Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
-
Chương 254: Nữ nhân câu dẫn (18+)
Trần Duyên ngồi sau thư án, hắn đôi tặc nhãn vẫn như cũ không thể rời đi khỏi Ngọc Ánh mĩ nhân chỉ là lần này có chút khác biệt.
- Hôm nay có gì đó kì quái a.
Hắn trong đầu vô vàn câu hỏi, từ ban sáng cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Ánh nhìn mình có gì đó khác biệt khó mà dùng lời nói diễn tả. Y phục của nàng cũng không giống thường ngày, vẫn là đan bào thậm chí còn cố ý dùng trường bào che chắn kĩ lưỡng hơn trước kia không hề có kẻ hở. Nhưng Trần Duyên lại vô hình nhìn thấy những bộ vị mê người lộ rõ mồn một.
Song phong ngạo nghễ lại được đan bào dễ dàng ôm trọn, khắc họa ra từng đường nét chân thực, còn có hai tiểu đậu hằng lên bên ngoài y phục. Từng bước đi của nàng ưu nhã như tiểu miêu cùng đồn bộ phì mĩ vô cùng phối hợp khiến y phục vốn vô cùng rộng rãi lại trở nên ngợp thở một cách kì lạ.
- Trần Duyên, ngươi có điều gì khó nói sao?
Giọng nói âm vang tự nhiên im bặc, Trần Duyên ảo mộng bị phá vỡ. Hắn nhận ra Ngọc Ánh mĩ phụ đang từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần. Thay vì nàng cùng hắn đối mặt, mĩ phụ lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Duyên không tin vào mắt mình, Ngọc Ánh thân thể đẩy đà đã ở rất gần hắn.(mở treo miệng mèo rùi) Cánh tay run lên bần bật, cái cảm giác non mềm lâng lâng khó tả đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Cự phong mà Trần Duyên hằng ao ước lại dán chặt lên tay hắn, mĩ phụ dường như (hay giả vờ nhỉ???) vẫn chưa nhận ra.
Không chỉ có lực hút vô hình đối với nữ nhân, chính Trần Duyên từ sau khi tu luyện thần thông Thiên Hạ Hồng Lô hắn định lực đối với nữ nhân đã suy giảm đi không ít. Ngày thường đã có các vị thê tử giúp hắn kiềm chế dâm tính bộc phát, nhưng mấy năm qua ở bên Ngọc Ánh tâm tư đều đặt trên người nàng khiến Trần Duyên không thể phát tiết.
- Ngươi muốn làm gì?
Hắn giật mình nhận ra thì song thủ đã đặt lên phong nhũ kiên đĩnh của nàng.
Ngọc Ảnh sắc mặt đỏ hồng, nàng gạt phăng cánh tay của hắn khiến đan bào bị rách một mảng lớn. Trần Duyên như trời trồng, miệng hắn như bị đông cứng không cách nào bào chữa cho hành vi đáng hỗ thẹn của mình chỉ có thể chứng kiến nàng chạy thoát thân.
- Ta…ta…
Trần Duyên song mục nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay vẫn còn đang run rẫy. Trong lúc mọi chuyện dần đi vào bế tắc Trần Duyên chợt ngẫn đầu, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Đứng trước cửa không ai khác chính là Ngọc Ánh, ngoài tưởng tượng của hắn, mĩ phụ mỉm cười. Đan bào không may bị khuyết đi, đai lưng biến mất tự lúc nào khiến cho diễm cảnh đều bị Trần Duyên thu hết vào trong mắt.
Một bên cự phong hoàn toàn lộ ra bên ngoài, tiểu đậu hồng hào kiêu kì đính trên cự phong cùng làn da mượt mà như bạch ngọc, tiểu phúc phẳng lì lấp ló đằng sau đan bào cũng đủ để khiến vô số năm nhân sẵn sàng trả giá trăm năm thọ nguyên chỉ để một lần được tận mắt chiêm ngưỡng.
Tuy mọi chuyện chỉ thoáng qua, nàng chớp mắt liền đi mất nhưng Trần Duyên tâm trí lại không thể nào quên được. Đêm đó hắn chằn chọc khó ngủ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu.
- Sư phụ, người thấy nước nóng đã được chưa?
- Đồ nhi tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Sư phụ muốn ở lại một mình.
Trần Duyên còn tưởng mình nghe lầm, tuy mật thất của hắn và nàng ở rất gần nhưng mĩ phụ đã thiết lập kết giới. Đừng nói giọng nói có thể lọt ra ngoài, ngay cả thần thức mạnh mẽ của hắn cũng không thể xuyên thủng.
- Đây là…giọng của Ngọc Ánh, nàng…nàng…đang tắm a…
Dâm tính không hẹn mà bộc phát vô cùng mãnh liệt, song mục đỏ ngầu. Trần Duyên đục thủng một lổ nhỏ trên tường. Bên kia mật thất, một chậu nước lớn được đặt ngay vị trí trung tâm. Dược đồng thay nàng ngắt từng cánh hoa đỏ thắm thả vào trong nước sau đó nhận lệnh rời đi.
Ngọc Ánh đặt tay vào trong dòng nước, trước con mắt như mãnh thú săn mồi của Trần Duyên, nàng cởi ra đan bào. Một thân hình tuyệt mĩ thậm chí ngay cả mĩ ngọc đẹp đẽ nhất trần thế cũng phải thẹn không dám bằng. Song cước dài miên man chạm vào dòng nước ấm, mĩ phụ thống khoái khẽ rên thành tiếng.
Trần Duyên hô hấp ngày càng nặng nhọc, tiểu huynh đệ bên dưới đã thật sự chạm tới đỉnh điểm.
Mĩ phụ đưa thân thể vào trong chậu nước, chiếc khăn lụa mà vạn vạn nam nhân muốn đầu thai chuyển kiếp vào (^_^) đang du đãng khắp nơi trên ngọc thể của nàng. Từ đôi gò bồng đảo trắng như tuyết rồi dần dần lướt qua eo thon. Điều mong chờ cuối cùng đã tới, khăn lụa tiến hành xâm nhập nơi mật địa. Mĩ phụ không hề dừng lại, ngọc thủ vô cốt cố tình niết nhẹ tiểu đậu hồng ngạo nghễ trên song phong còn khăn lụa lại mơn trớn hạ thể.
Bị dâm âm của nàng mời gọi Trần Duyên như kẻ quẫn trí, hắn không kịp lí tới hậu quả mở tung mật thất cùng nàng đối mắt.
Ngọc Ánh mĩ mục nhìn tới Trần Duyên, nàng không vì hành động lỗ mãng của Trần Duyên mà tỏ ra chán ghét. Nữ nhân đứng lên, ngọc thể đẩy đà lõa thể trước hai con mắt điên cuồng như lang sói. Từng cánh hoa bám lại trên làn da trơn láng, mái tóc mượt mà vô tình che đi bờ vai thon mềm.
Nàng bước ra khỏi nước, mị nhãn ẩn nấp phía sau vài lọng tóc đen tuyền ý tứ mời gọi không thể chối cãi. Nàng tay ngọc nâng lên hướng về phía Trần Duyên. Hắn như kẻ vô hồn bị nàng câu dẫn không tự chủ được bước đi của mình.
Trần Duyên đón lấy bàn tay mềm mại, mĩ phụ ngọc cước điểm nhẹ từng bước đi ra khỏi mặt nước. Ngọc Ánh thân hình hoàn mĩ không thua kém gì Lệ Ảnh nữ nhi của nàng. Hai ngọn cự phong sừng sững chỉ cách hắn không quá một bàn tay vươn cao ngạo nghễ. Bên dưới nơi thần bí một vùng hắc lâm được bàn tay tạo hóa ân cần chăm sóc vừa vặn che phủ thứ kho báu quý giá mà nam nhân nào cũng nguyện dùng cả một đời để truy tìm.
Cô nam quả nữ đã tới trên giường lớn, nàng mỉm cười kiều mị song thủ vô cốt thoát chốc đã thoát toàn bộ y phục trên người Trần Duyên.
- Ngươi…thấy ta có…mĩ không?
- Mĩ…mĩ…mĩ…
Đứng trước mị hoặc của nàng, nam nhân dù kiên định cách mấy cũng phải buông giáp đầu hàng. Đối mặt diễm phụ cầu hoang, Trần Duyên hay tay đở lấy đôi vai nhỏ nhắn của nàng. Song mục kiều mị, khí chất vượt xa người thường của Lệ Ảnh mười phần đều là do nàng ban tặng. Hắn tâm trí như nhân loại yếu đuối sắp bị đắm chìm giữa đại dương rộng lớn, không thể tìm ra bến bờ.
- Ngọc Ánh nàng thật sự nguyện ý chấp nhận một nam nhân như ta a?
- Ta nguyện ý.
Mĩ phụ khẻ thì thào, nàng không do dự đáp ứng hắn. Ngọc Ánh song thủ to gan bắt chặt lấy cự long đang giận dữ của Trần Duyên, không chỉ đơn thuần là lời nói, nàng muốn dùng hành động chứng minh tấm chân tình của nàng.
- Tiền vốn của ta không tệ đi?
- Cái gì mà “không tệ”? Cái thứ hung ác này giữ lại chỉ gây hại cho nữ nhân khắp thiên hạ thôi. Bổn tọa ngày hôm nay sẽ thuần phục hung thú tàn ác này.
Nàng ném cho hắn ánh mắt kiều mị, Trần Duyên mồ hôi thấm đẫm trên trán chân chân nhìn Ngọc Ánh dần cuối xuống. Miệng nhỏ chầm chậm bao hàm long đầu, nàng cố ý liếc nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn, chiếc lưỡi đinh hương nhè nhẹ tiếp xúc hai hạt long châu rồi dọc theo long thân, không nơi nào bị nàng bỏ xót.
- Ha ha ha không ngờ một vị luyện đan sư cao cao tại thượng, vô số tu sĩ phải quỳ lạy van xin đan dược lại là một ả dâm phụ a.
- Hi hi hi ta chỉ dâm đãng trước một mình chàng thôi, không lẽ chủ nhân không muốn Ngọc Ánh này trở thành con chó cái của người ư.
Vô hình chân khí từ nội thể Trần Duyên như thác nước tràn qua người nàng khiến cho vị nữ nhân một mặt cao quý cũng phải tự mình thốt ra dâm âm khiêu dẫn nam nhân. Cả nàng và hắn giờ đây đều đang đắm chìm trong nhục dục, hai cơ thể chần trụi thèm khát lẫn nhau.
- Nàng đã giác ngộ số phận của mình cũng khiến ta bớt đi không ít khổ cực a. Dâm phụ nói đi, nàng muốn tướng công tưởng thưởng cho nàng thứ gì?
- Thiếp…thiếp chỉ cần thứ này, thỉnh tướng công ban cho thiếp đi.
Ngọc Ánh dâm mị song thủ bắt lấy cự long của hắn, mĩ phụ không cần giữ lại sự e thẹn của nữ nhân. Tất cả những gì dâm đãng nhất nàng đều muốn một mặt bày ra để hắn có thể thỏa thích ngắm nhìn.
- Nam nhân nào lại không muốn nữ nhân trước mặt hắn phải thật dâm đãng đây?
Nàng đắc ý.
- Ha ha ha tốt…tốt ta thích nhất chính là dâm phụ, nàng quả nhiên đáp ứng được khẩu vị của tướng công nha.
Trần Duyên cuồng tiếu, hắn để mĩ cước của nàng lên vai. Nơi đường mật nhất đã lộ ra ngoài không khí, đối với dâm đãng mĩ nhân này cách tốt nhất chính là mạnh mẽ chính phục nàng.
Nghĩ là làm, cự long uy mãnh không hề báo trước hùng dũng xâm nhập tiểu động.
- Ah…tra nam…chàng…muốn giết…ta…a…a…a.
Mấy trăm năm bao nhiêu nam nhân ngõ lời đều bị nàng từ chối từ ngoài ngõ, nơi tư mật vốn đã khép kín lâu nay. Bị Trần Duyên ngay tức khắc mạnh mẽ tàn phá, Ngọc Ánh có chút ăn không tiêu. Mĩ phụ khóc ròng, răng ngà cắn chặt lấy vai gấu của hắn tới mức chảy cả máu tươi.
- Không phải khi nãy nàng còn muốn khắc chế ta sao, tướng công sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta.
Trần Duyên song thủ tóm lấy phong đồn phì mĩ, hắn đứng thẳng nhấc bổng mĩ phụ đứng lên.
- Chàng…chàng muốn làm gì?
Nàng chưa thể kịp thích nghi với hình thể to lớn của cự côn thì hắn đột ngột đổi sang tư thế khác. Nàng cảm nhận được âm hộ bị căng cứng, sự trống rỗng đeo bám lấy nàng nay đều bị hắn nít chặt.
- Nàng sợ hãi sao? Nhưng ta lại thấy Ánh nhi lại vô cùng phối hợp nha.
Hắn xấu xa càng niết mạnh phong đồn mê người, mĩ phụ trong vô thức eo nhỏ xoay chuyển. Phong đồn liều mạng nhấp lên từng hồi, dường như nàng sợ rằng cự long không thể càng tiến vào sâu hơn nữa.
Trần Duyên ngay tức khắc đã cho mĩ phụ hiểu ra rằng bản thân nàng đã lo lắng vô ích. Từng lần đẩy hông là những lần hoa tâm bị công kích dữ dội. Tiếng hét thất thanh của nàng vang vọng khắp động phủ, nàng mặc kệ có kẻ nào nghe được. Ngọc Ánh chỉ biết điên cuồng tận hưởng nhục dục do Trần Duyên ban cho, để hắn tưới tắm nội tâm khô cạn của một mĩ phụ quá chồng.
- Hôm nay có gì đó kì quái a.
Hắn trong đầu vô vàn câu hỏi, từ ban sáng cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Ánh nhìn mình có gì đó khác biệt khó mà dùng lời nói diễn tả. Y phục của nàng cũng không giống thường ngày, vẫn là đan bào thậm chí còn cố ý dùng trường bào che chắn kĩ lưỡng hơn trước kia không hề có kẻ hở. Nhưng Trần Duyên lại vô hình nhìn thấy những bộ vị mê người lộ rõ mồn một.
Song phong ngạo nghễ lại được đan bào dễ dàng ôm trọn, khắc họa ra từng đường nét chân thực, còn có hai tiểu đậu hằng lên bên ngoài y phục. Từng bước đi của nàng ưu nhã như tiểu miêu cùng đồn bộ phì mĩ vô cùng phối hợp khiến y phục vốn vô cùng rộng rãi lại trở nên ngợp thở một cách kì lạ.
- Trần Duyên, ngươi có điều gì khó nói sao?
Giọng nói âm vang tự nhiên im bặc, Trần Duyên ảo mộng bị phá vỡ. Hắn nhận ra Ngọc Ánh mĩ phụ đang từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần. Thay vì nàng cùng hắn đối mặt, mĩ phụ lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Duyên không tin vào mắt mình, Ngọc Ánh thân thể đẩy đà đã ở rất gần hắn.(mở treo miệng mèo rùi) Cánh tay run lên bần bật, cái cảm giác non mềm lâng lâng khó tả đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Cự phong mà Trần Duyên hằng ao ước lại dán chặt lên tay hắn, mĩ phụ dường như (hay giả vờ nhỉ???) vẫn chưa nhận ra.
Không chỉ có lực hút vô hình đối với nữ nhân, chính Trần Duyên từ sau khi tu luyện thần thông Thiên Hạ Hồng Lô hắn định lực đối với nữ nhân đã suy giảm đi không ít. Ngày thường đã có các vị thê tử giúp hắn kiềm chế dâm tính bộc phát, nhưng mấy năm qua ở bên Ngọc Ánh tâm tư đều đặt trên người nàng khiến Trần Duyên không thể phát tiết.
- Ngươi muốn làm gì?
Hắn giật mình nhận ra thì song thủ đã đặt lên phong nhũ kiên đĩnh của nàng.
Ngọc Ảnh sắc mặt đỏ hồng, nàng gạt phăng cánh tay của hắn khiến đan bào bị rách một mảng lớn. Trần Duyên như trời trồng, miệng hắn như bị đông cứng không cách nào bào chữa cho hành vi đáng hỗ thẹn của mình chỉ có thể chứng kiến nàng chạy thoát thân.
- Ta…ta…
Trần Duyên song mục nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay vẫn còn đang run rẫy. Trong lúc mọi chuyện dần đi vào bế tắc Trần Duyên chợt ngẫn đầu, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Đứng trước cửa không ai khác chính là Ngọc Ánh, ngoài tưởng tượng của hắn, mĩ phụ mỉm cười. Đan bào không may bị khuyết đi, đai lưng biến mất tự lúc nào khiến cho diễm cảnh đều bị Trần Duyên thu hết vào trong mắt.
Một bên cự phong hoàn toàn lộ ra bên ngoài, tiểu đậu hồng hào kiêu kì đính trên cự phong cùng làn da mượt mà như bạch ngọc, tiểu phúc phẳng lì lấp ló đằng sau đan bào cũng đủ để khiến vô số năm nhân sẵn sàng trả giá trăm năm thọ nguyên chỉ để một lần được tận mắt chiêm ngưỡng.
Tuy mọi chuyện chỉ thoáng qua, nàng chớp mắt liền đi mất nhưng Trần Duyên tâm trí lại không thể nào quên được. Đêm đó hắn chằn chọc khó ngủ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu.
- Sư phụ, người thấy nước nóng đã được chưa?
- Đồ nhi tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Sư phụ muốn ở lại một mình.
Trần Duyên còn tưởng mình nghe lầm, tuy mật thất của hắn và nàng ở rất gần nhưng mĩ phụ đã thiết lập kết giới. Đừng nói giọng nói có thể lọt ra ngoài, ngay cả thần thức mạnh mẽ của hắn cũng không thể xuyên thủng.
- Đây là…giọng của Ngọc Ánh, nàng…nàng…đang tắm a…
Dâm tính không hẹn mà bộc phát vô cùng mãnh liệt, song mục đỏ ngầu. Trần Duyên đục thủng một lổ nhỏ trên tường. Bên kia mật thất, một chậu nước lớn được đặt ngay vị trí trung tâm. Dược đồng thay nàng ngắt từng cánh hoa đỏ thắm thả vào trong nước sau đó nhận lệnh rời đi.
Ngọc Ánh đặt tay vào trong dòng nước, trước con mắt như mãnh thú săn mồi của Trần Duyên, nàng cởi ra đan bào. Một thân hình tuyệt mĩ thậm chí ngay cả mĩ ngọc đẹp đẽ nhất trần thế cũng phải thẹn không dám bằng. Song cước dài miên man chạm vào dòng nước ấm, mĩ phụ thống khoái khẽ rên thành tiếng.
Trần Duyên hô hấp ngày càng nặng nhọc, tiểu huynh đệ bên dưới đã thật sự chạm tới đỉnh điểm.
Mĩ phụ đưa thân thể vào trong chậu nước, chiếc khăn lụa mà vạn vạn nam nhân muốn đầu thai chuyển kiếp vào (^_^) đang du đãng khắp nơi trên ngọc thể của nàng. Từ đôi gò bồng đảo trắng như tuyết rồi dần dần lướt qua eo thon. Điều mong chờ cuối cùng đã tới, khăn lụa tiến hành xâm nhập nơi mật địa. Mĩ phụ không hề dừng lại, ngọc thủ vô cốt cố tình niết nhẹ tiểu đậu hồng ngạo nghễ trên song phong còn khăn lụa lại mơn trớn hạ thể.
Bị dâm âm của nàng mời gọi Trần Duyên như kẻ quẫn trí, hắn không kịp lí tới hậu quả mở tung mật thất cùng nàng đối mắt.
Ngọc Ánh mĩ mục nhìn tới Trần Duyên, nàng không vì hành động lỗ mãng của Trần Duyên mà tỏ ra chán ghét. Nữ nhân đứng lên, ngọc thể đẩy đà lõa thể trước hai con mắt điên cuồng như lang sói. Từng cánh hoa bám lại trên làn da trơn láng, mái tóc mượt mà vô tình che đi bờ vai thon mềm.
Nàng bước ra khỏi nước, mị nhãn ẩn nấp phía sau vài lọng tóc đen tuyền ý tứ mời gọi không thể chối cãi. Nàng tay ngọc nâng lên hướng về phía Trần Duyên. Hắn như kẻ vô hồn bị nàng câu dẫn không tự chủ được bước đi của mình.
Trần Duyên đón lấy bàn tay mềm mại, mĩ phụ ngọc cước điểm nhẹ từng bước đi ra khỏi mặt nước. Ngọc Ánh thân hình hoàn mĩ không thua kém gì Lệ Ảnh nữ nhi của nàng. Hai ngọn cự phong sừng sững chỉ cách hắn không quá một bàn tay vươn cao ngạo nghễ. Bên dưới nơi thần bí một vùng hắc lâm được bàn tay tạo hóa ân cần chăm sóc vừa vặn che phủ thứ kho báu quý giá mà nam nhân nào cũng nguyện dùng cả một đời để truy tìm.
Cô nam quả nữ đã tới trên giường lớn, nàng mỉm cười kiều mị song thủ vô cốt thoát chốc đã thoát toàn bộ y phục trên người Trần Duyên.
- Ngươi…thấy ta có…mĩ không?
- Mĩ…mĩ…mĩ…
Đứng trước mị hoặc của nàng, nam nhân dù kiên định cách mấy cũng phải buông giáp đầu hàng. Đối mặt diễm phụ cầu hoang, Trần Duyên hay tay đở lấy đôi vai nhỏ nhắn của nàng. Song mục kiều mị, khí chất vượt xa người thường của Lệ Ảnh mười phần đều là do nàng ban tặng. Hắn tâm trí như nhân loại yếu đuối sắp bị đắm chìm giữa đại dương rộng lớn, không thể tìm ra bến bờ.
- Ngọc Ánh nàng thật sự nguyện ý chấp nhận một nam nhân như ta a?
- Ta nguyện ý.
Mĩ phụ khẻ thì thào, nàng không do dự đáp ứng hắn. Ngọc Ánh song thủ to gan bắt chặt lấy cự long đang giận dữ của Trần Duyên, không chỉ đơn thuần là lời nói, nàng muốn dùng hành động chứng minh tấm chân tình của nàng.
- Tiền vốn của ta không tệ đi?
- Cái gì mà “không tệ”? Cái thứ hung ác này giữ lại chỉ gây hại cho nữ nhân khắp thiên hạ thôi. Bổn tọa ngày hôm nay sẽ thuần phục hung thú tàn ác này.
Nàng ném cho hắn ánh mắt kiều mị, Trần Duyên mồ hôi thấm đẫm trên trán chân chân nhìn Ngọc Ánh dần cuối xuống. Miệng nhỏ chầm chậm bao hàm long đầu, nàng cố ý liếc nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn, chiếc lưỡi đinh hương nhè nhẹ tiếp xúc hai hạt long châu rồi dọc theo long thân, không nơi nào bị nàng bỏ xót.
- Ha ha ha không ngờ một vị luyện đan sư cao cao tại thượng, vô số tu sĩ phải quỳ lạy van xin đan dược lại là một ả dâm phụ a.
- Hi hi hi ta chỉ dâm đãng trước một mình chàng thôi, không lẽ chủ nhân không muốn Ngọc Ánh này trở thành con chó cái của người ư.
Vô hình chân khí từ nội thể Trần Duyên như thác nước tràn qua người nàng khiến cho vị nữ nhân một mặt cao quý cũng phải tự mình thốt ra dâm âm khiêu dẫn nam nhân. Cả nàng và hắn giờ đây đều đang đắm chìm trong nhục dục, hai cơ thể chần trụi thèm khát lẫn nhau.
- Nàng đã giác ngộ số phận của mình cũng khiến ta bớt đi không ít khổ cực a. Dâm phụ nói đi, nàng muốn tướng công tưởng thưởng cho nàng thứ gì?
- Thiếp…thiếp chỉ cần thứ này, thỉnh tướng công ban cho thiếp đi.
Ngọc Ánh dâm mị song thủ bắt lấy cự long của hắn, mĩ phụ không cần giữ lại sự e thẹn của nữ nhân. Tất cả những gì dâm đãng nhất nàng đều muốn một mặt bày ra để hắn có thể thỏa thích ngắm nhìn.
- Nam nhân nào lại không muốn nữ nhân trước mặt hắn phải thật dâm đãng đây?
Nàng đắc ý.
- Ha ha ha tốt…tốt ta thích nhất chính là dâm phụ, nàng quả nhiên đáp ứng được khẩu vị của tướng công nha.
Trần Duyên cuồng tiếu, hắn để mĩ cước của nàng lên vai. Nơi đường mật nhất đã lộ ra ngoài không khí, đối với dâm đãng mĩ nhân này cách tốt nhất chính là mạnh mẽ chính phục nàng.
Nghĩ là làm, cự long uy mãnh không hề báo trước hùng dũng xâm nhập tiểu động.
- Ah…tra nam…chàng…muốn giết…ta…a…a…a.
Mấy trăm năm bao nhiêu nam nhân ngõ lời đều bị nàng từ chối từ ngoài ngõ, nơi tư mật vốn đã khép kín lâu nay. Bị Trần Duyên ngay tức khắc mạnh mẽ tàn phá, Ngọc Ánh có chút ăn không tiêu. Mĩ phụ khóc ròng, răng ngà cắn chặt lấy vai gấu của hắn tới mức chảy cả máu tươi.
- Không phải khi nãy nàng còn muốn khắc chế ta sao, tướng công sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta.
Trần Duyên song thủ tóm lấy phong đồn phì mĩ, hắn đứng thẳng nhấc bổng mĩ phụ đứng lên.
- Chàng…chàng muốn làm gì?
Nàng chưa thể kịp thích nghi với hình thể to lớn của cự côn thì hắn đột ngột đổi sang tư thế khác. Nàng cảm nhận được âm hộ bị căng cứng, sự trống rỗng đeo bám lấy nàng nay đều bị hắn nít chặt.
- Nàng sợ hãi sao? Nhưng ta lại thấy Ánh nhi lại vô cùng phối hợp nha.
Hắn xấu xa càng niết mạnh phong đồn mê người, mĩ phụ trong vô thức eo nhỏ xoay chuyển. Phong đồn liều mạng nhấp lên từng hồi, dường như nàng sợ rằng cự long không thể càng tiến vào sâu hơn nữa.
Trần Duyên ngay tức khắc đã cho mĩ phụ hiểu ra rằng bản thân nàng đã lo lắng vô ích. Từng lần đẩy hông là những lần hoa tâm bị công kích dữ dội. Tiếng hét thất thanh của nàng vang vọng khắp động phủ, nàng mặc kệ có kẻ nào nghe được. Ngọc Ánh chỉ biết điên cuồng tận hưởng nhục dục do Trần Duyên ban cho, để hắn tưới tắm nội tâm khô cạn của một mĩ phụ quá chồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook