Không Tránh Khỏi Rung Động
-
C31: Anh sẽ luôn ở bên em
Xe xuyên qua khu công nghệ cao mới, sau khi lên cầu vượt lái về một khu vực ngoại thành khác. Khu ngoại thành này Lương Hi xem như là quen thuộc, cách nội thành không xa lắm, điều kiện cũng không lạc hậu như khu công nghệ cao đang phát triển cô đi làm kia.
Xe lái được nửa đường Kiều Thịnh Hành thu hồi lại ánh mắt khiếp người, dựa người lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở treo lơ lửng của Lương Hi cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng vẫn không dám buông lỏng mà dùng đuôi mắt cẩn thận nhìn Kiều Thịnh Hành.
Kiều Thịnh Hành dẫn cô đến một hội sở VIP tính bảo mật cực cao, cho dù là hội viên cũng phải thông qua mật mã mỗi một lần đều không giống nhau mới có thể vào phòng.
Từ khi Lương Hi bắt đầu xuống xe, hai người đàn ông mặc âu phục uy hiếp cô lên xe giống như hai chú chó như hình với bóng đi phía sau cô, hễ cô không đi theo bước chân của Kiều Thịnh Hành sẽ lập tức bị cản lại, nhắc nhở lạnh như băng: “Lương tiểu thư, cô nên đi hướng này.”
Lương Hi đi theo Kiều Thịnh Hành tiến vào căn phòng không lớn, ngoại trừ bàn ghế không có những thứ khác, đi vào bên trong nữa nhìn nội thất còn có một cái giường.
Sau khi nhìn thấy chiếc giường kia, tâm tình cô càng thêm thấp thỏm, tay nắm lấy di động cũng có hơi run rẩy.
“Ngồi xuống đi.” Kiều Thịnh Hành ra hiệu cô ngồi đối diện ông ta, rồi sau đó châm điếu thuốc trước mặt cô, không nói một lời nuốt mây nhả khói.
Thật ra dưới tình cảnh yên tĩnh như thế này là mài mòn tâm chí người ta nhất, cô nhóc kinh nghiệm từng trải không đủ phong phú, chưa từng thấy sóng to gió lớn nhiều, rất nhanh sẽ thua trận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay sao Kiều tổng đến sớm như vậy, còn sớm hơn 10 phút so với lịch hẹn!”
Thẳng đến khi có người đẩy cửa ra, tiếng cười sang sảng vừa quen thuộc lại xa lạ kết hợp với tiếng bước chân từ xa đến gần, ngay sau đó kéo ghế ra: “Tiểu Hi, đã lâu không gặp.”
Sống lưng Lương Hi vốn thẳng tắp cứng đờ, nhấc mí mắt nhìn cũng không muốn nhìn ông ta một cái, trực tiếp nhìn về phía Kiều Thịnh Hành: “Kiều tiên sinh, xin hỏi hôm nay ngài gọi tôi đến có chuyện gì không? Nếu như không có, tôi về trước.”
“Gấp cái gì?” Kiều Thịnh Hành còn chưa trả lời, Lương Huy đã tiếp lấy lời cô: “Lâu như vậy rồi không thấy bác cả, không ôn chuyện với bác một chút?”
Lương Hi căn bản không có tâm tình đọ sức với Lương Huy, lập tức cực kỳ khinh miệt cười giễu, không nói một lời, không nể mặt chút nào.
Tính ra cũng đã 4-5 năm không thấy, da mặt của Lương Huy thật sự càng ngày càng dày, không biết điều hơn so với lúc ở trước mặt ông bà nội ở nhà đụng mặt bao nhiêu.
Lương Huy cũng không giận, còn muốn nói gì đó thì Kiều Thịnh Hành vẫn luôn không hé răng rốt cuộc lên tiếng.
“Nếu người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta vào chủ đề chính thôi.” Ông ta chuyển hướng đến Lương Huy, người sau hiểu ý lấy di động ra, đưa một video giám sát ra.
Trong phòng giam ánh đèn mờ tối, một người sống lưng còng xuống, nhìn qua người đàn ông hình như dáng người đã yếu đi rất nhiều, chân còn chưa đứng vững đã bị người ta kéo vào.
Phòng giam này có tổng cộng hơn mười phạm nhân, ba bốn người xông lên vây lấy người đàn ông vừa mới vào vừa đạp lại đánh, những người còn lại đều ngoảnh mặt làm thinh, thậm chí ngồi ở trên giường cười ha hả.
Bọn họ đạp vào mỗi một chỗ trên người ông ấy, dùng chân hung ác nghiêng ép trên ngực, cuối cùng lúc bị quản giáo chế ngự, người đàn ông kia đã thoi thóp.
Trong lòng Lương Hi đột nhiên dâng lên dự cảm cực kỳ xấu.
Ngay sau đó, giống như để nghiệm chứng dự cảm của cô, di động trong tay cô rung lên điên cuồng.
Cô cúi đầu, là nhà tù gọi đến.
“Nghe đi.” Lương Huy cười đến càng thêm hiền lành: “Sao không nghe?”
Lương Hi không thể không nghe điện thoại dưới mí mắt của họ.
“Xin hỏi là người nhà của phạm nhân Lương Hồng sao?”
“Phải.”
…
Tay Lương Hi run rẩy cúp điện thoại.
“Lương Huy, ông vẫn còn là người sao? Tuần trước bố tôi mới xuất viện!” Cô tức giận đến giọng cũng đang run rẩy, từng chữ đều là gằn từ trong cổ họng ra: “Nhưng ông ấy là em trai ruột của ông, sao ông có thể đối xử với ông ấy như vậy?”
“Không biết cháu đã từng nghe một câu nói là “Anh em ruột càng phải tính toán rõ ràng” chưa.” Nhìn qua Lương Huy càng thêm thân thiết, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng đang rung: “Trước đây lúc bố cháu đình chỉ chức vụ của bác cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!”
“Tiểu Hi, cháu quá ngây thơ rồi.” Lương Huy rất tiếc nuối mà lắc đầu: “Thịnh Nguyên chính là bác cùng chú ấy một tay sáng lập, không có bác, sao chú ấy có thể gầy dựng được Thịnh Nguyên? Kết quả thì thế nào? Tiền lãi gần như chú ấy nắm toàn bộ, mỗi năm chỉ chia cho bác chút tiền coi như khen thưởng cho chó à? Bác căn bản cũng không có quyền quyết định chân chính… Bỏ đi, nói với cháu những chuyện này cháu cũng không hiểu.”
“Ông khoác lác tiếp đi!”
“Tôi không biết bố tôi cụ thể là vì chuyện gì mà phải đình chỉ chức vụ của ông, nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy.” Lương Hi nghe lời ông ta nói chỉ cảm thấy buồn cười: “Ông tưởng rằng danh tiếng ông ở Thịnh Nguyên mấy năm rất tốt sao? Ngay cả tôi một tháng chỉ đến một lần cũng có thể nghe thấy ông ỷ vào thân phận phó tổng tiến hành làm xằng làm bậy, có thể nghĩ được những năm kia rốt cuộc ông bẩn đến mức nào!”
“Chẳng qua bố tôi chỉ là đình chỉ chức vụ của ông hai tháng, để ông tự kiểm điểm mà thôi, vậy mà ông lại hủy Thịnh Nguyên như vậy!?” Cô khó thở, vỗ mạnh lên mặt bàn, con mắt đỏ bừng bừng trừng Lương Huy: “Đó chính là tâm huyết cả đời của bố tôi!”
Lương Hi vừa mới đứng lên đã bị người ta ấn trở lại ghế ngồi, so sánh với sự kích động của cô, nhìn qua Lương Huy giống như không có việc gì, mỉm cười nhìn cô mất lý trí.
Trong đầu cô toàn là cảnh tượng Lương Hồng bị đánh trong phòng giam, trong ánh mắt trừng trừng nhìn Lương Huy như là ngâm kịch độc, hận không thể chỉ dùng một ánh mắt đã có thể hạ độc ông ta thất khiếu chảy máu toàn thân run rẩy mà chết đi.
“Các người nói xong chưa?” Dưới tình thế hai người giằng co không xong, Kiều Thịnh Hành đúng lúc phá vỡ cục diện bế tắc.
Ông ta lấy một gói thuốc ra, đặt trước mặt Lương Hi, âm thanh không có lấy nửa phần tình cảm: “Tối ngày 15, nghĩ cách thả cái này vào trong nước uống của Kiều Sâm.”
Tối ngày 15, cũng chính là tối mai rồi.
“Ông có ý gì?” Lương Hi không nhúc nhích, khi con ngươi đỏ đến rỉ máu nhìn về phía Kiều Thịnh Hành đã nhuộm đầy cảnh giác.
“Ý của tôi chưa đủ rõ ràng sao?” Rốt cuộc ông ta cũng lộ ra cho Lương Hi nhìn thấy nụ cười đầu tiên của ông ta từ trước đến nay, nhưng chỉ là kéo da thịt trên mặt thôi ngược lại còn khiếp người hơn so với lúc ông ta không cười: “Nếu như cô ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, bố cô ở trong tù sẽ rất an toàn, tôi sẽ còn nghĩ cách giúp ông ấy giảm hình phạt, nếu như cô không phối hợp…”
Giọng ông ta lạnh đến mức giống như vớt ra từ trong hầm băng vậy: “Tôi sẽ khiến cho ông ấy thê thảm hơn tình cảnh vừa rồi gấp trăm lần.”
Cảm giác lạnh lẽo rùng mình từ bàn chân vọt lên, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng của Lương Hi, bò lên da đầu, ngay cả sợi tóc cũng đều là buốt giá.
“Ông lừa tôi, bây giờ chính là xã hội pháp trị… Ông không làm được, ông không thể đả thương người ở trong tù…” Môi cô run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát lắm.
“Sao lại không thể.” Lúc này người nói chuyện chính là Lương Huy, tràn ngập thiện ý nhắc nhở cô: “Video cháu vừa xem, điện thoại cháu cũng nghe rồi, nếu như cháu không nhớ được, bác có thể để bọn họ làm lại lần nữa, giúp cháu nhớ kỹ một chút.”
Nói xong ông ta duỗi tay hướng về phía điện thoại đặt trên bàn.
“Ông dừng tay!” Lương Hi nào dám để ông ta gọi cuộc điện thoại này, vội vàng quát lớn lên.
Trên mặt cô bây giờ hoàn toàn không có huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy nửa ngày mới lắp bắp lên tiếng: “Đây là thuốc gì?”
“Dùng để hỗ trợ giấc ngủ thôi, sẽ không có tổn hại gì đến cơ thể.”
“Các người muốn làm gì Kiều Sâm?”
“Cô không cần biết.” Kiều Thịnh Hành lại lần nữa đẩy thuốc đến phía trước mặt cô: “Cô chỉ cần bỏ thuốc vào trong nước của nó, để nó ngoan ngoãn ngủ một giấc là được. Yên tâm, thuốc này thời hạn không dài, nó sẽ tỉnh lại vào khoảng giữa trưa ngày hôm sau.”
Giải thích xong, Kiều Thịnh Hành gõ gõ mặt bàn: “Sao thế? Lương tiểu thư lựa chọn để bố lại hoạt động gân cốt một chút, hay là để bạn trai nghỉ ngơi một chút?”
Lương Hi đau khổ nhắm mắt lại.
Kiều Thịnh Hành nói thì nhẹ nhàng, nhưng cô biết sáng ngày kia đối với Kiều Sâm mà nói nhất định rất quan trọng.
Nếu không thì Kiều Thịnh Hành và Lương Huy sẽ không làm trận chiến lớn như vậy, thậm chí phải xuống tay từ chỗ cô.
Tất nhiên là cô không muốn giúp bọn họ.
Nhưng chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn bố của cô chết yểu trong tù sao?
“Quyết định xong chưa?” Kiều Thịnh Hành mất kiên nhẫn mà thúc giục cô: “Nếu như cô không dám làm thì đừng làm.”
Cười lạnh nói: “Chuẩn bị lo liệu hậu sự là được.”
Đôi tay đặt trên đùi khi nghe được từ kia chợt nắm chặt, móng tay đâm thật sâu.
Lúc buông ra lòng bàn tay đã có vệt đỏ ghê người, cô mất cảm giác cầm lấy gói thuốc trên bàn, cắn răng căm hận nói: “Tôi làm, tốt nhất là ông nên tuân thủ đúng lời hứa, không được đụng đến bố tôi nữa.”
-
Kiều Thịnh Hành để người đưa cô về nội thành,
Lương Hi không gọi xe, lên một chuyến xe buýt có nhiều điểm dừng nhất trở về nhà Kiều Sâm.
Từ hội sở đi ra, cả người cô đều run rẩy.
Lúc đi qua đường cũng ngơ ngơ ngác ngác, không nhìn đèn tín hiệu giao thông trực tiếp đi về phía trước, thiếu chút nữa bị xe đối diện đụng vào.
Xe buýt lắc lư đi đến, cô quét mã QR lên xe, lúc ngồi xuống trán đồng thời “cộp” một tiếng đụng vào kính xe, khiến cho hành khách trên xe buýt nhao nhao ghé mắt nhìn.
Cô đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang.
Xe cách điểm dừng xe buýt càng lúc càng gần, Lương Hi theo tiếng rung mở di động, Kiều Sâm nhắn liên tục mấy tin WeChat cho cô.
Hỏi cô ở đâu; có về nhà ăn cơm không; vì sao không nghe điện thoại của anh, có phải có chuyện gì không… vân vân.
Cô cầm gói thuốc thả vào trong túi, lúc muốn trả lời lại anh thì xe buýt ngừng lại, trong sự thúc giục của tài xế, Lương Hi bị ép cất di động đi, vội vàng xuống xe.
Khi về đến nhà, Kiều Sâm đã chờ ở nhà.
Thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, màu đỏ bừng trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, anh vội vàng tiến lên vòng lấy eo cô, khẽ hỏi: “Em làm sao thế?”
Tay Lương Hi vô thức ấn trên túi chứa gói thuốc, cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì, có hơi đói, anh có thể làm gì đó cho em không?”
Kiều Sâm bình tĩnh nhìn chằm chằm cô mấy giây, không hỏi gì, chỉ đáp lại cô “Được”.
Anh vốn phần đồ ăn cho cô, hâm nóng lại đồ ăn, rất nhanh là được rồi.
Chỉ có điều Lương Hi không có khẩu vị gì, ăn lác đác mấy miếng, dừng lại, muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Kiều Sâm sớm đã phát hiện ra cô không đúng: “Có phải có gì muốn nói với anh không?”
“Anh… Ngày kia có phải có chuyện rất quan trọng không?” Cô ngập ngừng mở miệng: “ Về công việc ấy.”
Kiều Sâm: “Trở về đoạt bát cơm của Kiều Thịnh Hành.”
“Nhất định phải có mặt sao?”
“Ừm, ủy nhiệm chức vụ quan trọng cần ban giám đốc bỏ phiếu.”
Anh nói rất thẳng thắn, Lương Hi không thể không biết buổi sáng ngày kia bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Anh nhẫn nhục nhiều năm như vậy…
“Lương Hi.” Cho dù biết xảy ra chuyện, anh vẫn không ép cô, dịu dàng nói: “Nếu như em không muốn nói, có thể không nói.”
“Em chỉ cần nhớ rõ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cho nên, đừng lo lắng.”
Rõ ràng là an ủi dịu dàng, lại trực tiếp mà có lực đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô.
Cô hít thở sâu, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt như vỡ đê tràn ra, từ trong túi lấy ra gói thuốc, sụp đổ: “Buổi chiều bố anh với Lương Huy đến tìm em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook