Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!
-
Chương 8
Tổ Vũ mang theo ba cái con non đi tìm dấu vết nhân loại, thế nhưng đã qua hơn nửa tháng, vẫn như cũ không nhìn thấy bất cứ một cái thành trấn nào.
Chẳng sợ tốc độ của hắn bởi vì ba cái con non mà suy giảm, trong vòng nửa tháng này cũng đủ để hắn bay hết hơn nửa đất Trung Hoa.
Thời gian dài như thế đều không thấy bóng người, tại nơi tấc đất tấc vàng, dân cư có số lượng khủng bố này thì đây tuyệt đối là một hiện tượng hết sức khủng bố.
Tổ Vũ bắt đầu hoài nghi, có phải hay không trong lúc hắn ngủ, nhân loại cũng giống như khủng long thời tiền sử bị diệt sạch.
...... Nếu không phải ngày đó thấy được phi thuyền cùng đám gia hỏa đi tìm rương ấp trứng hẳn là nhân loại, chỉ sợ Tổ Vũ đã nhận định như thế.
Thời gian nửa tháng nói dài cũng không dài lắm, lại cũng đủ để ba cái con non vừa mới sinh không lâu lớn lên không ít.
Bởi vì ngay từ đầu trông rất nhỏ cho nên khi tiểu Vũ Giao lớn lên thoạt nhìn là khác biệt lớn nhất. Nguyên bản chỉ to bằng chiếc đũa, hiên tại lại to bằng ngón cái của Tổ Vũ, chiều cao cũng vượt quá 30 cm.
Nhưng trên thực tế, tiểu Griffin cùng tiểu Phi Mã mới là lớn lên nhanh nhất. Vẫn luôn ôm chúng nó, Tổ Vũ có thể cảm ngận rõ ràng thể trọng của chúng nó so với trước kia ít nhất phải nặng hơn gấp đôi.
Lấy tốc độ trưởng thành như thế, có thể tưởng tượng được sau khi thành niên hình thể của chúng chắc chắn không nhỏ.
Trừ bỏ bên ngoài, thay đổi rõ rệt nhất chính là đôi cánh. Mấy đôi cánh nguyên bản trụi lủi, lúc này đã biến thành lông xù xù. Bất qua tất cả đều là lông tơ, trước mắt cũng không có năng lực tự mình bay được.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản chúng nó nỗ lực học bay, khát vọng muốn được bay lên cao như Tổ Vũ, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Mà theo các con non lớn lên, trình độ ăn uống của chúng cũng biến hóa.
Từ ban đầu mấy con châu chấu cùng quả dại là có thể uy* no, bây giờ lại không thể khiến chúng thỏa mãn. Lấy tiểu Vũ Giao làm ví dụ, ban đầu nó chỉ cần ăn một con châu chấu nhỏ là đủ rồi, hiện tại lại cần ăn lượng thức ăn bằng một quả trứng gà. Tiểu Griffin cùng tiểu Phi Mã lại ăn càng nhiều, chúng nó một lúc có thể nuốt 2-3 miếng thịt, sức ăn có thể so với một nhân loại trưởng thành.
*uy: cho ăn
Làm Tổ Vũ ngạc nhiên hơn cả, chính là tiểu Phi Mã vậy mà lại có thể ăn thịt.
Lúc mới phát hiện tiểu Phi Mã - vốn tưởng là động vật ăn cỏ - bắt đầu mọc ra răng nanh chỉ động vật ăn thịt mới có, Tổ Vũ liền biết cho dù nó không phải thuần động vật ăn thịt thì cũng là ăn tạp, điều này thực ra lại giúp Tổ Vũ đỡ mất công vì nó đi tìm quả dại.... Nó tuy mang bề ngoài của một con ngựa, nhưng thực ra một miếng cỏ cũng không chịu ăn đâu.
Mà bởi vì chúng nó ngày càng ăn nhiều (còn vì hắn lo sợ nếu chúng nó lớn lên không có gì ăn sẽ ăn luôn hắn),Tổ Vũ không thể không mỗi ngày bớt chút thời gian để đi săn.
......Lúc trước hắn chuẩn bị châu chấu sống cho tiểu Griffin quả là sự lựa chọn chính xác, ba cái con non này bất kể là con nào, đều chỉ thích ăn đồ mới, tuy chúng nó cũng sẽ ăn đồ nấu chín cùng Tổ Vũ, nhưng nếu phát hiện ra nguyên liệu không phải mới giết thịt, chúng nó liền một ngụm cũng không ăn.
Có thể nói là phi thường bắt bẻ.
Nhưng luôn ở trạng thái buồn rầu vì vấn đề đồ ăn, Tổ Vũ lại không chú ý tới chúng nó bắt bẻ như vậy hoàn toàn là do hắn nuôi ra.
Nước uống cần thiết là đun sôi để nguội, đồ ăn mới đầu là châu chấu béo ngậy còn nhảy loạn, lúc sau lại là trứng chim mới mẻ cùng thịt mềm mỹ vị, toàn bộ đều được lựa chọn kỹ càng, thịt già, mùi tanh tất cả đều không cần.
Ngay cả đồ vật được hắn bỏ vào tay áo càn khôn, rõ ràng bỏ vào như thế nào khi lấy ra vẫn như thế ấy cũng bị hắn cho là không đủ mới mẻ, chỉ để cho chính mình ăn, hoàn toàn không để đám con non chạm vào.
Hắn bắt bẻ như vậy, không đem đám con non nuôi thành kén ăn mới là lạ.
Cố tình hắn lại hoàn toàn không chú ý tới sai lầm của chính mình, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao cải thiện chất lượng đồ ăn cho ba cái con non, dù sao thì hắn cũng có năng lực, đi săn lại không khó.
Mà trên đường đi săn, Tổ Vũ cũng chú ý thấy tuy rằng hoàn cảnh trên trái đất không biết tại sao lại biến đổi, thế nhưng kỳ dị là động thực vật hiện tại cùng trong trí nhớ của hắn trước kia không có mấy khác biệt.
Bộ dáng hoàn toàn không giống vì trải qua biến cố mà biến đổi cố gắng thích nghi với môi trường sinh tồn.
Đem điểm nghi hoặc này đặt ở đáy lòng, Tổ Vũ vừa xử lý con mồi hôm nay, vừa phân thần chú ý đám con non đang chạy loạn, nghĩ thầm có phải hay không nên bắt đầu dạy đỗ chúng nó.
Cái gọi là dạy dỗ, cũng không phải là thuyết giáo chúng nó làm cách nào để đi săn, làm cách nào để sinh tồn.... Đương nhiên cái này cũng phải dạy, nhưng trước hết, hắn muốn dạy cho chúng nó làm cách nào tu luyện thành tinh.
Nói đến cái này, Tổ Vũ lại nhịn không được bắt đầu đắc ý( ̄^ ̄) /.
Nghĩ lại xem hắn là ai, chính là yêu quái đầu tiên xuất hiện trên địa cầu. Tuy hắn cũng không biết tại sao mình lại thành tinh( dù sao theo ký ức gần nhất hắn có thì khi đó hắn đã là yêu quái rồi),nhưng điều này không chút nào ảnh hưởng tới việc hắn hướng dẫn các động vật khác thành tinh a.
Tổ Vũ tuy không biết chính mình tại sao trở thành yêu quái, những xác thực hắn cũng có chỗ đặc thù. Không giống những yêu quái khác, chính hắn sở hữu một cái truyền thừa không rõ ở đâu ra, chỉ tính mặt này thần thông thiên phú, liền không phải các yêu quái khác muốn liền có thể có. Dù sao tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp được một con yêu quái nào khác sở hữu thiên phú thần thông.
Hắn tuy rằng không nhớ rõ bản thân khai trí thành tinh bằng cách nào, nhưng hắn nhớ rõ làm cách nào hướng dẫn các động vật khác khai trí thành tinh.
Mấy cái lão bằng hữu của hắn, mỗi người thế nhưng đều là do hắn chỉ đạo hóa thành hình người..... Tuy rằng sau này bọn họ mỗi người đều người sau vượt người trước, sáng tạo ra rất nhiều thuật pháp ngay cả hắn cũng không biết, nhưng nếu không phải do hắn hướng dẫn bọn họ tu luyện thành người, bọn họ cũng không có bản lĩnh lăn lộn đến thế giới loài người luyện ra một thân bản lĩnh.
Cho nên đối với việc dạy dỗ ba cái con non thành tinh, Tổ Vũ rất có tự tin. Huống chi hắn cũng cảm thấy ba cái con non này cũng không phải vật phàm, bản thân chúng liền rất có thiên phú.
Bất quá con non tuổi còn nhỏ, có đôi khi Tổ Vũ nói chuyện với chúng chúng cũng nghe không hiểu, cho nên Tổ Vũ cũng không định ngay từ đầu liền dạy cái khó, chỉ hướng dẫn chúng nó cách hấp thụ linh khí cùng tinh hoa nhật nguyệt, làm tốt cơ sở.
Đến nỗi làm cách nào, đương nhiên là từ Tổ Vũ phân ra một luồng linh khí đưa vào vận chuyển trong cơ thể con non, làm chúng nó quen thuộc cùng nhớ kỹ lộ tuyến vận hành linh khí.
Nhìn nhìn đám ấu tể lăn thành một đoàn bên cạnh, Tổ Vũ quyết định đêm nay liền bắt đầu.
"Mấy con yêu quái khác muốn ta dạy dỗ đều không được đâu, thật là tiện nghi cho mấy tiểu tử kia."
Tay dính nước, tại lúc ba cái con non lăn lại đây liền không chút khách khí đẩy nhẹ một cái, thế là một con tiếp một con, ba cái con non liền toàn bộ nfax trên đất, mờ mịt vô tội mà nhìn "mama" đang phát ra một trận cười đắc ý.
Mà tại thời điểm Tổ Vũ quyết định cho ba cái con non đi học, bên ngoài địa cầu tầng khí quyển lại trở nên ngày càng náo nhiệt.
Trải qua nửa tháng tìm kiếm, lại như cũ không tìm thấy ba quả trứng - hiện tại hẳn là đã không phải trứng - lấy Kervin thượng giáo đi đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy hẳn là dữ nhiều lành ít.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn luôn không ngừng nỗ lực tìm kiếm, ai cũng không nói được câu từ bỏ. Cho dù chỉ có một tia cơ hội nhỏ bé, bọn họ cũng nhất thiết phải tìm được đám con non đó.
Ba quả trứng hẳn là đã nở kia, đối với bọn họ thực sự quá quan trọng, không chỉ bởi vì xuất thân mà còn bởi chính bản thân chúng.
Địa cầu là cấm địa của liên bang, không trải qua sự cho phép thì không thể tiến vào, đặc biệt là phi thuyền cỡ lớn. Nếu tự tiện tiến vào mà nói, người thường sẽ trực tiếp bị nhốt vào ngục giam mấy năm, mà nhân viên quân đội càng là phải lên tòa án quân sự, quy định này là trực tiếp viết trên luật điển liên bang.
Trước đó Kervin thượng giáo không phái chiến đội cơ giáp đổ bộ mà chỉ phái một chiếc phi hành khí đi tìm rương ấp trứng, trừ bỏ bởi vì lúc đó hắn cảm thấy việc này không tốn bao nhiêu nhân công, còn bởi vì lệnh cấm này.
Nhưng sau khi rương ấp trứng bị bỏ lại, con non không biết tung tích, mặc kệ đám người Ulrich truy tìm thế nào đều không có kết quả, Kervin thượng giáo liền lập tức liên lạc với liên bang, xin phép cho đại đội tiến vào địa cầu.
Nếu đổi thành thời điểm nào khác, đơn xin của hắn sẽ không được phê chuẩn. Địa cầu là cái nôi sinh mệnh của liên bang, viên tinh cầu này không thể chịu thêm bất cứ tổn thất nào.
Nhưng hiện tại lại là trường hợp đặc thù, đơn xin của Kervin thượng giáo được đưa lên hội nghị khẩn cấp, cân nhắc hết lần này tới lần khác, cuối cùng được phê chuẩn.
Vì thế hàng trăm chiếc phi hành khí, mang theo các thiết bị tinh vi chuyên dùng để truy tìm con non tiến vào địa cầu, quyết đào ba thước đất cũng phải tìm cho được ba cái con non.
Sống muốn thấy nhãi con, chết muốn thấy thi thể.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Nửa tháng trôi qua, cái gì bọn họ cũng không tìm được.
"Thế này không đúng, rất nhiều lần chún ta đều thấy thiết bị truy tung có phản ứng, vì cái gì tìm tới lại không thấy?" A Lai vốn tính tình nóng nảy, hiện tại lại càng như trái bom, chạm liền phát nổ.
Ulrich cũng sắp không chịu nổi, những thiết bị này đó đều do Khoa Khảo Đội cung cấp, mỗi ngày bọn họ đều lặp lại thề thốt, chỉ cần mấy cái con non còn ở trên địa cầu, những dụng cụ này chắc chắn sẽ có phản ứng.
Mà sự thật đúng là như thế, rất nhiều lần bọn họ từ trên màn hình thấy được ba cái điểm sáng đại biểu cho con non chụm ở bên nhau, nhưng mỗi lần tìm tới địa phương đó, không nói đến tìm không thấy con non, ngay cả điểm sáng trên màn hình cũng biến mất.
Làm người nhịn không được hoài nghi dụng cụ có phải hay không hỏng mất rồi.
Nhưng một cái hỏng, cũng không có khả năng là toàn bộ thiết bị đều hỏng rồi đi?
(Bởi thích chỉnh lớn âm thanh khi chơi game, thường xuyên bị hàng xóm nhắc nhở mà luyện ra một thân tay nghề kết giới che chắn - Tổ Vũ tỏ vẻ mình muốn thoái ẩn cùng công danh)
Ulrich nặng nề nói:" Bình tĩnh một chút, ít ra có phản ứng cho thấy chúng còn sống, đây là một cái tin tức tốt."
Tin tức tốt duy nhất.
A Lai căm giận đấm một đấm lên tường, trên vách tường kim loại lập tức lõm xuống một cái hố nhợt nhạt, đủ để thấy lực đạo của hắn to lớn đến mức nào:" Chốc lát lại có chốc lát không, ta cảm thấy đối phương hẳn là biết chúng ta đuổi theo ở phía sau, cố ý chơi chúng ta!"
Ulrich cũng có một loại cảm giác tương tự.
Muốn nói trước đó hắn còn cho rằng đối phương không phải người có thiên phú đặc thù, vậy hiện tại hắn đã hoàn toàn lật đổ ý tưởng này, bằng không cái gia hỏa đáng giận kia làm cách nào tránh thoát được sự truy tìm của bọn họ hết lần này đến lần khác?
Hơn nữa một đường tìm kiếm, bọn hắn luôn có thể tìm được một ít dấu vết đối phương lưu lại, đặc biệt là cách một khoảng đều sẽ xuất hiện một đống lửa đã tắt. Loại dấu vết này vốn là phi thường dễ dàng phát hiện, nhưng không biết đối phương làm cách nào, mỗi lần bọn họ phát hiện, đống lửa kia đều đã tắt, mà rõ ràng trước đó phi hành khí của bọn họ còn có khả năng đã bay qua, lại một chút khói lửa đầu không nhìn thấy.
Có năng lực như vậy, lúc ban đầu lại lưu lại dấu chân rõ ràng như thế, không phải cố ý thì là gì? Không thấy sau đó bọn họ lại không còn tìm thấy dấu chân sao?
Đối với việc này, Tổ Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ hắn không hề cố ý, chỉ là khi đó hắn ở hình người, lúc sau đều là ở bộ dáng loài chim mà thôi.
Cho nên tự nhiên liền không có dấu chân để lại!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ: Ta không có ác liệt như vậy....tuy rằng nhìn các ngươi ở dưới mí mắt của ta tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy khá thú vị.
Chẳng sợ tốc độ của hắn bởi vì ba cái con non mà suy giảm, trong vòng nửa tháng này cũng đủ để hắn bay hết hơn nửa đất Trung Hoa.
Thời gian dài như thế đều không thấy bóng người, tại nơi tấc đất tấc vàng, dân cư có số lượng khủng bố này thì đây tuyệt đối là một hiện tượng hết sức khủng bố.
Tổ Vũ bắt đầu hoài nghi, có phải hay không trong lúc hắn ngủ, nhân loại cũng giống như khủng long thời tiền sử bị diệt sạch.
...... Nếu không phải ngày đó thấy được phi thuyền cùng đám gia hỏa đi tìm rương ấp trứng hẳn là nhân loại, chỉ sợ Tổ Vũ đã nhận định như thế.
Thời gian nửa tháng nói dài cũng không dài lắm, lại cũng đủ để ba cái con non vừa mới sinh không lâu lớn lên không ít.
Bởi vì ngay từ đầu trông rất nhỏ cho nên khi tiểu Vũ Giao lớn lên thoạt nhìn là khác biệt lớn nhất. Nguyên bản chỉ to bằng chiếc đũa, hiên tại lại to bằng ngón cái của Tổ Vũ, chiều cao cũng vượt quá 30 cm.
Nhưng trên thực tế, tiểu Griffin cùng tiểu Phi Mã mới là lớn lên nhanh nhất. Vẫn luôn ôm chúng nó, Tổ Vũ có thể cảm ngận rõ ràng thể trọng của chúng nó so với trước kia ít nhất phải nặng hơn gấp đôi.
Lấy tốc độ trưởng thành như thế, có thể tưởng tượng được sau khi thành niên hình thể của chúng chắc chắn không nhỏ.
Trừ bỏ bên ngoài, thay đổi rõ rệt nhất chính là đôi cánh. Mấy đôi cánh nguyên bản trụi lủi, lúc này đã biến thành lông xù xù. Bất qua tất cả đều là lông tơ, trước mắt cũng không có năng lực tự mình bay được.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản chúng nó nỗ lực học bay, khát vọng muốn được bay lên cao như Tổ Vũ, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Mà theo các con non lớn lên, trình độ ăn uống của chúng cũng biến hóa.
Từ ban đầu mấy con châu chấu cùng quả dại là có thể uy* no, bây giờ lại không thể khiến chúng thỏa mãn. Lấy tiểu Vũ Giao làm ví dụ, ban đầu nó chỉ cần ăn một con châu chấu nhỏ là đủ rồi, hiện tại lại cần ăn lượng thức ăn bằng một quả trứng gà. Tiểu Griffin cùng tiểu Phi Mã lại ăn càng nhiều, chúng nó một lúc có thể nuốt 2-3 miếng thịt, sức ăn có thể so với một nhân loại trưởng thành.
*uy: cho ăn
Làm Tổ Vũ ngạc nhiên hơn cả, chính là tiểu Phi Mã vậy mà lại có thể ăn thịt.
Lúc mới phát hiện tiểu Phi Mã - vốn tưởng là động vật ăn cỏ - bắt đầu mọc ra răng nanh chỉ động vật ăn thịt mới có, Tổ Vũ liền biết cho dù nó không phải thuần động vật ăn thịt thì cũng là ăn tạp, điều này thực ra lại giúp Tổ Vũ đỡ mất công vì nó đi tìm quả dại.... Nó tuy mang bề ngoài của một con ngựa, nhưng thực ra một miếng cỏ cũng không chịu ăn đâu.
Mà bởi vì chúng nó ngày càng ăn nhiều (còn vì hắn lo sợ nếu chúng nó lớn lên không có gì ăn sẽ ăn luôn hắn),Tổ Vũ không thể không mỗi ngày bớt chút thời gian để đi săn.
......Lúc trước hắn chuẩn bị châu chấu sống cho tiểu Griffin quả là sự lựa chọn chính xác, ba cái con non này bất kể là con nào, đều chỉ thích ăn đồ mới, tuy chúng nó cũng sẽ ăn đồ nấu chín cùng Tổ Vũ, nhưng nếu phát hiện ra nguyên liệu không phải mới giết thịt, chúng nó liền một ngụm cũng không ăn.
Có thể nói là phi thường bắt bẻ.
Nhưng luôn ở trạng thái buồn rầu vì vấn đề đồ ăn, Tổ Vũ lại không chú ý tới chúng nó bắt bẻ như vậy hoàn toàn là do hắn nuôi ra.
Nước uống cần thiết là đun sôi để nguội, đồ ăn mới đầu là châu chấu béo ngậy còn nhảy loạn, lúc sau lại là trứng chim mới mẻ cùng thịt mềm mỹ vị, toàn bộ đều được lựa chọn kỹ càng, thịt già, mùi tanh tất cả đều không cần.
Ngay cả đồ vật được hắn bỏ vào tay áo càn khôn, rõ ràng bỏ vào như thế nào khi lấy ra vẫn như thế ấy cũng bị hắn cho là không đủ mới mẻ, chỉ để cho chính mình ăn, hoàn toàn không để đám con non chạm vào.
Hắn bắt bẻ như vậy, không đem đám con non nuôi thành kén ăn mới là lạ.
Cố tình hắn lại hoàn toàn không chú ý tới sai lầm của chính mình, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao cải thiện chất lượng đồ ăn cho ba cái con non, dù sao thì hắn cũng có năng lực, đi săn lại không khó.
Mà trên đường đi săn, Tổ Vũ cũng chú ý thấy tuy rằng hoàn cảnh trên trái đất không biết tại sao lại biến đổi, thế nhưng kỳ dị là động thực vật hiện tại cùng trong trí nhớ của hắn trước kia không có mấy khác biệt.
Bộ dáng hoàn toàn không giống vì trải qua biến cố mà biến đổi cố gắng thích nghi với môi trường sinh tồn.
Đem điểm nghi hoặc này đặt ở đáy lòng, Tổ Vũ vừa xử lý con mồi hôm nay, vừa phân thần chú ý đám con non đang chạy loạn, nghĩ thầm có phải hay không nên bắt đầu dạy đỗ chúng nó.
Cái gọi là dạy dỗ, cũng không phải là thuyết giáo chúng nó làm cách nào để đi săn, làm cách nào để sinh tồn.... Đương nhiên cái này cũng phải dạy, nhưng trước hết, hắn muốn dạy cho chúng nó làm cách nào tu luyện thành tinh.
Nói đến cái này, Tổ Vũ lại nhịn không được bắt đầu đắc ý( ̄^ ̄) /.
Nghĩ lại xem hắn là ai, chính là yêu quái đầu tiên xuất hiện trên địa cầu. Tuy hắn cũng không biết tại sao mình lại thành tinh( dù sao theo ký ức gần nhất hắn có thì khi đó hắn đã là yêu quái rồi),nhưng điều này không chút nào ảnh hưởng tới việc hắn hướng dẫn các động vật khác thành tinh a.
Tổ Vũ tuy không biết chính mình tại sao trở thành yêu quái, những xác thực hắn cũng có chỗ đặc thù. Không giống những yêu quái khác, chính hắn sở hữu một cái truyền thừa không rõ ở đâu ra, chỉ tính mặt này thần thông thiên phú, liền không phải các yêu quái khác muốn liền có thể có. Dù sao tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp được một con yêu quái nào khác sở hữu thiên phú thần thông.
Hắn tuy rằng không nhớ rõ bản thân khai trí thành tinh bằng cách nào, nhưng hắn nhớ rõ làm cách nào hướng dẫn các động vật khác khai trí thành tinh.
Mấy cái lão bằng hữu của hắn, mỗi người thế nhưng đều là do hắn chỉ đạo hóa thành hình người..... Tuy rằng sau này bọn họ mỗi người đều người sau vượt người trước, sáng tạo ra rất nhiều thuật pháp ngay cả hắn cũng không biết, nhưng nếu không phải do hắn hướng dẫn bọn họ tu luyện thành người, bọn họ cũng không có bản lĩnh lăn lộn đến thế giới loài người luyện ra một thân bản lĩnh.
Cho nên đối với việc dạy dỗ ba cái con non thành tinh, Tổ Vũ rất có tự tin. Huống chi hắn cũng cảm thấy ba cái con non này cũng không phải vật phàm, bản thân chúng liền rất có thiên phú.
Bất quá con non tuổi còn nhỏ, có đôi khi Tổ Vũ nói chuyện với chúng chúng cũng nghe không hiểu, cho nên Tổ Vũ cũng không định ngay từ đầu liền dạy cái khó, chỉ hướng dẫn chúng nó cách hấp thụ linh khí cùng tinh hoa nhật nguyệt, làm tốt cơ sở.
Đến nỗi làm cách nào, đương nhiên là từ Tổ Vũ phân ra một luồng linh khí đưa vào vận chuyển trong cơ thể con non, làm chúng nó quen thuộc cùng nhớ kỹ lộ tuyến vận hành linh khí.
Nhìn nhìn đám ấu tể lăn thành một đoàn bên cạnh, Tổ Vũ quyết định đêm nay liền bắt đầu.
"Mấy con yêu quái khác muốn ta dạy dỗ đều không được đâu, thật là tiện nghi cho mấy tiểu tử kia."
Tay dính nước, tại lúc ba cái con non lăn lại đây liền không chút khách khí đẩy nhẹ một cái, thế là một con tiếp một con, ba cái con non liền toàn bộ nfax trên đất, mờ mịt vô tội mà nhìn "mama" đang phát ra một trận cười đắc ý.
Mà tại thời điểm Tổ Vũ quyết định cho ba cái con non đi học, bên ngoài địa cầu tầng khí quyển lại trở nên ngày càng náo nhiệt.
Trải qua nửa tháng tìm kiếm, lại như cũ không tìm thấy ba quả trứng - hiện tại hẳn là đã không phải trứng - lấy Kervin thượng giáo đi đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy hẳn là dữ nhiều lành ít.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn luôn không ngừng nỗ lực tìm kiếm, ai cũng không nói được câu từ bỏ. Cho dù chỉ có một tia cơ hội nhỏ bé, bọn họ cũng nhất thiết phải tìm được đám con non đó.
Ba quả trứng hẳn là đã nở kia, đối với bọn họ thực sự quá quan trọng, không chỉ bởi vì xuất thân mà còn bởi chính bản thân chúng.
Địa cầu là cấm địa của liên bang, không trải qua sự cho phép thì không thể tiến vào, đặc biệt là phi thuyền cỡ lớn. Nếu tự tiện tiến vào mà nói, người thường sẽ trực tiếp bị nhốt vào ngục giam mấy năm, mà nhân viên quân đội càng là phải lên tòa án quân sự, quy định này là trực tiếp viết trên luật điển liên bang.
Trước đó Kervin thượng giáo không phái chiến đội cơ giáp đổ bộ mà chỉ phái một chiếc phi hành khí đi tìm rương ấp trứng, trừ bỏ bởi vì lúc đó hắn cảm thấy việc này không tốn bao nhiêu nhân công, còn bởi vì lệnh cấm này.
Nhưng sau khi rương ấp trứng bị bỏ lại, con non không biết tung tích, mặc kệ đám người Ulrich truy tìm thế nào đều không có kết quả, Kervin thượng giáo liền lập tức liên lạc với liên bang, xin phép cho đại đội tiến vào địa cầu.
Nếu đổi thành thời điểm nào khác, đơn xin của hắn sẽ không được phê chuẩn. Địa cầu là cái nôi sinh mệnh của liên bang, viên tinh cầu này không thể chịu thêm bất cứ tổn thất nào.
Nhưng hiện tại lại là trường hợp đặc thù, đơn xin của Kervin thượng giáo được đưa lên hội nghị khẩn cấp, cân nhắc hết lần này tới lần khác, cuối cùng được phê chuẩn.
Vì thế hàng trăm chiếc phi hành khí, mang theo các thiết bị tinh vi chuyên dùng để truy tìm con non tiến vào địa cầu, quyết đào ba thước đất cũng phải tìm cho được ba cái con non.
Sống muốn thấy nhãi con, chết muốn thấy thi thể.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Nửa tháng trôi qua, cái gì bọn họ cũng không tìm được.
"Thế này không đúng, rất nhiều lần chún ta đều thấy thiết bị truy tung có phản ứng, vì cái gì tìm tới lại không thấy?" A Lai vốn tính tình nóng nảy, hiện tại lại càng như trái bom, chạm liền phát nổ.
Ulrich cũng sắp không chịu nổi, những thiết bị này đó đều do Khoa Khảo Đội cung cấp, mỗi ngày bọn họ đều lặp lại thề thốt, chỉ cần mấy cái con non còn ở trên địa cầu, những dụng cụ này chắc chắn sẽ có phản ứng.
Mà sự thật đúng là như thế, rất nhiều lần bọn họ từ trên màn hình thấy được ba cái điểm sáng đại biểu cho con non chụm ở bên nhau, nhưng mỗi lần tìm tới địa phương đó, không nói đến tìm không thấy con non, ngay cả điểm sáng trên màn hình cũng biến mất.
Làm người nhịn không được hoài nghi dụng cụ có phải hay không hỏng mất rồi.
Nhưng một cái hỏng, cũng không có khả năng là toàn bộ thiết bị đều hỏng rồi đi?
(Bởi thích chỉnh lớn âm thanh khi chơi game, thường xuyên bị hàng xóm nhắc nhở mà luyện ra một thân tay nghề kết giới che chắn - Tổ Vũ tỏ vẻ mình muốn thoái ẩn cùng công danh)
Ulrich nặng nề nói:" Bình tĩnh một chút, ít ra có phản ứng cho thấy chúng còn sống, đây là một cái tin tức tốt."
Tin tức tốt duy nhất.
A Lai căm giận đấm một đấm lên tường, trên vách tường kim loại lập tức lõm xuống một cái hố nhợt nhạt, đủ để thấy lực đạo của hắn to lớn đến mức nào:" Chốc lát lại có chốc lát không, ta cảm thấy đối phương hẳn là biết chúng ta đuổi theo ở phía sau, cố ý chơi chúng ta!"
Ulrich cũng có một loại cảm giác tương tự.
Muốn nói trước đó hắn còn cho rằng đối phương không phải người có thiên phú đặc thù, vậy hiện tại hắn đã hoàn toàn lật đổ ý tưởng này, bằng không cái gia hỏa đáng giận kia làm cách nào tránh thoát được sự truy tìm của bọn họ hết lần này đến lần khác?
Hơn nữa một đường tìm kiếm, bọn hắn luôn có thể tìm được một ít dấu vết đối phương lưu lại, đặc biệt là cách một khoảng đều sẽ xuất hiện một đống lửa đã tắt. Loại dấu vết này vốn là phi thường dễ dàng phát hiện, nhưng không biết đối phương làm cách nào, mỗi lần bọn họ phát hiện, đống lửa kia đều đã tắt, mà rõ ràng trước đó phi hành khí của bọn họ còn có khả năng đã bay qua, lại một chút khói lửa đầu không nhìn thấy.
Có năng lực như vậy, lúc ban đầu lại lưu lại dấu chân rõ ràng như thế, không phải cố ý thì là gì? Không thấy sau đó bọn họ lại không còn tìm thấy dấu chân sao?
Đối với việc này, Tổ Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ hắn không hề cố ý, chỉ là khi đó hắn ở hình người, lúc sau đều là ở bộ dáng loài chim mà thôi.
Cho nên tự nhiên liền không có dấu chân để lại!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ: Ta không có ác liệt như vậy....tuy rằng nhìn các ngươi ở dưới mí mắt của ta tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy khá thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook