Không Thịt Không Vui
-
Quyển 2 - Chương 37
Chuyện cũng không có gì lớn, dù sao mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, bắn đạn và trúng đạn là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng không biết là bọn họ cố ý hay vô ý, trong đám người mở cửa lao ra có mấy người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa còn bò sát người, có thể nhìn thấy được hình dạng của lạp xưởng rất rõ ràng.
Mắt của tôi có một chút hơi mơ hồ mờ, thiếu suýt chút nữa là bị trúng đạn rồi.
Bà chủ phu nhân quá gian ác, lại dùng thịt tới hấp dẫn dụ dỗ tôi!!!
Một hành động làm tôi tức giận, sự tức giận khiến tinh thần tôi tăng vọt, trong nháy mắt ngay lập tức mắt tôi không còn trở ngại, chân chạy nhanh hơn.
Cảm ơn Lý Lý Cát đã ban tặng, tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn người thường, cho nên mặc dù rất nhiều đạn, sau khi tôi tránh bên trái né bên phải trước cúi xuống sau khom lưng, cuối cùng không có bị trúng đạn.
Chỉ là có điều. . . Eo có chút hơi đau.
Cuối cùng, tôi cũng đi được tới phòng của Lỗ Gia Thành, dùng sức dằn co đẩy cửa ra vào cố đẩy mạnh cửa, “Rầm” một tiếng, cuối cùng tiến vào quyết chiến.
Như đang nghênh đón tôi, hơn mười sát thủ xếp thành ba hàng ngăn ở trước mặt tôi, mà đúng lúc Lỗ Gia Thành vừa đúng lúc ngồi chỉnh tề phía sau bọn họ nhàn rỗi uống trà .
Đúng lúc này, những người sau lưng cũng đuổi tới, trò chơi “Bắt lấy Bắt Hoan sao không vây quét” đến đây là kết thúc.
“Nha đầu, cô thật sự cho rằng có thể muốn làm thì làm ở địa bàn của tôi sao?”.Lỗ Gia Thành hỏi, giọng nói có chút hơi già dặn.
Thực ra nhìn dáng vẻ của ông, chỉ ở tuổi trung niên, gương mặt mang máng còn giữ lại chút khôi ngô lúc còn trẻ, đáng tiếc bị thù hận sâu đậm làm cho u sầu.
“Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy”.Tôi nói.
“Ngươi muốn một mình một ngựa tới giết ta, thật sự là nghé con không sợ cọp mà.”Ông vừa nói dứt lời xong, thì bưng nước trà lên uống.
“Tôi cũng không phải tới để giết ông”.lời Tôi nói còn thật so với vàng 24k : “Tôi chỉ muốn tới biểu diễn công phu của mình cho ông xem”.
“Nhưng tôi sẽ không trả tiền thưởng thức”. Lỗ Gia Thành đúng là keo kẹt.
Mà tôi thì không tin: “Không, ông sẽ trả.”
“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”. Ông nhấc mí mắt lên, lộ ra chút ánh sáng.
"Ở mỗi một chỗ trong căn phòng này đều bố trí vệ sĩ, chứng tỏ ông rất cẩn thận, nói rõ hơn là ông sợ chết." Tôi phân tích.
"Là người ai chẳng sợ chết." Lỗ Gia Thành nhìn tôi, từ khe hở giữa những thân thể bọn cận vệ trước mặt.
"Nhưng tôi không sợ." Tôi nhìn thẳng vào mắt của ông, nhắc lại một lần nữa: "Tôi không sợ chết."
"Tại sao không sợ?" Ông hỏi.
"Bởi vì tôi không có gì vướng bận, tôi không còn người thân nào trên đời nữa." Tôi nói
" Rốt cuộc cô muốn gì?" Lỗ Gia Thành không muốn tiếp tục dài dòng nữa, cũng có thể nói, ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với mục đích đến đây của tôi.
Ông vung tay lên, ba hàng vệ sĩ làm bức tường người bảo vệ ông liền tránh ra.
" Cuối cùng là cô muốn làm cái gì?" Ông hỏi.
"Tôi muốn làm vệ sĩ của ông." Tôi thẳng thắn trả lời.
Lỗ Gia Thành đoán chừng cũng đã xem không ít phim truyền hình, sau khi nghe câu trả lời này, lập tức cười phá lên "Ha ha ha ha ha".
Cười đi cười đi, đợi lát nữa cười đến cơ tim tắc nghẽn chết thì đến phiên tôi cười.
Dù sao cười cũng rất phí sức lực, không bao lâu, ông ngừng lại, cặp mắt kia trực tiếp nhìn về phía tôi, tựa như con chim Ưng nhào xuống săn mồi từ trong màn đêm :"Cô không có cảm thấy mình quá mức ngạo mạng à? Nói cho cùng, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ."
Cmn mà, có bản lãnh thì tới hội liên hiệp bảo vệ phụ nữ trẻ em mà nói những lời nói này đi hé, một người phụ nữ ở trong nhà cầm cây lau nhà đập chết ông giống như dễ dàng đập chết Tiểu Cường.
Nhưng tôi lập tức lấy lại bình tĩnh: "Cũng bởi vì tôi là nữ nhân, kẻ địch sẽ không cảnh giác, đoán như thế nào cũng đoán không được tôi là vệ sĩ của ông."
"Nhưng cô nghĩ mình có năng lực đảm nhiệm chức vị này sao?" Trong mắt ông có chút sắc bén, móng nhọn còn rục rịch ngóc đầu dậy.
" Mới vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy năng lực của tôi rồi còn gì." Một đoạn đường hành lang quả thật chính là Quỷ Môn quan mà.
Không, so Quỷ Môn quan càng sâu hơn- - những tiểu quỷ kia ít nhất người ta không lộ quần lót.
"Mặc dù không tệ, nhưng tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ." Chim Ưng trong mắt Gia Thành vội vỗ cánh.
"Vậy như thế này thì sao?"
Hai mắt tôi chợt trở nên lạnh lùng, một tay duỗi thẳng ra, lập tức cướp lấy sung từ tay của vệ sĩ kế bên tôi, tiếp đó chân bước từng bước dài, giơ súng chạy thẳng tới Lỗ Gia Thành.
Cũng may tôi không có cầm súng, tất cả đều cầm súng, cho nên mọi người đều biết tôi muốn đánh lén Lỗ Gia Thành.
Chỉ là tốc độ của tôi quá nhanh, lúc tôi sắp chạy đến thì bọn họ mới phản ứng.
Sát thủ là loại người nào hả, đợi phản ứng thì đã nổ súng rồi.
Bên trái người tôi , tránh được 4 viên đạn, phía bên phải người, tránh được 4 viên đạn, khom người xuống, tránh được 4 viên đạn, cúi người xuống. . . . . . Không xong, khi cúi, đạn là những thứ không có mắt liền hướng về phía Lỗ Gia Thành mà bay đến.
Tôi rốt cuộc hiểu rõ, vừa rồi trong lòng những sát thủ kia có chút nóng nảy - - Lỗ Gia Thành tương lai là lão đại của tôi nếu chết rồi, thì người nào sẽ phát tiền lương cho tôi đây?
Tôi lập tức chạy tới, trước một giây lúc đạn sắp bắn tới mặt Lỗ Gia Thành, thì tôi đẩy ông ra.
Sau tôi lại không biết chứ, thật ra thì không có tôi, bản thân Lỗ Gia Thành cũng có thể tránh được viên đạn được bắn ra kia - - Xe lăn của ông là đặc chế, bình thường lên dốc xuống dốc cũng không cần người giúp đỡ, tự động làm, gặp phải đáy nước còn có thể biến thành hình thuyền nổi lên, ngoài ra, còn có dấu máy vi tính bỏ túi, hệ thống GPS định vị, nghe nhạc xem phim lên mạng tìm em gái nói chuyện phiếm đều được, hiện đại nhất là, có súng tự động mười phần sức mạnh, một lần trăm phát, tuyệt đối có thể đem người bắn thành con nhím, quả thật chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm phiên bản hiện đại.
Có lúc tôi luôn hoài nghi xe lăn này có phải là kình thiên trụ biến thành hay không.
Xe lăn như vậy, muốn tránh được một viên đạn nho nhỏ thì không thành vấn đề.
Nhưng Lỗ Gia Thành không có tránh ra, ông muốn xem thử năng lực của tôi.
Mà tôi, cũng không muốn để cho ông thất vọng.
Thật ra thì nghĩ lại chuyện vừa rồi, tôi vô cùng hối hận - - Rõ ràng nếu lúc đó để cho ông chết đi, thì dì Bích và Mã Lạp Dư không phải mẹ con liền đoàn tụ rồi sao?
Xem ra tôi quả nhiên là bị tên bác sĩ vịt kia rút quá nhiều máu nên đầu óc bị hư rồi.
Lỗ Gia Thành cũng không ngu ngốc, ông biết tôi nhất định không phải vì nhàm chán mới chạy tới muốn làm vệ sĩ bên cạnh ông, cho nên ngay từ đầu, ông liền hỏi tôi đến cuối cùng là muốn gì.
Đáp án của tôi rất đơn giản: Để Mã Lạp Dư và dì Bích có thể mẹ con đoàn tụ.
Lỗ Gia Thành cũng không có trả lời là đồng ý hay không, chỉ im lặng cười.
"Một vật đổi một vật, rất công bằng." Tôi nói.
"Nhưng nó là do một tay tôi bồi dưỡng lên." Mắt Lỗ Gia Thành nhìn ly trà trong tay, mí mắt ông giống như một màn khối sân khấu, luôn giấu suy nghĩ trong lòng.
"Ông chẳng qua là sợ sau khi anh ấy nhận dì Bích, độ trung thành đối với ông sẽ giảm xuống." Tôi nói: "Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài của anh ấy rất lạnh lùng, nhưng mà giờ phút này trong lòng đã bắt đầu dao động, người như vậy, ông cũng không muốn. Hơn nữa, coi như ông giết dì Bích, anh ấy cũng không trở về con người trước kia được."
“Đúng vậy, chính xác là tôi muốn một người gì tôi mà trung thành đến chết." Trước mắt Lỗ Gia Thành màn sân khấu chậm chạp dâng lên: "Nhưng, cô là hạng người như vậy sao?"
"Việc đời luôn khó đoán, năng lực của người vì ông trung thành đến chết đều không mạnh, giống như vừa rồi những người vệ sĩ kia, nhiều người như vậy cũng không thể ngăn tôi lại, như vậy xem ra, trung thành đến chết cũng không có tác dụng gì to lớn." Tôi nhún nhún vai.
Nói ngược lại rất sảng khoái, nhưng quên mất một chuyện - - những vệ sĩ kia vẫn còn ở trong phòng.
Nhất thời, hơn mười ánh mắt nóng bỏng "vèo vèo vèo" bắn về phía tôi, tôi đây Countess Dnacula Ngân Cơ nhất thời biến thành gà nướng.
Lỗ Gia Thành chậm thanh hỏi "Cô có thể bảo đảm cái gì chứ?"
Tôi dùng giọng nói thành khẩn từ lúc chào đời tới nay nói: "Tôi không thể cam đoan gì ông mà trung thành đến chết, nhưng có thể cam đoan sẽ không phản bội ông."
Đây là tôi đã dùng lợi ích lớn nhất có thể để trao đổi rồi đó.
Đối diện với con mắt thu lại của Lỗ Gia Thành, toàn thân mỗi lỗ chân lông đều cảm giác khác thường cũng làm cho tôi cảm thấy tầm mắt tinh tường của ông đang dò xét trên người tôi.
Nhưng không biết là bọn họ cố ý hay vô ý, trong đám người mở cửa lao ra có mấy người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa còn bò sát người, có thể nhìn thấy được hình dạng của lạp xưởng rất rõ ràng.
Mắt của tôi có một chút hơi mơ hồ mờ, thiếu suýt chút nữa là bị trúng đạn rồi.
Bà chủ phu nhân quá gian ác, lại dùng thịt tới hấp dẫn dụ dỗ tôi!!!
Một hành động làm tôi tức giận, sự tức giận khiến tinh thần tôi tăng vọt, trong nháy mắt ngay lập tức mắt tôi không còn trở ngại, chân chạy nhanh hơn.
Cảm ơn Lý Lý Cát đã ban tặng, tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn người thường, cho nên mặc dù rất nhiều đạn, sau khi tôi tránh bên trái né bên phải trước cúi xuống sau khom lưng, cuối cùng không có bị trúng đạn.
Chỉ là có điều. . . Eo có chút hơi đau.
Cuối cùng, tôi cũng đi được tới phòng của Lỗ Gia Thành, dùng sức dằn co đẩy cửa ra vào cố đẩy mạnh cửa, “Rầm” một tiếng, cuối cùng tiến vào quyết chiến.
Như đang nghênh đón tôi, hơn mười sát thủ xếp thành ba hàng ngăn ở trước mặt tôi, mà đúng lúc Lỗ Gia Thành vừa đúng lúc ngồi chỉnh tề phía sau bọn họ nhàn rỗi uống trà .
Đúng lúc này, những người sau lưng cũng đuổi tới, trò chơi “Bắt lấy Bắt Hoan sao không vây quét” đến đây là kết thúc.
“Nha đầu, cô thật sự cho rằng có thể muốn làm thì làm ở địa bàn của tôi sao?”.Lỗ Gia Thành hỏi, giọng nói có chút hơi già dặn.
Thực ra nhìn dáng vẻ của ông, chỉ ở tuổi trung niên, gương mặt mang máng còn giữ lại chút khôi ngô lúc còn trẻ, đáng tiếc bị thù hận sâu đậm làm cho u sầu.
“Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy”.Tôi nói.
“Ngươi muốn một mình một ngựa tới giết ta, thật sự là nghé con không sợ cọp mà.”Ông vừa nói dứt lời xong, thì bưng nước trà lên uống.
“Tôi cũng không phải tới để giết ông”.lời Tôi nói còn thật so với vàng 24k : “Tôi chỉ muốn tới biểu diễn công phu của mình cho ông xem”.
“Nhưng tôi sẽ không trả tiền thưởng thức”. Lỗ Gia Thành đúng là keo kẹt.
Mà tôi thì không tin: “Không, ông sẽ trả.”
“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”. Ông nhấc mí mắt lên, lộ ra chút ánh sáng.
"Ở mỗi một chỗ trong căn phòng này đều bố trí vệ sĩ, chứng tỏ ông rất cẩn thận, nói rõ hơn là ông sợ chết." Tôi phân tích.
"Là người ai chẳng sợ chết." Lỗ Gia Thành nhìn tôi, từ khe hở giữa những thân thể bọn cận vệ trước mặt.
"Nhưng tôi không sợ." Tôi nhìn thẳng vào mắt của ông, nhắc lại một lần nữa: "Tôi không sợ chết."
"Tại sao không sợ?" Ông hỏi.
"Bởi vì tôi không có gì vướng bận, tôi không còn người thân nào trên đời nữa." Tôi nói
" Rốt cuộc cô muốn gì?" Lỗ Gia Thành không muốn tiếp tục dài dòng nữa, cũng có thể nói, ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với mục đích đến đây của tôi.
Ông vung tay lên, ba hàng vệ sĩ làm bức tường người bảo vệ ông liền tránh ra.
" Cuối cùng là cô muốn làm cái gì?" Ông hỏi.
"Tôi muốn làm vệ sĩ của ông." Tôi thẳng thắn trả lời.
Lỗ Gia Thành đoán chừng cũng đã xem không ít phim truyền hình, sau khi nghe câu trả lời này, lập tức cười phá lên "Ha ha ha ha ha".
Cười đi cười đi, đợi lát nữa cười đến cơ tim tắc nghẽn chết thì đến phiên tôi cười.
Dù sao cười cũng rất phí sức lực, không bao lâu, ông ngừng lại, cặp mắt kia trực tiếp nhìn về phía tôi, tựa như con chim Ưng nhào xuống săn mồi từ trong màn đêm :"Cô không có cảm thấy mình quá mức ngạo mạng à? Nói cho cùng, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ."
Cmn mà, có bản lãnh thì tới hội liên hiệp bảo vệ phụ nữ trẻ em mà nói những lời nói này đi hé, một người phụ nữ ở trong nhà cầm cây lau nhà đập chết ông giống như dễ dàng đập chết Tiểu Cường.
Nhưng tôi lập tức lấy lại bình tĩnh: "Cũng bởi vì tôi là nữ nhân, kẻ địch sẽ không cảnh giác, đoán như thế nào cũng đoán không được tôi là vệ sĩ của ông."
"Nhưng cô nghĩ mình có năng lực đảm nhiệm chức vị này sao?" Trong mắt ông có chút sắc bén, móng nhọn còn rục rịch ngóc đầu dậy.
" Mới vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy năng lực của tôi rồi còn gì." Một đoạn đường hành lang quả thật chính là Quỷ Môn quan mà.
Không, so Quỷ Môn quan càng sâu hơn- - những tiểu quỷ kia ít nhất người ta không lộ quần lót.
"Mặc dù không tệ, nhưng tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ." Chim Ưng trong mắt Gia Thành vội vỗ cánh.
"Vậy như thế này thì sao?"
Hai mắt tôi chợt trở nên lạnh lùng, một tay duỗi thẳng ra, lập tức cướp lấy sung từ tay của vệ sĩ kế bên tôi, tiếp đó chân bước từng bước dài, giơ súng chạy thẳng tới Lỗ Gia Thành.
Cũng may tôi không có cầm súng, tất cả đều cầm súng, cho nên mọi người đều biết tôi muốn đánh lén Lỗ Gia Thành.
Chỉ là tốc độ của tôi quá nhanh, lúc tôi sắp chạy đến thì bọn họ mới phản ứng.
Sát thủ là loại người nào hả, đợi phản ứng thì đã nổ súng rồi.
Bên trái người tôi , tránh được 4 viên đạn, phía bên phải người, tránh được 4 viên đạn, khom người xuống, tránh được 4 viên đạn, cúi người xuống. . . . . . Không xong, khi cúi, đạn là những thứ không có mắt liền hướng về phía Lỗ Gia Thành mà bay đến.
Tôi rốt cuộc hiểu rõ, vừa rồi trong lòng những sát thủ kia có chút nóng nảy - - Lỗ Gia Thành tương lai là lão đại của tôi nếu chết rồi, thì người nào sẽ phát tiền lương cho tôi đây?
Tôi lập tức chạy tới, trước một giây lúc đạn sắp bắn tới mặt Lỗ Gia Thành, thì tôi đẩy ông ra.
Sau tôi lại không biết chứ, thật ra thì không có tôi, bản thân Lỗ Gia Thành cũng có thể tránh được viên đạn được bắn ra kia - - Xe lăn của ông là đặc chế, bình thường lên dốc xuống dốc cũng không cần người giúp đỡ, tự động làm, gặp phải đáy nước còn có thể biến thành hình thuyền nổi lên, ngoài ra, còn có dấu máy vi tính bỏ túi, hệ thống GPS định vị, nghe nhạc xem phim lên mạng tìm em gái nói chuyện phiếm đều được, hiện đại nhất là, có súng tự động mười phần sức mạnh, một lần trăm phát, tuyệt đối có thể đem người bắn thành con nhím, quả thật chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm phiên bản hiện đại.
Có lúc tôi luôn hoài nghi xe lăn này có phải là kình thiên trụ biến thành hay không.
Xe lăn như vậy, muốn tránh được một viên đạn nho nhỏ thì không thành vấn đề.
Nhưng Lỗ Gia Thành không có tránh ra, ông muốn xem thử năng lực của tôi.
Mà tôi, cũng không muốn để cho ông thất vọng.
Thật ra thì nghĩ lại chuyện vừa rồi, tôi vô cùng hối hận - - Rõ ràng nếu lúc đó để cho ông chết đi, thì dì Bích và Mã Lạp Dư không phải mẹ con liền đoàn tụ rồi sao?
Xem ra tôi quả nhiên là bị tên bác sĩ vịt kia rút quá nhiều máu nên đầu óc bị hư rồi.
Lỗ Gia Thành cũng không ngu ngốc, ông biết tôi nhất định không phải vì nhàm chán mới chạy tới muốn làm vệ sĩ bên cạnh ông, cho nên ngay từ đầu, ông liền hỏi tôi đến cuối cùng là muốn gì.
Đáp án của tôi rất đơn giản: Để Mã Lạp Dư và dì Bích có thể mẹ con đoàn tụ.
Lỗ Gia Thành cũng không có trả lời là đồng ý hay không, chỉ im lặng cười.
"Một vật đổi một vật, rất công bằng." Tôi nói.
"Nhưng nó là do một tay tôi bồi dưỡng lên." Mắt Lỗ Gia Thành nhìn ly trà trong tay, mí mắt ông giống như một màn khối sân khấu, luôn giấu suy nghĩ trong lòng.
"Ông chẳng qua là sợ sau khi anh ấy nhận dì Bích, độ trung thành đối với ông sẽ giảm xuống." Tôi nói: "Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài của anh ấy rất lạnh lùng, nhưng mà giờ phút này trong lòng đã bắt đầu dao động, người như vậy, ông cũng không muốn. Hơn nữa, coi như ông giết dì Bích, anh ấy cũng không trở về con người trước kia được."
“Đúng vậy, chính xác là tôi muốn một người gì tôi mà trung thành đến chết." Trước mắt Lỗ Gia Thành màn sân khấu chậm chạp dâng lên: "Nhưng, cô là hạng người như vậy sao?"
"Việc đời luôn khó đoán, năng lực của người vì ông trung thành đến chết đều không mạnh, giống như vừa rồi những người vệ sĩ kia, nhiều người như vậy cũng không thể ngăn tôi lại, như vậy xem ra, trung thành đến chết cũng không có tác dụng gì to lớn." Tôi nhún nhún vai.
Nói ngược lại rất sảng khoái, nhưng quên mất một chuyện - - những vệ sĩ kia vẫn còn ở trong phòng.
Nhất thời, hơn mười ánh mắt nóng bỏng "vèo vèo vèo" bắn về phía tôi, tôi đây Countess Dnacula Ngân Cơ nhất thời biến thành gà nướng.
Lỗ Gia Thành chậm thanh hỏi "Cô có thể bảo đảm cái gì chứ?"
Tôi dùng giọng nói thành khẩn từ lúc chào đời tới nay nói: "Tôi không thể cam đoan gì ông mà trung thành đến chết, nhưng có thể cam đoan sẽ không phản bội ông."
Đây là tôi đã dùng lợi ích lớn nhất có thể để trao đổi rồi đó.
Đối diện với con mắt thu lại của Lỗ Gia Thành, toàn thân mỗi lỗ chân lông đều cảm giác khác thường cũng làm cho tôi cảm thấy tầm mắt tinh tường của ông đang dò xét trên người tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook