Không Tỉnh
-
Chương 108
Dưới nến sáng, Khương Hàm Nguyên và Vô Sinh ngồi đối diện nhau, lúc này mới nhìn thấy rõ, chàng gầy vô cùng, như đã trút bỏ hình dáng, không chỉ thế, dung nhan cũng bị tổn thương, một bên gò má còn lưu lại dấu vết bị lửa thiêu đốt qua.
Chàng không còn vẻ đẹp ngày xưa, nhưng trên mặt chàng, vẫn thủy chung mang theo ý cười.
Nếu ví chàng trước đây như một đỉnh núi tuyết cao xa xa, siêu nhiên xuất trần, khiến người bất giác sinh cảm giác ngưỡng vọng trong lòng, thì chàng hiện tại như đã bước xuống chỗ ngồi trên cao. Khương Hàm Nguyên cảm thấy chàng không còn Vô Sinh trước kia nữa. Mà giờ đây chàng như một người sống sờ sờ, chân thực, có máu thịt, hơi thở và nhiệt độ. Lúc nói chuyện với cô, chàng cũng không còn xưng bằng tiểu tăng.
“Tội lỗi của ta, chết muôn lần không đủ để chống đỡ. Nhưng ta vốn có thể lựa chọn cách thức khác, hỏa thiêu, là chính ta sở cầu. Đạo ngã của ta là khám phá nỗi khổ của nhân gian, cam tâm tình nguyện dùng cách chứng đạo này để cầu cho tu hành viên mãn. Nhưng, đến một khắc liệt hỏa thiêu thân, ta mới rốt cuộc hiểu ra, ta chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.”
“Lúc bé ta may mắn trốn thoát, được Động Pháp thu làm môn hạ, từ đấy nhận được che chở. Ta xem như đã thoát khỏi hồng trần, một lòng khổ tu, nhưng nỗi lo sợ từ đầu đến cuối chưa từng rời xa ta, mãi về sau, ta càng rơi vào nghiệp chướng, chấp mê bất ngộ.”
“Một khắc ấy, ta chợt nhận ra, ta chẳng qua là muốn mượn phương thức đó để cầu một giải thoát thôi, một cách tầm thường nhất. Ta nhìn như xuất gia, thật ra là kẻ phàm tục, nom như tu hành, thật ra là né tránh cuộc đời, chết đi như thế, ta sẽ rơi vào A Tỳ, vĩnh viễn bị cướp lấy hết…”
Nói đến đây, chàng bỗng dưng nhắm mắt, ngừng lại.
Khương Hàm Nguyên nhìn chàng, im lặng lắng nghe, không cắt lời. Trong đại trướng đầy im ắng.
Chốc lát, chàng chậm rãi mở mắt: “Ta càng không ngờ rằng, Nhiếp Chính Vương cuối cùng đã thả ta, cho ta tự do.”
Lúc nói đến “tự do”, ngữ điệu có phần lớn hơn.
“Lúc liệt hỏa đốt ma chướng xông vào tim ta, đúng lúc trời có biến, Nhiếp Chính Vương mượn danh thiên ý, miễn chết. Tướng quân, không gạt cô, ngay tích tắc ta mở mắt phát hiện ta còn sống, ta bỗng như đạt được thấu hiểu trước đây cầu mãi mà không được. Ta cảm thấy may mắn, may mắn cả đời này chưa bao giờ có. Ta chính là một kẻ phàm nhân, thế gian vẫn còn nhiều khổ, tâm ma cũng khó trừ, nhưng sinh mà tử, tử mà sinh, trải qua đại kiếp, ta còn có cơ hội tiếp tục tu hành, cầu đến viên mãn chân chính.”
“Trời cao đối đãi ta không tệ.”
Nghe Vô Sinh kể lại, Khương Hàm Nguyên như bị lôi cuốn theo, lòng từ từ cũng dâng tràn cảm giác vui mừng và cảm động. Cô biết lúc này mỗi một câu hắn nói, đều phát ra từ phế phủ. Cô thực sự lấy làm vui cho hắn.
“Vậy thì, sau này ngài định đi về đâu?”
“Ta sẽ xuôi theo con đường ta từng đi qua, ra Tây quan, lại đi Tây Vực.”
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình.
Vô Sinh giải thích: “Lần trước ta quyết ý Tây hành, ban đầu dự tính là vì hoàn thành tâm nguyện của thầy, bổ túc sách kinh, nên vội vàng lên đường, có chỗ tiếc nuối. Nhớ năm đó có những vùng bảo địa mà ta từng bái lạy, nhiều cao tăng tinh thông phật lý. Lần này, ta đi vì chính mình, nếu may mắn có thể nguyên vẹn đến đấy, ta đem Pháp học chờ khi quay về, sẽ kết thúc cuộc đời ở chùa Già Lam, ta sẽ ở đấy tiếp tục phát dương phương pháp của thầy.”
Khương Hàm Nguyên cảm thấy tôn kính: “Chùa Già Lam tương lai chắc chắn sẽ trở thành bảo địa vì ngài. Ta đợi ngài trở về! “
Vô Sinh cười tạ ơn cô, ngay sau đấy đứng dậy: “Đời này có thể kết bạn tướng quân là may mắn của ta. Lần này có thể cùng tướng quân nói chuyện thật lâu, không còn gì tiếc nuối.”
“Ta phải đi, xin bái biệt từ đây.”
Khương Hàm Nguyên tiễn chàng ra trướng, định đưa tiếp một đoạn thì chàng chắp tay: “Tướng quân dừng bước, hết sức bảo trọng.”
Khương Hàm Nguyên không cố đưa tiễn nữa, cô ngừng bước, đứng trước màn cửa, thấy chàng bước mấy bước, tựa như chần chừ một lúc, bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người.
Khương Hàm Nguyên biết chàng còn có lời muốn nói, mỉm cười nhìn sang.
Vô Sinh dừng mắt trên mặt cô, yên lặng nhìn một lát, bỗng lên tiếng: “Lúc còn ở Vân Lạc, có lần rảnh rỗi, ta từng xuống thăm hồ nước dưới núi tuyết. Lần này, ta cũng đã gặp được mặt Nhiếp Chính Vương.”
“Tướng quân cô nói không sai, y quả nhiên là dung mạo thần tiên. Tướng quân và y, là một cặp bích nhân trời tạo. Tiểu tăng mặc dù nhỏ bé, nhưng nguyện vọng là phát ra từ trái tim bồ đề Đại Thừa. Tiểu tăng sẽ vì hai người đốt đèn quang minh, cầu đại phúc báo.”
Chàng chắp tay hành lễ với Khương Hàm Nguyên lần nữa rồi xoay người đi, không hề dừng lại.
Thân binh thừa lệnh, tiễn chàng ra doanh. Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng hình chàng rời đi, mờ dần dưới ánh trăng trong, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Cô lặng yên đứng đó dưới ánh trăng một lúc lâu mới từ từ quay vào trướng.
Lời trước khi Vô Sinh đi hơi có vẻ không đầu không đuôi. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng nghĩ ra.
Đúng vậy, đó chính là câu cô từng nói. Ngay đêm trước khi cô gả về Trường An, cô đã miêu tả thiếu niên kia với Vô Sinh.
Cô nói, nếu ngài từng thấy cảnh tượng lúc trời nắng, gió từ núi tuyết thổi gợn sóng lăn tăn hồ Gương. Đó chính là dáng vẻ khi hắn cười rộ.
Thì ra sau này Vô Sinh thật sự đi ngắm hồ nước dưới núi tuyết. Mà, khi hắn gặp được người kia, cũng giống như nàng, cảm nhận giống nhau.
Khương Hàm Nguyên xuất thần chỉ chốc lát, từ từ, một cảm giác chua nóng tuôn ra trong lòng, hốc mắt lại nóng lên. Nhưng lần này hoàn toàn khác với ban nãy. Cô rõ ràng cảm thấy, trong lòng mình, tràn đầy cảm xúc hỗn tạp, kiêu ngạo, vui mừng, lại cảm động, êm dịu vô cùng.
Cuối cùng chàng vẫn đưa bằng hữu của cô đến chào.
Từ nay về sau, Vô Sinh sẽ bước trên con đường hắn muốn đi, sống thành dáng vẻ hắn ước nguyện. Khương Hàm Nguyên biết, tương lai sẽ có một ngày, toà cổ tháp ở Lạc Dương chắc chắn sẽ vì hắn mà trở thành thánh địa của người trong thiên hạ.
Trong đêm yên tĩnh này, cô đưa tiễn bạn bè, lại ở trong đại trướng quân doanh ở vùng đất hoang nhớ đến chàng. Còn chàng thì sao, giờ phút này chàng đang ở đâu, làm gì, suy nghĩ chuyện gì?
Trong tích tắc, tưởng niệm như nước thủy triều cuốn tới cô.
Cô thừa nhận, cô nhớ chàng, phi thường nhớ. Cô cũng muốn biết, đến cùng là vì sao mà từ sau khi tách ra, chàng lại như đổi thành người khác. Rõ ràng trước đó, quãng thời gian ở Vân Lạc kia, chàng còn từng dịu dàng bầu bạn cùng cô cơ mà. Mấy ngày bên nhau trong thung lũng kia, đến giờ nhớ tới, vẫn như một giấc mơ.
Không buồn ngủ. Cô kìm lòng không đặng lại lôi cây đao sính lễ ra.
Thanh đao dù hoa lệ, vỏ đao nạm văn ngọc bảo thạch, nhưng vốn là dao găm Võ Đế dùng thường ngày nên khi chế tạo đã suy tính kỹ về tiện dụng mang theo người. Lần trước sau khi Vương Nhân thừa lệnh y đem nó đến chỗ cô lần nữa, cô vẫn luôn mang bên người thành dao găm hộ thân, cắm sau thắt lưng như chủy thủ, rất gọn gàng, đi đến đâu đều mang bên người.
Mỗi ngày không phải đánh trận thì là hành quân, từ chỗ này bôn ba đến chỗ kia, cả ngày bụi đất tung bay, thân đao cũng nhiễm bụi, bảo thạch mờ mịt không phát sáng.
Cô ngồi dưới đèn ngắm một lát, cực kỳ cẩn thận dùng giẻ lau bóng, đến cả một vết lõm hoa văn nhỏ trên vỏ đao cũng không tha. Hồi lâu, vỏ đao đã sạch, bèn cầm đao lên.
Cô lau lưỡi đao, cuối cùng là chuôi đao. Sau khi lau xong đang định tra vào vỏ thì chợt thấy chỗ nối tiếp giữa chuôi đao và thân đao còn vương một vật lạ mảnh như sợi tóc.
Mặt ngoài chuôi đao cũng bọc một lớp chỉ tơ vàng, là dùng kim tuyến cực nhỏ tết thành.
Nói thật, tại phần chuôi đao mà thiết kế thế này ngoài việc làm tăng vẻ hoa lệ bên ngoài gấp đôi thì không có chỗ dùng. Không chỉ thế, nếu lòng bàn tay người cầm đao dính máu hoặc đổ mồ hôi còn dễ trượt, nắm tốn sức.
Thế nhưng, cân nhắc đến thân phận chủ nhân vốn có của thanh đao này thì không có gì kì lạ. Lúc chế đao tất nhiên trước tiên phải nghĩ đến việc tô đậm thân phận tôn quý.
Là một cọng bờm ngựa kẹt giữa khe hở.
Phóng ngựa mang bội đao, vỏ đao cọ vào da thịt ngựa, bờm ngựa vương lên thôi. Ban đầu cô không để ý, dùng giẻ lau đi, xong kiểm tra lại mới thấy không đúng.
Dưới đám chỉ vàng chỗ nối giữa vỏ và chuôi đao hình như còn có thứ gì khác.
Khe hở cực nhỏ, cộng thêm vị trí ngay chỗ giao nối, nếu không phải đêm nay kiểm tra kỹ thì bình thường không thể nào phát hiện.
Khương Hàm Nguyên giơ chuôi đao lại gần ánh nến, càng thêm xác định, dưới lớp chỉ vàng bọc lấy chuôi đao đúng là có thứ gì khác. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy chủy thủ bắt đầu từ chỗ hở cạy lớp áo bọc bằng chỉ tơ vàng.
Lúc mới bắt đầu, cô còn chưa xác định, sợ làm hư chuôi đao mà động tác cực kỳ nhẹ và chậm. Nhưng theo chỉ tơ vàng không ngừng thuận lợi mở ra, động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng, một chút bóc ra lớp áo bọc, lộ ra chuôi đao ban đầu. Không những thế, một tấm vải lụa được cuốn lại rơi ra, dường như là một bức thư lụa.
Tuyệt đối không ngờ, trong chuôi đao này lại giấu huyền cơ.
Khương Hàm Nguyên mở ra, khi đọc rõ nội dung trong thư, trong phút chốc kinh ngạc ngây người.
Đây đúng là một bức thư hoà ly do Thúc Thận Huy viết, rằng ký kết cuộc hôn nhân này hoàn toàn là từ góc nhìn gắn liền với cuộc quốc chiến, đợi ngày cuộc chiến kết thúc, chính là lúc giải trừ quan hệ, đi con đường chính mình, hai người không thể đi chung.
Chữ trên thư, không còn nghi ngờ, là từ tay y. Rải rác mấy lời, ý tứ lại đầy rõ ràng.
Hay là nói, đây không thể gọi là giấy hoà ly. Ngày lạc khoản của nó, còn trước cả khi Hiền Vương đem thanh đao đến Nhạn Môn cầu thân.
Khương Hàm Nguyên mới đầu không tin sẽ có chuyện này.
Trước khi y phái Hiền Vương đi Nhạn Môn cầu thân, đã giấu bức thư lụa trong thanh đao đính ước!
Mặc dù ngay từ đâu Khương Hàm Nguyên đã biết mục đích y cưới mình, cũng thản nhiên tiếp nhận nó. Song ngay phút này, sau cơn kinh ngạc qua đi, thì phẫn nộ và thất vọng không tránh khỏi quấn lấy cô.
Cô từng trong tình cảnh hoàn toàn không hề hay biết trả cây đao này lại cho y. Là y về sau cố ý phái người đưa đao lại đến tay cô.
Lúc Vương Nhân đưa đao đến, cô nghĩ mãi không thông, mục đích y là gì.
Hiện giờ cô đã rõ.
Y vốn không phải đưa đao. Là đưa bức thư lụa này!
Cô cũng đã rõ, vì sao nửa năm qua, thái độ y đối với bỗng dưng thay đổi cực lớn, lạnh nhạt đến thế.
Cô không trách chuyện y sớm sắp xếp xong xuôi tất thảy.
Cô hận chính là, một mặt y kế hoạch lâu dài, trước khi cầu thân, đã rõ ràng là lợi dụng cô, muốn rũ sạch liên quan với cô, một mặt sau khi cưới về lại ra vẻ có tình, trêu chọc tim cô.
Trên đời sao lại có người vô sỉ như thế.
Khương Hàm Nguyên từ từ bóp thành quyền, khớp xương kêu răng rắc, ước gì không thể lập tức vọt tới trước mặt y, một đao đâm vào tim y, móc nó ra xem đến cùng là màu gì.
Cô hít thở thật sau, bắt mình tỉnh táo lại, nhưng trong ngực lại buồn bực đến trào cả máu, cuối cùng bèn đứng lên, ra cửa doanh, đứng ở bên ngoài.
Đỉnh đầu trăng sáng giữa trời, gió lớn vùng hoang vắng không ngừng thổi như lửa đốt khuôn mặt cô. Cô nhìn áng trăng, chợt nhớ đến đêm ấy, ở ngoại thành Vân Lạc, y đưa cô đang khóc mệt lả cưỡi chung một ngựa, từ hang núi về nội thành.
Cô thật không thể nào tin, người nam tử có thể đối đãi mình như thế, nói cũng đã nói, hôn cũng đã hôn, thế mà toàn bộ đều là hư tình giả ý.
Cô cứ thế hơi ngửa mặt, bình tĩnh nhìn trăng sáng, một ý niệm trong đầu chầm chậm nổi lên.
Cho dù ngay từ đầu y thật sự hạ quyết tâm mai sau muốn thoát khỏi cô, cũng đâu cần phí sức trắc trở lớn thế.
Làm như vậy, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Đến cùng là vì cái gì, mà trước khi cầu thân, y lại dùng ngay chính thanh đao đính ước mà nhét bức thư lụa này?
Đến cùng là chàng cân nhắc chuyện gì?
Đương khi phẫn nộ và thất vọng bị gió thổi tan, lo nghĩ dâng lên trong lòng.
Cô quay lại trong trướng, cầm tấm lụa lên, xem đi xem lại, đương lúc ý nghĩ rối ren, chợt nghe có tiếng nói ngoài trướng. Dường như là Dương Hổ tới, đang thấp giọng hỏi thăm thân binh, phải chăng cô đã đi nằm.
Khương Hàm Nguyên nén lại tâm sự, thu bức thư bằng lụa, đứng dậy vén màn cửa ra ngoài, hỏi chuyện gì.
“Mới có tin từ phía Trần Thích sứ gửi đến, rằng phần lương thảo quân nhu cần thiết cuối cùng của đại quân đã chuẩn bị xong xuôi, lý ra sớm đã đưa đến, nào ngờ trên đường gặp phải một toán binh Địch muốn cướp, chậm trễ ít lâu. Cũng may hữu kinh vô hiểm, ông ấy đã thoát khỏi binh Địch, hiện giờ theo đường vòng chạy đến, tầm vài ngày đến nơi. Chỉ là trì hoãn hơi lâu sợ Tướng quân lo lắng nên phái người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa tin tới, để Tướng quân yên tâm. Tôi thấy đêm dài, cũng không phải chuyện gì lớn, sợ quấy rầy Tướng quân nghỉ ngơi, vốn định sáng mai đến bẩm.”
Khương Hàm Nguyên nói: “Không sao, có việc cứ đến báo là được.”
“Còn nữa, người đó nói, đi cùng lần này còn có một kẻ hầu tên là Trương Bảo, nói là đến từ Trường An, tìm tướng quân.” Dương Hổ lại nói.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình: “Trương Bảo?”
Dương Hổ gật đầu: “Phải. Trần Thích sứ đích thân đưa cậu ta tới.”
Tim Khương Hàm Nguyên đột nhiên đập nhanh: “Ai phái cậu ta đến?”
Dương Hổ lắc đầu: “Không biết. Hay là Nhiếp Chính Vương điện hạ?”
Khương Hàm Nguyên lập tức lệnh cậu dẫn người đưa tin đến, hỏi vài câu, nghe miêu tả dáng vẻ người tiểu hầu Trường An kia, đúng là Trương Bảo.
Cô cũng không thể chờ đợi, giao phó mọi việc xong, đến chập tối liền dẫn một đội quân ra doanh trong đêm, đích thân đi tiếp bọn Trần Hành.
Chàng không còn vẻ đẹp ngày xưa, nhưng trên mặt chàng, vẫn thủy chung mang theo ý cười.
Nếu ví chàng trước đây như một đỉnh núi tuyết cao xa xa, siêu nhiên xuất trần, khiến người bất giác sinh cảm giác ngưỡng vọng trong lòng, thì chàng hiện tại như đã bước xuống chỗ ngồi trên cao. Khương Hàm Nguyên cảm thấy chàng không còn Vô Sinh trước kia nữa. Mà giờ đây chàng như một người sống sờ sờ, chân thực, có máu thịt, hơi thở và nhiệt độ. Lúc nói chuyện với cô, chàng cũng không còn xưng bằng tiểu tăng.
“Tội lỗi của ta, chết muôn lần không đủ để chống đỡ. Nhưng ta vốn có thể lựa chọn cách thức khác, hỏa thiêu, là chính ta sở cầu. Đạo ngã của ta là khám phá nỗi khổ của nhân gian, cam tâm tình nguyện dùng cách chứng đạo này để cầu cho tu hành viên mãn. Nhưng, đến một khắc liệt hỏa thiêu thân, ta mới rốt cuộc hiểu ra, ta chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.”
“Lúc bé ta may mắn trốn thoát, được Động Pháp thu làm môn hạ, từ đấy nhận được che chở. Ta xem như đã thoát khỏi hồng trần, một lòng khổ tu, nhưng nỗi lo sợ từ đầu đến cuối chưa từng rời xa ta, mãi về sau, ta càng rơi vào nghiệp chướng, chấp mê bất ngộ.”
“Một khắc ấy, ta chợt nhận ra, ta chẳng qua là muốn mượn phương thức đó để cầu một giải thoát thôi, một cách tầm thường nhất. Ta nhìn như xuất gia, thật ra là kẻ phàm tục, nom như tu hành, thật ra là né tránh cuộc đời, chết đi như thế, ta sẽ rơi vào A Tỳ, vĩnh viễn bị cướp lấy hết…”
Nói đến đây, chàng bỗng dưng nhắm mắt, ngừng lại.
Khương Hàm Nguyên nhìn chàng, im lặng lắng nghe, không cắt lời. Trong đại trướng đầy im ắng.
Chốc lát, chàng chậm rãi mở mắt: “Ta càng không ngờ rằng, Nhiếp Chính Vương cuối cùng đã thả ta, cho ta tự do.”
Lúc nói đến “tự do”, ngữ điệu có phần lớn hơn.
“Lúc liệt hỏa đốt ma chướng xông vào tim ta, đúng lúc trời có biến, Nhiếp Chính Vương mượn danh thiên ý, miễn chết. Tướng quân, không gạt cô, ngay tích tắc ta mở mắt phát hiện ta còn sống, ta bỗng như đạt được thấu hiểu trước đây cầu mãi mà không được. Ta cảm thấy may mắn, may mắn cả đời này chưa bao giờ có. Ta chính là một kẻ phàm nhân, thế gian vẫn còn nhiều khổ, tâm ma cũng khó trừ, nhưng sinh mà tử, tử mà sinh, trải qua đại kiếp, ta còn có cơ hội tiếp tục tu hành, cầu đến viên mãn chân chính.”
“Trời cao đối đãi ta không tệ.”
Nghe Vô Sinh kể lại, Khương Hàm Nguyên như bị lôi cuốn theo, lòng từ từ cũng dâng tràn cảm giác vui mừng và cảm động. Cô biết lúc này mỗi một câu hắn nói, đều phát ra từ phế phủ. Cô thực sự lấy làm vui cho hắn.
“Vậy thì, sau này ngài định đi về đâu?”
“Ta sẽ xuôi theo con đường ta từng đi qua, ra Tây quan, lại đi Tây Vực.”
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình.
Vô Sinh giải thích: “Lần trước ta quyết ý Tây hành, ban đầu dự tính là vì hoàn thành tâm nguyện của thầy, bổ túc sách kinh, nên vội vàng lên đường, có chỗ tiếc nuối. Nhớ năm đó có những vùng bảo địa mà ta từng bái lạy, nhiều cao tăng tinh thông phật lý. Lần này, ta đi vì chính mình, nếu may mắn có thể nguyên vẹn đến đấy, ta đem Pháp học chờ khi quay về, sẽ kết thúc cuộc đời ở chùa Già Lam, ta sẽ ở đấy tiếp tục phát dương phương pháp của thầy.”
Khương Hàm Nguyên cảm thấy tôn kính: “Chùa Già Lam tương lai chắc chắn sẽ trở thành bảo địa vì ngài. Ta đợi ngài trở về! “
Vô Sinh cười tạ ơn cô, ngay sau đấy đứng dậy: “Đời này có thể kết bạn tướng quân là may mắn của ta. Lần này có thể cùng tướng quân nói chuyện thật lâu, không còn gì tiếc nuối.”
“Ta phải đi, xin bái biệt từ đây.”
Khương Hàm Nguyên tiễn chàng ra trướng, định đưa tiếp một đoạn thì chàng chắp tay: “Tướng quân dừng bước, hết sức bảo trọng.”
Khương Hàm Nguyên không cố đưa tiễn nữa, cô ngừng bước, đứng trước màn cửa, thấy chàng bước mấy bước, tựa như chần chừ một lúc, bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người.
Khương Hàm Nguyên biết chàng còn có lời muốn nói, mỉm cười nhìn sang.
Vô Sinh dừng mắt trên mặt cô, yên lặng nhìn một lát, bỗng lên tiếng: “Lúc còn ở Vân Lạc, có lần rảnh rỗi, ta từng xuống thăm hồ nước dưới núi tuyết. Lần này, ta cũng đã gặp được mặt Nhiếp Chính Vương.”
“Tướng quân cô nói không sai, y quả nhiên là dung mạo thần tiên. Tướng quân và y, là một cặp bích nhân trời tạo. Tiểu tăng mặc dù nhỏ bé, nhưng nguyện vọng là phát ra từ trái tim bồ đề Đại Thừa. Tiểu tăng sẽ vì hai người đốt đèn quang minh, cầu đại phúc báo.”
Chàng chắp tay hành lễ với Khương Hàm Nguyên lần nữa rồi xoay người đi, không hề dừng lại.
Thân binh thừa lệnh, tiễn chàng ra doanh. Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng hình chàng rời đi, mờ dần dưới ánh trăng trong, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Cô lặng yên đứng đó dưới ánh trăng một lúc lâu mới từ từ quay vào trướng.
Lời trước khi Vô Sinh đi hơi có vẻ không đầu không đuôi. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng nghĩ ra.
Đúng vậy, đó chính là câu cô từng nói. Ngay đêm trước khi cô gả về Trường An, cô đã miêu tả thiếu niên kia với Vô Sinh.
Cô nói, nếu ngài từng thấy cảnh tượng lúc trời nắng, gió từ núi tuyết thổi gợn sóng lăn tăn hồ Gương. Đó chính là dáng vẻ khi hắn cười rộ.
Thì ra sau này Vô Sinh thật sự đi ngắm hồ nước dưới núi tuyết. Mà, khi hắn gặp được người kia, cũng giống như nàng, cảm nhận giống nhau.
Khương Hàm Nguyên xuất thần chỉ chốc lát, từ từ, một cảm giác chua nóng tuôn ra trong lòng, hốc mắt lại nóng lên. Nhưng lần này hoàn toàn khác với ban nãy. Cô rõ ràng cảm thấy, trong lòng mình, tràn đầy cảm xúc hỗn tạp, kiêu ngạo, vui mừng, lại cảm động, êm dịu vô cùng.
Cuối cùng chàng vẫn đưa bằng hữu của cô đến chào.
Từ nay về sau, Vô Sinh sẽ bước trên con đường hắn muốn đi, sống thành dáng vẻ hắn ước nguyện. Khương Hàm Nguyên biết, tương lai sẽ có một ngày, toà cổ tháp ở Lạc Dương chắc chắn sẽ vì hắn mà trở thành thánh địa của người trong thiên hạ.
Trong đêm yên tĩnh này, cô đưa tiễn bạn bè, lại ở trong đại trướng quân doanh ở vùng đất hoang nhớ đến chàng. Còn chàng thì sao, giờ phút này chàng đang ở đâu, làm gì, suy nghĩ chuyện gì?
Trong tích tắc, tưởng niệm như nước thủy triều cuốn tới cô.
Cô thừa nhận, cô nhớ chàng, phi thường nhớ. Cô cũng muốn biết, đến cùng là vì sao mà từ sau khi tách ra, chàng lại như đổi thành người khác. Rõ ràng trước đó, quãng thời gian ở Vân Lạc kia, chàng còn từng dịu dàng bầu bạn cùng cô cơ mà. Mấy ngày bên nhau trong thung lũng kia, đến giờ nhớ tới, vẫn như một giấc mơ.
Không buồn ngủ. Cô kìm lòng không đặng lại lôi cây đao sính lễ ra.
Thanh đao dù hoa lệ, vỏ đao nạm văn ngọc bảo thạch, nhưng vốn là dao găm Võ Đế dùng thường ngày nên khi chế tạo đã suy tính kỹ về tiện dụng mang theo người. Lần trước sau khi Vương Nhân thừa lệnh y đem nó đến chỗ cô lần nữa, cô vẫn luôn mang bên người thành dao găm hộ thân, cắm sau thắt lưng như chủy thủ, rất gọn gàng, đi đến đâu đều mang bên người.
Mỗi ngày không phải đánh trận thì là hành quân, từ chỗ này bôn ba đến chỗ kia, cả ngày bụi đất tung bay, thân đao cũng nhiễm bụi, bảo thạch mờ mịt không phát sáng.
Cô ngồi dưới đèn ngắm một lát, cực kỳ cẩn thận dùng giẻ lau bóng, đến cả một vết lõm hoa văn nhỏ trên vỏ đao cũng không tha. Hồi lâu, vỏ đao đã sạch, bèn cầm đao lên.
Cô lau lưỡi đao, cuối cùng là chuôi đao. Sau khi lau xong đang định tra vào vỏ thì chợt thấy chỗ nối tiếp giữa chuôi đao và thân đao còn vương một vật lạ mảnh như sợi tóc.
Mặt ngoài chuôi đao cũng bọc một lớp chỉ tơ vàng, là dùng kim tuyến cực nhỏ tết thành.
Nói thật, tại phần chuôi đao mà thiết kế thế này ngoài việc làm tăng vẻ hoa lệ bên ngoài gấp đôi thì không có chỗ dùng. Không chỉ thế, nếu lòng bàn tay người cầm đao dính máu hoặc đổ mồ hôi còn dễ trượt, nắm tốn sức.
Thế nhưng, cân nhắc đến thân phận chủ nhân vốn có của thanh đao này thì không có gì kì lạ. Lúc chế đao tất nhiên trước tiên phải nghĩ đến việc tô đậm thân phận tôn quý.
Là một cọng bờm ngựa kẹt giữa khe hở.
Phóng ngựa mang bội đao, vỏ đao cọ vào da thịt ngựa, bờm ngựa vương lên thôi. Ban đầu cô không để ý, dùng giẻ lau đi, xong kiểm tra lại mới thấy không đúng.
Dưới đám chỉ vàng chỗ nối giữa vỏ và chuôi đao hình như còn có thứ gì khác.
Khe hở cực nhỏ, cộng thêm vị trí ngay chỗ giao nối, nếu không phải đêm nay kiểm tra kỹ thì bình thường không thể nào phát hiện.
Khương Hàm Nguyên giơ chuôi đao lại gần ánh nến, càng thêm xác định, dưới lớp chỉ vàng bọc lấy chuôi đao đúng là có thứ gì khác. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy chủy thủ bắt đầu từ chỗ hở cạy lớp áo bọc bằng chỉ tơ vàng.
Lúc mới bắt đầu, cô còn chưa xác định, sợ làm hư chuôi đao mà động tác cực kỳ nhẹ và chậm. Nhưng theo chỉ tơ vàng không ngừng thuận lợi mở ra, động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng, một chút bóc ra lớp áo bọc, lộ ra chuôi đao ban đầu. Không những thế, một tấm vải lụa được cuốn lại rơi ra, dường như là một bức thư lụa.
Tuyệt đối không ngờ, trong chuôi đao này lại giấu huyền cơ.
Khương Hàm Nguyên mở ra, khi đọc rõ nội dung trong thư, trong phút chốc kinh ngạc ngây người.
Đây đúng là một bức thư hoà ly do Thúc Thận Huy viết, rằng ký kết cuộc hôn nhân này hoàn toàn là từ góc nhìn gắn liền với cuộc quốc chiến, đợi ngày cuộc chiến kết thúc, chính là lúc giải trừ quan hệ, đi con đường chính mình, hai người không thể đi chung.
Chữ trên thư, không còn nghi ngờ, là từ tay y. Rải rác mấy lời, ý tứ lại đầy rõ ràng.
Hay là nói, đây không thể gọi là giấy hoà ly. Ngày lạc khoản của nó, còn trước cả khi Hiền Vương đem thanh đao đến Nhạn Môn cầu thân.
Khương Hàm Nguyên mới đầu không tin sẽ có chuyện này.
Trước khi y phái Hiền Vương đi Nhạn Môn cầu thân, đã giấu bức thư lụa trong thanh đao đính ước!
Mặc dù ngay từ đâu Khương Hàm Nguyên đã biết mục đích y cưới mình, cũng thản nhiên tiếp nhận nó. Song ngay phút này, sau cơn kinh ngạc qua đi, thì phẫn nộ và thất vọng không tránh khỏi quấn lấy cô.
Cô từng trong tình cảnh hoàn toàn không hề hay biết trả cây đao này lại cho y. Là y về sau cố ý phái người đưa đao lại đến tay cô.
Lúc Vương Nhân đưa đao đến, cô nghĩ mãi không thông, mục đích y là gì.
Hiện giờ cô đã rõ.
Y vốn không phải đưa đao. Là đưa bức thư lụa này!
Cô cũng đã rõ, vì sao nửa năm qua, thái độ y đối với bỗng dưng thay đổi cực lớn, lạnh nhạt đến thế.
Cô không trách chuyện y sớm sắp xếp xong xuôi tất thảy.
Cô hận chính là, một mặt y kế hoạch lâu dài, trước khi cầu thân, đã rõ ràng là lợi dụng cô, muốn rũ sạch liên quan với cô, một mặt sau khi cưới về lại ra vẻ có tình, trêu chọc tim cô.
Trên đời sao lại có người vô sỉ như thế.
Khương Hàm Nguyên từ từ bóp thành quyền, khớp xương kêu răng rắc, ước gì không thể lập tức vọt tới trước mặt y, một đao đâm vào tim y, móc nó ra xem đến cùng là màu gì.
Cô hít thở thật sau, bắt mình tỉnh táo lại, nhưng trong ngực lại buồn bực đến trào cả máu, cuối cùng bèn đứng lên, ra cửa doanh, đứng ở bên ngoài.
Đỉnh đầu trăng sáng giữa trời, gió lớn vùng hoang vắng không ngừng thổi như lửa đốt khuôn mặt cô. Cô nhìn áng trăng, chợt nhớ đến đêm ấy, ở ngoại thành Vân Lạc, y đưa cô đang khóc mệt lả cưỡi chung một ngựa, từ hang núi về nội thành.
Cô thật không thể nào tin, người nam tử có thể đối đãi mình như thế, nói cũng đã nói, hôn cũng đã hôn, thế mà toàn bộ đều là hư tình giả ý.
Cô cứ thế hơi ngửa mặt, bình tĩnh nhìn trăng sáng, một ý niệm trong đầu chầm chậm nổi lên.
Cho dù ngay từ đầu y thật sự hạ quyết tâm mai sau muốn thoát khỏi cô, cũng đâu cần phí sức trắc trở lớn thế.
Làm như vậy, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Đến cùng là vì cái gì, mà trước khi cầu thân, y lại dùng ngay chính thanh đao đính ước mà nhét bức thư lụa này?
Đến cùng là chàng cân nhắc chuyện gì?
Đương khi phẫn nộ và thất vọng bị gió thổi tan, lo nghĩ dâng lên trong lòng.
Cô quay lại trong trướng, cầm tấm lụa lên, xem đi xem lại, đương lúc ý nghĩ rối ren, chợt nghe có tiếng nói ngoài trướng. Dường như là Dương Hổ tới, đang thấp giọng hỏi thăm thân binh, phải chăng cô đã đi nằm.
Khương Hàm Nguyên nén lại tâm sự, thu bức thư bằng lụa, đứng dậy vén màn cửa ra ngoài, hỏi chuyện gì.
“Mới có tin từ phía Trần Thích sứ gửi đến, rằng phần lương thảo quân nhu cần thiết cuối cùng của đại quân đã chuẩn bị xong xuôi, lý ra sớm đã đưa đến, nào ngờ trên đường gặp phải một toán binh Địch muốn cướp, chậm trễ ít lâu. Cũng may hữu kinh vô hiểm, ông ấy đã thoát khỏi binh Địch, hiện giờ theo đường vòng chạy đến, tầm vài ngày đến nơi. Chỉ là trì hoãn hơi lâu sợ Tướng quân lo lắng nên phái người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa tin tới, để Tướng quân yên tâm. Tôi thấy đêm dài, cũng không phải chuyện gì lớn, sợ quấy rầy Tướng quân nghỉ ngơi, vốn định sáng mai đến bẩm.”
Khương Hàm Nguyên nói: “Không sao, có việc cứ đến báo là được.”
“Còn nữa, người đó nói, đi cùng lần này còn có một kẻ hầu tên là Trương Bảo, nói là đến từ Trường An, tìm tướng quân.” Dương Hổ lại nói.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình: “Trương Bảo?”
Dương Hổ gật đầu: “Phải. Trần Thích sứ đích thân đưa cậu ta tới.”
Tim Khương Hàm Nguyên đột nhiên đập nhanh: “Ai phái cậu ta đến?”
Dương Hổ lắc đầu: “Không biết. Hay là Nhiếp Chính Vương điện hạ?”
Khương Hàm Nguyên lập tức lệnh cậu dẫn người đưa tin đến, hỏi vài câu, nghe miêu tả dáng vẻ người tiểu hầu Trường An kia, đúng là Trương Bảo.
Cô cũng không thể chờ đợi, giao phó mọi việc xong, đến chập tối liền dẫn một đội quân ra doanh trong đêm, đích thân đi tiếp bọn Trần Hành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook