mỏi xoa ấn đường.
Không quá hai phút, chuông điện thoại lại reo, anh vẫn cho rằng Viên Dĩnh gọi nên muốn tắt, không nghĩ tới là điện thoại của mẹ anh. Anh nheo mắt lại, bất đắc dĩ nghe máy.
*
Tô Vận trở lại ký túc xá, cô mở nước ấm tắm, dùng nước lạnh táp vào mặt, đến khi không nhìn thấy dấu vết từng khóc, cô mới thay quần áo xuống tầng.
Khi cô chờ thang máy, điện thoại Tưởng Mộ Thừa reo: “Em còn ở ký túc xá?”
Tô Vận: “Em đang ở cổng, chuẩn bị giao ban. Anh đang ở đâu? Còn ở công ty sao?”
“Không.” Tưởng Mộ Thừa hỏi cô đã ăn tối chưa.
Tô Vận nói dối là ăn rồi.
Thang máy rất nhanh mở ra, khi cô đến cổng chung cư, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, Tưởng Mộ Thừa đang đứng trên bậc thang nhìn cô, trên mặt không lộ cảm xúc.
Tô Vận cất điện thoại, bước nhanh qua chỗ anh, “Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô xuống bậc thang, “Qua đây đưa em đi làm.”
Tô Vận trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng vẫn nói lời dối lòng: “Có mấy trăm mét mà cũng phải đưa.”
Tưởng Mộ Thừa dừng lại, tựa như nghĩ gì, anh nhìn cô: “Tô Vận, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
Tô Vận ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói đi.”
Tưởng Mộ Thừa: “Em dọn đến chỗ chung cư kia đi, em ở đây anh không tiện quan tâm.”
Đây nào phải giọng điệu thương lượng, rõ ràng là mệnh lệnh.
Bất quá đây mới là Tưởng Mộ Thừa mà cô quen. Lúc trước anh cứ nói mấy lời ôn nhu, cái gì cũng chiều cô chung qui là vì áy náy.
Giờ như vậy cũng khá tốt.
Cô không muốn anh vì áy náy mà biến thành một người khác không phải chính mình. Cô không muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt, phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn. Cô yêu cái vẻ kiệm lời nhưng đem lại cảm giác an toàn cho cô của Tưởng Mộ Thừa.
Tô Vận: “Ở chung cư chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của Nịnh Nịnh, một phòng cho cậu mợ em. Thời gian làm việc, nghỉ ngơi của em và Nịnh Nịnh không giống nhau, nếu ở cùng phòng sẽ ảnh hưởng.”
Tưởng Mộ Thừa không hề nghĩ ngợi, nói: “Em sẽ ngủ cùng phòng với anh.”
Tô Vận: “… Hả?”
Ngủ cùng phòng, ngủ cùng giường với anh?
Mặt cô không tự giác ửng đỏ như làm chuyện gì xấu.
Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô: “Mặt em đỏ cái gì?”
Tô Vận ho nhẹ hai tiếng, giả bộ, “Ai mặt đỏ chứ!”
Hai tay Tưởng Mộ Thừa ôm lấy má cô: “Vậy hả?”
Tô Vận hất tay anh ra: “Tưởng Mộ Thừa, anh thật đáng ghét!”
Tưởng Mộ Thừa: “Cả ngày em xxyy anh, anh còn không tìm em tính sổ, em lại còn trả đũa?”
Tô Vận tức đến giậm chân: “Em nghĩ như thế ở đâu!!!”
Tưởng Mộ Thừa chỉ ngực cô, “Chỗ này” rồi sau đó chỉ lên đầu cô: “Còn có chỗ này nữa.”
Tô Vận vừa lại thẹn lại vừa bực, hận không thể chui xuống lỗ.
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, “Tô Vận, nếu em muốn anh có thể nói ra, đó là chuyện bình thường, anh nhất định sẽ thoả mãn em.”
Tô Vận cúi đầu, đôi tay cô bụm lên má, hỏng hết rồi. Nói những lời như lưu manh vậy mà nhìn anh vẫn vô cùng nghiêm túc. Cô hung hăng lườm anh rồi tức giận phừng phừng đi về phía khoa cấp cứu.
Tưởng Mộ Thừa đi sau cô, khoé miệng cong cong.
Lúc đến cửa khoa cấp cứu, Tưởng Mộ Thừa gọi cô từ phía sau: “Tối mai anh đưa em đi ăn cơm.”
Tô Vận không quay đầu, hờn dỗi nói: “Không thèm.”
Tưởng Mộ Thừa: “Lâm Việt dặn anh nhất định phải đưa em đi, cậu ấy bảo em còn chưa trả tiền thuê nhà.”
Tô Vận tức giận: “Anh bảo anh ấy cuốn xéo đi.”
Tưởng Mộ Thừa: “Nhất định là cậu ấy công khai quan hệ với Tô Nịnh Nịnh.”
Tô Vận bước lên bậc, Tưởng Mộ Thừa không tiếp tục đi theo nữa, “5 rưỡi anh đón em.”
Tô Vận đưa lưng về phía anh làm động tác ok.
Tô Vận nhìn màn hình thẫn thờ.
Cô quá hiểu anh, nếu không gặp nhất định anh sẽ không rời đi.
Tô Vận thở dài xốc chăn xuống giường. Cô rửa mặt, chải đầu, túm tóc buộc đuôi ngựa rồi mặc đồ ra ngoài.
Cô không biết Phó Minh Diễm muốn nói gì, nhưng dù nói cái gì thì không phải mọi chuyện cũng không thay đổi được sao? Anh còn tìm cô nói chuyện làm gì?
Điều này chỉ gia tăng thêm nỗi chua xót mà thôi.
Những chấp niệm ấy, dù có không cam lòng nhưng cũng đều bị hiện thực đè bẹp.
Từ cửa chung cư đến con đường này cũng không xa, nhưng cô đi rất lâu. Có lúc cô hi vọng con đường này mãi không kết thúc, như vậy cô sẽ không phải gặp anh.
Nhưng dù thế nào thì cuối cùng vẫn đến đó. Phó Minh Diễm đang hút thuốc bên cạnh bồn hoa, màu trắng của khói lượn lờ xung quanh. Bóng đêm cùng khói thuốc che đi cảm xúc trên mặt anh.
Cởi xuống áo blouse trắng, anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản bên ngoài áo sơmi, trông rất đĩnh đạc.
Cho dù trời đã tối nhưng nhiều người đi đường vẫn quay đầu lại nhìn anh. Tô Vận không thể không thừa nhận, so với 5 năm trước thì anh càng hấp dẫn hơn, chính là loại hấp dẫn của đàn ông hơn ba mươi tuổi thành thục.
Sự hấp dẫn này đã ngấm sâu vào lòng cô 9 năm, từ năm 19 tuổi đến 28 tuổi. Anh đã chiếm toàn bộ năm tháng thanh xuân của cô trước khi cô biết Tưởng Mộ Thừa, tất cả ngọt ngào, hạnh phúc, thống khổ, tuyệt vọng trong đời cô đều là vì anh.
Cô yêu anh 4 năm, sau đó mất 5 năm để cố quên đi. Khi cô cho rằng mình đã vượt qua tất cả thì anh lại một lần nữa đến trước mặt cô.
Phó Minh Diễm lơ đãng ngẩng đầu liền thấy Tô Vận đang bước đến. Anh hơi giật mình, nhưng dưới đáy lòng tựa như thở nhẹ, anh đem mẩu thuốc lá tắt đi rồi ném vào thùng rác.
Cô đang tới gần anh, vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Anh hơi hoảng hốt, tựa như mình đang đứng dưới ký túc xá nữ trong trường chờ cô.
Điều duy nhất khác biệt chính là cô không còn nhảy bổ vào lòng anh, không còn hỏi anh ‘Nhớ em không?’. Đó đã là quá khứ, rõ ràng đã qua 8, 9 năm nhưng anh vẫn nhớ rõ từng nét nhỏ nhất trên mặt cô.
Càng muốn quên lại càng nhớ rõ.
Tô Vận đến gần, Phó Minh Diễm cũng tiến lên vài bước. Họ đã từng là người yêu, là thân mật nhất, nhưng giờ lại như người qua đường, nhìn nhau mà không nói được lời nào.
Thời gian đã đem đến bao đau khổ và bất đắc dĩ.
Phó Minh Diễm lái xe đến đây, Tô Vận do dự một lúc sau đó vẫn ngồi xuống ghế phụ lái. Cô không biết anh muốn đưa họ đi đâu, cô không hỏi, cũng không muốn hỏi.
Phó Minh Diễm không lái xe đi xa, anh dừng ở bãi đỗ xe trong công viên gần đó.
Xe tắt máy, xung quanh rất yên tĩnh, cách đó không xa là cột đèn chiếu ánh sáng le lói hắt vào trong khoang xe.
Phó Minh Diễm hạ ghế xe ngả ra sau, cả người anh mệt mỏi ngả lên ghế. Mà Tô Vận tựa như học sinh tiểu học, cả người ngồi ngay ngắn.
“Anh sẽ nghĩ cách chuyển em về lại khoa tim.” Đây là câu nói đầu tiên của Phó Minh Diễm.
“Không cần, em ở khoa cấp cứu rất tốt.” Tô Vận theo bản năng cự tuyệt.
Hai tay cô co lại, nắm chặt túi sách đầy khẩn trương. Cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Phó Minh Diễm nheo mắt, “Tô Tô, trên đời này ngoài tình yêu, chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng khác. Nếu em ngại anh, em cứ quay về khoa tim, anh sẽ từ chức.”
“Không phải vì anh, ở nơi nào cũng là cứu người giống nhau thôi.” Cửa xe phía trước là bóng cây đang đung đưa theo gió, tựa như một bức tranh phong cảnh bị o ép vào một khung hình. Đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm.
“Nếu không phải vì anh, vậy em quay lại đi. Đôi tay em là để cứu sinh mạng, chứ không phải để đem lùi lại bệnh chứng. Ở khoa cấp cứu, tay nghề chuyên môn của em sẽ mai một, không được tận dụng.”
Tô Vận trầm mặc.
Phó Minh Diễm lại hỏi: “Tô Tô, em còn nhớ ước mơ của em không?”
Tô Vận nhìn ngoài cửa sổ xe, thi thoảng sẽ có người đi qua, không khí xung quanh lạnh lẽo.
Ước mơ?
Sao cô quên được chứ?
Chứng nghiện thuốc của Phó Minh Diễm lại tái phát, anh ngồi dậy, từ trong túi móc ra bao thuốc rồi đẩy cửa xuống xe.
Tô Vận cũng xuống xe, đứng cách anh không xa.
“Sao anh lại học hút thuốc?”
Phó Minh Diễm liếc cô một cái, “Có khoảng thời gian rất bận, cả ngày cả đêm nên anh hút thuốc để tỉnh táo.” Nói xong, anh lại nhìn về phía bóng đêm vô tận.
Sau khi chia tay cô, anh thường xuyên mất ngủ, thức trắng đêm, cũng không biết học hút thuốc từ bao giờ, cuối cùng thành nghiện.
Tô Vận không nói tiếp, mà hỏi: “Anh gọi em đến đây chỉ nói về chuyện chuyển công tác?” Nếu đã nói xong, cô có thể rời đi không, giờ cô vẫn không thể bình tĩnh đứng trước mặt anh. Mỗi giây bên cạnh anh tựa như giày vò vô hạn.
Phó Minh Diễm không nói chuyện, anh thả tàn thuốc xuống đất rồi dùng mũi chân dí tắt. Nếu là trước đây anh tuỳ tiện vứt rác xuống đất, Tô Vận rất nhanh lên án anh, nhưng giờ thì không.
Anh cụp mắt, nhìn tàn thuốc đã bị giẫm biến dạng, thấp giọng hỏi: “Cậu còn làm ở viện nghiên cứu không em? Còn sức khoẻ của mợ thế nào rồi?”
Cánh tay Tô Vận run rẩy: “Ừm, sức khoẻ mợ cũng không tệ lắm.”
Mặt cô hướng về phía lùm cây, kiềm chế không rơi nước mắt. Cái gì anh cũng không biết, cũng tốt, như vậy anh cũng không cần suy nghĩ khổ sở.
“Nịnh Nịnh đâu? Cô ấy đã có người yêu chưa?”
“Chưa.”
Phó Minh Diễm lúc này mới dám nhìn Tô Vận, một lúc thật lâu anh mới dám hỏi: “Vậy còn em?”
Hốc mắt Tô Vận nóng lên, cô biết anh đi một vòng lớn rồi luẩn quẩn lại chính là để hỏi cô câu ấy. Cô đáp: “Khá tốt.”
Phó Minh Diễm nhìn cô rồi lại nhìn vào bóng tối, anh định nói vài lần nhưng không nói ra lời. Thật vất vả, anh mới đủ dũng khí: “Em gặp được… người thích hợp rồi?” Cả buổi chiều trong đầu anh vẫn luôn quanh quẩn tiếng ‘mợ’ của cô bé kia.
Nước mắt Tô Vận đã chảy xuống từ lúc nào, cô dùng sức gật đầu.
Giọng Phó Minh Diễm khàn khàn: “Cũng tốt.” Anh lại móc điếu thuốc nữa, đưa bật lửa lên châm nhưng vài lần mà điếu thuốc không cháy, ngọn lửa trên tay anh luôn run rẩy.
Trừ lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật, tay anh chưa bao giờ run rẩy kinh khủng như thế.
Thật vất vả mới châm cháy thuốc, anh hút một ngụm lớn rồi nuốt sạch chỗ khói vào, khói tràn ngập vào não khiến anh sặc chảy nước mắt.
Anh biết, đã sớm biết thời khắc anh kết hôn, cô cũng sẽ gặp người khác. Người đó sẽ dần thay thế vị trí của anh, mà cô cũng sẽ dần quên anh, sẽ quên tình yêu của bọn họ.
Hết điếu thuốc, anh lại châm lửa điếu nữa.
Mà Tô Vận vẫn duy trì tư thế kia, cô ôm cánh tay, mặt nhìn về phía khác, từ đầu đến cuối không nhìn anh.
Phó Minh Diễm không nhìn được, anh hỏi: “Anh ta… tốt với em không?”
“Tốt.” Nước mắt Tô Vận giàn giụa.
Thật ra cô rất muốn nói với anh, “Minh Diễm, em không cần anh lo lắng, em đã gặp một người đàn ông rất tốt, từ nay về sau em không sợ ai bắt nạt cả.” Nhưng những lời lẽ tàn nhẫn ấy cô không nói được.
Trên mặt đất đã xuất hiện ba tàn thuốc.
Phó Minh Diễm cảm thấy mình đã hỏi được điều cần hỏi, anh cất hộp thuốc và bật lửa, nhìn đồng hồ đeo tay, “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi rồi em còn giao ban.”
Tô Vận rốt cuộc cũng quay đầu lại, đôi mắt cô sưng đỏ, cô gật gật đầu.
Họ ngồi trên xe, dọc đường sau đó không ai nói nữa.
Trong xe là tiếng nhạc nhẹ họ vẫn nghe trong những năm tháng trước đây. Đó là đoạn thời gian không thể xoá nhoà, có vui sướng, có nước mắt, có đau khổ nhưng rồi sẽ trưởng thành.
Thời gian để hồi ức lại luôn quá ngắn, từ lúc nào xe đã đỗ ở cửa bệnh viện.
Phó Minh Diễm không xuống xe, Tô Vận xuống xe rồi anh lại dặn dò: “Em ăn chút cơm rồi hẵng đi làm.”
“Em biết rồi.” Tô Vận vẫy tay chào anh rồi xoay người rời đi, cô không dám quay lại nhìn.
Phó Minh Diễm nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, trong lòng anh vẫn chưa hoàn hồn. Khi cô xuống xe, anh rất muốn hỏi cô một câu: “Tô Tô, mấy năm nay, em có nhớ anh không?”
Anh còn muốn hỏi cô rằng cô có yêu người đàn ông kia không?
Nhưng cuối cùng cái gì anh cũng chưa hỏi.
Bởi vì anh sợ cô không còn yêu anh nữa.
Di động trong túi anh rung lên, vừa rồi ở công viên nó cũng rung hai lần, nhưng anh không có tâm trạng quan tâm.
Phó Minh Diễm móc di động ra, trên màn hình hiện tên: Viên Dĩnh.
Anh do dự vài giây mới nghe máy, “Alo.”
“Ông xã, anh đã quay về à?”
“Ừ.”
“Anh trở về lúc nào thế?”
Ngón tay Phó Minh Diễm gõ gõ tay lái, giọng điệu trào phúng: “Thế nào, sao không tra nhật ký xuất nhập cảnh?”
Viên Dĩnh: “Ông xã, anh nghĩ về em như vậy?”
Phó Minh Diễm ‘a’ một tiếng, không vạch trần cô ta, giọng anh thể hiện sự mất kiên nhẫn: “Không có việc gì tôi cúp máy, đang bận.”
“Ông xã, khi nào anh về nhà?”
“Để nói sau đi.”
Viên Dĩnh cực lực nhịn xuống, cô ta hít sâu rồi nhẹ giọng nói: “Lâm Việt biết anh đã trở về, muốn mời chúng ta đi ăn cơm, tan tầm xong em đi đón anh nhé?”
“Không rảnh, tôi rất bận.” Phó Minh Diễm cúp điện thoại, anh mệt mỏi xoa ấn đường.
Không quá hai phút, chuông điện thoại lại reo, anh vẫn cho rằng Viên Dĩnh gọi nên muốn tắt, không nghĩ tới là điện thoại của mẹ anh. Anh nheo mắt lại, bất đắc dĩ nghe máy.
*
Tô Vận trở lại ký túc xá, cô mở nước ấm tắm, dùng nước lạnh táp vào mặt, đến khi không nhìn thấy dấu vết từng khóc, cô mới thay quần áo xuống tầng.
Khi cô chờ thang máy, điện thoại Tưởng Mộ Thừa reo: “Em còn ở ký túc xá?”
Tô Vận: “Em đang ở cổng, chuẩn bị giao ban. Anh đang ở đâu? Còn ở công ty sao?”
“Không.” Tưởng Mộ Thừa hỏi cô đã ăn tối chưa.
Tô Vận nói dối là ăn rồi.
Thang máy rất nhanh mở ra, khi cô đến cổng chung cư, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, Tưởng Mộ Thừa đang đứng trên bậc thang nhìn cô, trên mặt không lộ cảm xúc.
Tô Vận cất điện thoại, bước nhanh qua chỗ anh, “Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô xuống bậc thang, “Qua đây đưa em đi làm.”
Tô Vận trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng vẫn nói lời dối lòng: “Có mấy trăm mét mà cũng phải đưa.”
Tưởng Mộ Thừa dừng lại, tựa như nghĩ gì, anh nhìn cô: “Tô Vận, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
Tô Vận ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói đi.”
Tưởng Mộ Thừa: “Em dọn đến chỗ chung cư kia đi, em ở đây anh không tiện quan tâm.”
Đây nào phải giọng điệu thương lượng, rõ ràng là mệnh lệnh.
Bất quá đây mới là Tưởng Mộ Thừa mà cô quen. Lúc trước anh cứ nói mấy lời ôn nhu, cái gì cũng chiều cô chung qui là vì áy náy.
Giờ như vậy cũng khá tốt.
Cô không muốn anh vì áy náy mà biến thành một người khác không phải chính mình. Cô không muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt, phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn. Cô yêu cái vẻ kiệm lời nhưng đem lại cảm giác an toàn cho cô của Tưởng Mộ Thừa.
Tô Vận: “Ở chung cư chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của Nịnh Nịnh, một phòng cho cậu mợ em. Thời gian làm việc, nghỉ ngơi của em và Nịnh Nịnh không giống nhau, nếu ở cùng phòng sẽ ảnh hưởng.”
Tưởng Mộ Thừa không hề nghĩ ngợi, nói: “Em sẽ ngủ cùng phòng với anh.”
Tô Vận: “… Hả?”
Ngủ cùng phòng, ngủ cùng giường với anh?
Mặt cô không tự giác ửng đỏ như làm chuyện gì xấu.
Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô: “Mặt em đỏ cái gì?”
Tô Vận ho nhẹ hai tiếng, giả bộ, “Ai mặt đỏ chứ!”
Hai tay Tưởng Mộ Thừa ôm lấy má cô: “Vậy hả?”
Tô Vận hất tay anh ra: “Tưởng Mộ Thừa, anh thật đáng ghét!”
Tưởng Mộ Thừa: “Cả ngày em xxyy anh, anh còn không tìm em tính sổ, em lại còn trả đũa?”
Tô Vận tức đến giậm chân: “Em nghĩ như thế ở đâu!!!”
Tưởng Mộ Thừa chỉ ngực cô, “Chỗ này” rồi sau đó chỉ lên đầu cô: “Còn có chỗ này nữa.”
Tô Vận vừa lại thẹn lại vừa bực, hận không thể chui xuống lỗ.
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, “Tô Vận, nếu em muốn anh có thể nói ra, đó là chuyện bình thường, anh nhất định sẽ thoả mãn em.”
Tô Vận cúi đầu, đôi tay cô bụm lên má, hỏng hết rồi. Nói những lời như lưu manh vậy mà nhìn anh vẫn vô cùng nghiêm túc. Cô hung hăng lườm anh rồi tức giận phừng phừng đi về phía khoa cấp cứu.
Tưởng Mộ Thừa đi sau cô, khoé miệng cong cong.
Lúc đến cửa khoa cấp cứu, Tưởng Mộ Thừa gọi cô từ phía sau: “Tối mai anh đưa em đi ăn cơm.”
Tô Vận không quay đầu, hờn dỗi nói: “Không thèm.”
Tưởng Mộ Thừa: “Lâm Việt dặn anh nhất định phải đưa em đi, cậu ấy bảo em còn chưa trả tiền thuê nhà.”
Tô Vận tức giận: “Anh bảo anh ấy cuốn xéo đi.”
Tưởng Mộ Thừa: “Nhất định là cậu ấy công khai quan hệ với Tô Nịnh Nịnh.”
Tô Vận bước lên bậc, Tưởng Mộ Thừa không tiếp tục đi theo nữa, “5 rưỡi anh đón em.”
Tô Vận đưa lưng về phía anh làm động tác ok.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook