Không Yêu Chẳng Còn Lưu Luyến
-
C17: Chương 17
Ngọc Dao trở lại căn phòng thu gom vật dụng trước khi làm thủ tục trả phòng.
Lúc này cô mới phát hiện, trên bàn con, chiếc đồng hồ G-SHOCK được đặt cạnh chiếc NAKZEN của cô. Có lẽ, lúc tối anh tháo nó ra từ tay cô và đặt bên chiếc của anh. Trông rất xứng đôi khiến cô không nỡ chạm tay thu hồi.
Thôi thì tạm để chúng bên nhau thêm chút nữa!
Cô với tay lấy chiếc túi xách. Vô tình phát hiện chiếc ví và điện thoại của anh đặt sau túi xách của cô. Thấy vật tùy thân như thấy người, nơi lồng ngực trái nhói lên, con tim không ngừng co thắt đau điếng.
Bàn tay chầm chầm cầm chiếc iphone. Cô săm soi nó một hồi. Rốt cuộc cũng không từ bỏ được ý định kiểm tra. Cô tò mò muốn biết bên trong liệu có ẩn giấu bí mật gì hay không?
Bàn tay thì run dữ dội. Ấy vậy mà...điện thoại lại ở chế độ khóa nguồn. Cô ấn nút mở. Màn hình vẫn một màu đen. Điều này cho thấy, chiếc iphone của anh đã hết pin. Sự thất vọng này lại mở ra cho cô một hi vọng khác. Như vừa cởi được một nút thắt trong lòng, Ngọc Dao thấy tim mình đập nhẹ nhàng hơn. Cô bỏ nó vào chiếc túi xách.
Lần đầu tiên, cô kiểm tra ví chồng. Ngoài chiếc thẻ và mấy tờ tiền mệnh giá các loại, vật khiến cô chú ý là một bức ảnh. Không khó để nhận ra, người đàn ông trong đó là Dương Duy. Nhưng người phụ nữ cười hạnh phúc tựa đầu vào vai anh là ai Ngọc Dao không biết chắc được. Bởi, khuôn mặt cô gái ấy nếu đem so sánh với cô thì như hai giọt nước.
Càng nhìn, Ngọc Dao càng mơ hồ và tự hỏi: Liệu trên đời này có hai người giống hệt nhau mà không cùng huyết thống?
Mang theo mớ câu hỏi đi vào ngõ cụt, Ngọc Dao lang thang trên con phố dưới trời đêm.
"Ngọc Dao!" Một tiếng gọi to đầy phấn khích. Chiếc ôtô dừng lại đột ngột bên cạnh cô.
"Em có biết anh tìm em khắp nơi không?" Thiên An nôn nóng cầm lấy hai bàn tay cô. Ngọc Dao cứ như vậy được Thiên An đưa vào xe lúc nào không hay.
"Sao em tự ý rời viện thế?" Thiên An vừa bẻ lái qua một ngã ba vừa hỏi.
"...." Ngọc Dao đang bận xử lí mớ thông tin cô vừa thu thập được. Cô không nghe anh ấy nói gì.
"Ngọc Dao? Em sao vậy?" Thấy vẻ bần thần đầy rẫy suy tư trên mặt cô, Thiên An không khỏi lo lắng. Anh nhanh chóng tấp xe vào vệ đường, hai tay ôm má Ngọc Dao: "Em khó chịu chỗ nào à? Nói anh nghe đừng làm anh sợ!"
Ngọc Dao đôi mắt chìm vào bức ảnh, buộc miệng hỏi anh: "Anh Thiên An, có phải em còn chị em sinh đôi gì nữa không?"
Thiên An thảng thốt: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Em trông thấy một cô gái rất giống em! Giống y hệt!"
Lời khẳng định của Ngọc Dao làm Thiên An càng sửng sốt: "Em nói thật chứ?"
"Thật! Đây là ảnh của cô ấy!"
Ngắm bức ảnh một hồi. Đáy mắt Thiên An chợt lao xao. Mãi một hồi lâu, Ngọc Dao mới nghe anh nói: "Ngày ba nhận nuôi anh cũng là ngày ba đưa anh ra nước ngoài. Từ đó, anh ở hẳn bên Thái. Nếu có về nước cũng chỉ có gặp ba. Ba chưa từng kể anh nghe chuyện về gia đình riêng. Nên anh cũng không biết thực hư ba có mấy người con. Nhưng anh nhớ có một hôm...
....Đêm trước xảy ra án mạng nhà họ Võ.
'Thiên An, nếu quá giờ Tý ngày mai, con không nhận được điện thoại của ba, con hãy lập tức về nước đến thẳng số nhà 79 A, đường Trần Khánh Dư đón hai em con đưa đi!'
Rốt cuộc hai em con mà ba nói là ai anh không biết? Vì khi anh về đến nơi, căn nhà 79A đã bị lực lượng chức năng phong tỏa.
Trong lúc anh đang tìm cách lẻn vào trong thì nhận cuộc gọi của chú Bảy, vệ sĩ luôn theo ba như hình với bóng: 'Thiên An, cả nhà ba con đã bị bọn cớm vây diệt sạch trên đèo Vạn Thọ.'
Lúc anh đến được đó hiện trường chỉ còn loang lổ vệt máu. Chú Bảy nói, khi chú ấy thoát ra khỏi xe và bắn hạ vài tên cớm, chú thoáng thấy: 'Ba cháu ôm vợ con nhảy xuống vực thẳm.'
Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh cũng chỉ tìm thấy mỗi em bên cạnh một bờ suối."
Nên với câu hỏi cô đưa ra...Thiên An không có câu trả lời.
Mọi thắc mắc và tò mò đành tạm khép lại trong lòng Ngọc Dao.
Một tuần sau.
Khi mọi việc tưởng chừng im hơi lặng tiếng theo sự ra đi biệt tích của Dương Duy. Thì từ phòng tâm lí A&D, Ngọc Dao nhận được hai tin.
Một là của anh Thiên An: "Ngọc Dao, anh bị phục kích trên đường trở về khách sạn. Lát nữa có vệ sĩ đến đón em!"
Hai là: "Bác sĩ Dao...ngoài kia...có một bản sao của chị...đến tìm chị!" Trợ lí Diệp mặt cắt không ra giọt máu hớt hải chạy vào phòng khám thông báo.
Ngọc Dao thừa biết người muốn gặp cô là ai? Nên cô không vội, nói với trợ lí Diệp: "Bảo cô ta chờ. Tôi đang khám."
Lời cô vừa dứt, ả tình cũ của chồng kế tiếp theo cô: "Aiyo, bác sĩ cũng nói láo quá đi! Rõ ràng ở đây chẳng có bệnh nhân nào!" Cô ta cứ thế theo chân trợ lí Diệp ngang nhiên xông vào.
Lúc này cô mới phát hiện, trên bàn con, chiếc đồng hồ G-SHOCK được đặt cạnh chiếc NAKZEN của cô. Có lẽ, lúc tối anh tháo nó ra từ tay cô và đặt bên chiếc của anh. Trông rất xứng đôi khiến cô không nỡ chạm tay thu hồi.
Thôi thì tạm để chúng bên nhau thêm chút nữa!
Cô với tay lấy chiếc túi xách. Vô tình phát hiện chiếc ví và điện thoại của anh đặt sau túi xách của cô. Thấy vật tùy thân như thấy người, nơi lồng ngực trái nhói lên, con tim không ngừng co thắt đau điếng.
Bàn tay chầm chầm cầm chiếc iphone. Cô săm soi nó một hồi. Rốt cuộc cũng không từ bỏ được ý định kiểm tra. Cô tò mò muốn biết bên trong liệu có ẩn giấu bí mật gì hay không?
Bàn tay thì run dữ dội. Ấy vậy mà...điện thoại lại ở chế độ khóa nguồn. Cô ấn nút mở. Màn hình vẫn một màu đen. Điều này cho thấy, chiếc iphone của anh đã hết pin. Sự thất vọng này lại mở ra cho cô một hi vọng khác. Như vừa cởi được một nút thắt trong lòng, Ngọc Dao thấy tim mình đập nhẹ nhàng hơn. Cô bỏ nó vào chiếc túi xách.
Lần đầu tiên, cô kiểm tra ví chồng. Ngoài chiếc thẻ và mấy tờ tiền mệnh giá các loại, vật khiến cô chú ý là một bức ảnh. Không khó để nhận ra, người đàn ông trong đó là Dương Duy. Nhưng người phụ nữ cười hạnh phúc tựa đầu vào vai anh là ai Ngọc Dao không biết chắc được. Bởi, khuôn mặt cô gái ấy nếu đem so sánh với cô thì như hai giọt nước.
Càng nhìn, Ngọc Dao càng mơ hồ và tự hỏi: Liệu trên đời này có hai người giống hệt nhau mà không cùng huyết thống?
Mang theo mớ câu hỏi đi vào ngõ cụt, Ngọc Dao lang thang trên con phố dưới trời đêm.
"Ngọc Dao!" Một tiếng gọi to đầy phấn khích. Chiếc ôtô dừng lại đột ngột bên cạnh cô.
"Em có biết anh tìm em khắp nơi không?" Thiên An nôn nóng cầm lấy hai bàn tay cô. Ngọc Dao cứ như vậy được Thiên An đưa vào xe lúc nào không hay.
"Sao em tự ý rời viện thế?" Thiên An vừa bẻ lái qua một ngã ba vừa hỏi.
"...." Ngọc Dao đang bận xử lí mớ thông tin cô vừa thu thập được. Cô không nghe anh ấy nói gì.
"Ngọc Dao? Em sao vậy?" Thấy vẻ bần thần đầy rẫy suy tư trên mặt cô, Thiên An không khỏi lo lắng. Anh nhanh chóng tấp xe vào vệ đường, hai tay ôm má Ngọc Dao: "Em khó chịu chỗ nào à? Nói anh nghe đừng làm anh sợ!"
Ngọc Dao đôi mắt chìm vào bức ảnh, buộc miệng hỏi anh: "Anh Thiên An, có phải em còn chị em sinh đôi gì nữa không?"
Thiên An thảng thốt: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Em trông thấy một cô gái rất giống em! Giống y hệt!"
Lời khẳng định của Ngọc Dao làm Thiên An càng sửng sốt: "Em nói thật chứ?"
"Thật! Đây là ảnh của cô ấy!"
Ngắm bức ảnh một hồi. Đáy mắt Thiên An chợt lao xao. Mãi một hồi lâu, Ngọc Dao mới nghe anh nói: "Ngày ba nhận nuôi anh cũng là ngày ba đưa anh ra nước ngoài. Từ đó, anh ở hẳn bên Thái. Nếu có về nước cũng chỉ có gặp ba. Ba chưa từng kể anh nghe chuyện về gia đình riêng. Nên anh cũng không biết thực hư ba có mấy người con. Nhưng anh nhớ có một hôm...
....Đêm trước xảy ra án mạng nhà họ Võ.
'Thiên An, nếu quá giờ Tý ngày mai, con không nhận được điện thoại của ba, con hãy lập tức về nước đến thẳng số nhà 79 A, đường Trần Khánh Dư đón hai em con đưa đi!'
Rốt cuộc hai em con mà ba nói là ai anh không biết? Vì khi anh về đến nơi, căn nhà 79A đã bị lực lượng chức năng phong tỏa.
Trong lúc anh đang tìm cách lẻn vào trong thì nhận cuộc gọi của chú Bảy, vệ sĩ luôn theo ba như hình với bóng: 'Thiên An, cả nhà ba con đã bị bọn cớm vây diệt sạch trên đèo Vạn Thọ.'
Lúc anh đến được đó hiện trường chỉ còn loang lổ vệt máu. Chú Bảy nói, khi chú ấy thoát ra khỏi xe và bắn hạ vài tên cớm, chú thoáng thấy: 'Ba cháu ôm vợ con nhảy xuống vực thẳm.'
Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh cũng chỉ tìm thấy mỗi em bên cạnh một bờ suối."
Nên với câu hỏi cô đưa ra...Thiên An không có câu trả lời.
Mọi thắc mắc và tò mò đành tạm khép lại trong lòng Ngọc Dao.
Một tuần sau.
Khi mọi việc tưởng chừng im hơi lặng tiếng theo sự ra đi biệt tích của Dương Duy. Thì từ phòng tâm lí A&D, Ngọc Dao nhận được hai tin.
Một là của anh Thiên An: "Ngọc Dao, anh bị phục kích trên đường trở về khách sạn. Lát nữa có vệ sĩ đến đón em!"
Hai là: "Bác sĩ Dao...ngoài kia...có một bản sao của chị...đến tìm chị!" Trợ lí Diệp mặt cắt không ra giọt máu hớt hải chạy vào phòng khám thông báo.
Ngọc Dao thừa biết người muốn gặp cô là ai? Nên cô không vội, nói với trợ lí Diệp: "Bảo cô ta chờ. Tôi đang khám."
Lời cô vừa dứt, ả tình cũ của chồng kế tiếp theo cô: "Aiyo, bác sĩ cũng nói láo quá đi! Rõ ràng ở đây chẳng có bệnh nhân nào!" Cô ta cứ thế theo chân trợ lí Diệp ngang nhiên xông vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook