Không Thịt Không Vui
Quyển 2 - Chương 48

Có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa, nếu vẫn còn lấy danh hiệu Ngân Cơ, không chừng vào lúc này tôi vẫn còn đang lăn lộn xây giấc trên giường.

Bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là tìm đường chạy trốn.

Đợi tới sau khi mặc quần áo chỉnh tề, tôi nhìn bác sĩ con vịt: "Anh nói tôi sẽ thành người có tiền, thật không?"

"Phải." Bác sĩ con vịt gật đầu.

"Sau khi thành người có tiền, tôi nhất định đem hết tiền cho anh quản lý, về điều này chắc anh vừa lòng chứ?" Tôi hỏi.

"Rất vừa lòng." Bác sĩ con vịt là người thật lòng.

Có thể không làm mà giữ tiền, chỉ có kẻ ngu mới nói không vui.

"Đã như vậy thì trong hai chúng ta, tôi là người không thể nào gặp chuyện gì được, nói chích xác là không thể rơi vào tay Hà Truân" Tôi đưa tay xoa mặt hắn: "Tưởng Bản Nhai, anh hay làm vật hy sinh."

Vừa dứt lời, tôi đẩy cửa sổ ra, giơ chân một cái đá hắn xuống .

Lầu hai, không cao lắm, té nặng lắm cũng chỉ não bị chấn động, không có gì lớn.

Bác sĩ con vịt vừa phát hiện có gì không đúng, đã nghe một tiếng "Rầm" bị tôi đá rớt vào giữa vòng vay bọn lính.

Quan sát kỹ, tôi thấy tên Trần mặt chữ Quốc đang ngồi trong xe.

Người có tình sẽ thành thân thuộc, tôi chúc bọn họ hạnh phúc.

Bác sĩ con vịt rơi từ trên cao xuống tạo ra một chấn động lớn, trên căn bản thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Đó cũng là hiệu quả àm tôi muốn, nhân lúc bọn họ đều tập trung về hướng bác sĩ con vịt, tôi dùng tay chân nhanh chóng bò lên nóc nhà, nằm sấp trên đó.

Trời mưa to tầm tả cộng thêm đang là ban đêm, hiển nhiên không ai phát hiện ra vị trí của tôi.

Bọn họ lục soát trong nhà trọ cũng không nghĩ tới được, nhất định sẽ cho rằng tôi đang nấp ở những nơi nhỏ hẹp, dĩ nhiên sẽ chẳng tìm tới đây, đợi khi bọn họ rời đi, tôi lại len lén chạy đến trốn ở những nơi bọn họ đã lục soát, bảo đảm sẽ thần không biết quỷ không hay.

Thật sự đúng như dự tính của tôi, lính Hà Truân chỉ tim kiếm ở mấy căn phòng trong nhà trọ, không tìm được gì: "Báo cáo, lục soát cả tầng cũng không tìm được ai."

Tôi đang nằm sấp trên nóc nhà cười đắc ý như tên trộm, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tôi thấy rồi, cô ấy ở trên nóc nhà."

Đó là giọng nói của bác sĩ con vịt.

Thật xui xẻo, tôi bị bán đứng.

Đèn pha lập tức chiếu về phía tôi, tôi giống như ngôi sao nổi tiếng trước anh đèn hào quang, ngay cả móng chân cũng bị rọi sáng rõ ràng trước ánh mắt đám người kia.

Một bóng người bức lên trước, thân hình cao lớn cường tráng, giọng nói trầm thấp: "Tôi đếm đến mười, cô phải lập tức bức xuống đây."

Hà Truân.

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mang theo ma lực đặc biệt làm cho người khác không tự chủ được phải nghe theo, giọng nói xuyên qua màn mưa, đánh thắng về phía tôi.

"Tôi xuống thì được gì?" Trên nóc nhà hơi trơn, tôi vẫn nằm nguyên vị trí nói điều kiện với hắn.

Hà Truân cười nhếch mép tựa người vào một chiếc xe quân dụng, hắn mặc đồ rằn ri, cơ thịt rắn chắc màu cổ đồng, đứng chéo chân, ống quần được săn lên, mang đôi ủng quân dụng, nhìn qua dáng vẻ rất thoái mái như đang đi chơi.

"Cô xuống, cũng chẳng kiếm được chỗ tốt nào." Hà Truân nói: "Nhưng nếu không xuống sẽ nhận được rất nhiều cái hại."

"Ví dụ thử xem?" Tôi vừa lau nước mua trên mặt vừa nói.

Bàn chuyện làm ăn phải luôn cẩn thận.

"Thì ví dụ như cô sẽ bị thương." Giọng Hà Truân vẫn không thay đổi, nhưng tôi nghe ra được sự uy hiếp từ trong đó.

Tôi còn chưa kịp phản ửng, Hà Truân đã bắt đầu đếm.

"Một" Hắn đưa một ngón tay lên.

"Hai" Hai ngón.

"Ba" Lại thêm một ngón nữa.

Mặc dù dáng vẻ của hắn rất thảnh thơi, thậm chỉ trên miệng còn có nụ cười mỉm, nhưng tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Tốc độ đếm số của hắn rất nhanh, trong khi tôi còn chưa kịp suy nghĩ điều gì trong đầu, thì hắn đã đếm đến chín.

"Mười." Tiếng nói đó chậm rãi thoát ra từ trong miệng hắn rồi biến mất, như một sợ dây nhỏ mỏng được tung ra rồi biến mất trong không trung.

Tôi chỉ có thể nói xin lỗi với hắn, tôi còn chưa quyết định.

Nhưng hắn vẫn giành nói xin lỗi tôi trước, bởi vì số "Mười" vừa biến mất, bất chợt hắn cầm một khẩu súng tự động liên tục nả dạn về phía tôi.

Tôi vội vàng cúi người né, âm thanh nả đạn dồn dập đánh thẳng vào màng nhĩ tôi, những miếng ngối vỡ vụn văn tứ tung, bay vụt qua mặt và cánh tây tôi.

Lúc này quả thật như trò chơi địa ngục, lục sát thương quá lớn, căn bản tôi không đủ sức chống trả, chỉ ó thể cúi người nằm sát trên nóc nhà, cố gắng bảo vệ mình.

Trong đêm mưa, tiếng súng vang rất to, vang vọng đã vùng trời, giống như sẽ không bao giờ dừng lại.

Thật ra thì chỉ trong khoảng thời gian ngăn một hai phút, nhưng theo tôi thấy lại dài như Địa cầu xoay quanh Mặt trời một vòng vậy.

Cuối cùng Hà Truân cũng ngưng bắn.

Nhưng trước chóp mũi tôi đều là một thuốc súng nồng nặc, bên tai vẫn vang lên tiếng súng dồn dập, trên mặt có một dùng nước ấm chảy xuống, tôi biết đó là máu.

Bây giờ mới biết được cái biệt danh của Hà Truân, quả nhiên nghe không bằng thấy.

Cối xay thịt, cối xay thịt vô địch! ! !

"Súng trong tay tôi chỉ vài chục viên, nếu như cô vẫn còn chưa xuống, thì chẳng còn đơn giản như vậy nữa đâu." Giọng nói không cảm xúc của Hà Truân lại vang lên lần nữa.

Ừ, trận mưa đạn vừa rồi còn nói là đơn giản, lần này chắc hắn sẽ mang hỏa tiễn đến bắn tôi.

"Một, hai, ba. . . . ." Hà Truân không hề suy nghĩ liền đếm, xem như không phải đang lấy súng bắn vào da thịt, mà nư đang chơi một trò chơi ăn cơm nho nhỏ.

Vị đại ca này mới gọi là lòng dạ sắc đá nè! ! !

Tôi thề, nếu sau này Hà Bất Hoan tôi phất lên, nhất định sẽ trói đứng hắn lại lập lại chuyện y như ngày hôm nay, lấy súng tự động bắn về phía hắn, hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào bộ phận quan trọng của hắn, chúng ta thi xem ai sẽ ác độc hơn ai! ! !

"Bảy, tám ,chín. . ." Hà Truân tiếp tục trò chơi của hắn.

Ai cũng không muốn biến thành con chuột cho người khác chơi, Hà Bất Hoan tôi cũng thế.

Đời người sống chết chẳng quan trọng, lòng bất khuất mới làm nên lịch sử.

Tôi không trốn tránh nữa, đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng về phía hắn.

Ở trước nhiều ánh đèn pha, tôi ưỡng bộ ngực cup D lên, hất cầm kiêu ngạo, dũng cảm nhìn thẳng đến cây súng trong tay hắn. . . lực sát thương còn mạnh hơn cây súng đó.

Mữa vẫn rơi, gió vẫn thổi, đêm vẫn kéo dài.

Tôi hít một hơi, nghiêm túc nói một câu: "... Làm ơn lấy một cái thang đến cho tôi leo xuống."

Tinh thần bất khuất chiến đấu anh dũng dĩ nhiên là tốt, nhưng Hà Bất Hoan tôi luôn luôn tin tưởng câu nói 'Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt'.

Hà Truân cất súng, đưa tay hạ xuống ra hiệu cho đàn em tiến lên bắt lấy tôi.

Hơn nữa, cái tên gian phu vừa mới cùng vận động thân mật kia dám hạm hại tôi.

Nhìn gương mặt đẹp trai của bác sĩ con vịt, tôi hết sức hối hận khi vận động thân mật đã không bẻ gẫy em trai hắn.

Như thế sẽ giảm đi biết bao nhiêu phiền phức.

Tôi thật xót xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương