Không Trang B
-
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Để Tiểu Mặc chứng minh sự trong sạch của anh? Làm sao để chứng minh?”
Trần Tuân cực kỳ nghi hoặc, còn Phàn Thanh vẫn không chút để ý tiếp tục xoa xoa tóc cậu: “Chuyện này phải hỏi em trai của em. Anh chỉ nhờ cậu ấy hỗ trợ, cụ thể làm như thế nào, đó là chuyên môn của sinh viên y khoa, anh cũng không hiểu.”
Tuy nhiên, theo ánh mắt của Phàn Thanh ắt hẳn hắn hiểu rất rõ, Trần Tuân hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến chuyện thuốc liệt dương lần trước.
“Anh……”
Bên trong di động bỗng truyền đến tạp âm với tần số không ổn định, Phàn Thanh nhìn về phía Trần Tuân. Biết cậu đang rối rắm, hắn liền kiên nhẫn chờ đợi cậu nói chuyện.
“Tiểu Mặc, dù sao cũng là chú em* của anh mà.”
*Chú em: hay chú, là em trai của chồng.
Phàn Thanh ngẩn người, hắn không quen với những xưng hô phức tạp này, nhất thời không hiểu ra.
Trần Tuân vốn đang mong chờ Phàn Thanh tạc mao*, kết quả lại thấy người này chẳng có phản ứng gì, đành phải kiên nhẫn giải thích.
*Tạc mao: Chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.
“Em trai của chồng gọi là chú em, anh không biết à?”
Phàn Thanh nhíu mày: “Ai là vợ và ai là chồng?”
Trần Tuân tinh nghịch nhìn hắn: “Anh nói xem?”
“Thiếu thao.” Phàn Thanh cười khẽ, lại đè Trần Tuân xuống giường một lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phàn Thanh chợt reo lên. Hắn không kiên nhẫn vuốt tóc một cái rồi cầm lấy điện thoại, nhưng khi thấy tên người gọi, Phàn Thanh lại không lập tức bắt máy.
Trần Tuân thò đầu lại gần nhìn thoáng qua. Phía trên màn hình là tên của một người phụ nữ. Không biết tại sao. Phản ứng đầu tiên của Trần Tuân là nghĩ rằng cuộc gọi đó là của mẹ Phàn.
Trần Tuân nhanh chóng đứng dậy và chỉ ra bên ngoài: “Anh đang đói phải không? Em sẽ đi mua ít đồ ăn rồi về ngay.” Nhanh như chớp bỏ chạy.
Phàn Thanh nhìn bóng lưng của Trần Tuân biến mất rồi mới nhận cuộc gọi.
Người ở đầu kia điện thoại không nói gì, Phàn Thanh cũng không mở miệng. Hai mẹ con cứ như vậy thi đấu với nhau một lúc. Rốt cuộc, mẹ Phàn phá vỡ sự im lặng trước.
“A Thanh, con về nhà được không?”
Phàn Thanh thở ra một hơi rất nhẹ.
Khoảnh khắc đó, hắn từng có ý muốn hỏi mẹ mình có biết đã làm sai điều gì không, hắn từng muốn châm chọc mẹ mình có biết ý nghĩa của nhà là gì không. Nhưng những hành vi đó ngoại trừ việc gia tăng tổn thương thì ích lợi gì đâu?
Người phụ nữ ở đầu kia của điện thoại là một người phụ nữ cố chấp, độc đoán, tự cho mình là đúng, nhưng đồng thời, bà cũng là mẹ của hắn. Phàn Thanh có thể ngay lập tức kiềm chế tất cả những con dao hắn muốn xuất ra khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà.
Đây là người đã sinh ra hắn, cho dù khó có thể chịu đựng nổi, hắn cũng không thể thoát khỏi bà. Giống như, nếu người khác là một cây xương rồng, hắn có thể đi xung quanh nó mà không cần chạm vào. Nhưng nếu cây xương rồng đó là mẹ Phàn, cho dù bà ấy muốn ôm hắn theo cách riêng của mình, hắn cũng không thể từ chối.
Huống chi bà thực sự không biết rằng mình sẽ đâm người khác đau đến vậy.
“Ba của con, ông ấy nói… Nói muốn ly hôn với mẹ……” Giọng một người phụ nữ yếu đuối vang lên ở đầu kia của điện thoại. “Ba của con nói rằng nếu mẹ vẫn cứ khư khư cố chấp làm theo ý mình, cảm thấy mình chính là luật của thế giới, ông ấy sẽ không sống với mẹ nữa, ba của con còn nói……”
Sau tiếng nức nở nghẹn ngào, người phụ nữ kia đã khóc.
“Ba của con còn nói ông ấy yêu mẹ, sẵn sàng bảo vệ mẹ, nhưng người ba của con muốn bảo vệ bây giờ là con trai ông ấy. Ba của con không thể để mẹ hủy hoại con. Ba của con nói chính là… Hủy hoại.”
Phàn Thanh có chút lo lắng, hắn chưa bao giờ nghe thấy thanh âm của mẹ mình nghẹn ngào và tuyệt vọng như vậy.
“Có phải ba của con cảm thấy lúc trước hy sinh bản thân là không đáng không? Ông ấy đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, ở lại trong nước học nghệ thuật cùng mẹ. Có phải ba của con rốt cuộc cũng hối hận rồi không? Ba của con cảm thấy mẹ đã huỷ hoại ông ấy, bây giờ lại muốn huỷ hoại con?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, chắc ba chỉ nhất thời tức giận nên mới nói vậy thôi, hiện tại ba mẹ có ở nhà không, con sẽ về ngay.” Phàn Thanh lúc này cũng không dám giận dỗi nữa, bây giờ mẹ hắn rất cần có người ở bên.
“Người mẹ có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là ông ấy.” Mẹ Phàn nức nở, “Cả ba và mẹ đều yêu nghệ thuật, nhưng là chỉ có một mình mẹ thực hiện ước mơ của mình. Vậy nên mẹ mới nỗ lực tổ chức triển lãm và kiếm tiền. Mẹ muốn cho hai người không cần lo lắng đều gì. Ngoại trừ mẹ, người mà ba con quan tâm nhất, chính là con và bạn thân của ông ấy Nhạc Chấn. Ba của con không phải là một người bận tâm lo nghĩ bất cứ điều gì. Khi con còn nhỏ, con thích thứ gì, ba của con sẽ cho con thứ đó. Có một khoảng thời gian Nhạc Chấn nghiện cờ bạc, ông ấy cũng chỉ biết cho hắn mượn tiền, ba của con không biết làm thế nào mới có thể giúp cho người mình quan tâm trở nên tốt hơn. Mẹ muốn giúp ông ấy, mẹ muốn đến lúc ba của con già đi, quay đầu nhìn lại, con trai và bạn bè của ông ấy, đều đang sống hạnh phúc.”
“Mẹ……”
“A Thanh, mẹ thật sự đã làm sai sao? Mẹ không chỉ huỷ hoại ước mơ của ba con, mà còn huỷ hoại con sao?”
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã……”
Lúc này điện thoại đột nhiên cúp máy, Phàn Thanh cầm điện thoại cứng đờ trong giây lát. Hắn lập tức lấy chìa khóa xe, xoay người chạy ra khỏi cửa, đồng thời va vào Trần Tuân đang xách một túi đồ ăn nhanh trở về.
“Tuân Tuân, em ở chỗ này đợi anh.” Phàn Thanh ôm mặt Trần Tuân, “Nhất định phải chờ anh, anh phải về nhà một chuyến, xử lý xong mọi chuyện anh sẽ tới tìm em.”
“Ơ, ơ, được.” Trần Tuân nhìn bóng dáng Phàn Thanh chạy như bay, rồi lại nhìn gà rán trong tay mình, cuối cùng cũng xách theo chạy theo ra ngoài.
Khi Phàn Thanh vội vã về nhà, hắn không thấy bất kỳ trường hợp không thể kiểm soát nào.
Mẹ Phàn nằm ở trên giường, thần sắc không giống như có bệnh, chỉ là an tĩnh ngủ. Ba Phàn canh giữ ở mép giường, thấy Phàn Thanh tiến vào liền ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay, gọi con trai ra ngoài.
“Để mẹ của con nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc dậy mẹ của con sẽ lại biến thành nữ vương mặt lạnh thôi.” Ba Phàn nói xong liền mỉm cười.
Phàn Thanh liếc nhìn về phía căn phòng một cách lo lắng: “Con nghe mẹ nói ba muốn ly hôn với mẹ.”
“Ba giận quá nên nói hồ đồ ấy mà.” Ba Phàn cúi đầu, hơi ngượng ngùng, “Biết mẹ con đặt bẫy con, đùa giỡn với cuộc sống của các con như vậy, ba tức giận quá nên mới nói nặng lời với bà ấy. Ba lo rằng mẹ của con không nhận thức được sự nghiêm trọng của mọi chuyện. Đành phải lấy chuyện mẹ con để ý nhất ra để dọa. Kết quả là…… “Ba Phàn dừng lại một chút, “Kỳ thật, mẹ con cũng không nghĩ, sao ba có thể ly hôn với mẹ con được. Chỉ sợ không có ba, một tô mì tôm bà ấy cũng không biết nấu thế nào. Ba mà ly hôn với mẹ con… Mẹ con con luôn nói rằng ba đã nhường ước mơ của mình cho bà ấy, nhưng thật ra không phải, bà ấy chính là ước mơ của ba.”
Nói tới đây, ba Phàn tựa hồ cảm thấy lời này có chút buồn nôn. Ông xoa xoa đầu mũi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Con đừng lo, ba sẽ dỗ mẹ con. Mẹ con tuy là người rất cố chấp, nhưng bà ấy lại rất nghe lời ba. Chuyện của con và người yêu con, ba sẽ từ từ khuyên nhủ bà ấy, mẹ con sẽ hiểu thôi. Hôm nay dọa bà ấy khóc, sau này mẹ con sẽ không dám làm khó dễ các con nữa đâu.”
Tâm tình đang treo lơ lửng của Phàn Thanh rốt cuộc cũng rơi xuống, bả vai dường như hư thoát mà gục xuống, hắn tiến lên ôm lấy ba mình.
“Cảm ơn ba.”
Ba Phàn vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Con cũng đừng chấp nhặt với mẹ con. Cho dù dọn ra ngoài, cũng nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm, nhớ mang người yêu của con tới. Mẹ của con tuy rằng tính khí thất thường, nhưng lại rất để ý mặt mũi, bà ấy sẽ không nói năng lỗ mãng làm trò người mặt người khác đâu. Chờ đến khi quen thuộc hơn, bà ấy sẽ không bài xích nữa. Đối với những người mẹ con không quen, bà ấy sẽ không nhiều lời đâu.”
Phàn Thanh có chút do dự. Hắn không muốn làm cho Trần Tuân phải chịu ủy khuất, nhưng khi em ấy đến gặp mẹ mình, ngay cả khi bầu không khí hòa hoãn, em ấy chắc chắn cũng sẽ thấp thỏm lo sợ. Hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng không tự tin này của Trần Tuân.
“Ai vậy?” Ba Phàn kêu lên nghi hoặc, “Đó có phải là người yêu của con không?”
Phàn Thanh quay lại và nhìn xuống từ cửa sổ, thấy Trần Tuân đang thò đầu ra trước hàng rào vườn. Trong tay cậu đang cầm túi gà rán, khiến cho con chó ở nhà bên cạnh không ngừng sủa inh ỏi.
Phàn Thanh nhìn thấy Trần Tuân, không hiểu sao liền cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn nhìn về phía ba mình, nhận được một ánh mắt cổ vũ, liền xoay người xuống lầu.
Mà Trần Tuân ở dưới lầu đang rất phiền muộn vì tiếng kêu chói tai ở sân bên cạnh. Cậu đưa tay lấy một miếng gà rồi ném nó qua, trong khi con chó đang cúi đầu ăn, liền có ý định trèo hàng rào.
“Anh đang làm gì thế!”
Một tiếng quát lớn vang lên, Trần Tuân nhìn qua và thấy một thiếu niên mặc áo bóng chày.
Khoan đã, đây là…… Nhạc Tiểu Hành?
Nhạc Tiểu Hành cũng nhìn rõ khuôn mặt của Trần Tuân, chân tay cũng lập tức luống cuống. Cậu ta nghe thấy tiếng con chó của mình sủa dữ dội, định ra ngoài xem thử, lại tình cờ thấy ai đó đang cố gắng trèo qua hàng rào nhà Phàn Thanh, không ngờ rằng đó là Beta kia.
Trước đây Nhạc Tiểu Hành rất chướng mắt Trần Tuân, không chỉ là Beta, lại bình thường như vậy, không chỉ bình thường, thậm chí nhìn qua còn có chút ngốc nghếch. Nhưng kể từ khi chứng kiến cảnh chia tay giữa Trần Tuân và Phàn Thanh, thái độ của Nhạc Tiểu Hành đối với Trần Tuân liền trở nên phức tạp hơn.
Nhạc Tiểu Hành không chỉ cảm thấy có lỗi. Điều cậu ta không muốn thừa nhận chính là, hôm đó Trần Tuân trong tình huống cực kỳ đau lòng, mà thái độ lại rất quyết đoán. Điều này khiến cho Nhạc Tiểu Hành cảm thấy cuộc chia tay của bọn họ có vẻ rất kiêu ngạo. Kiêu ngạo, thứ này ngay từ nhỏ Nhạc Tiểu Hành đã có. Cậu ta có gia đình hậu đãi, ngoại hình xinh đẹp, còn có sự can đảm làm theo ý mình mặc váy ở trường nam sinh. Nhạc Tiểu Hành cảm thấy mình chưa bao giờ thiếu kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo này không giống với Trần Tuân.
Nhạc Tiểu Hành cũng rất thích Phàn Thanh, nhưng cậu ta không thể thể hiện sự kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn.
Khi hai người đều nhìn nhau kinh ngạc sững sờ nói không ra lời, Phàn Thanh bước tới. Như thể không nhìn thấy Nhạc Tiểu Hành, hắn bước đến và nắm lấy tay của Trần Tuân: “Không phải anh bảo em đợi anh trở về sao?”
Trần Tuân tỉnh lại, nhìn Phàn Thanh cầm bàn tay đang cầm miếng gà bóng nhẫy của mình, cậu vội vàng rút ra. Trần Tuân chợt nhớ là mình bỏ điện thoại túi, không dễ nói chuyện. Tuy nhiên, Phàn Thanh lại cố tình không hợp tác chút nào, sống chết giữ lấy tay cậu không buông.
“Em tránh cái gì,” Phàn Thanh rốt cuộc quay đầu lại liếc nhìn Nhạc Tiểu Hành, như hiểu ra điều gì đó, “Được rồi, đừng giận dỗi nữa, chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Khoan đã!”
Phàn Thanh và Trần Tuân cùng nhau nhìn về phía Nhạc Tiểu Hành vừa mở lời.
Nhạc Tiểu Hành rút tay ra khỏi túi áo bóng chày và đặt chúng ở hai bên sườn. Hai chân cậu ta không được tự nhiên di động, sau đó đột nhiên duỗi thẳng cơ thể và cúi gập người với hai người họ.
“Xin lỗi vì sự lừa dối và áp chế* của em, chuyện này…… Em không cầu các anh tha thứ, em chỉ hy vọng rằng mình sẽ không để lại rắc rối cho các anh.”
*Áp chế: Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Nói xong, cậu ta liền đứng thẳng dậy và nhìn hai người họ.
“Vài ngày nữa em sẽ ra nước ngoài tiếp tục chữa bệnh, bên kia có công nghệ mới. Lần này tỷ lệ chữa khỏi rất cao. Ngay cả khi không có Alpha, em cũng có thể sống sót.”
Trần Tuân rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ, lát sau cậu ngước mắt lên nhìn Nhạc Tiểu Hành tùy ý gật đầu với cậu ta.
Nhạc Tiểu Hành thấy Trần Tuân nãy giờ không nói gì, nghĩ rằng cậu vẫn chán ghét chính mình, trong lòng có chút khổ sở.
“Vậy chúc cậu sớm ngày bình phục.” Sau khi Phàn Thanh nói xong, hắn kéo tay Trần Tuân chuẩn bị rời đi.
“Đợi, đợi một chút!”
Phàn Thanh không kiên nhẫn xoay người lại, vừa định nói gì đó, mới phát hiện người Nhạc Tiểu Hành nhìn là Trần Tuân.
“Sau này, em cũng muốn giống như anh.” Nhạc Tiểu Hành nhìn phía sau đầu của Trần Tuân, như thể nhìn vào vầng hào quang của Chúa Giêsu, ánh mắt vừa nghiêm túc lại cực kỳ nóng bỏng. “Nếu ai đó xin lỗi em, khóc lóc và kéo váy em, em cũng sẽ quay đầu đi. Thật sự là… Thật sự là quá đẹp trai!”
Trần Tuân nghe lời này có chút gì đó không đúng, đang muốn xoay người thì lại bị Phàn Thanh nắm lấy bả vai.
Phàn Thanh nắm mạnh đến nỗi gần như nhấc cả người Trần Tuân lên, ép cậu không thể quay đầu lại mà rời đi. Để lại một mình Nhạc Tiểu Hành đứng tại chỗ, cùng với con Chow Chow* đang liếm mũi nhìn bóng dáng Trần Tuân đi xa.
Thực sự che giấu công đức và danh tiếng.
*Chó Chow Chow là một giống chó có nguồn gốc ở phía Bắc Trung Quốc xuất hiện vào thời nhà Đường. Còn được gọi là Tông sư khuyển, có nghĩa là “chó sư tử xù”. Người Trung tin rằng, chó Chow Chow là biểu tượng của sự may mắn, ôn hoà.
“Để Tiểu Mặc chứng minh sự trong sạch của anh? Làm sao để chứng minh?”
Trần Tuân cực kỳ nghi hoặc, còn Phàn Thanh vẫn không chút để ý tiếp tục xoa xoa tóc cậu: “Chuyện này phải hỏi em trai của em. Anh chỉ nhờ cậu ấy hỗ trợ, cụ thể làm như thế nào, đó là chuyên môn của sinh viên y khoa, anh cũng không hiểu.”
Tuy nhiên, theo ánh mắt của Phàn Thanh ắt hẳn hắn hiểu rất rõ, Trần Tuân hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến chuyện thuốc liệt dương lần trước.
“Anh……”
Bên trong di động bỗng truyền đến tạp âm với tần số không ổn định, Phàn Thanh nhìn về phía Trần Tuân. Biết cậu đang rối rắm, hắn liền kiên nhẫn chờ đợi cậu nói chuyện.
“Tiểu Mặc, dù sao cũng là chú em* của anh mà.”
*Chú em: hay chú, là em trai của chồng.
Phàn Thanh ngẩn người, hắn không quen với những xưng hô phức tạp này, nhất thời không hiểu ra.
Trần Tuân vốn đang mong chờ Phàn Thanh tạc mao*, kết quả lại thấy người này chẳng có phản ứng gì, đành phải kiên nhẫn giải thích.
*Tạc mao: Chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.
“Em trai của chồng gọi là chú em, anh không biết à?”
Phàn Thanh nhíu mày: “Ai là vợ và ai là chồng?”
Trần Tuân tinh nghịch nhìn hắn: “Anh nói xem?”
“Thiếu thao.” Phàn Thanh cười khẽ, lại đè Trần Tuân xuống giường một lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phàn Thanh chợt reo lên. Hắn không kiên nhẫn vuốt tóc một cái rồi cầm lấy điện thoại, nhưng khi thấy tên người gọi, Phàn Thanh lại không lập tức bắt máy.
Trần Tuân thò đầu lại gần nhìn thoáng qua. Phía trên màn hình là tên của một người phụ nữ. Không biết tại sao. Phản ứng đầu tiên của Trần Tuân là nghĩ rằng cuộc gọi đó là của mẹ Phàn.
Trần Tuân nhanh chóng đứng dậy và chỉ ra bên ngoài: “Anh đang đói phải không? Em sẽ đi mua ít đồ ăn rồi về ngay.” Nhanh như chớp bỏ chạy.
Phàn Thanh nhìn bóng lưng của Trần Tuân biến mất rồi mới nhận cuộc gọi.
Người ở đầu kia điện thoại không nói gì, Phàn Thanh cũng không mở miệng. Hai mẹ con cứ như vậy thi đấu với nhau một lúc. Rốt cuộc, mẹ Phàn phá vỡ sự im lặng trước.
“A Thanh, con về nhà được không?”
Phàn Thanh thở ra một hơi rất nhẹ.
Khoảnh khắc đó, hắn từng có ý muốn hỏi mẹ mình có biết đã làm sai điều gì không, hắn từng muốn châm chọc mẹ mình có biết ý nghĩa của nhà là gì không. Nhưng những hành vi đó ngoại trừ việc gia tăng tổn thương thì ích lợi gì đâu?
Người phụ nữ ở đầu kia của điện thoại là một người phụ nữ cố chấp, độc đoán, tự cho mình là đúng, nhưng đồng thời, bà cũng là mẹ của hắn. Phàn Thanh có thể ngay lập tức kiềm chế tất cả những con dao hắn muốn xuất ra khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà.
Đây là người đã sinh ra hắn, cho dù khó có thể chịu đựng nổi, hắn cũng không thể thoát khỏi bà. Giống như, nếu người khác là một cây xương rồng, hắn có thể đi xung quanh nó mà không cần chạm vào. Nhưng nếu cây xương rồng đó là mẹ Phàn, cho dù bà ấy muốn ôm hắn theo cách riêng của mình, hắn cũng không thể từ chối.
Huống chi bà thực sự không biết rằng mình sẽ đâm người khác đau đến vậy.
“Ba của con, ông ấy nói… Nói muốn ly hôn với mẹ……” Giọng một người phụ nữ yếu đuối vang lên ở đầu kia của điện thoại. “Ba của con nói rằng nếu mẹ vẫn cứ khư khư cố chấp làm theo ý mình, cảm thấy mình chính là luật của thế giới, ông ấy sẽ không sống với mẹ nữa, ba của con còn nói……”
Sau tiếng nức nở nghẹn ngào, người phụ nữ kia đã khóc.
“Ba của con còn nói ông ấy yêu mẹ, sẵn sàng bảo vệ mẹ, nhưng người ba của con muốn bảo vệ bây giờ là con trai ông ấy. Ba của con không thể để mẹ hủy hoại con. Ba của con nói chính là… Hủy hoại.”
Phàn Thanh có chút lo lắng, hắn chưa bao giờ nghe thấy thanh âm của mẹ mình nghẹn ngào và tuyệt vọng như vậy.
“Có phải ba của con cảm thấy lúc trước hy sinh bản thân là không đáng không? Ông ấy đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, ở lại trong nước học nghệ thuật cùng mẹ. Có phải ba của con rốt cuộc cũng hối hận rồi không? Ba của con cảm thấy mẹ đã huỷ hoại ông ấy, bây giờ lại muốn huỷ hoại con?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, chắc ba chỉ nhất thời tức giận nên mới nói vậy thôi, hiện tại ba mẹ có ở nhà không, con sẽ về ngay.” Phàn Thanh lúc này cũng không dám giận dỗi nữa, bây giờ mẹ hắn rất cần có người ở bên.
“Người mẹ có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là ông ấy.” Mẹ Phàn nức nở, “Cả ba và mẹ đều yêu nghệ thuật, nhưng là chỉ có một mình mẹ thực hiện ước mơ của mình. Vậy nên mẹ mới nỗ lực tổ chức triển lãm và kiếm tiền. Mẹ muốn cho hai người không cần lo lắng đều gì. Ngoại trừ mẹ, người mà ba con quan tâm nhất, chính là con và bạn thân của ông ấy Nhạc Chấn. Ba của con không phải là một người bận tâm lo nghĩ bất cứ điều gì. Khi con còn nhỏ, con thích thứ gì, ba của con sẽ cho con thứ đó. Có một khoảng thời gian Nhạc Chấn nghiện cờ bạc, ông ấy cũng chỉ biết cho hắn mượn tiền, ba của con không biết làm thế nào mới có thể giúp cho người mình quan tâm trở nên tốt hơn. Mẹ muốn giúp ông ấy, mẹ muốn đến lúc ba của con già đi, quay đầu nhìn lại, con trai và bạn bè của ông ấy, đều đang sống hạnh phúc.”
“Mẹ……”
“A Thanh, mẹ thật sự đã làm sai sao? Mẹ không chỉ huỷ hoại ước mơ của ba con, mà còn huỷ hoại con sao?”
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã……”
Lúc này điện thoại đột nhiên cúp máy, Phàn Thanh cầm điện thoại cứng đờ trong giây lát. Hắn lập tức lấy chìa khóa xe, xoay người chạy ra khỏi cửa, đồng thời va vào Trần Tuân đang xách một túi đồ ăn nhanh trở về.
“Tuân Tuân, em ở chỗ này đợi anh.” Phàn Thanh ôm mặt Trần Tuân, “Nhất định phải chờ anh, anh phải về nhà một chuyến, xử lý xong mọi chuyện anh sẽ tới tìm em.”
“Ơ, ơ, được.” Trần Tuân nhìn bóng dáng Phàn Thanh chạy như bay, rồi lại nhìn gà rán trong tay mình, cuối cùng cũng xách theo chạy theo ra ngoài.
Khi Phàn Thanh vội vã về nhà, hắn không thấy bất kỳ trường hợp không thể kiểm soát nào.
Mẹ Phàn nằm ở trên giường, thần sắc không giống như có bệnh, chỉ là an tĩnh ngủ. Ba Phàn canh giữ ở mép giường, thấy Phàn Thanh tiến vào liền ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay, gọi con trai ra ngoài.
“Để mẹ của con nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc dậy mẹ của con sẽ lại biến thành nữ vương mặt lạnh thôi.” Ba Phàn nói xong liền mỉm cười.
Phàn Thanh liếc nhìn về phía căn phòng một cách lo lắng: “Con nghe mẹ nói ba muốn ly hôn với mẹ.”
“Ba giận quá nên nói hồ đồ ấy mà.” Ba Phàn cúi đầu, hơi ngượng ngùng, “Biết mẹ con đặt bẫy con, đùa giỡn với cuộc sống của các con như vậy, ba tức giận quá nên mới nói nặng lời với bà ấy. Ba lo rằng mẹ của con không nhận thức được sự nghiêm trọng của mọi chuyện. Đành phải lấy chuyện mẹ con để ý nhất ra để dọa. Kết quả là…… “Ba Phàn dừng lại một chút, “Kỳ thật, mẹ con cũng không nghĩ, sao ba có thể ly hôn với mẹ con được. Chỉ sợ không có ba, một tô mì tôm bà ấy cũng không biết nấu thế nào. Ba mà ly hôn với mẹ con… Mẹ con con luôn nói rằng ba đã nhường ước mơ của mình cho bà ấy, nhưng thật ra không phải, bà ấy chính là ước mơ của ba.”
Nói tới đây, ba Phàn tựa hồ cảm thấy lời này có chút buồn nôn. Ông xoa xoa đầu mũi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Con đừng lo, ba sẽ dỗ mẹ con. Mẹ con tuy là người rất cố chấp, nhưng bà ấy lại rất nghe lời ba. Chuyện của con và người yêu con, ba sẽ từ từ khuyên nhủ bà ấy, mẹ con sẽ hiểu thôi. Hôm nay dọa bà ấy khóc, sau này mẹ con sẽ không dám làm khó dễ các con nữa đâu.”
Tâm tình đang treo lơ lửng của Phàn Thanh rốt cuộc cũng rơi xuống, bả vai dường như hư thoát mà gục xuống, hắn tiến lên ôm lấy ba mình.
“Cảm ơn ba.”
Ba Phàn vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Con cũng đừng chấp nhặt với mẹ con. Cho dù dọn ra ngoài, cũng nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm, nhớ mang người yêu của con tới. Mẹ của con tuy rằng tính khí thất thường, nhưng lại rất để ý mặt mũi, bà ấy sẽ không nói năng lỗ mãng làm trò người mặt người khác đâu. Chờ đến khi quen thuộc hơn, bà ấy sẽ không bài xích nữa. Đối với những người mẹ con không quen, bà ấy sẽ không nhiều lời đâu.”
Phàn Thanh có chút do dự. Hắn không muốn làm cho Trần Tuân phải chịu ủy khuất, nhưng khi em ấy đến gặp mẹ mình, ngay cả khi bầu không khí hòa hoãn, em ấy chắc chắn cũng sẽ thấp thỏm lo sợ. Hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng không tự tin này của Trần Tuân.
“Ai vậy?” Ba Phàn kêu lên nghi hoặc, “Đó có phải là người yêu của con không?”
Phàn Thanh quay lại và nhìn xuống từ cửa sổ, thấy Trần Tuân đang thò đầu ra trước hàng rào vườn. Trong tay cậu đang cầm túi gà rán, khiến cho con chó ở nhà bên cạnh không ngừng sủa inh ỏi.
Phàn Thanh nhìn thấy Trần Tuân, không hiểu sao liền cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn nhìn về phía ba mình, nhận được một ánh mắt cổ vũ, liền xoay người xuống lầu.
Mà Trần Tuân ở dưới lầu đang rất phiền muộn vì tiếng kêu chói tai ở sân bên cạnh. Cậu đưa tay lấy một miếng gà rồi ném nó qua, trong khi con chó đang cúi đầu ăn, liền có ý định trèo hàng rào.
“Anh đang làm gì thế!”
Một tiếng quát lớn vang lên, Trần Tuân nhìn qua và thấy một thiếu niên mặc áo bóng chày.
Khoan đã, đây là…… Nhạc Tiểu Hành?
Nhạc Tiểu Hành cũng nhìn rõ khuôn mặt của Trần Tuân, chân tay cũng lập tức luống cuống. Cậu ta nghe thấy tiếng con chó của mình sủa dữ dội, định ra ngoài xem thử, lại tình cờ thấy ai đó đang cố gắng trèo qua hàng rào nhà Phàn Thanh, không ngờ rằng đó là Beta kia.
Trước đây Nhạc Tiểu Hành rất chướng mắt Trần Tuân, không chỉ là Beta, lại bình thường như vậy, không chỉ bình thường, thậm chí nhìn qua còn có chút ngốc nghếch. Nhưng kể từ khi chứng kiến cảnh chia tay giữa Trần Tuân và Phàn Thanh, thái độ của Nhạc Tiểu Hành đối với Trần Tuân liền trở nên phức tạp hơn.
Nhạc Tiểu Hành không chỉ cảm thấy có lỗi. Điều cậu ta không muốn thừa nhận chính là, hôm đó Trần Tuân trong tình huống cực kỳ đau lòng, mà thái độ lại rất quyết đoán. Điều này khiến cho Nhạc Tiểu Hành cảm thấy cuộc chia tay của bọn họ có vẻ rất kiêu ngạo. Kiêu ngạo, thứ này ngay từ nhỏ Nhạc Tiểu Hành đã có. Cậu ta có gia đình hậu đãi, ngoại hình xinh đẹp, còn có sự can đảm làm theo ý mình mặc váy ở trường nam sinh. Nhạc Tiểu Hành cảm thấy mình chưa bao giờ thiếu kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo này không giống với Trần Tuân.
Nhạc Tiểu Hành cũng rất thích Phàn Thanh, nhưng cậu ta không thể thể hiện sự kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn.
Khi hai người đều nhìn nhau kinh ngạc sững sờ nói không ra lời, Phàn Thanh bước tới. Như thể không nhìn thấy Nhạc Tiểu Hành, hắn bước đến và nắm lấy tay của Trần Tuân: “Không phải anh bảo em đợi anh trở về sao?”
Trần Tuân tỉnh lại, nhìn Phàn Thanh cầm bàn tay đang cầm miếng gà bóng nhẫy của mình, cậu vội vàng rút ra. Trần Tuân chợt nhớ là mình bỏ điện thoại túi, không dễ nói chuyện. Tuy nhiên, Phàn Thanh lại cố tình không hợp tác chút nào, sống chết giữ lấy tay cậu không buông.
“Em tránh cái gì,” Phàn Thanh rốt cuộc quay đầu lại liếc nhìn Nhạc Tiểu Hành, như hiểu ra điều gì đó, “Được rồi, đừng giận dỗi nữa, chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Khoan đã!”
Phàn Thanh và Trần Tuân cùng nhau nhìn về phía Nhạc Tiểu Hành vừa mở lời.
Nhạc Tiểu Hành rút tay ra khỏi túi áo bóng chày và đặt chúng ở hai bên sườn. Hai chân cậu ta không được tự nhiên di động, sau đó đột nhiên duỗi thẳng cơ thể và cúi gập người với hai người họ.
“Xin lỗi vì sự lừa dối và áp chế* của em, chuyện này…… Em không cầu các anh tha thứ, em chỉ hy vọng rằng mình sẽ không để lại rắc rối cho các anh.”
*Áp chế: Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Nói xong, cậu ta liền đứng thẳng dậy và nhìn hai người họ.
“Vài ngày nữa em sẽ ra nước ngoài tiếp tục chữa bệnh, bên kia có công nghệ mới. Lần này tỷ lệ chữa khỏi rất cao. Ngay cả khi không có Alpha, em cũng có thể sống sót.”
Trần Tuân rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ, lát sau cậu ngước mắt lên nhìn Nhạc Tiểu Hành tùy ý gật đầu với cậu ta.
Nhạc Tiểu Hành thấy Trần Tuân nãy giờ không nói gì, nghĩ rằng cậu vẫn chán ghét chính mình, trong lòng có chút khổ sở.
“Vậy chúc cậu sớm ngày bình phục.” Sau khi Phàn Thanh nói xong, hắn kéo tay Trần Tuân chuẩn bị rời đi.
“Đợi, đợi một chút!”
Phàn Thanh không kiên nhẫn xoay người lại, vừa định nói gì đó, mới phát hiện người Nhạc Tiểu Hành nhìn là Trần Tuân.
“Sau này, em cũng muốn giống như anh.” Nhạc Tiểu Hành nhìn phía sau đầu của Trần Tuân, như thể nhìn vào vầng hào quang của Chúa Giêsu, ánh mắt vừa nghiêm túc lại cực kỳ nóng bỏng. “Nếu ai đó xin lỗi em, khóc lóc và kéo váy em, em cũng sẽ quay đầu đi. Thật sự là… Thật sự là quá đẹp trai!”
Trần Tuân nghe lời này có chút gì đó không đúng, đang muốn xoay người thì lại bị Phàn Thanh nắm lấy bả vai.
Phàn Thanh nắm mạnh đến nỗi gần như nhấc cả người Trần Tuân lên, ép cậu không thể quay đầu lại mà rời đi. Để lại một mình Nhạc Tiểu Hành đứng tại chỗ, cùng với con Chow Chow* đang liếm mũi nhìn bóng dáng Trần Tuân đi xa.
Thực sự che giấu công đức và danh tiếng.
*Chó Chow Chow là một giống chó có nguồn gốc ở phía Bắc Trung Quốc xuất hiện vào thời nhà Đường. Còn được gọi là Tông sư khuyển, có nghĩa là “chó sư tử xù”. Người Trung tin rằng, chó Chow Chow là biểu tượng của sự may mắn, ôn hoà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook