Không Thịt Không Vui
-
Quyển 1 - Chương 22
Đang ở lúc tôi tiếp tục suy tư nét mặt thần thái của Lý Bồi Cổ đến tột cùng là ghen tỵ hay vẫn bình thường, đột nhiên hắn móc ra một khẩu súng.
Nhất thời tôi giống như bị nghẹn trứng cút.
Ôi mẹ ơi, lần này là muốn làm việc lớn rồi.
Bất Hoan tôi đã đánh giá thấp mị lực của mình, Lý Bồi Cổ này thì ra là đã tại trong lúc vô tình yêu tôi cho dù tôi chỉ là lộ ra cái quần lót nhỏ để anh trai tài xế nhìn lại không thể chịu được mà muốn tôi làm ngọc nát cũng không cần tôi làm ngói lành nói gì cũng muốn giết tôi đi sau đó sẽ lao đến ôm thi thể của tôi lẩm bẩm mà quỷ dị nói em cuối cùng chỉ có thể là của một mình anh.(Bonei: thì ra ngoài thịt ra chị ấy còn thích ăn cả dưa bở)
Tay tôi lặng lẽ đặt ở trên cửa xe, đang định nhảy khỏi xe tìm đường bỏ chạy.
Nhưng Lý Bồi Cổ đem súng trong tay xoay ngược nòng súng về phía mình, cầm phần chuôi súng đưa về phía tôi.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à a, lần này càng làm càng lớn.
Bất Hoan tôi quả thật chính là yêu nghiệt, thì ra là Lý Bồi Cổ này yêu tôi yêu vượt ra khỏi thế giới vượt qua vũ trụ vượt qua hệ ngân hà vượt ra khỏi Smecta cho dù tôi chỉ là lộ quần lót nhỏ cho anh trai tài xế nhìn hắn liền không cách nào nhịn được thà mình bị ngọc nát cũng không cần làm ngói lành nói gì cũng muốn tôi đem hắn giết đi tiếp theo tôi lại lao đến ôm thi thể của hắn thương xót khóc rống lúc hấp hối hắn sẽ nói em vĩnh viễn đều phải nhớ có một người đàn ông đã chết ở trên tay em nên em vĩnh viễn đều phải nhớ tên của anh đây chính những gì anh muốn và sau đó là đánh một cái rắm.(Bonei: trí tưởng tượng của chị thật là có tìm lực như bệ phóng tên lữa ý bay một phát là ra ngoài không gian lun)
"Cầm, dấu vào bên đùi." lời nói kế tiếp của Lý Bồi Cổ làm cho ta yên tĩnh lại.
Bởi vì, đồng thời hắn còn đưa tới một cái tui bao da để súng.
Giờ mới hiểu được, Lý Bồi Cổ là muốn tôi giấu khẩu súng này ở nơi mà người ta không kiểm tra được, để nếu đến lúc đó có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, liền có thể móc ra nhìn ai thấy khó chịu liền bắn người nào.
Thật ra thì tôi lại cảm thấy không cần phiền toái như vậy.
Bởi vì, chỉ cần cho tôi cục gạch, tôi sẽ có thể gõ bể cái ót của cái đầu đó.
Bất quá, tôi vẫn là nghe lời mà cầm lấy khẩu súng và bao da, đem bao da đeo vào trên đùi.
Nhưng bởi vì chiếc váy ngắn này tương đối ôm người, chỗ đùi lòi ra một hình dáng một vật gì đó, căn bản là nói rõ ràng cho người khác biết, tôi có súng, tôi là nhân vật nguy hiểm.
Đây cũng không phải quay phim võ hiệp, tất cả mọi người muốn thiếu não đang muốn đánh lén lại kêu trước một câu bóp dzú Long Trảo thủ tới, xem chiêu.
Nếu không, có thể đặt ở trong áo lót?
Tôi làm thử , phát hiện càng không được -- nhìn qua giống như là ngực lại nhô to lớn thành hình đa giác, quá mất mặt mũi.
Đang lúc rầu rĩ, Lý Bồi Cổ lên tiếng: "Đặt ở bên đùi là được rồi."
Tôi do dự: "Không tốt sao."
Lý Bồi Cổ ôn thanh nói: "Chắc thể."
Tôi vẫn do dự như cũ: "Không được an toàn lắm."
Lý Bồi Cổ xác định: "Rất an toàn."
Tình yêu là mù quáng, nếu Lý Bồi Cố xác định như vậy, tôi chỉ có thể làm theo.
Vì vậy, tôi nin thở tập trung, đem bao da chuyển tới bên đùi, cũng đem súng cẩn thận từng li từng tí bỏ vào, chậm rãi để váy xuống, rồi cứng đờ ngồi đấy.
"Bất Hoan." Lý Bồi Cổ gọi tôi.
"Cái gì?" Ngay cả đầu tôi cũng không dám chuyển động.
"Bao da để ngược chiều rồi, " trong lúc Lý Bồi Cổ mơ hồ, hình như miệng hít một hơi khí lạnh: "Họng súng phải quay xuống phía dưới, mà không phải nhắm ngay của em. . . . . . Nơi đó."
Tôi đây mới như trút được gánh nặng, đựng vào bao da lần nữa, cột chắc, đem họng súng để xuống dưới tốt, sau đó giọng điệu than thở: "Em nói mà, cái kiểu đó nếu không may mà cướp cò, vậy lần đầu tiên của em coi như xong."(Bonei: hết thuốc nói không quan tâm mạng sống mà quan tâm lần đầu tiên... choáng...)
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
"Mặc dù quan niệm về trinh tiết không quá quan trọng, nhưng dù sao cũng không thể cho một viên đạn tiện nghi được phải không."
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
"Mặc dù. . . . . . So về độ cứng thì nò cứng hơn các vật khác rất nhiều."
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
Nhất thời tôi giống như bị nghẹn trứng cút.
Ôi mẹ ơi, lần này là muốn làm việc lớn rồi.
Bất Hoan tôi đã đánh giá thấp mị lực của mình, Lý Bồi Cổ này thì ra là đã tại trong lúc vô tình yêu tôi cho dù tôi chỉ là lộ ra cái quần lót nhỏ để anh trai tài xế nhìn lại không thể chịu được mà muốn tôi làm ngọc nát cũng không cần tôi làm ngói lành nói gì cũng muốn giết tôi đi sau đó sẽ lao đến ôm thi thể của tôi lẩm bẩm mà quỷ dị nói em cuối cùng chỉ có thể là của một mình anh.(Bonei: thì ra ngoài thịt ra chị ấy còn thích ăn cả dưa bở)
Tay tôi lặng lẽ đặt ở trên cửa xe, đang định nhảy khỏi xe tìm đường bỏ chạy.
Nhưng Lý Bồi Cổ đem súng trong tay xoay ngược nòng súng về phía mình, cầm phần chuôi súng đưa về phía tôi.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à a, lần này càng làm càng lớn.
Bất Hoan tôi quả thật chính là yêu nghiệt, thì ra là Lý Bồi Cổ này yêu tôi yêu vượt ra khỏi thế giới vượt qua vũ trụ vượt qua hệ ngân hà vượt ra khỏi Smecta cho dù tôi chỉ là lộ quần lót nhỏ cho anh trai tài xế nhìn hắn liền không cách nào nhịn được thà mình bị ngọc nát cũng không cần làm ngói lành nói gì cũng muốn tôi đem hắn giết đi tiếp theo tôi lại lao đến ôm thi thể của hắn thương xót khóc rống lúc hấp hối hắn sẽ nói em vĩnh viễn đều phải nhớ có một người đàn ông đã chết ở trên tay em nên em vĩnh viễn đều phải nhớ tên của anh đây chính những gì anh muốn và sau đó là đánh một cái rắm.(Bonei: trí tưởng tượng của chị thật là có tìm lực như bệ phóng tên lữa ý bay một phát là ra ngoài không gian lun)
"Cầm, dấu vào bên đùi." lời nói kế tiếp của Lý Bồi Cổ làm cho ta yên tĩnh lại.
Bởi vì, đồng thời hắn còn đưa tới một cái tui bao da để súng.
Giờ mới hiểu được, Lý Bồi Cổ là muốn tôi giấu khẩu súng này ở nơi mà người ta không kiểm tra được, để nếu đến lúc đó có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, liền có thể móc ra nhìn ai thấy khó chịu liền bắn người nào.
Thật ra thì tôi lại cảm thấy không cần phiền toái như vậy.
Bởi vì, chỉ cần cho tôi cục gạch, tôi sẽ có thể gõ bể cái ót của cái đầu đó.
Bất quá, tôi vẫn là nghe lời mà cầm lấy khẩu súng và bao da, đem bao da đeo vào trên đùi.
Nhưng bởi vì chiếc váy ngắn này tương đối ôm người, chỗ đùi lòi ra một hình dáng một vật gì đó, căn bản là nói rõ ràng cho người khác biết, tôi có súng, tôi là nhân vật nguy hiểm.
Đây cũng không phải quay phim võ hiệp, tất cả mọi người muốn thiếu não đang muốn đánh lén lại kêu trước một câu bóp dzú Long Trảo thủ tới, xem chiêu.
Nếu không, có thể đặt ở trong áo lót?
Tôi làm thử , phát hiện càng không được -- nhìn qua giống như là ngực lại nhô to lớn thành hình đa giác, quá mất mặt mũi.
Đang lúc rầu rĩ, Lý Bồi Cổ lên tiếng: "Đặt ở bên đùi là được rồi."
Tôi do dự: "Không tốt sao."
Lý Bồi Cổ ôn thanh nói: "Chắc thể."
Tôi vẫn do dự như cũ: "Không được an toàn lắm."
Lý Bồi Cổ xác định: "Rất an toàn."
Tình yêu là mù quáng, nếu Lý Bồi Cố xác định như vậy, tôi chỉ có thể làm theo.
Vì vậy, tôi nin thở tập trung, đem bao da chuyển tới bên đùi, cũng đem súng cẩn thận từng li từng tí bỏ vào, chậm rãi để váy xuống, rồi cứng đờ ngồi đấy.
"Bất Hoan." Lý Bồi Cổ gọi tôi.
"Cái gì?" Ngay cả đầu tôi cũng không dám chuyển động.
"Bao da để ngược chiều rồi, " trong lúc Lý Bồi Cổ mơ hồ, hình như miệng hít một hơi khí lạnh: "Họng súng phải quay xuống phía dưới, mà không phải nhắm ngay của em. . . . . . Nơi đó."
Tôi đây mới như trút được gánh nặng, đựng vào bao da lần nữa, cột chắc, đem họng súng để xuống dưới tốt, sau đó giọng điệu than thở: "Em nói mà, cái kiểu đó nếu không may mà cướp cò, vậy lần đầu tiên của em coi như xong."(Bonei: hết thuốc nói không quan tâm mạng sống mà quan tâm lần đầu tiên... choáng...)
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
"Mặc dù quan niệm về trinh tiết không quá quan trọng, nhưng dù sao cũng không thể cho một viên đạn tiện nghi được phải không."
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
"Mặc dù. . . . . . So về độ cứng thì nò cứng hơn các vật khác rất nhiều."
Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook