Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
-
Chương 249: Kê cùng noãn.. (18+)
Trần Duyên cười như không cười cuối người xuống, hắn ngậm lấy tiểu đậu mạnh mẽ hút lấy dòng sữa ngọt đang tiết ra như thác đổ.
- Ah…
Bị bất ngờ tập kích Lệ Ảnh miệng nhỏ rên hừ hừ, không biết nguyên cớ gì mà chỉ cần Trần Duyên chạm nhẹ đều khiến cho nàng dục tính nhăm nhe trỗi dậy. Không dám làm tướng công mất hứng, nàng mỉm môi mọng cố gắng chống đở kiều đồn không hạ xuống.
- Ảnh nhi ngoan, tướng công sẽ thành toàn ý nguyện của nàng.
Sau khi thỏa thích hấp sữa, Trần đại sắc lang nội tâm thập phần cao hứng. Hắn trường thương đã giương cao mãnh liệt hơn bao giờ hết, từ từ trước ánh mắt mong chờ của nàng từ từ sát nhập tiên động.
- Ưm…đã…đã ngứa a…lúc này dù chàng muốn thiếp chết thì thiếp cũng cam lòng…
- Dâm phụ, nàng đừng mơ tưởng có thể chết dễ dàng, nàng phải sống thật lâu a. Thậm chí là mãi mãi kiều mị, mãi mãi dâm đãng để ta thỏa sức hưởng dụng.
Hai tay nhấc bỗng kiều mĩ phụ nhân, Trần Duyên nhảy phốc lên thư án. Eo hổ mạnh mẽ chuyển động khiến cho cự long điên cuồng sát nhập. Mỗi lần hắn tiến công là mỗi lần hoa tâm của nàng run lên vì sung sướng. Diễm phụ không hề kiếm nén, dâm mị rên rĩ từng cơn. Cố sức bám chặt lấy Trần Duyên không quên vũ động kiều đồn phối hợp khiến hắn tâm trí như lơ lững trên 9 tầng mây.
- Ảnh nhi hôn ta đi, tướng công muốn nhận lấy tất cả tình yêu của nàng dành cho ta.
Diễm phụ đưa ra chiếc lưỡi đinh hương, Trần Duyên vui sướng ngậm lấy. Hắn ban đầu chỉ nhẹ nhàng trêu đùa nhưng sau đó chính nàng cũng không kiềm chế được nữa lưỡi thơm chủ động đáp trả.
- Ah…ah…thiếp muốn tiết a…
Qua gần 1 canh giờ Lệ Ảnh không chịu nổi hắn tàn phá, nàng đầu tóc rối loạn đạt tới cao trào. Nhưng ở độ tuổi như lang như hổ nhất là nữ nhân nắm lấy quyền lực trong tay nàng nhu cầu đầy tràn như sông Hoàng Hà. Mĩ phụ không dừng lại hồi sức, nàng nhanh chóng đẩy ngã hắn.
- Tướng công, bây giờ tới lượt thiếp muốn nhìn thấy chàng sắc mặt khi lên đỉnh a.
Trần Duyên vẫn còn ngớ người thì Lệ Ảnh đã ngồi lên ngực hắn. Một tay vòng ra sau tóm chặt cự long vẫn còn rất hung hăng mà hí lộng.
- Nàng muốn đổi khách thành chủ sao, đã vậy thì đừng trách ta ra…ưm…
Hắn chưa kịp buôn lời đe dọa thì nàng kiều diễm vén một bên mái tóc lộ ra gương mặt vẫn còn tràn ngập xuân sắc. Nhẹ nhàng cuối đầu môi mềm khóa lấy môi hắn. Nàng quả thật đão khách thành chủ, bá đạo làm cho Trần Duyên không thể nói thành lời.
- Sắc lang…cuối cùng cũng tới lúc thiếp…kiền chàng a.
Nàng hai ngón tay tách ra tiểu động, không chỉ giọng nói có chút thấp thõm mà ngọc thể cũng bất chợt run nhè nhẹ. Diễm phụ từ từ ngồi xuống để hạ thể của nàng có thể dần thích nghi với kích thước kinh khủng của hắn.
- Ah…
Không ngờ Trần Duyên xấu xa làm sao có thể để nữ nhân bắt thóp. Hắn lưu manh cử động eo hổ, nhục bổng không khác gì gậy như ý không gì cản nổi nhanh như chớp đánh mạnh vào hoa tâm. Nơi sâu nhất của nàng bị xâm nhập Lệ Ảnh không khỏi hét toán lên, nước miếng không thể ngăn cản chảy dài nơi khóe miệng.
- Chàng…chàng lưu manh.
- Không phải nàng muốn kiền ta sao? Tướng công sợ hãi dâm phụ của ta tổn sức nên chỉ muốn phụ trợ nàng mà thôi.
Lệ Ảnh đương nhiên không tin lời nói từ miệng tên sắc lang này, nàng không quên ý đồ, mặc cho hắn bước đầu chiếm thế chủ động. Kiều đồn mượt mà không tì vết uyển chuyển lên xuống, đôi lúc lại xoay nhẹ, vô số hoa chiêu được nàng bày ra Trần Duyên cuối cùng cũng tái mặt rên rĩ không ngớt.
- Tướng công, thiếp…thiếp muốn tiết…
- Ta cũng vậy, hai ta cùng bắn a.
Tinh hoa đậm đặc cùng nóng như hỏa lấp đầy hoa động làm cho tiểu phúc của nàng muốn căng phòng lên. Lệ Ảnh đã lần thứ 2 cao trào, diễm phụ song mục vô hồn không thể đào đâu ra sức lực để chống cự nằm gục trên ngực hắn.
- Ảnh nhi, không phải ban đầu nàng còn mạnh miệng muốn kiền ta a. Sao bây giờ lại buông giáp đầu hàng, nếu nàng quả thật không còn sức đánh tiếp thì để tướng công chủ động a.
- Đừng…đừng…cầu xin chàng tha cho thiếp, hay là chàng cùng chúng tỉ muội chơi đùa nha. Sau khi nghĩ ngơi thiếp lại để chàng tùy ý hí lộng được không?
Lệ Ảnh hoa dung thất sắc, miệng nhỏ phun ra nuốt vào cự long nuốt xuống tinh dịch cùng d*m thủy hòa trộn. Cự long càng không thể vì một lần phóng xuất mà phong độ suy giãm, Trần Duyên xấu xa chà xát côn bổng vào mặt dâm phụ ý đồ muốn tiếp tục kiền nàng.
- Các nàng ấy thì không tới lượt Ảnh nhi quan tâm, lúc này người ta muốn kiền chỉ có nàng mà thôi. Nếu như nàng không dâng lên thứ gì đó làm cho tướng công động lòng thì…khà khà khà…
Hắn nở nụ cười nham hiểm, Lệ Ảnh tâm tứ sắc bén nhận ra Trần Duyên muốn đánh chủ ý lên Tưởng Lệ. Nàng tuy là phu nhân Tưởng gia nhưng nàng tự biết lượng sức mình, ngoài tấm thân này thì Tưởng gia còn cái gì khiến Trần Duyên nổi lên tham thích đây.
- Chàng thật sự lòng tham không đáy, gà đã ăn nay cả trứng cũng không tha a.
- Cả gà và trứng mùi vị đều rất tốt, tướng công khẩu vị rất lớn dù khó khăn cách mấy ta cùng không buông tay.
Trần Duyên quyết định không thể thay đổi, Lệ Ảnh là nữ nhân của hắn đương nhiên không thể rời bỏ. Còn Tưởng Lệ lại càng không, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã thật sự mê đắm khí chất của nàng. Dù Lệ Ảnh có cật lực phấn đối hắn cũng phải bằng mọi thủ đoạn thâu cả hai nàng về tay.
- Vậy sao? Nếu khẩu vị của tướng công tốt như vậy thì sao không nếm thử thứ gì thử thách hơn đi.
- Thử thách hơn?
Trần Duyên vẫn chưa hiểu ý nàng.
Mĩ phụ mị cười, ném cho hắn kiều diễm ánh nhìn, tay ngọc mân mê vật chí ái làm cho đại sắc lăng thật sự có chút kiềm không được vọng động muốn đè nàng ra hung hăng dạy dỗ.
- Hi hi hi chỉ một chút nhẫn nại chàng còn không chịu được làm sao có thể nói khẩu vị lớn đây.
- Trong hồ lô của nàng giấu điều gì còn không nhanh nói ra, ta nội tâm muốn rạo rực khó yên đó.
Trần Duyên không hề tỏ ra yếu thế. Hai ngón tay lần mò xuống dâm phụ hạ thể, nhẹ nhàng rút ra đâm vào tiểu động ẩm ướt mềm mại. Lệ Ảnh không khỏi nấc lên từng tiếng cuối cùng cũng không đủ dũng khí trêu đùa hắn mà tiết lộ ý nghĩ động trời.
- Uhm…thiếp…thiếp hay Lệ nhi cũng chỉ là cái trứng nho nhỏ làm sao có thể thỏa mãn chàng đây?
- Nàng muốn…!
Lệ Ảnh kiều mị nở nụ cười, ngón tay chạy dọc trên phần ngực săn chắc của hắn. Chủ ý này không khỏi quá lớn đi, nàng âm mưu muốn đưa mẫu thân Chu Ngọc Ánh vào tròng.
- Hừ chàng sắc đảm thao thiên a, chỉ vừa nghe tới đó thôi mà thứ hại người này đã không yên rồi. Nếu như không cắt bỏ đi thì thử hỏi trên thế gian này còn không biết bao nhiêu nữ nhân bị nó làm hại đây.
Nàng kiều mị liếc nhìn, trong lúc vận dụng thủ đoạn thổi tiêu thuần thục không quên dùng răng chạm nhẹ khiến Trần đại sắc lang mồ hôi lạnh sống lưng.
- Nàng cũng đủ tàn ác a, ngay cả mẫu thân mình cũng dám bán. Nếu như Ngọc Ánh tiền bối nghe được hẵn phải khóc ròng mấy đêm đi.
- Thật sự thiếp cũng không muốn làm ra sự việc bất hiếu này, chỉ là…năm xưa phụ thân không rõ tung tích đột ngột biến mất. Lúc đó thiếp vẫn còn được bế trên tay. Mấy trăm năm qua tận mắt nhìn thấy mẫu thân lẽ bóng nuôi lớn nữ nhi thiếp làm sao có thể không trạnh lòng.
Nàng u sầu ngồi tựa vào lòng hắn nhớ lại khoảng thời gian xa xưa trước kia.
- Nhưng cũng không phải nhất định là ta a, chuyện trái với luân lí này làm sao ta có thể…
- Hừ, kẻ nào khác nói ra lời này ta còn có thể tin 7 phần. Còn chàng thì…
Lệ Ảnh ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, cái gì mà trái với luân thường đạo lí. Hắn rõ ràng trước nay chưa từng suy nghĩ tới chuyện này a. Hai người Linh Diệu cùng Linh Diệp không phải là mẹ con sao? Hai nàng đều bị hắn đưa về, ngày ngày cùng một giường lớn hầu hạ hắn đi.
- Thiếp cũng không tình nguyện làm ra chuyện này chỉ là…mẫu thân…
- Nàng ta làm sao?
Thấy nàng ngập ngừng đại sắc lang không khỏi nôn nóng.
- Mẫu thân có lẽ cũng có tâm ý với chàng.
- Nàng không lừa ta chứ? Ta cùng Ngọc Ánh tiền bối gặp mặt cũng không quá ba ngày đi, trò chuyện cũng chỉ mấy lời làm sao lại…
- Thiếp ở cùng mẫu thân từ nhỏ, tâm tư của nàng chẵng lẽ lại không hay. Thiếp nhận ra khi ở cùng chàng mẫu thân tâm trạng rất tốt, thậm chí đôi mắt lưu tình không thể sai được.
Nàng quả quyết.
- Nếu như chàng không thể khiến mẫu thân có được hạnh phúc thì đừng mơ tưởng tới Tưởng nhi nữa. Còn thân thể thiếp cũng cấm chàng đụng vào.
Trần Duyên bị nàng quyết tâm làm cho câm nín.
- Cái này cái giá phải bỏ không khỏi quá lớn đi…nhưng nếu ta thành công thì…
Trần đại sắc lang nét mặt lo lắng bất chợt dãn ra. Hắn tay heo nhào nắn khắp mọi nơi trên mĩ thể của Lệ Ảnh.
- Lệ Ảnh vóc ngươi tuyệt mĩ như vậy thì mẫu thân nàng khẳng định cũng là tuyệt tác của trần thế a. Còn có Lệ nhi nữa tuy vẫn còn kém một chút hỏa hầu nhưng qua tay ta tận lực “bồi dưỡng” khẳng định sẽ không hề thua kém, lúc đó tổ tôn 3 đời cùng hầu hạ…lão thiên ơi…đời này ta sống không còn gì phải hối tiếc a.
Hắn mạnh mẽ hét thầm trong lòng.
Nhận ra Trần Duyên biểu hiện quái đãng Lệ Ảnh đoán được 9 phần hắn nghĩ tới chuyện kia. Tấm gương của hai mẹ con Linh Diệu, Linh Diệp còn đó. Nàng thò tay qua eo hắn dùng sức nghiến mạnh khiến Trần Duyên đau nhói từ trong ảo tưởng thoát ra.
- Ah…
Bị bất ngờ tập kích Lệ Ảnh miệng nhỏ rên hừ hừ, không biết nguyên cớ gì mà chỉ cần Trần Duyên chạm nhẹ đều khiến cho nàng dục tính nhăm nhe trỗi dậy. Không dám làm tướng công mất hứng, nàng mỉm môi mọng cố gắng chống đở kiều đồn không hạ xuống.
- Ảnh nhi ngoan, tướng công sẽ thành toàn ý nguyện của nàng.
Sau khi thỏa thích hấp sữa, Trần đại sắc lang nội tâm thập phần cao hứng. Hắn trường thương đã giương cao mãnh liệt hơn bao giờ hết, từ từ trước ánh mắt mong chờ của nàng từ từ sát nhập tiên động.
- Ưm…đã…đã ngứa a…lúc này dù chàng muốn thiếp chết thì thiếp cũng cam lòng…
- Dâm phụ, nàng đừng mơ tưởng có thể chết dễ dàng, nàng phải sống thật lâu a. Thậm chí là mãi mãi kiều mị, mãi mãi dâm đãng để ta thỏa sức hưởng dụng.
Hai tay nhấc bỗng kiều mĩ phụ nhân, Trần Duyên nhảy phốc lên thư án. Eo hổ mạnh mẽ chuyển động khiến cho cự long điên cuồng sát nhập. Mỗi lần hắn tiến công là mỗi lần hoa tâm của nàng run lên vì sung sướng. Diễm phụ không hề kiếm nén, dâm mị rên rĩ từng cơn. Cố sức bám chặt lấy Trần Duyên không quên vũ động kiều đồn phối hợp khiến hắn tâm trí như lơ lững trên 9 tầng mây.
- Ảnh nhi hôn ta đi, tướng công muốn nhận lấy tất cả tình yêu của nàng dành cho ta.
Diễm phụ đưa ra chiếc lưỡi đinh hương, Trần Duyên vui sướng ngậm lấy. Hắn ban đầu chỉ nhẹ nhàng trêu đùa nhưng sau đó chính nàng cũng không kiềm chế được nữa lưỡi thơm chủ động đáp trả.
- Ah…ah…thiếp muốn tiết a…
Qua gần 1 canh giờ Lệ Ảnh không chịu nổi hắn tàn phá, nàng đầu tóc rối loạn đạt tới cao trào. Nhưng ở độ tuổi như lang như hổ nhất là nữ nhân nắm lấy quyền lực trong tay nàng nhu cầu đầy tràn như sông Hoàng Hà. Mĩ phụ không dừng lại hồi sức, nàng nhanh chóng đẩy ngã hắn.
- Tướng công, bây giờ tới lượt thiếp muốn nhìn thấy chàng sắc mặt khi lên đỉnh a.
Trần Duyên vẫn còn ngớ người thì Lệ Ảnh đã ngồi lên ngực hắn. Một tay vòng ra sau tóm chặt cự long vẫn còn rất hung hăng mà hí lộng.
- Nàng muốn đổi khách thành chủ sao, đã vậy thì đừng trách ta ra…ưm…
Hắn chưa kịp buôn lời đe dọa thì nàng kiều diễm vén một bên mái tóc lộ ra gương mặt vẫn còn tràn ngập xuân sắc. Nhẹ nhàng cuối đầu môi mềm khóa lấy môi hắn. Nàng quả thật đão khách thành chủ, bá đạo làm cho Trần Duyên không thể nói thành lời.
- Sắc lang…cuối cùng cũng tới lúc thiếp…kiền chàng a.
Nàng hai ngón tay tách ra tiểu động, không chỉ giọng nói có chút thấp thõm mà ngọc thể cũng bất chợt run nhè nhẹ. Diễm phụ từ từ ngồi xuống để hạ thể của nàng có thể dần thích nghi với kích thước kinh khủng của hắn.
- Ah…
Không ngờ Trần Duyên xấu xa làm sao có thể để nữ nhân bắt thóp. Hắn lưu manh cử động eo hổ, nhục bổng không khác gì gậy như ý không gì cản nổi nhanh như chớp đánh mạnh vào hoa tâm. Nơi sâu nhất của nàng bị xâm nhập Lệ Ảnh không khỏi hét toán lên, nước miếng không thể ngăn cản chảy dài nơi khóe miệng.
- Chàng…chàng lưu manh.
- Không phải nàng muốn kiền ta sao? Tướng công sợ hãi dâm phụ của ta tổn sức nên chỉ muốn phụ trợ nàng mà thôi.
Lệ Ảnh đương nhiên không tin lời nói từ miệng tên sắc lang này, nàng không quên ý đồ, mặc cho hắn bước đầu chiếm thế chủ động. Kiều đồn mượt mà không tì vết uyển chuyển lên xuống, đôi lúc lại xoay nhẹ, vô số hoa chiêu được nàng bày ra Trần Duyên cuối cùng cũng tái mặt rên rĩ không ngớt.
- Tướng công, thiếp…thiếp muốn tiết…
- Ta cũng vậy, hai ta cùng bắn a.
Tinh hoa đậm đặc cùng nóng như hỏa lấp đầy hoa động làm cho tiểu phúc của nàng muốn căng phòng lên. Lệ Ảnh đã lần thứ 2 cao trào, diễm phụ song mục vô hồn không thể đào đâu ra sức lực để chống cự nằm gục trên ngực hắn.
- Ảnh nhi, không phải ban đầu nàng còn mạnh miệng muốn kiền ta a. Sao bây giờ lại buông giáp đầu hàng, nếu nàng quả thật không còn sức đánh tiếp thì để tướng công chủ động a.
- Đừng…đừng…cầu xin chàng tha cho thiếp, hay là chàng cùng chúng tỉ muội chơi đùa nha. Sau khi nghĩ ngơi thiếp lại để chàng tùy ý hí lộng được không?
Lệ Ảnh hoa dung thất sắc, miệng nhỏ phun ra nuốt vào cự long nuốt xuống tinh dịch cùng d*m thủy hòa trộn. Cự long càng không thể vì một lần phóng xuất mà phong độ suy giãm, Trần Duyên xấu xa chà xát côn bổng vào mặt dâm phụ ý đồ muốn tiếp tục kiền nàng.
- Các nàng ấy thì không tới lượt Ảnh nhi quan tâm, lúc này người ta muốn kiền chỉ có nàng mà thôi. Nếu như nàng không dâng lên thứ gì đó làm cho tướng công động lòng thì…khà khà khà…
Hắn nở nụ cười nham hiểm, Lệ Ảnh tâm tứ sắc bén nhận ra Trần Duyên muốn đánh chủ ý lên Tưởng Lệ. Nàng tuy là phu nhân Tưởng gia nhưng nàng tự biết lượng sức mình, ngoài tấm thân này thì Tưởng gia còn cái gì khiến Trần Duyên nổi lên tham thích đây.
- Chàng thật sự lòng tham không đáy, gà đã ăn nay cả trứng cũng không tha a.
- Cả gà và trứng mùi vị đều rất tốt, tướng công khẩu vị rất lớn dù khó khăn cách mấy ta cùng không buông tay.
Trần Duyên quyết định không thể thay đổi, Lệ Ảnh là nữ nhân của hắn đương nhiên không thể rời bỏ. Còn Tưởng Lệ lại càng không, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã thật sự mê đắm khí chất của nàng. Dù Lệ Ảnh có cật lực phấn đối hắn cũng phải bằng mọi thủ đoạn thâu cả hai nàng về tay.
- Vậy sao? Nếu khẩu vị của tướng công tốt như vậy thì sao không nếm thử thứ gì thử thách hơn đi.
- Thử thách hơn?
Trần Duyên vẫn chưa hiểu ý nàng.
Mĩ phụ mị cười, ném cho hắn kiều diễm ánh nhìn, tay ngọc mân mê vật chí ái làm cho đại sắc lăng thật sự có chút kiềm không được vọng động muốn đè nàng ra hung hăng dạy dỗ.
- Hi hi hi chỉ một chút nhẫn nại chàng còn không chịu được làm sao có thể nói khẩu vị lớn đây.
- Trong hồ lô của nàng giấu điều gì còn không nhanh nói ra, ta nội tâm muốn rạo rực khó yên đó.
Trần Duyên không hề tỏ ra yếu thế. Hai ngón tay lần mò xuống dâm phụ hạ thể, nhẹ nhàng rút ra đâm vào tiểu động ẩm ướt mềm mại. Lệ Ảnh không khỏi nấc lên từng tiếng cuối cùng cũng không đủ dũng khí trêu đùa hắn mà tiết lộ ý nghĩ động trời.
- Uhm…thiếp…thiếp hay Lệ nhi cũng chỉ là cái trứng nho nhỏ làm sao có thể thỏa mãn chàng đây?
- Nàng muốn…!
Lệ Ảnh kiều mị nở nụ cười, ngón tay chạy dọc trên phần ngực săn chắc của hắn. Chủ ý này không khỏi quá lớn đi, nàng âm mưu muốn đưa mẫu thân Chu Ngọc Ánh vào tròng.
- Hừ chàng sắc đảm thao thiên a, chỉ vừa nghe tới đó thôi mà thứ hại người này đã không yên rồi. Nếu như không cắt bỏ đi thì thử hỏi trên thế gian này còn không biết bao nhiêu nữ nhân bị nó làm hại đây.
Nàng kiều mị liếc nhìn, trong lúc vận dụng thủ đoạn thổi tiêu thuần thục không quên dùng răng chạm nhẹ khiến Trần đại sắc lang mồ hôi lạnh sống lưng.
- Nàng cũng đủ tàn ác a, ngay cả mẫu thân mình cũng dám bán. Nếu như Ngọc Ánh tiền bối nghe được hẵn phải khóc ròng mấy đêm đi.
- Thật sự thiếp cũng không muốn làm ra sự việc bất hiếu này, chỉ là…năm xưa phụ thân không rõ tung tích đột ngột biến mất. Lúc đó thiếp vẫn còn được bế trên tay. Mấy trăm năm qua tận mắt nhìn thấy mẫu thân lẽ bóng nuôi lớn nữ nhi thiếp làm sao có thể không trạnh lòng.
Nàng u sầu ngồi tựa vào lòng hắn nhớ lại khoảng thời gian xa xưa trước kia.
- Nhưng cũng không phải nhất định là ta a, chuyện trái với luân lí này làm sao ta có thể…
- Hừ, kẻ nào khác nói ra lời này ta còn có thể tin 7 phần. Còn chàng thì…
Lệ Ảnh ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, cái gì mà trái với luân thường đạo lí. Hắn rõ ràng trước nay chưa từng suy nghĩ tới chuyện này a. Hai người Linh Diệu cùng Linh Diệp không phải là mẹ con sao? Hai nàng đều bị hắn đưa về, ngày ngày cùng một giường lớn hầu hạ hắn đi.
- Thiếp cũng không tình nguyện làm ra chuyện này chỉ là…mẫu thân…
- Nàng ta làm sao?
Thấy nàng ngập ngừng đại sắc lang không khỏi nôn nóng.
- Mẫu thân có lẽ cũng có tâm ý với chàng.
- Nàng không lừa ta chứ? Ta cùng Ngọc Ánh tiền bối gặp mặt cũng không quá ba ngày đi, trò chuyện cũng chỉ mấy lời làm sao lại…
- Thiếp ở cùng mẫu thân từ nhỏ, tâm tư của nàng chẵng lẽ lại không hay. Thiếp nhận ra khi ở cùng chàng mẫu thân tâm trạng rất tốt, thậm chí đôi mắt lưu tình không thể sai được.
Nàng quả quyết.
- Nếu như chàng không thể khiến mẫu thân có được hạnh phúc thì đừng mơ tưởng tới Tưởng nhi nữa. Còn thân thể thiếp cũng cấm chàng đụng vào.
Trần Duyên bị nàng quyết tâm làm cho câm nín.
- Cái này cái giá phải bỏ không khỏi quá lớn đi…nhưng nếu ta thành công thì…
Trần đại sắc lang nét mặt lo lắng bất chợt dãn ra. Hắn tay heo nhào nắn khắp mọi nơi trên mĩ thể của Lệ Ảnh.
- Lệ Ảnh vóc ngươi tuyệt mĩ như vậy thì mẫu thân nàng khẳng định cũng là tuyệt tác của trần thế a. Còn có Lệ nhi nữa tuy vẫn còn kém một chút hỏa hầu nhưng qua tay ta tận lực “bồi dưỡng” khẳng định sẽ không hề thua kém, lúc đó tổ tôn 3 đời cùng hầu hạ…lão thiên ơi…đời này ta sống không còn gì phải hối tiếc a.
Hắn mạnh mẽ hét thầm trong lòng.
Nhận ra Trần Duyên biểu hiện quái đãng Lệ Ảnh đoán được 9 phần hắn nghĩ tới chuyện kia. Tấm gương của hai mẹ con Linh Diệu, Linh Diệp còn đó. Nàng thò tay qua eo hắn dùng sức nghiến mạnh khiến Trần Duyên đau nhói từ trong ảo tưởng thoát ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook