Không Xứng
Chương 43

Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Trầm Khánh Khánh liền hối hận.

Mặc kệ tâm trạng cô không tốt thế nào, cũng đừng nói làm tổn thương người khác như vậy. Nhưng cô chết vì sĩ diện nên không thể giải thích ngay, vì thế dọc đường đi đều miễn cưỡng chống đỡ. Trên xe, quan tâm đến đứa bé đang ngủ, Trần Đạo chỉ giới thiệu đơn giản về hành trình vài ngày tới, sau đó, cảm thấy thật ngột ngạt như bị nhét vào không gian chật chội, đến mức cả chuyện hít thở cũng trở thành áp lực. Trầm Khánh Khánh nhìn lén Trữ Mạt Ly, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt vẫn mở không hề chớp, nhưng thật sự thì không có thứ gì lọt vào mắt anh.

Hướng dẫn viên du lịch đưa họ vào villa xa hoa, giao chìa khóa cho Trữ Mạt Ly, trước khi đi anh ta muốn giải tỏa bầu không khí xấu hổ, liền chỉ vào cửa lớn, giọng nói vùng Phúc Kiến trộn lẫn tiếng phổ thông: “Có rất nhiều cặp vợ chồng chọn nơi này trong tuần trăng mật đấy, ngài Trữ thật tinh mắt.” Nói xong lại nháy mắt với Trầm Khánh Khánh, “Thật sự rất lãng mạn.”

Trữ Mạt Ly cùng Trầm Khánh Khánh nghe xong đều không có phản ứng gì, Trần Đạo tự biết mất mặt nên rút lui.

Trầm Khánh Khánh đẩy vửa đi vào, đập vào mắt chính là sân nhà tinh xảo, cây xanh phân bố hai bên, cây xanh tỏa ra mùi hương tươi mát đặc biệt trong không khí, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ rải bằng đá cuội, hai bên đốt mấy ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng một mảnh xanh biếc. Con đường nhỏ dẫn tới một cây cầu đá, phía dưới là ao nước, tiếng nước chảy chầm chậm vang lên giữa trời đêm tịch mịch đặc biệt rõ ràng. Đi qua cầu sẽ tới phòng khách đã mở cửa

Trầm Khánh Khánh chợt dừng bước chân sững sờ tại chỗ.

Trong phòng khách phủ kín hoa hồng đỏ, ngay cả ngọn đèn treo cao ngất cũng có hoa hồng. Một rừng hoa hồng, ban đêm, hoa hồng nở rộ hay hoa hồng chớm nụ, tình cảm nồng đậm khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Trầm Khánh Khánh nhặt một đóa hoa hồng khe ngửi, lại thấy trên bàn trà giữa phòng khách có một bình đá, bên trong là sâm banh cô thích nhất.

Cô chợt hoảng hốt, lý trí đã không theo kịp tình cảm, cô muốn cầm chai sâm banh đi vào phòng. Trữ Mạt Ly cẩn thận bế Liễu Liễu lên giường, đắp chăn cho bé, lại hôn lên trán con gái. Chữ yêu thương viết trên mặt anh, đơn thuần không tạp chất. Qua một lúc, anh đứng dậy bước đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, nhìn chai sâm banh trong tay cô, không đợi cô mở miệng hỏi, cúi đầu trêu chọc trước: “Phục vụ không tồi.”

Trầm Khánh Khánh bỗng tỉnh ra, sau đó từ tận đáy lòng, bắt đầu thấy thẹn với ý nghĩ phát sinh nửa khắc trước.

“Em tắm trước đi, phòng tắm ở phía sau.” Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha bắt đầu sửa sang hành lý, “À, chờ chút.”

Trữ Mạt Ly đi vào phòng tắm, một lúc lại đi ra, nói: “Được rồi.”

Trầm Khánh Khánh cảnh giác nhìn xung quanh phòng tắm: “Anh làm gì vậy?”

“Không có gì.”

Phòng tắm lộ thiên, bốn phía đều là hương hoa hồng tinh khiết, trong bồn tắm lớn cũng rải cánh hoa hồng.

Trầm Khánh Khánh dạo quanh một vòng, quả thật không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm đi tắm. Cô nằm trong bồn tắm lớn, nhìn lên sao trời, bầu trời đảo bali trong vắt như thế, trên trời mây trôi lơ lửng cho cô bao cảm nhận, đối lập với nội tâm nặng trĩu suy tư của Trầm Khánh Khánh.

Cô tức giận như thế, xúc động như thế, không tốt như thế… Bình tĩnh lại mới thấy bản thân còn ngây thơ hơn một đứa nhỏ. Đã 28 tuổi, ngày thường cũng có thể thản nhiên đối phó với đám truyền thông khó chơi, lăn lộn trong vòng luẩn quẩn nhiều năm như vậy, sự tình nào là không thấy chứ, dù là gặp mặt Quý Hàm lạnh lùng hiểu sai cô, cô cũng đều có thể thờ ơ lạnh nhạt, sao gặp chuyện của Trữ Mạt Ly thì lại mất bình tĩnh vậy? Loại sự tình này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, mới đầu cô còn không để ý, trước kia bọn họ cũng sẽ cãi nhau, bất hòa. Chỉ là, sự tình bây giờ hình như có điểm khác biệt, cảm xúc của cô đã bắt đầu bị người này nắm giữ, dù vui hay không vui, hình ảnh khỏi bệnh thấy Trữ Mạt Ly vẫn lưu lại rõ ràng, dường như khi nghe thấy ba chữ “vật thay thế” trong miệng An Thiến, đầu của cô lập tức nổ tung.

Quân Quân nói cô như con gái đang yêu.

Trầm Khánh Khánh không khỏi cười trào phúng, sao cô có thể thích Trữ Mạt Ly chứ… Sao có thể… Không nói đến chuyện cha hắn đùa giỡn mẹ cô, sinh ra cô lại vứt bỏ cô, Trữ Mạt Ly là người may mắn, cũng là kẻ mưu mô, hắn vui vẻ sung sướng ở nhà họ Trữ, còn sai khiến cô, cố tình bắt cô vì chuyện Quý Hàm mà ký hợp đồng bí mật với hắn – tuyệt đối không được công khai thân phận, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật của bọn họ trước bất kỳ ai, chỉ để bảo toàn quyền thế của hắn, địa vị, tài sản, chuyện gì hắn cũng đều làm được. Nhìn lại hắn đây, gương mặt tuấn mỹ thâm độc, xoi mói, xấu xa, sâu cay, tự phụ, cuồng vọng, âm hiểm… Hắn đúng là đúng, sai cũng vẫn là đúng, tâm lý biến thái, trời không dung thứ. Bây giờ lại thêm một chuyện, hắn vẫn là người cha mất vợ, không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ chính là hắn vẫn có ý đồ với cô, bất luận nhìn từ góc độ nào thì động cơ đều không tốt.

Cô tự nhận là một người rất phức tạp, nên cô thầm muốn tìm một người đơn giản sống một cuộc sống đơn giản, hiển nhiên Trữ Mạt Ly còn phức tạp hơn cô một trăm lần.

Đúng vậy, cho dù cô không hề có cảm giác với Quý Hàm, cô cũng sẽ không thích Trữ Mạt Ly.

Trầm Khánh Khánh vội vàng tắm rồi trở lại phòng khách, Trữ Mạt Ly đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, nhìn từ xa là một bức tranh thật sự tĩnh lặng.

Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức mở mắt ra: “Tắm rồi? Vậy em đi ngủ trước đi.”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngủ? Đó là một vấn đề lớn. Cô nhìn lại cái giường lớn duy nhất trong phòng nghỉ, nhíu mày: “Giường đâu?”

“Em có thể nằm bên trái, Liễu Liễu nằm giữa, anh ngủ bên phải.”

“Nằm mơ đi.” Trầm Khánh Khánh không chút do dự nói, “Tôi với Liễu Liễu ngủ trên giường, anh ngủ sô pha.”

Trữ Mạt Ly nở nụ cười: “Sao anh lại cho em ngủ cùng con gái anh trên một cái giường nhỉ?”

Trầm Khánh Khánh giật mình, ngực bị đấm một cú hung ác, cô xiết chặt khăn tắm theo bản năng, cả người cứng ngắc.

Trên giường Liễu Liễu ngủ nhìn như thiên sứ.

Trầm Khánh Khánh nhìn bé chăm chú, rất hối hận đã nói câu nói kia, lại may mắn là bé đã ngủ, nếu để bé nghe thấy, cô không biết giải thích với bé rằng trong lòng cô có bao nhiêu yêu thích bé.

Cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói câu đó.”

“Câu gì?”

Trầm Khánh Khánh đè thấp giọng nói, cả giận nói: “Anh đừng bắt tôi nói lại lần nữa có được không?”

Trữ Mạt Ly lắc đầu: “Em không nói sai, em thật sự không phải mẹ Liễu Liễu.” Anh dừng lại, “Có điều, em rất yêu thương con bé, anh thấy điều đó. Em có thể tức giận nói với anh như vậy, nhưng không thể nói trước mặt con bé. Liễu Liễu rất nhạy cảm, có thể vì một câu nói này, cả đời này sẽ không nói chuyện với em nữa.”

Luôn tưởng Trữ Mạt Ly vô cùng tự đại, tính cách thâm trầm, nhưng hôm nay anh lại không nhân cơ hội này gây sự, lời nói bình tĩnh trầm ổn khiến Trầm Khánh Khánh chợt không biết nói gì đáp trả.

“… Tôi biết rồi.” Trầm Khánh Khánh không khỏi mạnh miệng, “Nhưng mà, là anh chọc tôi tức giận trước.”

“Được, vậy em nói cho anh biết, sao anh lại chọc em giận?”

Trầm Khánh Khánh muốn nói, lại không thể nói.

Trữ Mạt Ly từng bước đến gần, cúi đầu: “Anh đổi câu hỏi khác vậy, hôm nay An Thiến nói gì với em?”

Trầm Khánh Khánh trừng lớn mắt: “Sao anh biết…”

Cô chợt ý thức được câu hỏi này có bao nhiêu ngu dại, chỉ cần tìm Thuyền Trưởng hỏi chút là có thể biết ngay.

“Không có gì cả.” Trầm Khánh Khánh phiền muộn cau mày.

“Em không nói với anh thì anh không thể giải thích được.”

“Không cần giải thích, tự tôi cũng có thể hiểu rõ.”

“À? Anh lại không cho là như vậy.” Trữ Mạt Ly híp đôi mắt phượng, “Em đã không chịu nói, thì anh chỉ có thể nói cho em, bất kể cô ta nói chuyện gì, đều là giả cả.”

Trầm Khánh Khánh lập tức phản bác: “Sao anh biết là giả chứ?”

Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Vậy sao em lại tin rằng cô ta nói thật, mà không muốn nghe anh nói một câu nào. Khánh Khánh, anh biết cô ta đã lâu nên hiểu rõ cô ta, em tốt nhất đừng tin lời cô ta nói, về sau cũng ít tiếp xúc với cô ta đi, đây là tốt cho em thôi.”

“Không cần anh dạy tôi phải làm thế nào, cô ta nói thật hay giả cũng chẳng quan trọng gì với tôi cả.”

Trữ Mạt Ly tới gần từng bước: “Chắc chứ, vẻ mặt của em không giống như là không sao cả.”

Cũng chẳng liên quan tới thật lòng thật dạ, dường như Trầm Khánh Khánh trả lời theo bản năng: “Chuyện của anh, từ trước tới nay, với tôi đều không quan trọng.”

Cảnh tượng yên lặng ba giây.

Trữ Mạt Ly đột nhiên quay người lấy quần áo, sau đó đi tới phòng tắm, bình tĩnh nói: “Xét thấy giải thích của em, anh chấp nhận, em ngủ giường, nhưng anh cũng muốn ngủ.” Trầm Khánh Khánh mới vừa định nói một hơi dài, lại nghe anh nói, “Không được phản kháng.”

Nói xong anh đi vào phòng tắm, đóng sập cửa.

Trầm Khánh Khánh hít thật sâu, đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, sau đó nghiêng người nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia. Cô nằm sát vào bé, cẩn thận ôm bé vào trong lòng, yên lặng một lúc, thầm nói, thật xin lỗi.

Rõ ràng đã ba giờ sáng, nhưng cô không hề buồn ngủ, thậm chí vô cùng khẩn trương, vẫn dựng thẳng tai chú ý động tĩnh sau lưng. Qua một lát, cô nghe thấy tiếng bước chân Trữ Mạt Ly đi ra, tắt đèn. Sau đó, giường bị lõm xuống một bên, một mùi hương thơm ngát lan tỏa trên giường.

“Đưa chăn.”

Anh ở bên kia khẽ nói, sau đó cô cảm giác anh cúi người lại đây, cô cuống quýt dịch tới mép giường. Sau đó, anh cũng vén chăn lại, xoay người, lại im lặng như cũ.

Đây chắc chắn là một đêm khó khăn, dường như thời gian đặc biệt kéo dài, nhưng chỉ cách hai tiếng là tới buổi sáng. Trầm Khánh Khánh từ những ý nghĩ hỗn loạn rơi vào giấc mơ rối ren, ở trong mơ cô còn ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Trữ Mạt Ly, như kết trái trong lòng cô, tràn đầy mật ngọt, một lớp lại một lớp…

Buổi sáng đến lặng yên không tiếng động, cửa chớp đã đóng lại, ánh mặt trời đẹp đẽ lợi dụng sơ hở lách qua khe cửa.

Ngoài cửa sổ đúng là một trời đầy nắng, dường như nghe được tiếng cười sang sảng của trẻ thơ.

Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh giấc, bên giường không một bóng người. Cô xuống giường mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đột nhiên lâm vào một loại tâm tình khó hiểu, chạm tới nơi mềm nhất trong lòng. Liễu Liễu ôm phao cứu sinh nghịch ngợm trong bể bơi, tươi cười sáng lạn hơn ánh mặt trời, Trữ Mạt Ly mặc khoác áo dài ở trên bờ nhìn bé không ngừng, trong tay còn cầm các loại đồ chơi được bơm phồng, thật giống một người ba bình thường.

“Dì Khánh Khánh, sao giờ dì mới dậy thế, dì còn thích ngủ nướng hơn ba con nữa!”

Giọng nói vui vẻ của Liễu Liễu kéo cô trở về hiện thực, Trầm Khánh Khánh ngồi xổm bên bờ: “Con đã chơi rồi à, vui vẻ thế rồi kìa.”

Liễu Liễu vịn vào bờ cười tít mắt: “Ha ha, ba ba nói mấy ngày này con muốn chơi thế nào cũng được.”

Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, đúng lúc Trữ Mạt Ly cúi đầu, ánh mắt trời dịu dàng rọi trên mặt anh, cô đứng hình không biết phải làm sao, nghĩ tới ánh hào quanh trong mắt anh lại cảm thấy khó chịu.

“Bữa sáng ở trên bàn trong nhà ăn.” Trữ Mạt Ly không chút để ý nói.

Trầm Khánh Khánh yên lặng đi ăn sáng, nhận thấy nơi này phục vụ rất cẩn thận, vậy mà toàn món cô thích, cà phê cũng không đắng không ngọt vừa đủ nóng. Bởi vậy, khi Trần Đạo hỏi cô: “Ngủ như thế nào, ăn như thế nào? Bày trí trong nhà thật sự dụng tâm đó.”

Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, thản nhiên trả lời: “Ừ, nơi này phục vụ không tồi.”

Trần Đạo không kịp phản ứng: “Hả? Đây không phải…”

Trữ Mạt Ly lại cắt ngang lời anh ta nói: “Từ đây đến vườn chim mất bao lâu?”

“Khoảng nửa tiếng, tôi có thể giới thiệu một chút tình hình nơi đó cho mọi người.”

Vị hướng dẫn viên du lịch Hoa kiều này bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng vừa nói lại phát hiện ba người nhà này rất không cho anh ta thể diện, mặc kệ anh ta khua môi múa mép như thế nào, đều không có phản ứng gì. Ngày trước khi tiếp nhận công việc này, anh ta vốn nghĩ là làm một người phiên dịch, tưởng là rất thoải mái, ai biết gặp phải người quái gở như vậy.

Rơi vào bước đường cùng, anh ta kể vài truyện cười muốn giải tỏa không khí. Mới vừa nói xong, nữ chủ nhân chợt nở nụ cười, mắt anh ta rực sáng, thấy được tia hy vọng.

“Thú vị hơn truyện của anh đấy, bắt chước đi.” Trầm Khánh Khánh liếc nhìn Trữ Mạt Ly.

“Em thích truyện “đen tối” à, thì ra là như vậy.” Trữ Mạt Ly gật đầu bí hiểm.

“… Truyện “đen tối” cũng hay hơn truyện cười lạnh của anh.”

Bé con bất thình lình ngẩng đầu, khờ dại hỏi: “Ba ba, cái gì là truyện đen tối ạ?”

“…”

Bella: nguyên văn là truyện thô tục, dâm ô, dâm loạn. Nhưng mình thấy nói thẳng như thế thì hơi í ẹ tý T.T nên để là truyện đen tối.

Vì thế đòn sát thủ của hướng dẫn viên du lịch Trần Đạo cuối cùng cũng bị cướp đoạt dứt khoát.

Hai ngày đầu, vẫn duy trì trạng thái giằng co này. Tuy Trầm Khánh Khánh không để ý tới sắc mặt Trữ Mạt Ly, nhưng đáp trả hắn không lưu tình, thỉnh thoảng nói vài câu cũng là ý ở ngoài lời, trong bông có kim. Ngạc nhiên là, thế nhưng Trữ Mạt Ly lại bỏ qua tất cả. Ba người chậm bước trên ngã tư đường của đảo bali tràn ngập phong tình, vốn là bức tranh cảnh một nhà ba người ấm áp thân mật, nhưng bây giờ ngoại trừ khuôn mặt bé con tươi cười là thật, vẻ mặt hai người lớn kia đều thật sự rất giả. Giả đến mức ngay cả máy ảnh cũng chộp được, hiển nhiên chụp ra ảnh không hòa hợp.

“Tôi đi mua đồ uống, hai người đi trước đi.” Chụp ảnh xong, Trầm Khánh Khánh lập tức mất tự nhiên rời khỏi người Trữ Mạt Ly nói.

“Bọn anh chờ em.”

“Không cần, tôi sẽ đuổi kịp hai người nhanh thôi, không phải Liễu Liễu muốn đi mua váy sao, anh đi cùng bé trước đi.”

Trữ Mạt Ly suy xét một chút, gật đầu.

Liễu Liễu vẫy bàn tay nhỏ bé: “Dì Khánh Khánh phải nhanh nhé!”

Trầm Khánh Khánh mua coca ở một siêu thị nhỏ, lại tiện tay chọn ít đồ ăn vặt. Sau đó, cô đi về phía trước dọc theo đường đi, đi tới đi lui chợt nhận thấy có phần không thích hợp.

Trần Đạo nói rẽ ở ngã ba? Sao ngã ba vẫn là ngã tư?

Trầm Khánh Khánh đi vào chỗ ngoặt, đi được một đoạn đường thì lại không thấy ai, vì thế lại lộn ra, vẫn là không đúng.

Trầm Khánh Khánh hoàn toàn chóng mặt rồi, ngay cả phương hướng cũng không biết, cô không thể không thừa nhận, cô đã lạc đường.

Cô bình tĩnh an ủi bản thân, không liên quan, có thể gọi điện thoại. Mới vừa sờ tới ví tiền, cô chợt nhớ ra hình như lúc ra ngoài đã để lại trong phòng. Cô đành phải thử hỏi đường, lại phát hiện toàn là gà nghe vịt giảng, tiếng anh của cô đã kém, đối phương còn kém hơn.

Những khuôn mặt và ngôn ngữ xa lạ xung quanh cuối cùng cũng gọi dậy cảm giác khẩn trương của Trầm Khánh Khánh.

Ấn ấn thái dương, cô không khỏi lau mồ hôi trên trán, đành trở lại đường cũ, đôi chân bước vội qua từng khuôn mặt.

Lúc ấy thời gian càng dài, thì cảm giác khẩn trương càng tăng tốc độ bùng nổ.

Cô không thích cảm giác bị lạc, nguyên nhân từ bóng ma thời thơ ấu, khi cô đi khỏi mẹ, mẹ cô không tìm được cô, cô ngây người ở cục cảnh sát hai ngày. Sau đó, ngày yêu nhau, cô với Quý Hàm bị lạc nhau trong hội bắn pháo hoa, điện thoại bị trộm, mà cô suýt nữa bị dòng người chen chúc đẩy xuống hồ, Quý Hàm không tìm thấy cô, cô đợi nửa ngày, cuối cùng một mình đi về nhà.

Trầm Khánh Khánh đứng tại chỗ, khao khát nhìn thấy Trữ Mạt Ly với gương mặt chán ghét kia, hoặc nghe được giọng nói làm người ta phiền lòng ấy, hình như thật sự có người gọi tên cô để cứu mạng cô.

Ở đầu đường nước ngoài, không khí mang theo hơi thở mặn chát của hòn đảo nhiệt đới, người qua đường dù là tóc vàng mắt xanh hay tóc đen da đen đều lướt qua trước mắt, lúc này bọn họ đều nhìn về một người, ở đối diện con phố, người kia không ngừng gọi tên, người đàn ông châu Á ấy cứ xông ra đường như vậy.

Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Anh là một con sói bạc dưới ánh trăng nhìn xuống chúng sinh, cao ngạo, lạnh lùng, tuấn mỹ, ánh trăng là tình nhân của anh, gió lạnh là bạn thân của anh, trên thế giới chỉ có một Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly không bao giờ luống cuống.

Vậy nên, anh sẽ không chen chúc giữa đám người, tháo kính đen xuống, vừa đi vừa gọi tên một người, không để ý ánh mắt người ngoài, không để ý mồ hôi thấm vào áo sơ mi trắng.

Chỉ là, nếu cô không nghe lầm, trong miệng anh gọi tên, là Trầm Khánh Khánh, ngữ điệu còn rất dữ, nhưng không thể che dấu lo lắng thật tâm.

Ba chữ, giờ phút này tình cảnh này, chỉ có một người nghe hiểu.

Quân Quân nói, bây giờ cô hoàn toàn giống đám con gái đang yêu.

Quân Quân còn nói, đừng nhìn sự thật mơ hồ, cô thích hoàng đế là chuyện bình thường.

Thích Trữ Mạt Ly là một chuyện thật dễ dàng, so với học hít thở, lại càng dễ hơn.

An Thiến nói, cô là “vật thay thế.”

An Thiến cũng nói, là ai tận lực trả giá vì cô, rồi lại không cho cô biết, thậm chí còn muốn cô nghĩ rằng anh ta mặc kệ cô sống chết.

Đúng vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô bây giờ, chính là anh.

Anh là thiên sứ là tà ác, là dịu dàng là lạnh lùng, vẫn không thể thay đổi quan hệ của họ.

Khi đó bọn họ từ kẻ thù trở thành đối thủ, nhưng bản chất sẽ không thay đổi, đây chính là một cuộc chơi, tràn ngập thú vị và tội ác.

Không thể tin anh, cô luôn nghĩ như vậy, cũng dùng mọi lý do để thôi miên bản thân mình. Có lẽ là anh giúp cô giải quyết Trương Hiển Chính, hay thu phục Phương Thuấn, lại giả vờ dịu dàng theo đuổi cô, tất cả đều là cái tính thay đổi bất thường của anh phát tác, có thể là hứng thú nhất thời, cũng có thể chỉ là nhàm chán.

Tất cả giống như soi gương hai mặt, quá mức phức tạp.

Chỉ là, nếu gạt bỏ tất cả điều này ra ngoài, cô chỉ biết rằng, anh tìm thấy cô rồi, trái tim cô rung động chưa từng có, đập thình thịch vì người đàn ông tên gọi Trữ Mạt Ly.

Anh cuối cùng cũng tìm được cô, sau đó lửa giận ngút trời chạy tới trước mắt cô, hai má trắng nõn của anh đã bị phơi nắng đến hồng rực, còn có mồ hôi trên trán, anh rất ghét mồ hôi, còn lựa chọn bơi lội để tập thể hình, chỉ là bây giờ anh như người vừa lên khỏi nước. Khi anh bắt đầu mắng cô, cô không chút biến sắc ngẩn người nhìn ngắm khuôn mặt âm u của anh, chỉ thấy bờ môi anh mở ra rồi mím lại, chỉ biết anh rất giận, lại không biết anh nói gì, tức giận cái gì.

Từ lâu lâu lắm, ngược dòng thời gian, nơi quan trọng nhất trong lòng cô đã chôn xuống một cái tên, mà cô từng tưởng là hai chữ Quý Hàm.

Khi tình cảm bị gông xiềng đạo đức, luân lý, trách nhiệm cầm tù từ lâu, chúng ta mới nhận ra, giờ phút nó bùng nổ có sức mạnh kinh người như thế nào.

Bella: ựa thì ra là mình edit đúng nha, vậy theo lời Trầm Khánh Khánh thì 2 người này là anh em cùng cha khác mẹ rồi, không biết có uẩn khúc gì không, Tội Gia Tội lừa tình kinh lắm >”< ráng edit đợi vén màn bí mật vậy hic

Cô không khóc, đã có loại cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng sau khi nức nở.

Trữ Mạt Ly rốt cuộc cũng nhận thấy trạng thái quái dị của Trầm Khánh Khánh, không khỏi nói lớn: “Trầm Khánh Khánh, em có nghe thấy anh nói gì không hả?”

“Hả?” Trầm Khánh Khánh như tỉnh ra từ trong mộng.

Trữ Mạt Ly ngẩn ra, sắc mặt từ hồng trở nên đen, dường như bùng nổ, Trầm Khánh Khánh thấy rất nhiều vẻ mặt tức giận của anh, cũng không có lần nào đáng sợ như bây giờ, như muốn ăn tươi cô.

Trầm Khánh Khánh liếm đôi môi khô hanh: “Anh nói gì cơ? Vừa rồi tôi suy nghĩ chuyện khác.”

Trữ Mạt Ly nhắm mắt lại, gắng gượng bình tĩnh một hồi, cắn chặt từng chữ từng chữ nói: “Cuối cùng em phải đối chọi với anh tới bao giờ hả? Chơi trò mất tích? Anh bảo anh chờ em, em không cần, em có biết là không thấy em, Liễu Liễu bị dọa khóc không! Nếu em có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!”

Trầm Khánh Khánh bị khí thế của Trữ Mạt Ly đè ép không nói được nửa lời.

“Chỉ có năm ngày, ít nhất năm ngày này, không, chỉ cần em kiên trì ba ngày nữa, cho dù là diễn trò, cũng phải đóng vai vị hôn thê của anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương