Không Tránh Khỏi Rung Động
C22: Sẽ không hối hận

Cô gái mình yêu lẩm bẩm vùi trong ngực mình, trong khoảnh khắc mọi người reo hò, pháo hoa sáng rực nổ tung kia ôm anh đỏ bừng mặt.

Cái này, mẹ nó ai mà chịu nổi chứ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Truyện BJYX

Kiều Sâm mặc cô ôm mình hôn khẽ hai cái, chờ cô thỏa mãn, lúc chuẩn bị rời đi, đảo khách thành chủ hôn cô.

Vừa mới bắt đầu còn có thể dịu dàng như nước đối xử với cô, cho đến khi cô gái bị anh hôn đến mơ mơ màng màng không nhịn được khẽ hít thở một hơi, nói sảng mấy từ…

Giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng.

Tạo nên gợn sóng nhỏ, khiến cả mặt hồ cũng vì đó là run rẩy.

Chiến hảo vừa phát lập tức bùng cháy.

Lương Hi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rõ ràng cô đã bị người ta đổi vị trí.

Một chân người đàn ông giẫm trên nền đất, một chân nửa quỳ bên cạnh chân cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc cúi người đồng thời hôn lên lần nữa, cảm quan lúc chạm vào, cảm nhận được sự đáp lại trúc trắc lại nhiệt tình của cô.

Muốn cảm nhận da thịt tiếp xúc của cô càng mãnh liệt.

Lúc nụ hôn rơi xuống, tựa như có ngọn lửa cực nóng rừng rực thiếu đốt trên da thịt.

Khiến cho người ta trầm luân lại khiến người ta trôi nổi, cảm quan bị treo lên lên xuống xuống, xúc cảm khiến người ta khó mà diễn tả bằng lời.

Khi xúc cảm xa lạ lại quen thuộc hiện ra, cô vô thức đè cánh tay anh, không dám để anh tiếp tục nữa, nhưng lại bị anh bắt lấy cổ tay khẽ xoay chuyển, tia sáng nguy hiểm hiện lên trong đôi mắt híp lại.

Lúc động tình, không thể khống chế bất kỳ cái gì.

Kết quả chờ tất thảy tiến hành gần hết, anh lại giống như mỗi lần trước kia, dừng lại giữa chừng.

Vùi đầu bên cổ cô, hơi thở hổn hển, thô ráp.

Anh chợt im lặng khiến Lương Hi mờ mịt và không biết làm sao.

Cô không hiểu lắm, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cô cũng chưa từng ngăn cản, vì sao luôn dừng lại giữa chừng.

“Anh không tiếp tục sao?” Giọng nói bị anh đụng chạm có chút nghẹn ngào, mềm mại, khiến cho người ta muốn cắn một miếng.


Kiều Sâm hít một hơi thật sâu, sau đó giống như ngày thường đùa cô: “Gấp gáp như vậy?”

“...” Lương Hi im lặng, tay đã được buông lỏng nắm lấy eo anh: “Anh mới gấp ấy!”

“Nếu anh thật sự gấp gáp bây giờ em còn có thể nói chuyện bình thường với anh sao?” Người anh căng cứng, thân mật mà nhéo mũi cô: “Đã sớm bắt đầu khóc rồi.”

Anh rất ít khi nói chuyện mang theo tà ý, ở dưới tình huống và cảnh tượng như bây giờ nói ra, trên mặt Lương Hi ửng đỏ càng thêm kiều diễm ướt át.

Cô nhóc còn nằm ở dưới thân anh, cắn môi, hốc mắt dần có hơi nước, do dự rất lâu rất lâu, mới nhỏ giọng nói: “Em không biết ngại đâu, bây giờ cũng được.”

Tay giữ lấy anh, hơi kéo xuống, tựa như mời gọi.

Lực tác động của pha này thật sự không phải chỉ một chút.

Gần như là ngay lập tức, có cái gì đó từ bụng dưới một mạch xông thẳng lên đỉnh đầu, bùm một cái nổ tung, giống như mưa sao băng rơi xuống quanh cơ thể anh.

Kiều Sâm nuốt nước miếng, đọc từng chữ cũng rất khó khăn: “Lương Hi, chờ sau khi kết hôn đi, anh sợ sau này em sẽ hối hận…”

Lời anh nói còn chưa dứt, người dưới thân duỗi tay ôm lấy cổ anh kéo thấp xuống, đè ép sự xấu hổ hôn lên môi anh, cắn đầu lưỡi nói: “Sẽ không hối hận.”

Sau nụ hôn triền miên, cô móc lấy ngón út của anh, dần đến mười ngón tay đan vào nhau, con nguoiwf lấp lánh trong veo nhìn anh.

“Anh trai, thật sự không muốn sao?”

Một khắc kia, Kiều Sâm cảm nhận được yêu tinh làm chấn động hồn phách trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế.

-

Ngày đi Anh càng lúc càng gần.

Tối trước khi đi, Lương Hi kiểm tra đối chiếu từng chuyện trợ lý Văn giao cho mình.

Đặt trước xe đặt trước nhà hàng bao gồm cả yêu cầu về thực đơn và rượu định sẵn... Lương Hi càng xem tiếp, cảm giác không thích trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nhưng dù là cô nhìn chằm chằm vào điện thoại suy nghĩ lâu hơn nữa cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc đã bỏ sót cái gì.

Cuối cùng thật sự không nghĩ ra được, ngày mai còn phải đi máy bay, chỉ có thể ngủ trước.

Buổi sáng hôm sau, Lương Hi cùng Kiều Sâm cùng đi đến sân bay quốc tế Lâm Giang.

Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, cô lại lần nữa ngồi lên khoang hạng nhất.

Hoặc là nói thời gian qua đi nhiều năm như vậy, rốt cuộc có cơ hội đi máy máy ra ngoài.


Lần này phải bay liên tục mười mấy tiếng, khi Lương Hi lên máy may trước tiên là nói muốn một chiếc chăn với tiếp viên hàng không.

Điều hòa máy bay rất tốt, đắp chăn lông ngược lại càng thêm thôi miên, chưa đến lát sau cô đã ngủ mất.

Giữa chừng lúc tỉnh lại, cô còn buồn ngủ mà liếc mắt nhìn bên cạnh, người từ khi lên máy bay đã mở máy tính đang làm việc đến bây giờ cũng chưa dừng lại.

Lương Hi mơ mơ màng màng bò dậy, nửa người quấn chăn lông, vừa dụi mắt vừa hỏi người bên cạnh: “Em ngủ được mấy tiếng rồi?”

“Hai tiếng rưỡi.” Kiều Sâm ấn chuông gọi tiếp viên hàng không: “Làm phiền cô lấy cho tôi một ly nước sôi để nguội còn ấm.”

Mang nước tới, Kiều Sâm vuốt nhẹ thân ly, sau khi độ ấm không có vấn đề mới đưa cho Lương Hi.

Cô vừa mới tỉnh ngủ, hoàn toàn không cảm thấy hành động giữa mình và Kiều Sâm có vấn đề gì, nhắm mắt uống một ngụm, lại không hài lòng lắm mà đẩy ra.

“Em không muốn uống nóng, em muốn uống lạnh.”

“Trên máy bay rất lạnh, hơn nữa em vừa tỉnh dậy…”

Lời còn chưa kịp nói hết, trong tay anh đột nhiên không kịp đề phòng bị nhét một ly nước, cô nhóc lẩm bẩm xoay người: “Thế thì em không uống.”

Kiều Sâm dở khóc dở cười, duỗi tay vỗ nhẹ bả vai cô: “Uống thêm hai ngụm rồi ngủ tiếp.”

“Em không uống.” Cô dứt khoát kéo chăn lông lên đỉnh đầu lần nữa, giọng điệu buồn bực ở trong đó: “Anh cầm đi cầm đi!”

Cho dù Kiều Sâm thích cô trong lúc lơ đãng thể hiện thân mật với mình như nào đi nữa, hiện giờ cũng bị cô cố tình gây sự chọc tức đến bật cười.

Tay nắm lấy chăn lông trên đỉnh đầu cô, hơi dùng chút sức kéo xuống, lộ ra nửa gương mặt cô, anh chồm người qua, bóng tối thoáng cái đã bao phủ Lương Hi.

“Thế này em không bí bách sao?” Kiều Sâm túm xuống chút nữa, cả khuôn mặt cô lộ ra: “Uống ngụm nước mà thôi, có khó thế không?”

Sau khi làm loạn xong, Lương Hi hoàn toàn tỉnh táo, không ngoài dự tính của cô nhìn thấy được con người cô mang theo ánh mắt phức tạp.

“Em vốn không thích uống đồ nóng.” Cô cúi đầu hí hoáy di động, không muốn lắm giải thích: “Từ nhỏ đã không thích.”

“Anh biết.” Anh bất đắc dĩ lắc ly, chất lỏng trong suốt trong ly thủy tinh trong suốt không ngừng lắc lư: “Là đây là đồ ấm không phải nóng.”

“Có gì khác nhau à…” Lương Hi nhỏ giọng giải thích.

Đối với cô mà nói quả thực không có gì khác nhau giữa nước ấm và nước nóng.


Lúc đại học Kiều Sâm đã biết, nước đối với Lương Hi mà nói, chỉ phần nóng và lạnh.

Mà Lương Hi là fans trung thành của đồ uống lạnh, có thể uống canh nóng đến bốc khói, nhưng cho dù rơi vào cảnh nguy hiểm đau bụng khi bà dì đến cũng không muốn uống nước nóng.

“Khác nhau chính là, bây giờ em cần uống hết ly nước này cho anh, nếu không thì anh tự mình đút cho em uống.”

Anh giơ một tay của cô lên, lòng bàn tay đặt ở trên cánh môi ám chỉ với cô, tự mình đút cho cô uống, là dùng chỗ nào đút.

Lúc lòng bàn tay dán lên môi anh Lương Hi rõ ràng cảm nhận được sự áp lực không giống nhau, dọa cô lập tức co rút về.

Kiều Sâm cũng không ngăn cản, chỉ đưa nước đến bên môi cô, cười như không cười nhìn cô: “Uống hay không uống?”

“Em uống.” Trợ lý Lương nhẫn nhục nhận nước, buồn bực một ngụm hết sạch.

Trả lại ly cho anh, Lương Hi nghiến răng: “Bây giờ anh hài lòng chưa?”

Anh mỉm cười khẽ “Ừm” một tiếng, cúi đầu muốn ban thưởng cho cô một nụ hôn, lại bị Lương Hi nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

“Em…” Cô dưng lại, biểu cảm không được tự nhiên lắm: “Bây giờ em còn chưa nguôi giận đâu, anh đừng động tay động chân với em.”

“Được.” Nghe vậy, Kiều Sâm như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn cô một lát, rồi mới ngồi trở lại.

Anh không trêu cô nữa, tiếp tục xử lý công việc của mình. Lương Hi xem TV một lát, rất nhanh lại ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, máy bay đã bắt đầu hạ cánh rồi.

Lương Hi liếc mắt nhìn người đàn ông không biết từ khi nào cũng đã ngủ mất, hơi do dự, vẫn gọi anh dậy.

Xe chi nhánh công ty sắp xếp xong đã đợi ở bên ngoài sân bay Heathrow, hai người vừa xuống máy bay đã kéo hành lý đi qua.

Bôn ba mười mấy tiếng, sau khi đến London rồi lại không thể đến khách sạn nghỉ ngơi trước, Kiều Sâm trực tiếp đến chi nhánh công ty xử lý công việc.

Chi nhánh Kiều thị ở London vẫn nằm ở khu vực rất tốt, phóng tầm mắt nhìn tòa cao ốc đâm thẳng lên trời xanh.

Lúc đến giám đốc điều hành và người phụ trách của chi nhánh đều nhiệt tình ra cửa công ty tiếp đãi, ngay cả một trợ lý sinh hoạt nho nhỏ như cô cũng được đãi ngộ mà ở trong nước hoàn toàn không có.

Lần bận rộn này Kiều Sâm bận thẳng đến tối.

Cơm tối được giải quyết qua lời mời của một chị gái tóc vàng mắt xanh ở ban thư ký của chi nhánh. Lúc Lương Hi trở về cũng đóng gói cho Kiều Sâm một suất, ai ngờ đợi đến thức ăn ngoài đã nguội lạnh, Kiều Sâm mới từ phòng họp đi ra.

“Kiều tổng, đây là cơm ngoài tôi gói lại cho ngài, có điều đã nguội lạnh rồi.” Cô vội vàng đứng dậy, nâng hộp cơm trên bàn lên cho anh xem, biểu thị bản thân cũng không quên mất anh.

“Trở lại khách sạn rồi ăn.” Kiều Sâm mệt mỏi xoa huyệt thái dương, dẫn đầu đi về phía thang máy.

Đi được hai bước lại phát hiện người sau lưng không theo đến anh nghi ngờ nhìn về phía sau.

Cả khuôn mặt Lương Hi tràn đầy vẻ tự hỏi bản thân, động tác còn duy trì dáng vẻ chuẩn bị đeo balo trên lưng.

Nhìn qua sững người không nhẹ.


Cô đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ thật lâu, nhớ lại thật lâu, cho đến khi thật sự không nhớ nổi cái gì, mới khô khan hỏi: “Kiểu tổng, ở khách sạn em đặt phải không?”

“Phải.” Kiều Sâm nói: “Hẳn là em đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không?”

Nghe được lời này, vẻ mặt tự hỏi bản thân của Lương Hi hoàn toàn biến mất, sắc mặt có hơi trắng: “Hình như em… Hình như em quên mất rồi…”

“Có ý gì?” Anh nhíu mày: “Em không đặt khách sạn sao?”

Lương Hi theo bản năng lùi về phía sau hai bước: “Em quên thật rồi, thật sự xin lỗi Kiều tổng…”

Lúc này cô thật sự khóc không ra nước mắt.

Trước đó rõ ràng nghĩ đến có cái gì không đúng rồi, bởi vì trợ lý Văn vẫn luôn thúc giục xác minh, cộng thêm nguyên nhân luôn không nghĩ đến, vậy mà cô lại bỏ qua vấn đề khách sạn này như vậy.

“Không phải Văn Hạo đã dạy em sao? Sao còn xuất hiện sơ suất này?” Lúc ở chung với Lương Hi, anh luôn công tư phân minh, lúc này sắc mặt thật sự đã lạnh đi.

Sáng sớm ngày hôm sau anh còn công việc, hơn nữa chuyện lần này tương đối khẩn cấp, lần này mới đến tối đầu tiên đã mở họp đến tận khuya mới tan.

Muộn như vậy, chạy đi đâu tìm khách sạn ở?

Huống chi hiện tại giờ này rồi, cũng ngại đi quấy rầy trợ lý Văn, bảo anh ấy đặt giúp.

Lần này quả thực là lỗi của mình, khỏi cần phải nói, nếu như làm chậm trễ chuyện sáng mai, cô thật sự gánh vác không nổi.

Cô đã hại anh đủ nhiều rồi, sao đã qua 5 năm, cô vẫn còn muốn tiếp tục gây họa cho anh?

Kiều Sâm còn muốn nói chút gì đó, kết quả vừa cúi đầu, thấy cô gái trước mặt lại vừa gấp lại xấu hổ, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ nước mắt luôn đảo quanh bên trong, suy cho cùng trái tim anh cũng mềm nhũn.

Khẽ thở dài, anh giữ lấy cổ tay cô đi vào trong thang máy: “Lúc vừa đến anh nhìn thấy bên cạnh cách không xa có khách sạn, đến thử vận may xem sao.”

Chuyện đã phát triển đến bước này, đương nhiên Lương Hi thuận theo cùng đi.

Tha hương nơi đất khách quê người, trên đường người thưa thớt, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy chút ánh đèn.

Lương Hi kéo vali hành lý giống như ruồi không đầu rẽ ngoặt mấy lần ở sau lưng Kiều Sâm, rốt cuộc dừng lại ở chỗ đèn sáng ngời.

Trước mặt là khách sạn, tối muộn rồi còn đèn đuốc sáng trưng, đi vào có thể trông thấy cả khách sạn đều được trang trí vàng son lộng lẫy.

Kiều Sâm đi lên trước quầy lễ tân trao đổi một lúc, chưa được mấy câu người đàn ông trước quầy lễ tân đã liên tục lắc đầu mấy lần.

Lương Hi đứng bên cạnh anh, không chăm chú nghe hai người nói chuyện, bây giờ nhìn dáng vẻ Kiều Sâm rõ ràng nói chuyện không quá thuận lợi, không nhịn được giật giật góc áo của anh, thấp giọng dò hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”

Đối mặt với nghi vấn của Lương Hi, Kiều Sâm rõ ràng ngừng lại.

Đại sảnh sáng rực mà xa hoa, lời của anh chậm rãi truyền đến tai Lương Hi.

“Anh ta nói, cả khách sạn này chỉ còn một phòng thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Kiều tổng là tên lừa đảo!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương