Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!
-
Chương 41
*Đây là truyện do Shuu (kumoko2002) edit, bản gốc tại wattpad, trang nào muốn lấy vui lòng đăng sau ít nhất 24 tiếng, lấy đó bày tỏ lòng tôn trọng công sức của tui, xin cảm ơn!!!
Tổ Vũ cùng Tiểu Griffin cùng nhau trải qua giờ nghỉ trưa nhàn nhã tại hoa viên trên tầng thượng của tòa nhà Melved, tuy rằng Cecil sau khi bồi bọn họ ăn trưa, lại cùng nhau nghỉ ngơi một lát liền không thể không tiếp tục quay lại công tác, nhưng hai con ấu tể tuổi còn nhỏ, lại không cần lo toan nhọc lòng vì bất cứ điều gì nên dưới sự trông nom cùng bảo hộ của quản gia, tiếp tục ngủ thêm chừng hai tiếng.
Dưới sự làm nền cuả hoa tươi cùng cây xanh, một giấc này quả thực ngủ đến phi thường thoải mái.
Ngủ no rồi Tổ Vũ đưa hai chân trước về phía trước, thân thể áp về sau, làm cái động tác duỗi eo thật lớn.
Bên cạnh, Tiểu Griffin cũng vừa mới tỉnh lại liền bắt trước làm cái động tác y chang.
Thoạt nhìn quả thực manh chết người.
Quản gia không chút do dự đem màn ảnh quang não nhắm ngay bọn họ, đem bức ảnh hai con ấu tể cực kì dễ thương dưới nền trời trong nắng ấm này lưu lại.
Chờ hai vị thiếu gia tỉnh ngủ, quản gia liền tính toán thực hiện hứa hẹn, dẫn bọn hắn đi dạo phố.
Điều này khiến hai con ấu tể đặc biệt chờ mong!
Cách tòa nhà Melved khoảng một con phố có một cái quảng trường mua sắm quy mô lớn, quản gia định đem hai vị tiểu thiếu gia đến khu nhi đồng ở đó, đoán chừng bọn họ sẽ thích.
Quảng trường mua sắm này tuy không phải nhà Melved đứng tên, thế nhưng Cecil lại là một trong những cổ đông của nó, tuy không khoa trương như đứng nhất đứng nhì, thế nhưng ít nhiều vẫn là đứng thứ ba.
Hơn nữa chủ của quảng trường mua sắm này cùng Cecil có chút giao tình, có đôi khi cũng lén lút tụ tập một chút, tính ra vẫn là bạn bè có quan hệ không tồi.
Cho nên khi có ý muốn mua thêm cho các vị thiếu gia chút đồ dùng, quản gia liền tuân theo quy tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà dẫn họ tới nơi này.
Từ xưa đến nay, tiền của nữ nhân cùng trẻ nhỏ là dễ kiếm nhất, nhóm quản lí của quảng trường mua sắm đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, vậy nên quảng trường thật lớn này từ tầng năm đến tầng mười toàn bộ đều trưng bày hàng hóa liên quan đến trẻ nhỏ, trừ những thứ này ra, bọn họ còn đem một tầng trong đó sáng lập thành khu vui chơi trong nhà, trừ bỏ lâu đài vui chơi hay mấy loại trò chơi tương tự dành cho ấu tể, còn có các loại máy chơi game dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên.
Nơi này quả thực là một thiên đường khác dành cho trẻ nhỏ.
Mấy tầng này đâu đâu cũng là ấu tể các chủng tộc khác nhau, hình người cùng phi hình người, người lớn cùng trẻ nhỏ, bọn họ tụ tập bên nhau phát ra âm thanh náo nhiệt mà ầm ĩ, không một khắc ngơi nghỉ.
Nhóm người lớn cũng không quản bọn họ, hài tử tuổi nhỏ cũng có người lớn trông chừng, tuổi lớn hơn một chút cơ bản đều là tự mình hẹn bạn học ra tới chơi bời.
Giống như quản gia mang theo hai con ấu tể, bên người còn trang bị hai vị bảo tiêu, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật tầm thường như vậy đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Tổ Vũ liền ở trước một cửa hàng trong đó chôn chân, đi không nổi.
Cửa hàng với mặt tiền sạch sẽ, mang theo khuynh hướng xúc cảm lạnh như băng của kim loại, thoạt nhìn không hề giống với loại cửa hàng chuyên bày bán các loại hàng hóa dành cho trẻ nhỏ, so với cửa hàng hai bên màu sắc sặc sỡ diễm lệ quả thực vô cùng cách biệt.
Nhưng xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, các loại khoang thực tế ảo từng khoang từng khoang có đủ loại phù hợp với mọi lứa tuổi kia, tuyệt đối là món quà mà đám hài tử mong muốn có được nhất.
Ít nhất thì, đó là món quà mà Tổ Vũ muốn nhất.
Hắn liền cứ như vậy thẳng tắp ghé vào trước cửa kính, dùng sức dán mặt vào mặt kính của cửa hàng, hai mắt trợn to, chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm vào khoang thực tế ảo bên trong cửa hàng.
Ai cũng đều có thể nhìn ra hắn phi thường thích những tạo vật bằng kim loại, ngoài kết nối với Tinh võng ra thì không có chút tác dụng nào khác này, nhưng hắn lại không có ý định đi vào cửa hàng này, càng không hề đòi hỏi quản gia đang đứng bên cạnh mua cho mình một cái.
Không phải là không muốn, mà là khi nhìn đến giá cả của nhưng chiếc khoang thực tế ảo này, hắn liền cảm thấy bản thân dù mặt có dày hơn nữa cũng không mở miệng ra được.
Cho dù hắn vô cùng xa lạ đối với thế giới này, thế nhưng chuỗi những số không kia, hắn vẫn đếm được.
Tổ Vũ đối với kính thực tế ảo đã thèm nhỏ dãi từ lâu, đồng thời thực động tâm với khoang thực tế ảo nên hắn đương nhiên biết hai thứ này có công dụng tương đương, nhưng độ thoải mái cũng giống như giá cả của chúng, không thể đánh đồng.
Sau khi xem qua, kính thực tế ảo bình quân hai ngàn tinh tế tệ một chiếc đối với Tổ Vũ tài sản tư hữu bằng không đã là phi thường khó có được, mà khoang thực tế ảo đều dùng năm vạn tinh tế tệ khởi bước, nhãn hiệu tốt một chút đều phải trên mười mấy vạn tinh tế tệ này đối với Tổ Vũ quả thực là thứ tốt nằm mơ cũng không có được.
Mà khoang thực tế ảo trong tiệm này đều là loại định chế, mỗi một cái so với các loại nhãn hiệu thông thường giá phải lên gấp mười lần là ít, đây còn không phải là ăn cướp sao.
Lại lưu luyến nhìn đám bảo bối khiến hắn thèm nhỏ dãi không thôi này thêm vài lần, Tổ Vũ quyết định rời đi địa phương khiến người thương tâm này.
Sau đó một cái phúc âm thật lớn liền tạp lên người hắn. (*phúc âm: ờ thì, ở đây chắc là đang nói đến chuyện may mắn, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đó.)
...Đương nhiên là không phải ba cái loại tình huống như quản gia vung tay lên, hào khí vạn trượng mua cho hắn một cái khoang thực tế ảo loại mới nhất vân vân...
Mà là...
"Leo thiếu gia thích khoang thực tế ảo sao? Vừa lúc dưới tay tiên sinh cũng có một nhà công ty chuyên kinh doanh mặt hàng này, nếu Leo thiếu gia thích, ta kêu bọn họ đưa một cái đến... đương nhiên, Ruin thiếu gia cũng có."
Tại thời điểm khổ bức hề hề nghĩ đến khi nào mình mới tích đủ tiền mua một cái kính thực tế ảo, đột nhiên lại có người nói cho hắn "Không cần mua, nhà chúng ta cũng chế tạo không thực tế ảo, muốn loại nào tùy tiện chọn." Quả thật không có cái bánh có nhân nào so với cái này lớn hơn nữa.
Hắn lại một lần nữa cảm nhận được gia đình mới mà bản thân vừa chọn này tài đại khí thô đến mức nào.
Giờ khắc này, thân ảnh quản gia ở trong lòng hắn trở nên dị thường cao lớn, mà Cecil" nắm trong tay công ty kinh doanh mặt hàng này", càng là người khổng lồ tỏa ra quang mang vạn trượng.
Đùi vàng, không, là người khổng lồ bằng vàng! Nhất định phải ôm lấy!
Nếu lúc này Cecil xuất hiện trước mặt Tổ Vũ, y nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn mỏ vàng của hắn.
Đáng tiếc y không ở, cho nên chỉ có quản gia có thể hưởng thụ ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Tổ Vũ.
Quản gia trong lòng lâng lâng rốt cuộc cũng mang Tổ Vũ vẫn luôn bồi hồi trước cửa tiệm rời đi, đừng tưởng rằng hắn chỉ là ngây người trong chốc lát, trên thực tế Tổ Vũ đã đứng trước cửa tiệm nhà người ta nhìn không chỉ mười phút, cố tình lại không chịu đi vào, nếu không phải quản gia cùng bảo tiêu đứng phía sau hắn nhìn kiểu gì cũng thấy không dễ chọc, nói không chừng nhân viên bên trong sẽ chạy ra đuổi người, mà không phải nuôi ý đồ tiếp bọn họ vào làm một bút sinh ý thật tốt.
Tiểu Griffin, tại thời điểm Tổ Vũ ghé vào kính cửa hàng nhà người ta, đã sớm chạy sáng cửa hàng đồ chơi bên cạnh vui chơi, có bảo tiêu đi theo quản gia cũng thực yên tâm, hiện tại rốt cuộc cũng khiến Tổ Vũ cam tâm tình nguyện rời đi cửa hàng nhà người ta, bọn họ đương nhiên phải đi tìm Tiểu Griffin tụ họp.
Chỉ là khi bọn họ bước vào tiệm đồ chơi bên cạnh, lại không có nhìn đến thân ảnh to lớn của bảo tiêu cùng tiểu Griffin.
"Vị tiểu khách nhân kia sao? Nó từ cửa ra bên kia rời đi, hình như là đi hướng tiệm ăn vặt bên kia thì phải."
Cửa tiệm tại nơi này đều là có hai cửa ra vào để khách nhân có thể tự do thông hành, nhân viên cửa hàng chỉ đường cho bọn hắn nói tiệm ăn vặt là cửa hàng nằm đối diện cửa hàng đồ chơi của bọn họ, bởi vì thương trường được thiết kế dạng vòng tròn rỗng, cho nên tuy là mặt đối diện, hai bên vẫn cách xa nhau mấy chục mét, phải từ bên cạnh đi vòng qua mới tới.
Bất quá tuy rằng rất xa, Tổ Vũ vẫn ngửi thấy được hương khí bay tới.
Đó là loại mĩ thực bất đồng với thức ăn dinh dưỡng mà họ thường ăn, mùi hương mang theo một loại mỹ diệu mà kích thích khác, chỉ ngửi một chút thôi cũng khiến người ta hai tay ngứa ngáy.
Thật giống như đi ngang qua quán ăn khuya ngửi thấy mùi hương có chút cay rát, lại càng giống như là... lẩu hoặc malatang?
Tổ Vũ cảm thấy nước miếng của chính mình muốn chảy ra, quả thực là mùi hương vừa thơm vừa khiến người hoài niệm a.
Nghe nói Tiểu Griffin đi phía đối diện, quản gia cảm ơn nhân viên cửa hàng, mang theo Tổ Vũ đang nóng lòng muốn thử, đi về hướng cửa hàng đối diện.
Tại tầng này không chỉ có một nhà bán đồ ăn, bất quá đều không phải nhà ăn lớn mà chỉ là một ít quầy ăn vặt, bên trong ngoài các loại đồ ăn vặt đặc sắc chính là một ít đồ ăn vặt thông thường và đồ uống, tất cả đều là thứ mà hài tử tham ăn yêu nhất.
Nhưng nhìn hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, quản gia vẫn không tìm được tiểu Griffin cùng bảo tiêu phụ trách chiếu cố nó.
Thậm chí, trong số đó chỉ có nhân viên tại một cửa hàng nói xác thực nhìn thấy một ấu tể Griffin mang theo bảo tiêu đến đây, nhưng sau đó đã đi trở về rồi.
Mà một vị nhân viên cửa hàng khác lại nói với bọn họ:"Nếu là ấu tể giống vị tiểu thiếu gia này cùng người mặc tây trang giống vị này thì thời điểm ta từ toilet trở về có thấy qua, các ngươi có thể đến đó nhìn xem."
Quản gia thích cho hai vị tiểu thiếu gia mặc giống nhau, hơn nữa bảo tiêu mặc tây trang đen phi thường bắt mắt, cho nên chẳng sợ chỉ là vô ý nhìn sơ qua một cái, nhân viên cửa hàng cũng lưu lại ấn tượng về bọn họ.
Vị bảo tiêu kia cũng đã bắt đầu mở máy liên lạc với vị bảo tiêu còn lại, nhưng khiến bọn họ cảm thấy không ổn chính là, máy truyền tin cũng không có người tiếp.
Ý thức được tình thế không đúng, quản gia vội vàng truyền tin cho Cecil, thỉnh y liên hệ lão bản của quảng trường mua sắm hỗ trợ điều động camera giám sát điều tra một chút, một bên mang theo Tổ Vũ cũng bảo tiêu lần theo manh mối tiếp tục đi tìm.
Sau đó bọn họ tại toilet tìm được bảo tiêu đang bất tỉnh nhân sự.
Hắn bị lột bỏ áo khoác ném trong một gian cách li, mà đang được mọi người tìm kiếm- Tiểu Griffin lại không thấy bóng dáng.
Tên bảo tiêu còn lại xem xét tình huống của người hôn mê:"Chỉ là bị người dùng thuốc mê choáng, nhưng loại thuốc đối phương sử dụng..." hắn không xác định nhíu mày:"Là một loại dược vật bị quản chế có công hiệu rất mạnh, chỉ cần hít vào một lượng nhỏ cũng khiến người trúng thuốc hôn mê trong một thời gian dài, cơ bản là không có lưu thông trên thị trường."
Quản gia mặt đen thành đáy nồi, đây rõ ràng là một vụ bắt cóc có chuẩn bị từ trước.
Đồng thời hắn cũng nhịn không được tự trách, chính mình vì cái gì lại đề nghị đưa hai vị thiếu gia đi dạo phố, vốn dĩ bởi vì chỉ mang cơm trưa đến công ti cho Cecil nên hắn cũng không mang nhiều bảo tiêu, kết quả chỉ là ham vui nhất thời lại hại Ruin tiểu thiếu gia.
Lâm vào tự trách, lại lo lắng Tiểu Griffin có thể hay không gặp phải nguy hiểm, quản gia vội vàng thông báo cho Cecil tình huống trước mắt, cũng không chú ý đến Tổ Vũ bên người hắn an tĩnh dị thường.
Nếu lúc này hắn cúi đầu nhìn Tổ Vũ một cái, liền sẽ phát hiện đôi mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Hai mắt nguyên bản giống Tiểu Griffin chỉ chứa thiên chân cùng ngây thơ, tại một khắc phát hiện Tiểu Griffin không thấy đâu kia, đã ngập tràn lạnh băng cùng túc sát.
Dám bắt cóc ấu tể của hắn?
Thật là...
....thật to gan!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ vũ: Đã đến lúc cho các ngươi thấy móng vuốt của ta có bao nhiêu sắc bén.
Tác giả: Đã đến lúc để ngươi biết bản thân đã bại lộ.
..............
*Lời con Shuu: Hế lô mọi ngừi ~ Mị đã trở lại và ăn hại hơn xưa đêi ~~ Xin lỗi vì sự mất tích suốt mấy tháng qua nghen! Chả là nếu mọi người để ý một chút đến phần ba hoa của mị thì cũng biết mị năm nay lớp 12 rùi, học hành gian khổ lém(QAQ). Đã thế app wattpad của mị bị lỗi không vào được nên mị phải mượn máy tính của thằng em để đăng truyện đó (nó có cho mượn không thì lại là một chuyện khác)! Bởi vậy nên tuy rất buồn nhưng mị vẫn phải thông báo cho mọi ngừi rằng cái sự đột nhiên mất tích của mị vẫn chưa ngừng lại được đâu (QuQ). Xin lỗi các bạn cảm thấy nản và muốn bỏ truyện trong tương lai, và cảm ơn các tình êu vẫn quyết tâm đồng hành cùng mị!! Như đã nói, chỉ cần còn ngừi đọc thì mị sẽ không bỏ hố đâu. Thế nên, cố gắng nên nhé các tình êu!!! Moah~~
Tổ Vũ cùng Tiểu Griffin cùng nhau trải qua giờ nghỉ trưa nhàn nhã tại hoa viên trên tầng thượng của tòa nhà Melved, tuy rằng Cecil sau khi bồi bọn họ ăn trưa, lại cùng nhau nghỉ ngơi một lát liền không thể không tiếp tục quay lại công tác, nhưng hai con ấu tể tuổi còn nhỏ, lại không cần lo toan nhọc lòng vì bất cứ điều gì nên dưới sự trông nom cùng bảo hộ của quản gia, tiếp tục ngủ thêm chừng hai tiếng.
Dưới sự làm nền cuả hoa tươi cùng cây xanh, một giấc này quả thực ngủ đến phi thường thoải mái.
Ngủ no rồi Tổ Vũ đưa hai chân trước về phía trước, thân thể áp về sau, làm cái động tác duỗi eo thật lớn.
Bên cạnh, Tiểu Griffin cũng vừa mới tỉnh lại liền bắt trước làm cái động tác y chang.
Thoạt nhìn quả thực manh chết người.
Quản gia không chút do dự đem màn ảnh quang não nhắm ngay bọn họ, đem bức ảnh hai con ấu tể cực kì dễ thương dưới nền trời trong nắng ấm này lưu lại.
Chờ hai vị thiếu gia tỉnh ngủ, quản gia liền tính toán thực hiện hứa hẹn, dẫn bọn hắn đi dạo phố.
Điều này khiến hai con ấu tể đặc biệt chờ mong!
Cách tòa nhà Melved khoảng một con phố có một cái quảng trường mua sắm quy mô lớn, quản gia định đem hai vị tiểu thiếu gia đến khu nhi đồng ở đó, đoán chừng bọn họ sẽ thích.
Quảng trường mua sắm này tuy không phải nhà Melved đứng tên, thế nhưng Cecil lại là một trong những cổ đông của nó, tuy không khoa trương như đứng nhất đứng nhì, thế nhưng ít nhiều vẫn là đứng thứ ba.
Hơn nữa chủ của quảng trường mua sắm này cùng Cecil có chút giao tình, có đôi khi cũng lén lút tụ tập một chút, tính ra vẫn là bạn bè có quan hệ không tồi.
Cho nên khi có ý muốn mua thêm cho các vị thiếu gia chút đồ dùng, quản gia liền tuân theo quy tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà dẫn họ tới nơi này.
Từ xưa đến nay, tiền của nữ nhân cùng trẻ nhỏ là dễ kiếm nhất, nhóm quản lí của quảng trường mua sắm đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, vậy nên quảng trường thật lớn này từ tầng năm đến tầng mười toàn bộ đều trưng bày hàng hóa liên quan đến trẻ nhỏ, trừ những thứ này ra, bọn họ còn đem một tầng trong đó sáng lập thành khu vui chơi trong nhà, trừ bỏ lâu đài vui chơi hay mấy loại trò chơi tương tự dành cho ấu tể, còn có các loại máy chơi game dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên.
Nơi này quả thực là một thiên đường khác dành cho trẻ nhỏ.
Mấy tầng này đâu đâu cũng là ấu tể các chủng tộc khác nhau, hình người cùng phi hình người, người lớn cùng trẻ nhỏ, bọn họ tụ tập bên nhau phát ra âm thanh náo nhiệt mà ầm ĩ, không một khắc ngơi nghỉ.
Nhóm người lớn cũng không quản bọn họ, hài tử tuổi nhỏ cũng có người lớn trông chừng, tuổi lớn hơn một chút cơ bản đều là tự mình hẹn bạn học ra tới chơi bời.
Giống như quản gia mang theo hai con ấu tể, bên người còn trang bị hai vị bảo tiêu, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật tầm thường như vậy đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Tổ Vũ liền ở trước một cửa hàng trong đó chôn chân, đi không nổi.
Cửa hàng với mặt tiền sạch sẽ, mang theo khuynh hướng xúc cảm lạnh như băng của kim loại, thoạt nhìn không hề giống với loại cửa hàng chuyên bày bán các loại hàng hóa dành cho trẻ nhỏ, so với cửa hàng hai bên màu sắc sặc sỡ diễm lệ quả thực vô cùng cách biệt.
Nhưng xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, các loại khoang thực tế ảo từng khoang từng khoang có đủ loại phù hợp với mọi lứa tuổi kia, tuyệt đối là món quà mà đám hài tử mong muốn có được nhất.
Ít nhất thì, đó là món quà mà Tổ Vũ muốn nhất.
Hắn liền cứ như vậy thẳng tắp ghé vào trước cửa kính, dùng sức dán mặt vào mặt kính của cửa hàng, hai mắt trợn to, chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm vào khoang thực tế ảo bên trong cửa hàng.
Ai cũng đều có thể nhìn ra hắn phi thường thích những tạo vật bằng kim loại, ngoài kết nối với Tinh võng ra thì không có chút tác dụng nào khác này, nhưng hắn lại không có ý định đi vào cửa hàng này, càng không hề đòi hỏi quản gia đang đứng bên cạnh mua cho mình một cái.
Không phải là không muốn, mà là khi nhìn đến giá cả của nhưng chiếc khoang thực tế ảo này, hắn liền cảm thấy bản thân dù mặt có dày hơn nữa cũng không mở miệng ra được.
Cho dù hắn vô cùng xa lạ đối với thế giới này, thế nhưng chuỗi những số không kia, hắn vẫn đếm được.
Tổ Vũ đối với kính thực tế ảo đã thèm nhỏ dãi từ lâu, đồng thời thực động tâm với khoang thực tế ảo nên hắn đương nhiên biết hai thứ này có công dụng tương đương, nhưng độ thoải mái cũng giống như giá cả của chúng, không thể đánh đồng.
Sau khi xem qua, kính thực tế ảo bình quân hai ngàn tinh tế tệ một chiếc đối với Tổ Vũ tài sản tư hữu bằng không đã là phi thường khó có được, mà khoang thực tế ảo đều dùng năm vạn tinh tế tệ khởi bước, nhãn hiệu tốt một chút đều phải trên mười mấy vạn tinh tế tệ này đối với Tổ Vũ quả thực là thứ tốt nằm mơ cũng không có được.
Mà khoang thực tế ảo trong tiệm này đều là loại định chế, mỗi một cái so với các loại nhãn hiệu thông thường giá phải lên gấp mười lần là ít, đây còn không phải là ăn cướp sao.
Lại lưu luyến nhìn đám bảo bối khiến hắn thèm nhỏ dãi không thôi này thêm vài lần, Tổ Vũ quyết định rời đi địa phương khiến người thương tâm này.
Sau đó một cái phúc âm thật lớn liền tạp lên người hắn. (*phúc âm: ờ thì, ở đây chắc là đang nói đến chuyện may mắn, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đó.)
...Đương nhiên là không phải ba cái loại tình huống như quản gia vung tay lên, hào khí vạn trượng mua cho hắn một cái khoang thực tế ảo loại mới nhất vân vân...
Mà là...
"Leo thiếu gia thích khoang thực tế ảo sao? Vừa lúc dưới tay tiên sinh cũng có một nhà công ty chuyên kinh doanh mặt hàng này, nếu Leo thiếu gia thích, ta kêu bọn họ đưa một cái đến... đương nhiên, Ruin thiếu gia cũng có."
Tại thời điểm khổ bức hề hề nghĩ đến khi nào mình mới tích đủ tiền mua một cái kính thực tế ảo, đột nhiên lại có người nói cho hắn "Không cần mua, nhà chúng ta cũng chế tạo không thực tế ảo, muốn loại nào tùy tiện chọn." Quả thật không có cái bánh có nhân nào so với cái này lớn hơn nữa.
Hắn lại một lần nữa cảm nhận được gia đình mới mà bản thân vừa chọn này tài đại khí thô đến mức nào.
Giờ khắc này, thân ảnh quản gia ở trong lòng hắn trở nên dị thường cao lớn, mà Cecil" nắm trong tay công ty kinh doanh mặt hàng này", càng là người khổng lồ tỏa ra quang mang vạn trượng.
Đùi vàng, không, là người khổng lồ bằng vàng! Nhất định phải ôm lấy!
Nếu lúc này Cecil xuất hiện trước mặt Tổ Vũ, y nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn mỏ vàng của hắn.
Đáng tiếc y không ở, cho nên chỉ có quản gia có thể hưởng thụ ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Tổ Vũ.
Quản gia trong lòng lâng lâng rốt cuộc cũng mang Tổ Vũ vẫn luôn bồi hồi trước cửa tiệm rời đi, đừng tưởng rằng hắn chỉ là ngây người trong chốc lát, trên thực tế Tổ Vũ đã đứng trước cửa tiệm nhà người ta nhìn không chỉ mười phút, cố tình lại không chịu đi vào, nếu không phải quản gia cùng bảo tiêu đứng phía sau hắn nhìn kiểu gì cũng thấy không dễ chọc, nói không chừng nhân viên bên trong sẽ chạy ra đuổi người, mà không phải nuôi ý đồ tiếp bọn họ vào làm một bút sinh ý thật tốt.
Tiểu Griffin, tại thời điểm Tổ Vũ ghé vào kính cửa hàng nhà người ta, đã sớm chạy sáng cửa hàng đồ chơi bên cạnh vui chơi, có bảo tiêu đi theo quản gia cũng thực yên tâm, hiện tại rốt cuộc cũng khiến Tổ Vũ cam tâm tình nguyện rời đi cửa hàng nhà người ta, bọn họ đương nhiên phải đi tìm Tiểu Griffin tụ họp.
Chỉ là khi bọn họ bước vào tiệm đồ chơi bên cạnh, lại không có nhìn đến thân ảnh to lớn của bảo tiêu cùng tiểu Griffin.
"Vị tiểu khách nhân kia sao? Nó từ cửa ra bên kia rời đi, hình như là đi hướng tiệm ăn vặt bên kia thì phải."
Cửa tiệm tại nơi này đều là có hai cửa ra vào để khách nhân có thể tự do thông hành, nhân viên cửa hàng chỉ đường cho bọn hắn nói tiệm ăn vặt là cửa hàng nằm đối diện cửa hàng đồ chơi của bọn họ, bởi vì thương trường được thiết kế dạng vòng tròn rỗng, cho nên tuy là mặt đối diện, hai bên vẫn cách xa nhau mấy chục mét, phải từ bên cạnh đi vòng qua mới tới.
Bất quá tuy rằng rất xa, Tổ Vũ vẫn ngửi thấy được hương khí bay tới.
Đó là loại mĩ thực bất đồng với thức ăn dinh dưỡng mà họ thường ăn, mùi hương mang theo một loại mỹ diệu mà kích thích khác, chỉ ngửi một chút thôi cũng khiến người ta hai tay ngứa ngáy.
Thật giống như đi ngang qua quán ăn khuya ngửi thấy mùi hương có chút cay rát, lại càng giống như là... lẩu hoặc malatang?
Tổ Vũ cảm thấy nước miếng của chính mình muốn chảy ra, quả thực là mùi hương vừa thơm vừa khiến người hoài niệm a.
Nghe nói Tiểu Griffin đi phía đối diện, quản gia cảm ơn nhân viên cửa hàng, mang theo Tổ Vũ đang nóng lòng muốn thử, đi về hướng cửa hàng đối diện.
Tại tầng này không chỉ có một nhà bán đồ ăn, bất quá đều không phải nhà ăn lớn mà chỉ là một ít quầy ăn vặt, bên trong ngoài các loại đồ ăn vặt đặc sắc chính là một ít đồ ăn vặt thông thường và đồ uống, tất cả đều là thứ mà hài tử tham ăn yêu nhất.
Nhưng nhìn hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, quản gia vẫn không tìm được tiểu Griffin cùng bảo tiêu phụ trách chiếu cố nó.
Thậm chí, trong số đó chỉ có nhân viên tại một cửa hàng nói xác thực nhìn thấy một ấu tể Griffin mang theo bảo tiêu đến đây, nhưng sau đó đã đi trở về rồi.
Mà một vị nhân viên cửa hàng khác lại nói với bọn họ:"Nếu là ấu tể giống vị tiểu thiếu gia này cùng người mặc tây trang giống vị này thì thời điểm ta từ toilet trở về có thấy qua, các ngươi có thể đến đó nhìn xem."
Quản gia thích cho hai vị tiểu thiếu gia mặc giống nhau, hơn nữa bảo tiêu mặc tây trang đen phi thường bắt mắt, cho nên chẳng sợ chỉ là vô ý nhìn sơ qua một cái, nhân viên cửa hàng cũng lưu lại ấn tượng về bọn họ.
Vị bảo tiêu kia cũng đã bắt đầu mở máy liên lạc với vị bảo tiêu còn lại, nhưng khiến bọn họ cảm thấy không ổn chính là, máy truyền tin cũng không có người tiếp.
Ý thức được tình thế không đúng, quản gia vội vàng truyền tin cho Cecil, thỉnh y liên hệ lão bản của quảng trường mua sắm hỗ trợ điều động camera giám sát điều tra một chút, một bên mang theo Tổ Vũ cũng bảo tiêu lần theo manh mối tiếp tục đi tìm.
Sau đó bọn họ tại toilet tìm được bảo tiêu đang bất tỉnh nhân sự.
Hắn bị lột bỏ áo khoác ném trong một gian cách li, mà đang được mọi người tìm kiếm- Tiểu Griffin lại không thấy bóng dáng.
Tên bảo tiêu còn lại xem xét tình huống của người hôn mê:"Chỉ là bị người dùng thuốc mê choáng, nhưng loại thuốc đối phương sử dụng..." hắn không xác định nhíu mày:"Là một loại dược vật bị quản chế có công hiệu rất mạnh, chỉ cần hít vào một lượng nhỏ cũng khiến người trúng thuốc hôn mê trong một thời gian dài, cơ bản là không có lưu thông trên thị trường."
Quản gia mặt đen thành đáy nồi, đây rõ ràng là một vụ bắt cóc có chuẩn bị từ trước.
Đồng thời hắn cũng nhịn không được tự trách, chính mình vì cái gì lại đề nghị đưa hai vị thiếu gia đi dạo phố, vốn dĩ bởi vì chỉ mang cơm trưa đến công ti cho Cecil nên hắn cũng không mang nhiều bảo tiêu, kết quả chỉ là ham vui nhất thời lại hại Ruin tiểu thiếu gia.
Lâm vào tự trách, lại lo lắng Tiểu Griffin có thể hay không gặp phải nguy hiểm, quản gia vội vàng thông báo cho Cecil tình huống trước mắt, cũng không chú ý đến Tổ Vũ bên người hắn an tĩnh dị thường.
Nếu lúc này hắn cúi đầu nhìn Tổ Vũ một cái, liền sẽ phát hiện đôi mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Hai mắt nguyên bản giống Tiểu Griffin chỉ chứa thiên chân cùng ngây thơ, tại một khắc phát hiện Tiểu Griffin không thấy đâu kia, đã ngập tràn lạnh băng cùng túc sát.
Dám bắt cóc ấu tể của hắn?
Thật là...
....thật to gan!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ vũ: Đã đến lúc cho các ngươi thấy móng vuốt của ta có bao nhiêu sắc bén.
Tác giả: Đã đến lúc để ngươi biết bản thân đã bại lộ.
..............
*Lời con Shuu: Hế lô mọi ngừi ~ Mị đã trở lại và ăn hại hơn xưa đêi ~~ Xin lỗi vì sự mất tích suốt mấy tháng qua nghen! Chả là nếu mọi người để ý một chút đến phần ba hoa của mị thì cũng biết mị năm nay lớp 12 rùi, học hành gian khổ lém(QAQ). Đã thế app wattpad của mị bị lỗi không vào được nên mị phải mượn máy tính của thằng em để đăng truyện đó (nó có cho mượn không thì lại là một chuyện khác)! Bởi vậy nên tuy rất buồn nhưng mị vẫn phải thông báo cho mọi ngừi rằng cái sự đột nhiên mất tích của mị vẫn chưa ngừng lại được đâu (QuQ). Xin lỗi các bạn cảm thấy nản và muốn bỏ truyện trong tương lai, và cảm ơn các tình êu vẫn quyết tâm đồng hành cùng mị!! Như đã nói, chỉ cần còn ngừi đọc thì mị sẽ không bỏ hố đâu. Thế nên, cố gắng nên nhé các tình êu!!! Moah~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook