Trong lúc mọi chuyện vẫn còn đang trong tình thế thập phần rối ren thì kẻ thủ ác lại vô cùng nhàn nhã. Hắn sau khi rời khỏi rừng rậm tiến vào một tiểu thành của phàm nhân, Trần Duyên lúc này đang đứng trước một cửa tiệm chăm chú muốn tìm một cổ xe ngựa dù sao hành trình vẫn còn rất dài cứ bộ hành không phải là ý hay.

- Tướng công, chúng ta không phải cứ phi hành sẽ mau chóng hơn sao?

- Thê tử ngốc, phía trước nơi nàng muốn tới đã thuộc về lãnh địa của chính phái. Tướng công không muốn đang yên đang lành phải chịu tai bay vạ gió lọt vào tầm ngắm của bọn người kia.

Hắn ngắt yêu chiếc mũi xinh xinh của nàng, thu cỗ xe ngựa to lớn vào trong túi trữ vật. Lão bản hai tay xoa vào nhau cười xòa, đây cũng khôn phải lần đầu lão chứng kiến tu sĩ thi triễn pháp lực nên cũng không hề có phản ứng.

- Nhị vị tiên sư không biết hai vị muốn đi tới nơi nào?

- Lão bản, ngươi muốn biết hành tung của chúng ta?

Lão bản sắc mặt không tốt vội vàng lắc đầu lia lịa.

- Không…không…tiểu nhân không có cố ý, chỉ là…là tiểu nhân lớn lên ở đây. Vùng này trăm dặm bên trong tiểu nhân đều thuộc nằm lòng có thể dâng lên cao kiến cho nhị vị.

- Không cần ngươi phải lắm lời, cầm lấy ngân lượng rồi cút đi.

Ném cho hắn một ít ngân lượng, Trần Duyên cùng Lệ Ảnh rời khỏi cửa tiệm.

- Ngươi vô dụng, chỉ tra xét một chút tin tức đều không làm được thì cần giữ ngươi lại làm gì.

- Đại nhân xin ngài hãy tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân…

Trần Duyên vừa rời đi không lâu một nhóm người khoác hắc y xuất hiện trong cửa hàng. Lão bản đầu lâu đầy máu tươi nằm bất động, tuyệt khí bỏ mình.

- Nhị ca hai tên kia mặc trên người đều là bình phàm trang phục hẵn chỉ là hạng tán tu không hơn không kém. Đệ nghĩ rằng chúng ta không cần ngần ngại cứ việc ra tay, còn nữ nhân kiều diễm kia thì…khà khà khà.

- Ngươi đúng là tên quỷ háo sắc, sự tình không thể lưu lại dấu vết. Tốt nhất là chờ đại ca mang người tới đây, lúc đó mới trước sau không để lộ sơ hở.

Trở về nhà trọ, sau khi hỏi mua một đầu nhất cấp yêu thú Giáp đẵng Bôn Lôi Mã làm ngựa kéo Trần Duyên mới tạm hài lòng.

- Tướng công chàng không tìm mã phu, không lẽ muốn tự mình ra tay nha?

- Mã phu vấn đề này sẽ do tỉ muội của nàng đảm trách.

- Tỉ muội?

Lệ Ảnh trong đầu vẫn còn chưa thể hiểu kịp thì Trần Duyên đã bắt lấy nàng, chỉ trong phút chốc nàng đã thấy mình xuất hiện tại một nơi cực kì khác biệt.

- Tướng công, nơi này là nơi nào? Còn phòng trọ của chúng ta…

- Ảnh nhi đây là hậu hoa viên của ta, sau này nếu nàng ưa thích liền có thể cùng ta sinh sống tại đây cả đời.

Trên không trung, có hơn mười bóng người bay tới. Các nàng không ai không mĩ lệ, yêu kiều sắc mặt kinh hĩ oanh oanh yến yến bay tới bao vây lấy hắn cùng nàng.

- Các ngươi là ai?

- Tướng công, chàng còn chưa kể với tỉ ấy về bọn thiếp sao?

Tao lãng chết người dâm phụ Kim Liên chứng kiến Chu Lệ Ảnh xuất ra pháp kiếm thủ thế đề phòng làm nàng bật cười như tiếng chuông ngân.

Lệ Ảnh không khỏi tròn xoe đôi mắt, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại xuất hiện nữ nhân ăn mặc phong phanh tới mức này. Nàng ta ngoài trừ chiếc váy hồng ben dưới thì nữa thân trên chỉ dùng áo yếm tạm bợ che khuất lầm cho xuân nhan xạ tiếc ra bên ngoài.

- Ảnh nhi đừng làm loạn, các nàng kia cũng như nàng đều là thê tử của ta.

- Chàng…

Diễm phụ chấn động đên mức cứng đờ người, tới khi nàng chợt hiểu ra thì pháp kiếm cũng bị Trần Duyên tước đoạt.

- Ảnh tỉ, theo muội về thôi. Thời gian vừa qua tỉ đã độc chiếm tướng công quá lâu rùi, đêm nay tỉ muội chúng ta sẽ vô cùng náo nhiệt a.

- Các ngươi thả ta ra, Trần Duyên chàng đã có 5 thê 7 thiếp mà vẫn còn câu dẫn nữ nhân khác. Thiếp hận chàng.

Lệ Ảnh òa khóc tức tưởi, nàng bị hai nữ nhân của hắn giữ chặt. Diễm phụ liền muốn vùng thoát nhưng nàng lại vô lực, dù có cố gắng vùng vẫy cách mấy cũng không thể nào thoát ra, người ngọc cứ dán vào nhau. Lần đầu cùng nữ nhân thân mật mĩ phụ tâm trí vô cùng hỗn loạn.

- Hi hi hi Ảnh tỉ, tỉ không thể thoát được đâu, tỉ muội chúng ta đều đã đột phá Trúc Cơ, tuy cảnh giới không bằng nhưng cũng đủ rồi a.

Song sinh tỉ muội Lệ Lệ, Liễu Liễu mang vẻ đẹp ngây thơ, tinh thuần. Hai nàng trước sau đã khóa chặt mọi cự động của Lệ Ảnh.

- Trúc Cơ?

Lệ Ảnh lúc này mới có thể tỉnh táo nhận ra, nơi đây 3 người đó chính là 3 tu sĩ Trúc Cơ. Đây cũng tính như là một thế lực không nhỏ đủ để quản hạt một vùng đất, mà người nào cũng đều nhan sắc vô cùng nổi bật so với nàng đều là một chín một mười. Nhất là nữ nhân bạo lộ kia lại ẩn ẩn tia hương vị làm nàng như bị mê hoặc.

- Ảnh nhi, tình cảm ta dành cho nàng là hoàn toàn là sự thật. Tướng công biết ta có bản tính hoa tâm nhưng tình yêu ta dành cho nữ nhân của mình không hề giả dối.

Trần Duyên thâm tình ôm trầm lấy Lệ Ảnh, cảm nhận thấy ngọc thể mềm mại của nàng run rẫy không ngừng. Hắn biết ngay lúc đầu rất khó có thể để nàng tiếp nhận, cùng nữ nhân khác chia sẽ tướng công dù là ai cũng sẽ như nàng mà thôi.

Diễm phụ không còn ra sức chống cự, nàng chỉ áp mặt vào ngực hắn khúc khích nhỏ từng giọt lệ.

- Tướng công theo chúng thiếp trở về gia viên đi, tới lúc đó Ảnh tỉ sẽ thấu hiểu cho chàng.

Kim Liên nhẹ nhàng nĩ non vào tay hắn, tao phụ còn khẻ thổi hơi ngọt vào cổ hắn, nàng ý muốn đã rõ như ban ngày.

- Vậy thì chúng muội sẽ trở về trước chuẩn bị mọi thứ đón tiếp tướng công.

Lệ Lệ, Liễu Liễu tinh nghịch phóng người bay đi.

Gia viên được các nàng bỏ công sức không nhỏ, khắp nơi đâu đâu cũng thấy linh dược mọc lên như dã thảo. Lệ Ảnh vốn xuất thân linh dược gia tộc nên nơi đây đối với nàng dù là tiên cảnh cũng khó lòng sánh bằng. Mĩ mục chớp mở không ngừng, nàng tham lam như muốn thu lấy tất cả bọn chúng.

- Thê tử nàng yêu thích nơi này chứ? Tướng công vốn lấy bồi dưỡng linh dược làm niềm vui thú, còn nàng lại đại gia hái dược. Nàng xem có phải ông trời cũng muốn tác hợp cho đôi ta không.

Lời nói như thế mà Trần Duyên cũng mặt dày nói ra làm cho Lệ Ảnh dù bực tức tới đâu cũng không thể kiềm nén mà cười phốc lên.

Đi qua tiểu kiều bắt trên một cái ao nhỏ tỏa đầy hương sắc, Trần Duyên bất chợt ngửi được một mùi hương thập phần thân quen. Hắn chủ đích muốn quay sang hỏi rõ Kim Liên thì nàng chỉ yêu kiều đặt ngón tay lên đôi môi mềm mọng khẻ gật đầu.

Trần Duyên cũng mỉm cười an tâm, hắn dắt tay Lệ Ảnh cứ thế bước qua tiến vào chính viện.

- Cung nghênh tướng công trở về.

10 vị mĩ nhân như hoa như ngọc, các nàng khoác trên người y phục được may bằng Lưu Tình Ty đệ nhất mĩ lụa thượng hạng càng khiến cho vẻ mĩ diễm được tôn lên gấp trăm lần. Các nàng như những giọt sương tinh khiết còn đọng lên sau bình minh nhẹ nhàng uyển chuyển nhún người hành lễ.

Trần Duyên nội tâm hào hứng ngồi xuống chủ tọa, dắt theo Lệ Ảnh còn chút ngần ngại đặt nàng ngồi lên đùi mình. Hắn khoái trá nhìn xuống ánh mắt bộc lộ từng tia ấm áp đầy thương yêu bởi lẽ các nàng chính là bảo bôi tâm can của hắn.

- Clap…clap…yến tiệc mau bày ra.

Kim Liên tay ngọc vỗ nhẹ. Hàng trăm món mĩ thực được đưa lên hương thơm tỏa ngát chính điện. Các vị thê tử oanh oanh yến yến nhẹ nhàng gắp từng món ăn cho vào miệng hắn. Được mĩ nhân vây quanh có nam nhân nào lại bài trừ cảm giác hân hưởng này. Trần Duyên ngoan ngoãn tiếp gọn từng đủa mĩ thực do thê tử đưa tới, tâm trí như trôi nổi tận mây xanh.

Lệ Ảnh tuy ngồi trong lòng hắn nhưng nội tâm lại vạn phần không yên, mĩ phụ nhận thấy bản thân như là kẻ xa lạ ở đây, ngậm ngùi cuối đầu không dám nhìn quanh.

- Ảnh tỉ, tỉ cũng kính rượu tướng công đi.

- Là ta…?

Nàng có chút chần chừ tuy hầu hạ Trần Duyên nàng cũng đã làm không ít lần nhưng giờ đây tình thế có chút không đúng, nhiều cặp mắt chú mục làm cho nàng khó có thể tự tung tự tác như khi cùng hắn thân mật tình chàng ý thiếp. Lệ Ảnh tiếp lấy chung rượu hướng Trần Duyên đưa tới.

Nhận ra nàng trong lòng vẫn còn chút bức bách mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp nhìn nhau nở nụ cười hiểu ý. Linh Diệp bước tới chặn lấy tay nàng nhẹ giọng:

- Tỉ muốn hầu rượu cho tướng công không thể làm qua loa vậy a, để mẫu thân của muội làm trước nha.

- Mẫu thân tỉ tỉ, tướng công đã khát khô cả cổ họng rồi a.

Linh Diệu dáng người ngạo nhân, nàng trước ngực song phong như muốn xé nát y phục. Tự rót cho mình một chung mĩ tữu, Linh Diệu đưa mĩ tữu vào miệng ngọc. Nàng từng bước tiến lại gần trước sự kinh nghi của Lệ Ảnh, Linh Diệu giữa bao nhiêu ánh mắt chăm chú, mi công khép hờ, đôi môi mềm mọng dáng lên miệng hắn.

Từng giọt mĩ tữu được mĩ phụ Linh Diệu đưa vào miệng hắn. Chỉ một ngụm rượu ấy vậy mà đã vài hô hấp trôi qua Trần Duyên cùng nàng vẫn chưa thể tách rời.

- Rượu ngon, rượu ngon ha ha ha…

Trần Duyên khoan khoái cười lớn, Linh Diệu song phong áp lên người hắn tới mức biến dạng làm cho sắc lang sau khi có một chút hơi men càng sung sướng đến khó tả.

Lệ Ảnh không muốn chịu thua, nàng miệng ngọc cũng ôm chầm lấy hắn. Chiếc lưỡi thô to của Trần Duyên ngay tức khắc liền xâm nhập tàn phá Lệ Ảnh liền lâm vào mê man.

Kim Liên nhận ra tình hình vi diệu, nàng bước tới thay vị tỉ muội mới này thoát xuống bên dưới y phục. Động đào đã lộ ra Trần Duyên cũng không khách khí cự long hùng dũng chờ sẵn từ từ xâm nhập vào bên trong.

- Ah…

Lệ Ảnh hô lên một tiếng khoan khoái, trong lúc bị hơi men làm cho nữa mê nữa tỉnh nàng vô tình tiếp nhận tất cả từ hắn. Hơi thở nặng nhọc cùng tiếng khinh ngâm vang vọng sau mỗi lần nàng nhún nhẩy trên người Trần Duyên.

- Tỉ muội, các ngươi còn chờ gì nữa mau lại gần đây cùng ta hầu hạ chàng.

Chu Lệ Ảnh song mục mơ màn hướng 11 vị tỉ muội vẫn còn đang chứng kiến gần đó mời gọi. Trần Duyên vô cùng bất ngờ chợt ngồi dậy muốn nói điều gì đó thì nàng song thủ đã đè xuống ngực hắn. Nàng nhất chỉ thuôn dài chạm khẻ trên miệng Trần Duyên.

- Ngay từ lần đầu nhìn thấy chàng thiếp đã biết chàng là một kẻ háo sắc, thử hỏi trên thế gian này có nam nhân nào hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào những bộ vị trọng yếu của nữ nhân chứ.

Bị nàng bắt bài Trần Duyên không khỏi xấu hổ.

- Nhưng không biết vì nguyên do gì thiếp lại không bài xích, chỉ với riêng chàng thôi. Ngày này thiếp đã nhận ra sớm muộn gì cũng tới, không thể bắt chàng bỏ rơi thê thiếp mà bản thân lại không thể rời xa chàng, thiếp chỉ còn cách chập nhận thực tại.

- Thiếp chỉ cầu xin chàng một điều sau này đừng có vì nữ nhân khác mà bỏ quên thiếp.

Lệ Ảnh thanh âm bay bổng nói ra những lời chất chứa tận tâm can, trên khóe mắt đã đọng hai hàng lệ, rõ ràng để làm ra chủ ý này nàng đã bỏ ra không nhỏ quyết tâm.

- Ảnh nhi, nàng đứng khóc. Các nàng chính là báu vật lớn nhất của ta, dù là thiên quân vạn mã kéo tới, dù là trời không dung, đất không tha Trần Duyên ta cũng thà chết cũng không phụ các nàng.

- Chúng thiếp đời này kiếp này sẽ không bao giờ rời xa tướng công.

Các nàng song mục ngấn lệ đồng thanh như một. Y phục trên người đều được thoát xuống, thân thể trơn mát như ngọc thạch các nàng lao vào nhằm giải tỏa nổi cô đơn trống trải chất chứa bao lâu nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương