Không Thịt Không Vui
Quyển 2 - Chương 40

Nếu như tên bác sĩ con vịt có thể kịp thời vọt tới phía sau cây cột, lấy được cây sức có lực sát thương cực lớn kia, bắn bùm bùm loạn xạ một trận, trong cảnh hỗn loạn, tôi và hắn sẽ có cơ hội rút lui an toàn.

Đáng tiếc trên đường hắn chạy đi lại bị đè xuống, không thể động đậy, trơ mắt nhìn cơ hội đó trôi đi.

Mà cái người ngăn cản hắn, chính là tôi.

Tôi nghĩ chắc hắn hận chết tôi.

Khi chúng tôi bị trói tay chân nhốt ở bên trong căn phòng tối, tôi hỏi về vấn đề này, mà câu trả lời hắn chính là: "Tôi không hận cô."

Đang muốn giơ lên lòng bàn chân vỗ chân khen ngợi tấm lòng rộng lượng của hắn, tên bác sĩ con vịt lại bổ sung thêm một câu: "Tôi chỉ muốn đem thịt trên người cô cắt xuống từng miếng từng miếng."

Thì ra cũng chỉ thích ăn thịt, tôi nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh.

Xã hội này, có thể tìm được người cùng sở thích với mình thật không dễ dàng.

Chúng ta phải quý trọng.

"Anh nói xem, kế tiếp chúng ta phải làm gì?" Tôi hỏi.

"Chờ đợi." Tên bác sĩ con vịt nhắm mắt lại nói.

"Chờ đợi cái gì?" Tôi hỏi.

"Chờ đợi hành đồng kế tiếp của Hà Truân." Giọng nói của tên bác sĩ con vịt có chút mùi vị của thầy bói.

Bất quá hắn có tư cách làm thầy bói, bởi vì lúc ở trong này nói xong cấu nói đó không bao lâu. Cửa phòng tối mở ra. Tên Trần mật chữ quốc mang theo mệnh lệnh của Hà Truân đến: "Lôi con nhỏ này đi."

"Mầy người muốn làm gì?" Tôi hỏi.

"Đừng nói nhảm, ông chủ Hà muốn gặp mày!"Giọng nói của tên Trần mặt chữ quốc thiếu sự thân thiện.

Nói xong, tôi liền bị kéo lên, đẩy ra bên ngoài.

Vừa ra đến trước cửa tôi đưa một chân chặn cửa, rất có nghĩa khí hoit: "Mấy người tính xử người kia thế nào?"

Một giây đó, tôi thấy rõ ràng ánh mắt tên Trần mặt chữ quốc nhìn về phía tên bác sĩ con vịt.

Tôi cảm nhận được, mỗi khi tôi nhìn thấy miếng thịt tươi mới chảy đầy máu, cũng sẽ có ánh mắt như thế.

Cuối cùng cũng biết được tại sao tên Trần mặt chữ quốc lại muốn mua tên bác sĩ con vịt.

Đi ra ngoài trước sự tôn sùng, tôi hô to một câu: "Tưởng Bản Nhai, anh cố chịu, tôi chắc chắn sẽ trộm một lọ dầu bôi trơn về! ! !"

Cho nên mới nói, Hà Bất Hoan tôi là một người rất có nghĩa khí.

Ánh mắt bị miếng vải đen bịt kín một lần nữa, tôi bị lôi lên xe đi một đoạn đường, vừa đến nơi miếng vải đen che mắt được tháo xuống liền mở mắt nhìn, phát hiện mình đã ra khỏi trấn nhỏ, nơi tới một cái hồ nhỏ.

Mấy ngôi nhà nhỏ bên trên cái hồ, có mấy vệ sĩ cầm súng lục đi tới, trong không khí tràn ngập hơi thở của phái nam.

Bọn họ đem tôi ném vào căn nhà hai tầng ở giữa hồ, ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ xưa, bên trong tạo cảm giác mát mẻ thoải mái, có rất ít các món đồ tinh tế, tôi có loại cảm giác, người ở trong căn phòng này, có tập tính hoang dã của động vật.

Được hộ tống đi vào căn phòng trong ngôi nhà gỗ, lại bị kéo lên lầu hai, lại bị đẩy vào căn phòng này.

Cuối cùng bị một sức lực mạnh mẽ đẩy về phía trước, hậu quả có thể nói nghiêm trọng -- tôi nằm dài trên mặt đất.

Khẽ nguyền rủa một tiếng, ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày da, nhìn lên tiếp là một đôi chân dài thẳng tắp rắn chắc, lên phía trên nữa là cơ ngực cường tráng ẩn hiện dưới lớp áo, tiếp tục nhìn lên nữa lại là một gương mặt.

Tên cối xay thịt là người đàn ông đẹp trai, vẻ đẹp của hắn là sự hoang dã, da thịt mà đồng sáng bóng tản ra phong thái vương giả, đôi lông mày rậm mang đậm vẻ dũng mãnh, đường nét trên khuôn mạt biểu lộ một sức mạnh to lớn.

Còn ánh mắt kia của hắn, phát ra tia sáng bén nhọn đến rợn người, đang nghiêm nghị mà tùy ý đánh giá tôi.

Trong chốc lát, tôi gần như nghe thấy đợi hơi thở đặc biệt của dã thú.

Cặp mắt đó cho dù có bị lấy tâm móc ra xâu thành chuỗi lại rồi đem đi ướp mối trộn qua trộn lại, sau đó lại đem đi nướng lật qua lật lại đến biến dạng tôi cũng vẫn có thể nhận ra được nó.

Đó là đôi mắt tôi nhìn thấy lúc ở hộp đêm.

Ánh mắt của Hà Truân.

Người đàn ông này, chính là Hà Truân.

Hắn mặc áo tơ lụa màu trắng, hai chân gác lên ghế, hơi hé mắt đánh giá tôi.

Tôi không phải là loại người nhát gan, nhưng khi đứng trước mắt hắn, trong lòng tôi có chút run.

Hắn là loài động vật hoang dã, là vua của muôn loài.

Mà tôi chỉ là một con mèo, một con mèo dựa vào may mắn mới sống đến bây giờ, cho nên tôi cúi đầu.

Con mèo ngoan, thì không đấu với báo.

Nhưng Hà Truân này cho dù chỉ là con báo cũng không bỏ qua cho tôi, tôi nghe thấy tiếng động hắn dựa vào lưng ghế, âm thanh cọc gỗ va chạm, mang theo hơi thở trầm thấp.

Hắn đứng lên, đôi giày da kia chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, rồi dừng lại.

Sau đó, hắn người xổm xuống, dùng ngón tay nâng cầm của tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào hắn.

Tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt dã thú đó, đen bóng, hoang dã, là loại làm chủ mọi thứ.

Đầu ngón tay hắn có những vết chai thật dầy, đó là dấu vết do vận động quanh năm, vết chai ma sát lớp da ở cầm tôi, toát lên sự nguy hiểm.

"Nói cho tôi biết, là ai phái cô đến?" Hắn hỏi.

Khi hắn nói chuyện, đôi môi của hắn chuyển động, làm hàm răng của hắn lộ ra ngoài, trắng mà tỏa sáng, lóe lên ánh sáng khát máu.

Tôi với Lỗ Gia Thành cũng không có tình cảm gì, hoàn toàn có thể khai ông ta ra, nhưng lại lo lắng nếu Hà Truân bạo phát, trả thù Lỗ Gia Thành, tên Mara trung thành kia sẽ gặp nguy hiểm, mà anh ta gặp nguy hiểm, thì dì Bích cũng bị ảnh hưởng.

Dưỡi ánh mắt áp bức của Hà Truân, ở trong sự do dự, tôi hé miệng: ". . . . . Anh đoán đi."

Hà Truân: ". . . . . . ."

Tôi cảm thấy mình đã đưa ra một kế sách sai lầm nghiêm trọng, với biệt danh trùm buôn ma túy cối xay thịt này tuyệt đối sẽ không theo tôi chơi trò chơi đoán chữ nhàm chán này.

Quả nhiên, một giay sau hắn nắm lấy tay tôi kéo lên.

Tôi cũng không phải loại người mãnh mai, nhưng lúc này Hà Truân nắm lấy toi như nắm lấy một cây long vũ rất dễ dàng.

Kéo tôi đứng lên, mới phát hiện hắn còn cao lớn và vạm vỡ hơn trong tưởng tượng của tôi.

"Hình như cô không sợ tôi." Hắn nói.

Thật ra thì Hà Truân nói ra câu này cũng không đúng lắm, bởi vì giờ phút này bụng tiểu của tôi đang lặng lẽ căng ra.

"Cô thật sự không định nói?" Hắn cho tôi một cơ hội cuối.

Tôi thừa nhận mình là người mềm yếu rồi, tôi quyết định nói, quyết định ít nhất cũng phải nói lung tung kéo ra một người chịu tội thay.

Nhưng mà rà soát hết cả bộ não, lại không tìm được kẻ chết thay nào.

Lý Bồi Cổ dĩ nhiên là tôi không muốn làm hại anh ấy, Hồng Thiếu Nhu thì tôi chưa có ghét hắn đến mức đưa hắn vào chỗ chết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đáp án.

"Tôi là FBI Hình Cảnh Quốc Tế." Tôi làm bộ vẻ chính nghĩa lẫm liệt, vì để tăng độ tin cậy, còn bổ sung thêm: "Hà Truân, anh bị bắt vì mua bán ma túy vi phạm pháp luật, bây giờ anh có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi một câu anh nói đều trở thành bằng chứng trước tòa."

Trời đất bao la, Liên Hợp Quốc lớn nhất, tôi không tin Hà Truân có thể đi tìm bọn họ gây phiền phức.

Nhưng Hà Truân đã nói một câu, hoàn toàn làm tôi vỡ mộng:" FBI thuộc nước Mỹ."

Thực tế chứng minh, không học giỏi anh văn, quả thật có thể là điểm yếu chết người.

Tôi nghĩ lần này, tôi chạy trời không khỏi nắng rồi.

"Tôi luôn luôn thích những cô gái nghe lời." Hà Truân nói.

Nghe vậy, tôi lại một lần nữa bị cảm giác thất bại đánh tới, thì ra tôi đoán sai rồi.

Hắn tiếp tục nói: "Nhưng thỉnh thoảng gặp phải tính khí ngang bướng cũng không tệ."

Hà Truân làm tôi có cái hiểu cái không, đặc tính dã thú rồi.

Bất đồng chủng tộc không thể yêu nhau, mèo làm sao có thể cũng báo xx đây?

Mèo nghĩ như vậy, nhưng báo không cho là vậy.

Hà Truân đưa tay, đưa vào trong quần áo của tôi tìm tòi, vải vóc trước ngực vang lên tiếng bị xé rách rất vang dội, tiếng vang đó vẫn còn vọng bên tai, cả người tôi bị Hà Truan đẩy tới trên giường.

Tai nạn chính là, cái giường này không có độ thăng bằng, cho nên nói chính xác, tôi bị ném lên giường.

Sự đau đớn ở lưng tỏa ra, lan đi các bộ phận trên cơ thể.

Đã bị đau còn không được yên, tên Hà Truân đã như con báo mạnh mẽ nhào lên người tôi, nắm lấy đầu tôi cắn nuốt.

Bàn tay kia của Hà Truân không ngừng ma sát hạt đầu nỗi lên, ở trên lại phải chịu cảm đau, môi của hắn nóng bỏng mang theo dã tính, mỗi một chỗ tôi bị chạm vào giống như sáp chảy, tan rã trong nháy mắt, cầm hắn còn có lúng phúng râu, đâm mạnh vào mặt tôi.

Hành động của hắn rất thô bạo, tôi không cảm thấy tí khoái cảm nào.

Cho dù chỉ một đoạn dạo đầu ngắn vậy thôi, mà tôi cứ giống như đang tắm dưới trời mưa đá, cực kỳ khó chịu.

Hắn rất nặng, dạ thịt cứng như đá, đè lên tôi, làm tôi luôn cảm thấy được mình đang da thịt của mình như vỡ ra thành từng mãnh vụn.

Thậm chí tô còn hoài nghi cái biệt danh cối xay thịt của hắn phải xuất hiện từ việc này không.

Những mãnh vải mỏng manh trên người tôi không chịu nổi một đòn, chỉ một chốc, đã bị lọt sạch không còn gì, tôi trở thành một bao đậu hủ tùy ý hắn ăn.

Tôi không thích hắn, cũng không thích mình bị đối xử bằng phương thức thô bạo, cho nên tôi quyết định phản kháng.

Nhưng cục gạch bằng vàng khảm kim cương đã không còn bên người, nó bị tôi chôn trong chậu hoa hương dương ở cửa sau của hộp đêm, nếu giờ phút này mà lấy ra được, tuyệt đối có thể lấy cục gạch đánh cho óc hắn văng ra ngoài.

Hối hận cũng không thay đổi được gì, giờ phút này, Hà Truân đã mở khóa kéo quần của mình ra, thả thú tính ra, chuẩn bị làm bước cuối cùng bất cứ lúc nào.

Tôi nổi giận, người Alibaba ít nhần còn nói một câu vừng ơi mở ra, Hà Truân thì ngược lại, cái gì cũng không nói mà trực tiếp vào luôn sao?

Buồn cười!

Không có cục gạch, nhưng tôi có đầu, lúc này, thừa dịp Hà Truân chi lo khu vực phía dưới, tôi dùng sức đập mạnh đầu của mình vào đầu hắn.

Nhưng Hà Truân là báo, tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh thật sự là quá nhanh, cơ thể ở phía trên, lập tức tránh đi.

Bất quá nhờ vậy, thân thể của tôi được tự do tạm thời, vội vàng nhảy xuống giường, chạy về phía cửa.

Tôi biết, ở cửa chính là đàn em của Hà Truân, một tấc cũng không rời, tôi mở cửa, đoán chừng cả người tôi đều sẽ bị nhìn thấy sạch, hơn nữa dưới lầu cũng không có đồ gì để che thân, chạy ra khỏi nhà thì còn có nhiều binh lính hơn nữa.

Nhìn xung quanh.

Bây giờ, trước mắt tôi chỉ có hai con đường: hoặc để Hà Truân ăn sạch hoặc để mấy tên lính kia nhìn thấy sạch.

Đây đúng một vấn đề.

Còn là một vấn đề lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương