Không Thịt Không Vui
Quyển 2 - Chương 5

Đâu chỉ là quen biết.

Tôi từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: "Anh ta là khách quen ở đây sao?"

"Đúng vậy, mà mỗi lần đến đều chỉ đích danh Kim Cơ, đêm nay vừa đến liền uống hết hai chai rượu, say khướt, đã giải thích cho anh ta rất nhiều lần Kim Cơ không có ở đây, nhưng vẫn không chịu nghe." Bà chủ cẩn thận quan sát biểu tình của tôi, thăm dò hỏi han: "Như thế nào, vẫn kiên trì không muốn đi sao?"

Tôi mở đôi tô son đỏ chót như môi máu, đem phần gà quay còn lại nuốt vào bụng, hất mái tóc quăn ra sau, đeo mặt nạ kim cương lên, nhìn mình trong gương, nói khẽ: "Nói với anh ta, Kim Cơ sẽ lên ngay thôi."

Lau đi những vết mồ hôi, điều chỉnh lại quần áo biểu diễn có chút lộn xộn, tôi nâng chân bước đi, đi lên lầu hai.

Tôi không tìm thấy hắn.

Lầu hai được trang trí theo phong cách Ba Tư, xa hoa hoang phí, mỗi một món đồ trang trí đều có giá cả xa xỉ.

Chân đền rỗng làm bằng tơ vàng, bóng bẩy, thần bí, cao quý, làm cho cả căn phòng mang màu sắc đỏ sậm.

Là màu sắc vô cùng kích thích ham muốn.

Trên sàn nhà được trải thảm, chất nhiều đệm dựa mềm mại, trên mặt được thêu những hoa văn tinh tế, bốn góc đềm đều có tua rủ xuống.

Tua tơ luốn mang vẻ cổ điển.

Bên cạnh có thêm cái bàn thấp màu vằng cổ kính, ba vách tường đều có màn che vải hoa tạo thành.

Khi tôi bước vào, màn che rủ xuống trước mặt tôi, giống như một bàn tay xinh đẹp vuốt ve mặt tôi.

Lý Lý Cát dưa lưng vào vách ngăn, nằm thẳng trên mặt đất, tay trái cầm ly rượu, tay phải cầm bình rượu còn khoảng nữa bình.

Tay hắn, trắng nõn xinh đẹp, là đôi tay từ một thiếu niên ngây ngô thành một người trưởng thành chững chạc.

Hắn đã say, không cách nào đổ rượu vào ly, chất lỏng màu nâu sách vào trên áo của hắn, áo bị ước, dính sát vào da.

Tạo ra một loải vẻ đẹp thuần túy.

Hắn cảm giác được có người đi vào, cố gắng muốn năng lên ánh mắt say mê.

Bởi vì cố gắng, mà cặp lông mi kia hơi run động.

Đôi lông mi kia rất đẹp.

"Kim Cơ, cuối cùng em cũng đến." Hắn nhìn tôi cười, yết hầu chuyển động theo lời nói của hắn: "Bọn họ lại vẫn gạt tôi, nói em đi rồi, thấy không, tôi không có mắc lừa bon họ phải không."

Trên gương mặt trắng nõn của hắn, vì say rượu mà ẩn ẩn sắc hồng, gương mặt say rượu dưới ánh đèn làm tạo vẻ trong trẻo, xinh đẹp mà sạch sẽ.

Kỳ thật, hắn là người thân thiết nhất.

"Tôi không phải Kim Cơ." Chiếc mặt nạ cũng run run theo từng lời nói của tôi.

Lý Lý Cát lại vẫn cười, giống như lời nói của tôi chỉ là một cơn gió, một trận gió thổi không tạo thành bão được.

Không để lại dấu vết, không quan trọng.

Hắn đưa tay về phía tôi, nhẹ giọng ra lệnh: "Kim Cơ, em lại đây."

"Tôi không phải Kim Cơ." Tiếp tục nói lại cho đúng, cũng vẫn làm theo đi về phía hắn.

Đi chân trần trên tấm thảm mềm mại, thỉnh thoảng có chút cảm xúc bất an, giống như đang đi trên đám mây, lo sợ sẽ bị rơi xuống đất.

Khi chỉ còn cách hắn nữa thước, tôi chậm rãi ngồi xuống.

Nhưng mà Lý Lý Cát lại nhanh tay, bắt lấy cánh tay tôi, trong nháy mắt kéo tôi vào trong ngực hắn.

Cơ thể di chuyển đột ngột, làm cho trang sức trên người chuyển động mạnh vang lên tiến vang to, vòng trang sức trên mặt nạ kim cương đánh vào mặt hắn.

Những tiếng động này, như là một trận gió, thổi về phía ánh mắt Lý Lý Cát.

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt hắn chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

Tiếng vang mang theo cảm xúc tươi đẹp giữa hương thơm thoang thoảng trong phòng.

"Ừ, bọn họ nói, em là Ngân Cơ, Ngân Cơ mới đến. . .. . . . Nhưng là Kim Cơ. Ngân Cơ, không có gì quan trọng. . . . . " Hắn đưa ngón trỏ lên xoa mí mắt tôi, phần thịt ngón tay mềm mại mang theo nhớ nhưng dai dẳng: "Đều cũng như nhau, chỉ cần có ánh mắt này, chỉ cần em có đôi mắt như cô ấy, tôi không cần biết em là ai."

Hắn đưa ngón tay dính rượu vuốt ve xung quanh mắt tôi, quyến luyến, nhớ nhung.

Giống như phải dùng rất nhiều sức lực, hắn mới có thể dời tay khỏi mắt tôi.

Một giây sau, hắn ôm tôi, cùng nằm xuống trên tấm thảm.

Tôi vùng vẫy theo bản năng.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, nói khẽ: "Đừng sợ, Kim Cơ, tôi sẽ không chạm vào em, để cho tôi ôm em ngủ một giấc, giống như lúc trước vậy."

Tôi thôi vùng vẫy.

Hắn ôm tôi chặt thêm chút nữa, cái tư thế đó tạo cho hắn cảm giác an toàn.

Sau đó, hắn lại thở dài nhẹ nhõm. Lấy giọng nói buồn tẻ: "Bất Hoan, rốt cuộc anh lại mơ thấy em rồi."

Chúng tôi nằm đổi mắt với nhau, hơi thở của hắn phả vào mặt tôi, đưa chất cồn vào trong mỗi lỗ chân lông của tôi, suy nghĩ của tôi bắt đầu mơ hồ.

Tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia.

Một bé trai xinh đẹp mà hung dữ cầm kiếm hoa làm tôi bị thương.

Bé trai nhìn thấy tôi sau khi được tắm rữa đi nhưng bùn đất trên người mà ngu ngơ.

Thiếu niên cố gắng kiềm lại ý cười trên khóe miệng, khi được tôi tặng quà.

Thiếu niên mà trong lúc vô ý được tôi tặng nụ hôn đầu tiên.

Thiếu niên bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy vào nhà Họ Hồng để cứu tôi.

Thiếu niên bất chấp tất cả bảo vệ tôi trong phòng sách, cho dù tôi đã tổn thương hắn sâu sắc.

Cho đến lúc này, tôi mới có thể hiểu ra được, Lý Lý Cát yêu tôi.

Người đàn ông này, cho đến bây giờ, đều vẫn yêu tôi.

Hắn như một đứa tre bốc đồng, một bên hy vọng tôi tiến đến gần, một bên lại dùng thái độ gắt gỏng che dấu nội tâm của mình.

Tôi vươn tay ra, vuốt ve mặt của hắn.

Lý Lý Cát đang ngủ say, gương mặt bình thản mà yên ả.

Tay của tôi, mơn trớn trên gò má của hắn.

Người đàn ông này, hắn yêu tôi.

Hương thơm như sợi tơ len vào lỗ mũi tôi, tan vào tận xương tủy, sau đó, lan ra, ăn mòn.

Tôi mệt mỏi.

Tôi cũng muốn ngủ một giấc.

Ngủ một giấc ở trong lòng Lý Lý Cát.

Chúng tôi như là hai đứa trẻ vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn, leo lên ngọn núi ra cáo, đi trên xa lộ rất xa, trên dòng sông rất sâu, rốt cuộc tìm được một cái ôm ấp an toàn.

Cứu lấy lẫn nhau.

Nằm ở bên cạnh hắn, tôi như rơi giữa đống bông, có lớp bông mềm mại bên dưới.

Tôi biết.

Tôi hiểu rõ.

Cho nên tôi cực kỳ yên tâm.

Tôi mệt mỏi vô cùng, mà ngay cả mình đi vào giấc ngủ lúc nào cũng không có ấn tượng, cảm giác mình ngủ rất say, một giấc mộng cũng không có.

Vì sao tỉnh dậy, là do cảm nhận một ánh nhìn mãnh liệt không thể không phản ứng.

Trợn mắt, tôi chống lại đôi con ngươi trong trẻo, bên trong mang theo sự nóng bóng với sự ngạc nhiên không thể tin.

Lý Lý Cát thức dậy.

Mới vừa tỉnh đầu óc tôi chưa được tỉnh táo, mãi đến khi thấy trên tay hắn cầm cái mặt nạ kim cương.

Tôi khẩn trương đưa tay lên xoa gò má, dĩ nhiên, trên mặt không có gì che lại.

Tôi và hắn nhìn nhau rất lâu, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Sân khấu bên dưới lầu một vẫn vang lên tiếng nhạc như cũ, đêm chỉ mới trôi qua một nữa.

Cứ nằm lâu như vậy cũng không phải biện pháp, thân thể có chút tê cứng, tôi đưa một tây ra khởi động thân thể, chuẩn bị thư giãn gân cốt.

Nhưng mới vừa cử động, Lý Lý Cát như có được sự linh mẫn của loài thú, nhào lên người tôi, chế trụ tôi bên dưới.

"Anh sẽ không để em lại ra đi lần nữa." Hắn nói, giọng nói cực kỳ rõ ràng, dĩ nhiên khống phải là do hàm hồ sau khi say rượu.

Trong mắt hắn, cũng rất là kiên định.

Sâu rượu của hắn, đã thức dậy.

Sau khi nói xong lời nói như lời thề này, hắn cúi người, bắt đầu hôn tôi.

Môi của hắn giống như mà một con chim ưng lào xuống mặt đất bắt giữ con mồi, đập vào môi tôi đau đến chảy nước mặt.

Trong nháy mắt ngọt ngào tỏa ra.

Hắn giống như muốn lấy máu của tôi ra để chúng minh sự tồn tại của tôi, tiếp tục dùng răng nanh căn cánh môi mềm mại như cánh hoa của tôi, động tác như đang ở trong mộng.

Tôi đau đến không thể tả, hai tay tôi bị hắn kềm chặt bên dưới, chỉ có thể dùng trán đánh mạnh lên cái mũi của hắn, lúc này mới có thể cứu được cái môi đáng thương của tôi không biết trêu ai chọc ai.

"Anh thật sự xem nó là lạp xưởng hả! ! !" Tôi phẩn nộ rồi.

Cái mũi của Lý Lý Cát bị thiết đầu công của tôi làm cho đau nhứt, hắn cũng nỗi giận rồi, ánh mắt bắt đầu bốc lên lửa giận.

Dựa theo như thường lệ trước kia, hắn sẽ tát tôi một cái, làm cho đầu tôi hôn mê hoa mắt.

Vì thế, tôi thở sâu, cắn chặt hàm răng, chuẩn bị tốt tinh thần để nghênh đón cái tát.

Nhưng mà lần này có ngoại lệ.

Lý Lý Cát Lý Lý Cát cũng không có đánh tôi, mà kéo phần áo che ngực của tôi xuống, cắn lên bánh bao của tôi.

Lòng tôi trở nên lạnh lẽo.

Xong rồi, gần một năm không thấy, lũy thừa độc ác của thằng nhóc này tăng lên không ít.

Hắn định cúi xuống cắn tiểu anh đào của tôi.

Xem ra, Hồng Thiếu Nhu không có làm được cái chuyện tình này, hắn muốn làm thay sao.

Tôi thầm hạ quyết tâm, nếu tiểu anh đào của tôi có xảy ra chuyện gì không hay, thì ít nhất trứng chim nhà hắn cũng phải bị đá một cái.

Nhưng mà tâm lý của tôi thật sự thiếu sự chiếu sáng của ánh mặt trời, nhân Lý Lý Cát cũng không có cắn, mà là nhấm nháp từ từ.

Tôi cực kỳ cảm động, bởi vì động tác của hắn như rất trân trọng, tôi cảm thấy được trước ngực không còn là bánh bào bình thường, mà là cặp bánh bao có nhân bào ngư.

Động tác của Lý Lý Cát, mang theo điểm ngây ngô.

Loại ngay ngô này nháy mắt làm cho tôi nhớ là đoạn thời gian trước kia.

Khi đó chỉ có tôi, dì Bích, hai anh em bọn họ.

Khi đó, tôi còn chưa có trưởng thành.

Khi đó, tôi cũng không có gặp được những chuyện tình không thể chấp nhận được.

Khi đó, tôi thỏa mãn và vui vẻ.

Ở giờ phút này, tôi hạ quyết tâm.

Tôi muốn ở trong vòng tay của Lý Lý Cát, ôn lại những chuyện ở lúc trước.

Vì thế, tôi bắt đầu thả lỏng tay chân, thả lỏng mình mềm như nước nằm ở trên thảm.

Mà Lý Lý Cát cũng cảm nhận được điểm này, hắn thả lỏng sức lực kềm chế tôi ra.

Hắn hôn cơ thể của tôi, không có quy luật gì, vội vội vàng vàng như muốn có được toàn bộ.

Dưới sự trêu trọc của hắn, tôi đã ướt át, chuẩn bị sẵn sàng.

Hắn cởi ra cái quần thụng của tôi, tách hai chân của tôi ra.

Ngón tay hắn khẽ run chạm vào phần da thịt mẫn cảm ở bắp đùi của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, đợi hắn tiến vào.

Lý Lý Cát khó khăn thở dốc một hơi, sau đó, tiến vào tôi.

Trong giây phút chớp mắt tiến vào đó, tôi mở to hai mắt, trong mắt che kín đầy tơ máu đau đớn.

Bởi vì, tên xư nam Lý Lý Cát kia cực kỳ độc ác.

Hắn, tiến vào, sai, sơn động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương