Không Trang B
-
Chương 22
Phàn Thanh muốn vứt bỏ áo khoác của mình. Nhưng Trần Tuân ngăn hắn lại. Sau khi lên núi, nhiệt độ sẽ thấp hơn một chút, nếu vẫn giữ cái bệnh khiết phích kia chắc chắn Phàn Thanh sẽ bị cảm.
Vì thế, vạt áo của tổng tài tung bay, mùi rau hẹ lan toả khắp nơi.
Suốt một giờ ngồi cáp treo đến bây giờ, Phàn Thanh không thèm để ý đến Trần Tuân.
Trần Tuân thật sự rất áy náy. Ngay cả khi Phàn Thanh không để ý tới cậu, cậu vẫn ba hoa chích choè đủ điều, hôm nay vốn nên thực vui vẻ, thế nhưng đều bị cậu làm hỏng hết rồi.
Phàn Thanh nghe người này huyên thuyên suốt chặng đường, nói một mình vô cùng thành thục, kỳ thật tức giận đã biến mất hơn phân nửa, nhưng nhìn thấy bộ dạng cẩn thận lẩm bẩm của Trần Tuân thật dễ thương nên hắn vẫn tiếp tục im lặng.
Nhưng mà một giờ sau, Phàn Thanh bỗng phát giác có chuyện gì đó không đúng lắm. Giọng nói của Trần Tuân càng ngày càng trầm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói vài câu liền phảng phất như sắp game over. Phàn Thanh hít sâu một hơi, rồi xoay đầu nhìn sang, hắn thấy Trần Tuân đang chôn đầu vào cái ba lô, vẻ mặt dường như sắp khóc, vậy mà ngoài miệng lại nghĩ mọi cách để kể những câu chuyện cười.
“Phàn Thanh, anh đã từng nghe chuyện này chưa, có một ngày cà chua nói với mẹ: ‘Mẹ mẹ mẹ, con là rau hay là trái cây?’, Mẹ nói…… Vãi nồi!”
Phàn Thanh đang chờ câu tiếp theo của cậu, bỗng thấy đôi mắt của Trần Tuân mở to như phát hiện đại lục mới, cậu nhìn về phía xa và liên tục thốt lên mấy tiếng “vãi nồi” liên tiếp. Lúc Trần Tuân ngẩng đầu lên Phàn Thanh mới phát hiện lông mi của cậu bị ướt.
Ủy khuất như vậy sao? Phàn Thanh đưa tay chạm vào đầu Trần Tuân, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối cùng họ đã đến điểm thực sự của chuyến đi này.
Đây là một câu lạc bộ dù lượn. Có nhiều loại dù lượn đủ màu sắc khác nhau trải rộng trên bầu trời cách đó không xa. Bởi vì chiều cao và độ dốc của dãy núi trong khu vực danh lam thắng cảnh này rất phù hợp để bay, cho nên điểm hấp dẫn lớn nhất ở đây chính là dù lượn.
“Chúng ta sẽ chơi cái này sao?” Chỉ trong vòng một giây tâm trạng Trần Tuân đã được điều chỉnh. Áp suất không khí thấp giữa cả hai bị vứt ngay ra sau đầu, Phàn Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra và nhéo nhéo sau cổ của Trần Tuân.
“Ừ, anh có chứng chỉ bay, ở đây cũng có để lại một cái dù, hôm nay anh sẽ đưa em bay.”
“Wow thật tuyệt!”
“Hài lòng cái này không?”
“Hài lòng hài lòng, một vạn cái hài lòng! Em vẫn luôn muốn chơi trò chơi này. Anh đoán xem tại sao?”
“Ồ, vì cái gì?”
“Bởi vì nếu ai đó nói rằng em rất khốn kiếp, sẽ không lên thiên đàng được, em có thể đánh bại hắn ta chỉ bằng một từ, xem đây!” Trần Tuân chỉ tay lên trời, nghĩ nghĩ giây lát rồi buông tay, “Haha, nhưng mà sẽ không có ai nói vậy với em đâu, em cũng không có khốn kiếp.”
Phàn Thanh cười lớn, dùng sức xoa đầu Trần Tuân, rồi bước về phía trước: “Đi theo anh, anh đưa em lên trời.”
Trần Tuân hận không thể nhảy tại chỗ vài cái, thật tốt quá, Phàn Thanh nói chuyện với cậu rồi.
Huấn luyện viên của câu lạc bộ đã tìm thấy chiếc dù lượn của Phàn Thanh được cất giữ ở đây. Đó là một chiếc dù lượn màu bạc. Nó trông rất nhẹ. Việc đầu tiên Phàn Thanh làm là buộc dây đai với sự giúp đỡ của huấn luyện viên. Sau khi điều chỉnh các chi tiết, hắn ngẩng đầu, nói với Trần Tuân: “Lại đây.”
Trần Tuân đi qua, đứng đưa lưng về phía Phàn Thanh. Tay của Phàn Thanh vòng ra từ phía sau và giúp cậu đeo dây đai. Trần Tuân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cậu không biết mình sợ trời cao hay vì hormone của Phàn Thanh có xu hướng bùng nổ vào lúc này.
Rất nhanh sau đó, Trần Tuân đã được buộc chắc, Phàn Thanh và huấn luyện viên đều kiểm tra lại một lần. Sau đó, Phàn Thanh giữ bờ vai Trần Tuân, kề sát vào bên tai cậu nói: “Lát nữa đừng khẩn trương, sẽ có rung lắc khi gặp phải luồng khí, không được lộn xộn, không thì sẽ ảnh hưởng thao tác của anh. Em chỉ cần nhớ, có anh ở đây em sẽ không có việc gì, cứ thả lỏng hưởng thụ là được.”
Trần Tuân nghiêm túc gật đầu.
Sau đó xoay người giữ vai của Phàn Thanh, cùng hắn di chuyển người.
Trước mặt bọn họ là một vách đá.
Trần Tuân liền có chút nhút nhát. Tay của Phàn Thanh đã kéo trên dây điều khiển, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy Trần Tuân có vẻ hơi lo lắng, đôi vai căng cứng. Phàn Thanh tiến đến bên tai Trần Tuân nhẹ nhàng hỏi: “Câu chuyện lúc nãy em mới kể một nửa, còn nửa sau thì thế nào? Cà chua nhỏ đã hỏi mẹ nó rằng nó là rau hay là trái cây. Bà ấy trả lời thế nào?”
Máy động lực đẩy phía sau Phàn Thanh vang lên ầm ĩ, những cánh quạt xoay tròn với tốc độ cao bắt đầu đẩy hai người về phía trước, cùng lúc đó, một cơn gió lớn thổi đến làm chiếc dù căng ra.
Trần Tuân trong nháy mắt muốn rụt trở về, nhưng lưng của cậu dán vào bộ ngực rắn chắc của Phàn Thanh, sự hoảng loạn liền giảm xuống một ít.
“Mẹ nói.” Trần Tuân đón gió, nuốt nuốt nước miếng, “Vãi nồi, gặp quỷ, cà chua biết nói chuyện!”
Phàn Thanh bật cười, ghé vào tai Trần Tuân. Trần Tuân cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, cả người cũng nhẹ nhàng. Chân cậu rời khỏi mặt đất, cậu đang bay về phía biển rừng rộng lớn kia.
“Oa a a a a a a!!!!!”
Trần Tuân hét lên trong không trung, đây thực sự là một trải nghiệm hiếm có trong cuộc sống. Lúc ở dưới núi, cậu còn cảm thấy khu rừng này thật bình thường. Nhưng khi nhìn xuống từ không trung, cậu lại cảm thấy rằng nó thật bao la hùng vĩ lại cũng thật ôn hòa. Những tán cây rậm rạp mọc nhấp nhô trên những triền núi, gió lướt qua những ngọn cây và đánh úp từ dưới lên. Trần Tuân cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, sau đó gió thổi vào trong chiếc dù. Âm thanh phần phật một chút cũng không đáng sợ, ngược lại nó làm cho người ta cảm thấy thật gần gũi.
Trần Tuân ngước mắt lên và nhìn về những ngọn núi phía xa xa. Những ngọn núi này dường như trải dài bất tận, nhưng khi bay đến gần hơn, cậu bỗng phát hiện có một thế giới khác đằng sau những ngọn núi này.
Mỗi lần đến gần triền núi Trần Tuân đều sẽ có chút khẩn trương, nhưng Phàn Thanh luôn có thể dùng mũi chân của hắn lướt qua những ngọn cây, vững vàng chuyển hướng. Nếu không phải bọn họ đang lơ lửng trên không trung, Trần Tuân thật muốn xoay người ôm Phàn Thanh một cái.
Trần Tuân quyết định sau này mình cũng phải đi thi lấy một cái chứng chỉ. Lần sau cậu có thể mang Phàn Thanh cùng bay, lúc đó cậu có thể luôn ngắm nhìn Phàn Thanh, cậu cũng muốn hôn lên đỉnh đầu Phàn Thanh nữa…… A, nếu nói về chiều cao, có lẽ cậu chỉ có thể hôn đến cái ót của anh ấy thôi.
Toàn bộ lồng ngực của Trần Tuân được gió thổi vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, cậu không kiêng nể gì mà điên cuồng hét lên. Lúc đầu Phàn Thanh vẫn luôn cười, sau đó khi phát hiện người này giống như động kinh không thể dừng lại, liền có chút đau đầu, tạp âm của động cơ sau lưng hắn rất lớn, phía trước lại là tiếng kêu quỷ khóc thần sầu đê-xi-ben tầng suất cao của Trần Tuân. Đầu của Phàn Thanh gần như nổ tung, nhưng hắn hiện tại không nỡ ngăn cản tiếng gào thét của Trần Tuân, bộ dáng ủy khuất vừa nãy của cậu vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn, vì thế Phàn Thanh từ từ hạ thấp lực đẩy của động cơ, cho đến khi tắt lửa.
Trần Tuân phát hiện không còn tiếng tạp âm nữa liền hoảng sợ: “Hết điện rồi?”
“Không có việc gì, anh đã nhiều lần chơi thử tắt động lực dù lượn rồi, như vậy yên tĩnh hơn.”
“A a, anh phiền em quá ồn ào sao, bây giờ em sẽ im lặng.”
“Ngoan.” Phàn nói, rồi hôn lên đỉnh đầu của Trần Tuân.
Trần Tuân cảm thấy nhiệt độ từ trái tim truyền thẳng lên khắp mặt, nhưng cậu không dám thực hiện quá nhiều chuyển động, sợ ảnh hưởng đến Phàn Thanh.
Phàn Thanh rõ ràng đã yêu cầu Trần Tuân không được lộn xộn, thế nhưng lúc này hắn lại bắt đầu nhiễu loạn cậu.
“Quay mặt lại hôn anh.”
“Động tác này quá lớn a, hơn nữa anh phải nhìn phía trước mà.”
“Không có việc gì. Anh kéo dây điều khiển liền biết hướng gió, nhắm mắt cũng có thể bay.”
“Không được, không được em vẫn còn trẻ, em không muốn chết.”
“…… Êy, Trần Tuân tại sao em lại nghiêm túc như vậy chứ?”
“Anh đây là tài xế nguy hiểm!”
Phàn Thanh không nói gì nữa.
Cho dù đang quay lưng lại, Trần Tuân vẫn có thể đoán được bộ dáng tức giận của Phàn Thanh. Cậu không khỏi bắt đầu cảm thấy chột dạ, nhưng đây là vấn đề về nguyên tắc, không thể bị dao động!
Cả hai yên lặng bay một lúc, bọn họ sắp tiến đến một ngọn núi dốc, góc độ của họ gần như vuông góc với vách núi. Trần Tuân nắm chặt dây đai, nhìn chằm chằm phía trước mặt. Ngọn núi càng ngày càng gần hơn, nhưng Phàn Thanh không có ý định chuyển hướng!
“Phàn… Phàn Thanh……” Thanh âm Trần Tuân có chút run rẩy.
“Sao?” Phàn Thanh lại không chút để ý.
“Sắp đâm rồi!!!”
“A, sắp đâm phải à?!” Thanh âm lười biếng vang lên.
“Sắp chết, sắp chết, sắp chết, sắp chết a a a a!!!”
“Hôn anh, anh sẽ tránh đi.”
Lúc này, Trần Tuân chẳng kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì. Hầu như tất cả các tế bào vận động trong cuộc đời cậu đều được sử dụng để vận động các cơ bắp trên toàn cơ thể. Cậu xoay eo gần 180 độ giữa không trung, duỗi tay ra chụp lấy dây đai của Phàn Thanh, đồng thời phải vượt qua lực hấp dẫn, cố gắng hết sức để chạm vào môi của Phàn Thanh, hôn hắn ‘bẹp’ một cái.
Phàn Thanh nhếch môi cười và kéo cổ tay lại. Sợi dây điều khiển một bên dù uốn cong, chuyển thành góc tù, chiếc dù bay chếch lên. Đồng thời, Phàn Thanh kéo cái vòng điều khiển phanh một lần nữa, tốc độ của dù lượn bắt đầu giảm dần. Toàn bộ lông tơ trên cơ thể Trần Tuân đều dựng đứng, cậu cảm thấy như mình sắp rơi xuống liền càng ôm chặt lấy Phàn Thanh hơn. Thế nhưng, vào lúc này Phàn Thanh còn có tâm tình nhàn nhã duỗi đầu lưỡi vào trong!
Bởi vì đột nhiên thay đổi quán tính, cả hai người đều nghiêng nghiêng đung đưa trong không trung như một chiếc chuông gió. Trần Tuân đã không thể suy nghĩ cũng không thể nhúc nhích, trong khi Phàn Thanh nhanh chóng dùng đầu lưỡi đảo qua hàm trên của cậu, đồng thời lướt qua tránh đi vách núi.
Phàn Thanh nới lỏng vòng phanh, kéo dây điều khiển, chiếc dù lại một lần nữa vững vàng cưỡi gió chao liệng, bọn họ lại nhanh chóng bay lên cao.
Thế nhưng Phàn Thanh vẫn không kết thúc nụ hôn kia, hắn đang tận hưởng.
Còn Trần Tuân thì vẫn đang chết lặng, bị người ta liếm cả bên trong lẫn bên ngoài một lần mà vẫn duy trì tư thế vặn eo. Phàn Thanh ở trên môi cậu ‘chụt’ một cái mới buông cậu ra: “Sao thế? Quá kích thích?”
“Kích thích……” Vẻ mặt sống sót sau tai nạn của Trần Tuân ngơ ngác sững sờ, “Em bị trật eo rồi.”
Phàn Thanh cười rộ lên: “Em khẩn trương gì chứ, sao anh có thể để em xảy ra chuyện được? Anh có thể ứng phó với nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn thế này nhiều.”
“Vâng vâng, anh là lão tài xế.”
Phàn Thanh đẩy hông về phía trước: “Vậy em có lên xe không?”
Trần Tuân không nghĩ tới Phàn Thanh có thể tiếp lời như vậy. Hình tượng bá đạo tổng tài lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ bay đi đâu mất rồi? Nhất thời, Trần Tuân có chút sợ hãi, nhưng khi cậu cảm nhận được bộ phận vừa cứng rắn vừa nóng bỏng của Phàn Thanh đang chỉa vào người mình, cậu còn sợ hãi hơn.
“Đây là giữa không trung a! Giữa không trung mà anh cũng có thể động dục!?”
“‘Bay lên trời’ có rất nhiều loại ý nghĩa, anh sẽ cho em sảng khoái giữa trời cao.”
Trần Tuân không nói nên lời.
Phàn Thanh hôn lên lỗ tai của cậu, nhìn về phía xa, sau đó thực nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chúng ta tìm một nơi để hạ cánh, sau đó anh sẽ cho em ‘bay lên trời’ một lần nữa.”
*********
Trúc: Dạo này tương tác ít quá thành ra tui cũng nhát nữa. Chương sau có H nhé (*/▽\*)
Vì thế, vạt áo của tổng tài tung bay, mùi rau hẹ lan toả khắp nơi.
Suốt một giờ ngồi cáp treo đến bây giờ, Phàn Thanh không thèm để ý đến Trần Tuân.
Trần Tuân thật sự rất áy náy. Ngay cả khi Phàn Thanh không để ý tới cậu, cậu vẫn ba hoa chích choè đủ điều, hôm nay vốn nên thực vui vẻ, thế nhưng đều bị cậu làm hỏng hết rồi.
Phàn Thanh nghe người này huyên thuyên suốt chặng đường, nói một mình vô cùng thành thục, kỳ thật tức giận đã biến mất hơn phân nửa, nhưng nhìn thấy bộ dạng cẩn thận lẩm bẩm của Trần Tuân thật dễ thương nên hắn vẫn tiếp tục im lặng.
Nhưng mà một giờ sau, Phàn Thanh bỗng phát giác có chuyện gì đó không đúng lắm. Giọng nói của Trần Tuân càng ngày càng trầm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói vài câu liền phảng phất như sắp game over. Phàn Thanh hít sâu một hơi, rồi xoay đầu nhìn sang, hắn thấy Trần Tuân đang chôn đầu vào cái ba lô, vẻ mặt dường như sắp khóc, vậy mà ngoài miệng lại nghĩ mọi cách để kể những câu chuyện cười.
“Phàn Thanh, anh đã từng nghe chuyện này chưa, có một ngày cà chua nói với mẹ: ‘Mẹ mẹ mẹ, con là rau hay là trái cây?’, Mẹ nói…… Vãi nồi!”
Phàn Thanh đang chờ câu tiếp theo của cậu, bỗng thấy đôi mắt của Trần Tuân mở to như phát hiện đại lục mới, cậu nhìn về phía xa và liên tục thốt lên mấy tiếng “vãi nồi” liên tiếp. Lúc Trần Tuân ngẩng đầu lên Phàn Thanh mới phát hiện lông mi của cậu bị ướt.
Ủy khuất như vậy sao? Phàn Thanh đưa tay chạm vào đầu Trần Tuân, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối cùng họ đã đến điểm thực sự của chuyến đi này.
Đây là một câu lạc bộ dù lượn. Có nhiều loại dù lượn đủ màu sắc khác nhau trải rộng trên bầu trời cách đó không xa. Bởi vì chiều cao và độ dốc của dãy núi trong khu vực danh lam thắng cảnh này rất phù hợp để bay, cho nên điểm hấp dẫn lớn nhất ở đây chính là dù lượn.
“Chúng ta sẽ chơi cái này sao?” Chỉ trong vòng một giây tâm trạng Trần Tuân đã được điều chỉnh. Áp suất không khí thấp giữa cả hai bị vứt ngay ra sau đầu, Phàn Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra và nhéo nhéo sau cổ của Trần Tuân.
“Ừ, anh có chứng chỉ bay, ở đây cũng có để lại một cái dù, hôm nay anh sẽ đưa em bay.”
“Wow thật tuyệt!”
“Hài lòng cái này không?”
“Hài lòng hài lòng, một vạn cái hài lòng! Em vẫn luôn muốn chơi trò chơi này. Anh đoán xem tại sao?”
“Ồ, vì cái gì?”
“Bởi vì nếu ai đó nói rằng em rất khốn kiếp, sẽ không lên thiên đàng được, em có thể đánh bại hắn ta chỉ bằng một từ, xem đây!” Trần Tuân chỉ tay lên trời, nghĩ nghĩ giây lát rồi buông tay, “Haha, nhưng mà sẽ không có ai nói vậy với em đâu, em cũng không có khốn kiếp.”
Phàn Thanh cười lớn, dùng sức xoa đầu Trần Tuân, rồi bước về phía trước: “Đi theo anh, anh đưa em lên trời.”
Trần Tuân hận không thể nhảy tại chỗ vài cái, thật tốt quá, Phàn Thanh nói chuyện với cậu rồi.
Huấn luyện viên của câu lạc bộ đã tìm thấy chiếc dù lượn của Phàn Thanh được cất giữ ở đây. Đó là một chiếc dù lượn màu bạc. Nó trông rất nhẹ. Việc đầu tiên Phàn Thanh làm là buộc dây đai với sự giúp đỡ của huấn luyện viên. Sau khi điều chỉnh các chi tiết, hắn ngẩng đầu, nói với Trần Tuân: “Lại đây.”
Trần Tuân đi qua, đứng đưa lưng về phía Phàn Thanh. Tay của Phàn Thanh vòng ra từ phía sau và giúp cậu đeo dây đai. Trần Tuân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cậu không biết mình sợ trời cao hay vì hormone của Phàn Thanh có xu hướng bùng nổ vào lúc này.
Rất nhanh sau đó, Trần Tuân đã được buộc chắc, Phàn Thanh và huấn luyện viên đều kiểm tra lại một lần. Sau đó, Phàn Thanh giữ bờ vai Trần Tuân, kề sát vào bên tai cậu nói: “Lát nữa đừng khẩn trương, sẽ có rung lắc khi gặp phải luồng khí, không được lộn xộn, không thì sẽ ảnh hưởng thao tác của anh. Em chỉ cần nhớ, có anh ở đây em sẽ không có việc gì, cứ thả lỏng hưởng thụ là được.”
Trần Tuân nghiêm túc gật đầu.
Sau đó xoay người giữ vai của Phàn Thanh, cùng hắn di chuyển người.
Trước mặt bọn họ là một vách đá.
Trần Tuân liền có chút nhút nhát. Tay của Phàn Thanh đã kéo trên dây điều khiển, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy Trần Tuân có vẻ hơi lo lắng, đôi vai căng cứng. Phàn Thanh tiến đến bên tai Trần Tuân nhẹ nhàng hỏi: “Câu chuyện lúc nãy em mới kể một nửa, còn nửa sau thì thế nào? Cà chua nhỏ đã hỏi mẹ nó rằng nó là rau hay là trái cây. Bà ấy trả lời thế nào?”
Máy động lực đẩy phía sau Phàn Thanh vang lên ầm ĩ, những cánh quạt xoay tròn với tốc độ cao bắt đầu đẩy hai người về phía trước, cùng lúc đó, một cơn gió lớn thổi đến làm chiếc dù căng ra.
Trần Tuân trong nháy mắt muốn rụt trở về, nhưng lưng của cậu dán vào bộ ngực rắn chắc của Phàn Thanh, sự hoảng loạn liền giảm xuống một ít.
“Mẹ nói.” Trần Tuân đón gió, nuốt nuốt nước miếng, “Vãi nồi, gặp quỷ, cà chua biết nói chuyện!”
Phàn Thanh bật cười, ghé vào tai Trần Tuân. Trần Tuân cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, cả người cũng nhẹ nhàng. Chân cậu rời khỏi mặt đất, cậu đang bay về phía biển rừng rộng lớn kia.
“Oa a a a a a a!!!!!”
Trần Tuân hét lên trong không trung, đây thực sự là một trải nghiệm hiếm có trong cuộc sống. Lúc ở dưới núi, cậu còn cảm thấy khu rừng này thật bình thường. Nhưng khi nhìn xuống từ không trung, cậu lại cảm thấy rằng nó thật bao la hùng vĩ lại cũng thật ôn hòa. Những tán cây rậm rạp mọc nhấp nhô trên những triền núi, gió lướt qua những ngọn cây và đánh úp từ dưới lên. Trần Tuân cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, sau đó gió thổi vào trong chiếc dù. Âm thanh phần phật một chút cũng không đáng sợ, ngược lại nó làm cho người ta cảm thấy thật gần gũi.
Trần Tuân ngước mắt lên và nhìn về những ngọn núi phía xa xa. Những ngọn núi này dường như trải dài bất tận, nhưng khi bay đến gần hơn, cậu bỗng phát hiện có một thế giới khác đằng sau những ngọn núi này.
Mỗi lần đến gần triền núi Trần Tuân đều sẽ có chút khẩn trương, nhưng Phàn Thanh luôn có thể dùng mũi chân của hắn lướt qua những ngọn cây, vững vàng chuyển hướng. Nếu không phải bọn họ đang lơ lửng trên không trung, Trần Tuân thật muốn xoay người ôm Phàn Thanh một cái.
Trần Tuân quyết định sau này mình cũng phải đi thi lấy một cái chứng chỉ. Lần sau cậu có thể mang Phàn Thanh cùng bay, lúc đó cậu có thể luôn ngắm nhìn Phàn Thanh, cậu cũng muốn hôn lên đỉnh đầu Phàn Thanh nữa…… A, nếu nói về chiều cao, có lẽ cậu chỉ có thể hôn đến cái ót của anh ấy thôi.
Toàn bộ lồng ngực của Trần Tuân được gió thổi vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, cậu không kiêng nể gì mà điên cuồng hét lên. Lúc đầu Phàn Thanh vẫn luôn cười, sau đó khi phát hiện người này giống như động kinh không thể dừng lại, liền có chút đau đầu, tạp âm của động cơ sau lưng hắn rất lớn, phía trước lại là tiếng kêu quỷ khóc thần sầu đê-xi-ben tầng suất cao của Trần Tuân. Đầu của Phàn Thanh gần như nổ tung, nhưng hắn hiện tại không nỡ ngăn cản tiếng gào thét của Trần Tuân, bộ dáng ủy khuất vừa nãy của cậu vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn, vì thế Phàn Thanh từ từ hạ thấp lực đẩy của động cơ, cho đến khi tắt lửa.
Trần Tuân phát hiện không còn tiếng tạp âm nữa liền hoảng sợ: “Hết điện rồi?”
“Không có việc gì, anh đã nhiều lần chơi thử tắt động lực dù lượn rồi, như vậy yên tĩnh hơn.”
“A a, anh phiền em quá ồn ào sao, bây giờ em sẽ im lặng.”
“Ngoan.” Phàn nói, rồi hôn lên đỉnh đầu của Trần Tuân.
Trần Tuân cảm thấy nhiệt độ từ trái tim truyền thẳng lên khắp mặt, nhưng cậu không dám thực hiện quá nhiều chuyển động, sợ ảnh hưởng đến Phàn Thanh.
Phàn Thanh rõ ràng đã yêu cầu Trần Tuân không được lộn xộn, thế nhưng lúc này hắn lại bắt đầu nhiễu loạn cậu.
“Quay mặt lại hôn anh.”
“Động tác này quá lớn a, hơn nữa anh phải nhìn phía trước mà.”
“Không có việc gì. Anh kéo dây điều khiển liền biết hướng gió, nhắm mắt cũng có thể bay.”
“Không được, không được em vẫn còn trẻ, em không muốn chết.”
“…… Êy, Trần Tuân tại sao em lại nghiêm túc như vậy chứ?”
“Anh đây là tài xế nguy hiểm!”
Phàn Thanh không nói gì nữa.
Cho dù đang quay lưng lại, Trần Tuân vẫn có thể đoán được bộ dáng tức giận của Phàn Thanh. Cậu không khỏi bắt đầu cảm thấy chột dạ, nhưng đây là vấn đề về nguyên tắc, không thể bị dao động!
Cả hai yên lặng bay một lúc, bọn họ sắp tiến đến một ngọn núi dốc, góc độ của họ gần như vuông góc với vách núi. Trần Tuân nắm chặt dây đai, nhìn chằm chằm phía trước mặt. Ngọn núi càng ngày càng gần hơn, nhưng Phàn Thanh không có ý định chuyển hướng!
“Phàn… Phàn Thanh……” Thanh âm Trần Tuân có chút run rẩy.
“Sao?” Phàn Thanh lại không chút để ý.
“Sắp đâm rồi!!!”
“A, sắp đâm phải à?!” Thanh âm lười biếng vang lên.
“Sắp chết, sắp chết, sắp chết, sắp chết a a a a!!!”
“Hôn anh, anh sẽ tránh đi.”
Lúc này, Trần Tuân chẳng kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì. Hầu như tất cả các tế bào vận động trong cuộc đời cậu đều được sử dụng để vận động các cơ bắp trên toàn cơ thể. Cậu xoay eo gần 180 độ giữa không trung, duỗi tay ra chụp lấy dây đai của Phàn Thanh, đồng thời phải vượt qua lực hấp dẫn, cố gắng hết sức để chạm vào môi của Phàn Thanh, hôn hắn ‘bẹp’ một cái.
Phàn Thanh nhếch môi cười và kéo cổ tay lại. Sợi dây điều khiển một bên dù uốn cong, chuyển thành góc tù, chiếc dù bay chếch lên. Đồng thời, Phàn Thanh kéo cái vòng điều khiển phanh một lần nữa, tốc độ của dù lượn bắt đầu giảm dần. Toàn bộ lông tơ trên cơ thể Trần Tuân đều dựng đứng, cậu cảm thấy như mình sắp rơi xuống liền càng ôm chặt lấy Phàn Thanh hơn. Thế nhưng, vào lúc này Phàn Thanh còn có tâm tình nhàn nhã duỗi đầu lưỡi vào trong!
Bởi vì đột nhiên thay đổi quán tính, cả hai người đều nghiêng nghiêng đung đưa trong không trung như một chiếc chuông gió. Trần Tuân đã không thể suy nghĩ cũng không thể nhúc nhích, trong khi Phàn Thanh nhanh chóng dùng đầu lưỡi đảo qua hàm trên của cậu, đồng thời lướt qua tránh đi vách núi.
Phàn Thanh nới lỏng vòng phanh, kéo dây điều khiển, chiếc dù lại một lần nữa vững vàng cưỡi gió chao liệng, bọn họ lại nhanh chóng bay lên cao.
Thế nhưng Phàn Thanh vẫn không kết thúc nụ hôn kia, hắn đang tận hưởng.
Còn Trần Tuân thì vẫn đang chết lặng, bị người ta liếm cả bên trong lẫn bên ngoài một lần mà vẫn duy trì tư thế vặn eo. Phàn Thanh ở trên môi cậu ‘chụt’ một cái mới buông cậu ra: “Sao thế? Quá kích thích?”
“Kích thích……” Vẻ mặt sống sót sau tai nạn của Trần Tuân ngơ ngác sững sờ, “Em bị trật eo rồi.”
Phàn Thanh cười rộ lên: “Em khẩn trương gì chứ, sao anh có thể để em xảy ra chuyện được? Anh có thể ứng phó với nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn thế này nhiều.”
“Vâng vâng, anh là lão tài xế.”
Phàn Thanh đẩy hông về phía trước: “Vậy em có lên xe không?”
Trần Tuân không nghĩ tới Phàn Thanh có thể tiếp lời như vậy. Hình tượng bá đạo tổng tài lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ bay đi đâu mất rồi? Nhất thời, Trần Tuân có chút sợ hãi, nhưng khi cậu cảm nhận được bộ phận vừa cứng rắn vừa nóng bỏng của Phàn Thanh đang chỉa vào người mình, cậu còn sợ hãi hơn.
“Đây là giữa không trung a! Giữa không trung mà anh cũng có thể động dục!?”
“‘Bay lên trời’ có rất nhiều loại ý nghĩa, anh sẽ cho em sảng khoái giữa trời cao.”
Trần Tuân không nói nên lời.
Phàn Thanh hôn lên lỗ tai của cậu, nhìn về phía xa, sau đó thực nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chúng ta tìm một nơi để hạ cánh, sau đó anh sẽ cho em ‘bay lên trời’ một lần nữa.”
*********
Trúc: Dạo này tương tác ít quá thành ra tui cũng nhát nữa. Chương sau có H nhé (*/▽\*)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook