Không Thịt Không Vui
-
Quyển 1 - Chương 31
Thật ra thì tôi cũng biết rõ, ở nơi này trải rộng Hồng thiếu nhu thủ hạ chính là trên địa bàn, lấy thịt tấn công chắc là sẽ không hữu hiệu.
Cho nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ là che mắt người ngoài, vì ta nửa đêm lấy mánh khóe mà che dấu —— mỗi khi đêm khuya yên tĩnh mọi âm thanh đều truyền ra rất rõ ràng nên tôi trốn vào căn phòng kế bên phòng sách, len lén dùng tiểu cái giũa bắt đầu đục tường.
Tưởng như là đang thực hiện một bộ phim vượt ngục đầy kịch tính.
Ông già Noel beefsteak đến quả nhiên là hàng thượng đẳng, ăn vào eo không mỏi, chân không đau, đục tường cũng có sức hơn.
Không tới một tuần lễ, tôi đã thành công đào ra một lổ nhỏ đủ đủ lớn cho tôi có thể chui qua.
Tôi há miệng mà cười, trên hàm răng trắng lóe ra ánh sáng âm u.
Tiếp theo, vội vàng khom lưng, từ bò vào trong phòng sách.
Đứng dậy vỗ vỗ đầu gối, đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện phòng sách này thật lớn, bày hơn mười cái bàn mạt chược không thành vấn đề.
Vẫn bày trí nội thất theo phông cách cổ kính, trên tường treo đao, kiếm, còn có cung.
Nhưng mà thời điểm bây giờ không phải thảo luận về vấn đền này, tôi lấy đèn pin nhỏ, bắt đầu lật xem giấy tờ tài liệu trong phòng sách.
Nếu như là Hồng Thiếu Nhu cung cấp tiền bạc ủng hộ cho người kia, như vậy, chỉ cần tra ra tiền bạc của hắn chảy về đâu, tìm hiểu nguồn gốc, tự nhiên có thể điều tra ra người mà Lý Bồi Cổ muốn bắt.
So sánh theo từng mục, phát hiện những thứ sổ sách kia cũng làmrất tốt không chê vào đâu được, tất cả đều là dùng vào những chi phí hợp pháp, căn bản tìm không ra một chút sơ hở nào.
Cái tên Hồng Thiếu Nhu này, quả thật là vũng nước bóng loáng giảo hoạt, không đúng, lão hồ ly cáo già.
Đang lúc chiếc đền pin nhỏ trong miệng tôi, đôi tay không ngừng lật xem lúc, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân.
Tôi giống như một con chuột bị kinh sợ, núp vào khoản trống nhỏ phía dưới bàn sách.
Không lâu sau, cả căn phòng sáng choang, một người chậm rãi đi vào, nghe tiếng bước chân xác định không thể nghi ngờ là Hồng Thiếu Nhu.
Vào lúc này, tôi mới hối hận sao không trốn ở nơi khác tốt hơn, này không, Hồng Thiếu Nhu cư nhiên trực tiếp đi tới bàn đọc sách, đặt mông ngồi xuống ghế.
Thật tố vì khoản trống phía dưới đã được mặt bàn thật to che chắn, đủ chứa cả người tôi cùng hai chân của hắn.
Tôi giống như một con nhím, co rút thành một cục, kiềm nén hơi thở, đừng nói hô hấp, ngay cả rắm cũng không dám phát một cái.
Tiếp, hắn gọi một cuộc điện thoãi video.
"Chuyện tiến triển được như thế nào?" Tôi nghe thấy một người xa lạ đang hỏi.
Thanh âm kia, mang theo sự lạnh lẻo sửa kim loại, giống như là những tảng đá nằm trong tuyết, tỏa ra làm cho người ta lạnh lẽo.
"Đang trong giai đoạn tiến hành." Hồng thiếu nhu trả lời.
"Tôi hi vọng cậu có thể gia tăng tiến độ." Người kia nói.
Thanh âm cũng không có sự biến hóa cảm xduc1 nào, chỉ rất là bình tĩnh nói một cái yêu cầu, nhưng mà lại làm cho tóc gáy người nghe dựng đứng.
"Ông hận bang Thanh Nghĩa như vậy sao?" Hồng Thiếu Nhu cười hỏi.
"Tôi không hận, nhưng có một người khác hận, mà tôi lại thiếu người đó một cái ân tình." Người kia nhàn nhạt trả lời.
"Chẳng lẽ, ông đối phó với bang Thanh Nghĩa thật sự không phải vì nguyên nhân nào khác?" Hồng Thiếu Nhu tựa lưng vào ghế ngồi, gác một chân lân chân kia, mủi chân nhẹ nhàng đong đưa.
Tôi vội vàng giống như con thằn lằn dán chặt bàn vách tường —— ai biết hắn có đặt chân đến Hongkong hay chưa, nếu như bị lây bệnh thì tôi biết làm thế nào.
Giọng nói kia dừng lại, vang lên lần nữa thì càng lạnh hơn ba phần: "Biết được quá nhiều, đối với cậu cũng không có gì tốt cả."
Phía dưới bàn sách cũng không phải là kín hết toàn bộ, vẫn có một khe hở khoảng môt cm, từ trong túi áo tôi móc ra cái gương nhỏ luôn mang theo người, cẩn thận vươn đi ra, nhắm ngay màn hình đang phát sáng.
Cái gương nhỏ trong tôi thấy được một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, gương mặt thâm thúy, đẹp trai tữa như những người mẫu trên tạp chí GQ(1).
Làm người khác chú ý nhất là cái mũi đặc trưng người Ý của hắn, như kiểu tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Xem ra, phải là con lai, thế nhưng đầu tóc đen chứng minh rõ hơn cho thấy tính đặc trưng Phương Đông của hắn.
Lúc nhìn thấy cặp mắt kia, ánh mắt màu xanh dương xám của hắn, rất quen thuộc.
Vừa đúng lúc này, tôi phát hiện cặp mắt kia lạnh lùng quét tới.
Tôi cũng không có cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ là thoáng nhìn qua trong gương, thế mà ánh mắt đó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tồi liên tục nhanh cóng rút cái gương nhỏ về, nhưng đã quá muộn.
Chỉ nghe người kia nói: "Lòng của ngươi, vẫn chỉ chú ý đến chính mình, trách sao ngay cả có người lẻn vào phòng sách cũng không biết."
Vừa dứt lời, Hồng Thiếu Nhu liền đẩy cái ghế ngồi lùi ra sau một mét, khẽ cúi đầu, tự nhiên tầm mắt cũng chạm vào mắt tôi, đôi mắt tinh tế bởi vì cười mà híp lại, không nhìn ra trong biểu tình gì trong con ngưới ấy.
Đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng, tôi vươn tay ra, cực kỳ tự nhiên mà vẫy vẫy: "Thật là trùng hợp, anh cũng ở đây."
Hồng Thiếu Nhu tiếp tục nhìn tôi, môi mõng bởi vì cười mà trở thành một đường cong.
Chỉ là, là cái đường cong ấy có uy lực có thể dìm chết người.
"Tôi muốn hỏi một chút, em ở đây đến tột cùng muốn làm cái gì đây?"
"Lấy cung tên." Tôi nói.
"Lấy cung tên làm cái gì?" Hắn hỏi.
Tôi bình tĩnh trấn định kiêm khẳng định trả lời: "Bắn đại bàng."
Sau đó, bình tĩnh mà chui ra từ dưới bàn sách, gở xuống một cái cung tên treo trên tường, chạy đến một cặn phòng các anh trai mì ăn liền đang tập trung, đá văng cửa, mười phần khí thế gào lên: "Đại bàng đến ! "
Rồi giương cung, bắn tên hướng về phía dưa chuột của bọn hắn.
Chiều nay, những anh trai mì ăn liền chỉ mặc một các cọc che chắn bộ phận quan trong của mình ở nhà họ Hồng toàn bộ bị tôi truy sát hết hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, chim thì không bắn được con nào, nhưng nước mắt nam nhi khuất phục thì chảy đầy cả mấy bồn nước.
Hành động lần này tuy thất bại trực tiếp ảnh hưởng đến sự tự do của tôi —— sau này mỗi buổi tối, trước cửa phòng tôi cũng sẽ có hai anh mì ăn liền đứng canh.
Tôi quyết định, nếu như một ngày nào đó ban đêm đói bụng, thì đem bọn hắn bỏ vào trong nồi ăn.
Mà bây giờ, vẫn là giữ lại làm lương thực dự trữ thôi.
Mỗi đêm thịt của ông già Noel vận đứng giờ xuất hiện ỡ bệ cửa sỗ phòng tôi, mùi vị ngon đến không thể nào dùng bất cứ từ ngữ gì để hình dung.
Tôi ăn đến cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cũng không thể cứ giả vờ không biết gì, tối hôm đó, tôi quyết định đi cám ơn người kia.
Khi nghe được hương thơm vừa tỏa ra của thịt, tôi liền cửa kinh ra, đứng ở trên bệ cửa sổ.
Bên cạnh cửa sổ phòng tôi là giàng hoa giả tử, một tay tôi cầm thịt bò bít tết, một tay leo, nương theo cái vách nhô ra của nóc nhà.
Phía trên, một người đàn ông đưa lưng về phía tôi đang chuẩn bị rời đi.
"Cảnh Lưu Phái." Tôi kêu lên tên của hắn.
Quả nhiên là hắn.
Cảnh Lưu Phái quay đầu lại, gương mặt trắng nõn nhu hoa dưới ánh trăng, thân hình của hắn hơi có vẻ mảnh mai dài nhỏ, gió làm lây động chiếc áo sơ mi của hắn, giống như lúc nào cũng có thể bay đi.
Một khi có những thứ tốt đẹp xuất hiện tại trước mắt tôi thì tôi đều sợ nó sẽ bị gió thổi đi.
(1) Tạp chí GQ: Tạp chí GQ là một tạp chí dành cho nam giới hàng đầu viết tắt từ Gentlemen's Quarterly - tạp chí này với số ra hàng tháng tập trung phản ánh về thời trang, phong cách, và văn hóa cho nam giới, thông qua các bài viết về thực phẩm, phim ảnh, thể dục, giới tính, âm nhạc, du lịch, thể thao, công nghệ, và sách.
Cho nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ là che mắt người ngoài, vì ta nửa đêm lấy mánh khóe mà che dấu —— mỗi khi đêm khuya yên tĩnh mọi âm thanh đều truyền ra rất rõ ràng nên tôi trốn vào căn phòng kế bên phòng sách, len lén dùng tiểu cái giũa bắt đầu đục tường.
Tưởng như là đang thực hiện một bộ phim vượt ngục đầy kịch tính.
Ông già Noel beefsteak đến quả nhiên là hàng thượng đẳng, ăn vào eo không mỏi, chân không đau, đục tường cũng có sức hơn.
Không tới một tuần lễ, tôi đã thành công đào ra một lổ nhỏ đủ đủ lớn cho tôi có thể chui qua.
Tôi há miệng mà cười, trên hàm răng trắng lóe ra ánh sáng âm u.
Tiếp theo, vội vàng khom lưng, từ bò vào trong phòng sách.
Đứng dậy vỗ vỗ đầu gối, đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện phòng sách này thật lớn, bày hơn mười cái bàn mạt chược không thành vấn đề.
Vẫn bày trí nội thất theo phông cách cổ kính, trên tường treo đao, kiếm, còn có cung.
Nhưng mà thời điểm bây giờ không phải thảo luận về vấn đền này, tôi lấy đèn pin nhỏ, bắt đầu lật xem giấy tờ tài liệu trong phòng sách.
Nếu như là Hồng Thiếu Nhu cung cấp tiền bạc ủng hộ cho người kia, như vậy, chỉ cần tra ra tiền bạc của hắn chảy về đâu, tìm hiểu nguồn gốc, tự nhiên có thể điều tra ra người mà Lý Bồi Cổ muốn bắt.
So sánh theo từng mục, phát hiện những thứ sổ sách kia cũng làmrất tốt không chê vào đâu được, tất cả đều là dùng vào những chi phí hợp pháp, căn bản tìm không ra một chút sơ hở nào.
Cái tên Hồng Thiếu Nhu này, quả thật là vũng nước bóng loáng giảo hoạt, không đúng, lão hồ ly cáo già.
Đang lúc chiếc đền pin nhỏ trong miệng tôi, đôi tay không ngừng lật xem lúc, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân.
Tôi giống như một con chuột bị kinh sợ, núp vào khoản trống nhỏ phía dưới bàn sách.
Không lâu sau, cả căn phòng sáng choang, một người chậm rãi đi vào, nghe tiếng bước chân xác định không thể nghi ngờ là Hồng Thiếu Nhu.
Vào lúc này, tôi mới hối hận sao không trốn ở nơi khác tốt hơn, này không, Hồng Thiếu Nhu cư nhiên trực tiếp đi tới bàn đọc sách, đặt mông ngồi xuống ghế.
Thật tố vì khoản trống phía dưới đã được mặt bàn thật to che chắn, đủ chứa cả người tôi cùng hai chân của hắn.
Tôi giống như một con nhím, co rút thành một cục, kiềm nén hơi thở, đừng nói hô hấp, ngay cả rắm cũng không dám phát một cái.
Tiếp, hắn gọi một cuộc điện thoãi video.
"Chuyện tiến triển được như thế nào?" Tôi nghe thấy một người xa lạ đang hỏi.
Thanh âm kia, mang theo sự lạnh lẻo sửa kim loại, giống như là những tảng đá nằm trong tuyết, tỏa ra làm cho người ta lạnh lẽo.
"Đang trong giai đoạn tiến hành." Hồng thiếu nhu trả lời.
"Tôi hi vọng cậu có thể gia tăng tiến độ." Người kia nói.
Thanh âm cũng không có sự biến hóa cảm xduc1 nào, chỉ rất là bình tĩnh nói một cái yêu cầu, nhưng mà lại làm cho tóc gáy người nghe dựng đứng.
"Ông hận bang Thanh Nghĩa như vậy sao?" Hồng Thiếu Nhu cười hỏi.
"Tôi không hận, nhưng có một người khác hận, mà tôi lại thiếu người đó một cái ân tình." Người kia nhàn nhạt trả lời.
"Chẳng lẽ, ông đối phó với bang Thanh Nghĩa thật sự không phải vì nguyên nhân nào khác?" Hồng Thiếu Nhu tựa lưng vào ghế ngồi, gác một chân lân chân kia, mủi chân nhẹ nhàng đong đưa.
Tôi vội vàng giống như con thằn lằn dán chặt bàn vách tường —— ai biết hắn có đặt chân đến Hongkong hay chưa, nếu như bị lây bệnh thì tôi biết làm thế nào.
Giọng nói kia dừng lại, vang lên lần nữa thì càng lạnh hơn ba phần: "Biết được quá nhiều, đối với cậu cũng không có gì tốt cả."
Phía dưới bàn sách cũng không phải là kín hết toàn bộ, vẫn có một khe hở khoảng môt cm, từ trong túi áo tôi móc ra cái gương nhỏ luôn mang theo người, cẩn thận vươn đi ra, nhắm ngay màn hình đang phát sáng.
Cái gương nhỏ trong tôi thấy được một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, gương mặt thâm thúy, đẹp trai tữa như những người mẫu trên tạp chí GQ(1).
Làm người khác chú ý nhất là cái mũi đặc trưng người Ý của hắn, như kiểu tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Xem ra, phải là con lai, thế nhưng đầu tóc đen chứng minh rõ hơn cho thấy tính đặc trưng Phương Đông của hắn.
Lúc nhìn thấy cặp mắt kia, ánh mắt màu xanh dương xám của hắn, rất quen thuộc.
Vừa đúng lúc này, tôi phát hiện cặp mắt kia lạnh lùng quét tới.
Tôi cũng không có cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ là thoáng nhìn qua trong gương, thế mà ánh mắt đó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tồi liên tục nhanh cóng rút cái gương nhỏ về, nhưng đã quá muộn.
Chỉ nghe người kia nói: "Lòng của ngươi, vẫn chỉ chú ý đến chính mình, trách sao ngay cả có người lẻn vào phòng sách cũng không biết."
Vừa dứt lời, Hồng Thiếu Nhu liền đẩy cái ghế ngồi lùi ra sau một mét, khẽ cúi đầu, tự nhiên tầm mắt cũng chạm vào mắt tôi, đôi mắt tinh tế bởi vì cười mà híp lại, không nhìn ra trong biểu tình gì trong con ngưới ấy.
Đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng, tôi vươn tay ra, cực kỳ tự nhiên mà vẫy vẫy: "Thật là trùng hợp, anh cũng ở đây."
Hồng Thiếu Nhu tiếp tục nhìn tôi, môi mõng bởi vì cười mà trở thành một đường cong.
Chỉ là, là cái đường cong ấy có uy lực có thể dìm chết người.
"Tôi muốn hỏi một chút, em ở đây đến tột cùng muốn làm cái gì đây?"
"Lấy cung tên." Tôi nói.
"Lấy cung tên làm cái gì?" Hắn hỏi.
Tôi bình tĩnh trấn định kiêm khẳng định trả lời: "Bắn đại bàng."
Sau đó, bình tĩnh mà chui ra từ dưới bàn sách, gở xuống một cái cung tên treo trên tường, chạy đến một cặn phòng các anh trai mì ăn liền đang tập trung, đá văng cửa, mười phần khí thế gào lên: "Đại bàng đến ! "
Rồi giương cung, bắn tên hướng về phía dưa chuột của bọn hắn.
Chiều nay, những anh trai mì ăn liền chỉ mặc một các cọc che chắn bộ phận quan trong của mình ở nhà họ Hồng toàn bộ bị tôi truy sát hết hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, chim thì không bắn được con nào, nhưng nước mắt nam nhi khuất phục thì chảy đầy cả mấy bồn nước.
Hành động lần này tuy thất bại trực tiếp ảnh hưởng đến sự tự do của tôi —— sau này mỗi buổi tối, trước cửa phòng tôi cũng sẽ có hai anh mì ăn liền đứng canh.
Tôi quyết định, nếu như một ngày nào đó ban đêm đói bụng, thì đem bọn hắn bỏ vào trong nồi ăn.
Mà bây giờ, vẫn là giữ lại làm lương thực dự trữ thôi.
Mỗi đêm thịt của ông già Noel vận đứng giờ xuất hiện ỡ bệ cửa sỗ phòng tôi, mùi vị ngon đến không thể nào dùng bất cứ từ ngữ gì để hình dung.
Tôi ăn đến cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cũng không thể cứ giả vờ không biết gì, tối hôm đó, tôi quyết định đi cám ơn người kia.
Khi nghe được hương thơm vừa tỏa ra của thịt, tôi liền cửa kinh ra, đứng ở trên bệ cửa sổ.
Bên cạnh cửa sổ phòng tôi là giàng hoa giả tử, một tay tôi cầm thịt bò bít tết, một tay leo, nương theo cái vách nhô ra của nóc nhà.
Phía trên, một người đàn ông đưa lưng về phía tôi đang chuẩn bị rời đi.
"Cảnh Lưu Phái." Tôi kêu lên tên của hắn.
Quả nhiên là hắn.
Cảnh Lưu Phái quay đầu lại, gương mặt trắng nõn nhu hoa dưới ánh trăng, thân hình của hắn hơi có vẻ mảnh mai dài nhỏ, gió làm lây động chiếc áo sơ mi của hắn, giống như lúc nào cũng có thể bay đi.
Một khi có những thứ tốt đẹp xuất hiện tại trước mắt tôi thì tôi đều sợ nó sẽ bị gió thổi đi.
(1) Tạp chí GQ: Tạp chí GQ là một tạp chí dành cho nam giới hàng đầu viết tắt từ Gentlemen's Quarterly - tạp chí này với số ra hàng tháng tập trung phản ánh về thời trang, phong cách, và văn hóa cho nam giới, thông qua các bài viết về thực phẩm, phim ảnh, thể dục, giới tính, âm nhạc, du lịch, thể thao, công nghệ, và sách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook