Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
-
Chương 74
Hải Đăng ý thức hình như ngày càng mơ hồ, động tác hôn cũng ngày càng mạnh bạo hơn, có chút không giống Hải Đăng trầm lặng của bình thường. Mấy vết hôn ở cổ Bạch Linh đều hiện lên rõ, cả người sức nặng của Hải Đăng đều ở trên Bạch Linh. Cậu ấy giống như con thú đang đói vậy, vô cùng điên cuồng mãnh liệt, hôn miên man xuống đến gần ngực Bạch Linh.
- A... Đăng, đau...- Bạch Linh giọng hổn hển nói.
Hải Đăng lúc chạm tay vào mắt Bạch Linh thấy có vệt nước thì mới giật mình bình tĩnh lại.
- Xin...xin lỗi... cô có sao không.- Hải Đăng luống cuống buông Bạch Linh ra.
Hải Đăng vội vàng hôn nhẹ lên mắt Bạch Linh để lau đi giọt nước mắt ấy.
- Ngoan, là lỗi của tôi. Nếu cô không muốn thì sẽ không tiếp tục nữa.- Cậu ấy xoa xoa tóc Bạch Linh.
- Tại...tại...- Bạch Linh giọng run run, có chút chưa chuẩn bị tâm lý, thêm vào vừa nãy Hải Đăng như bị mất trí vậy, làm Bạch Linh có chút hơi sợ.
- Bị doạ sợ rồi?- Hải Đăng nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Linh như đang nói chuyện với bảo bối vậy.
Bạch Linh người vẫn đang run nhưng lắc lắc đầu dưới tay Hải Đăng, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng Hải Đăng vẫn có thể cảm nhận được, con người nhỏ bé dưới thân mình đang run rẩy kịch liệt. Có lẽ đã doạ Bạch Linh một trận rồi. Hải Đăng liền giữ lại nếp mấy chỗ áo bên dưới của Bạch Linh bị xộc xệch do bản thân vừa nháo, nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy Bạch Linh vào lòng như báu vật. Người Bạch Linh vẫn còn đang run rẩy, giống như bị mắc mưa vậy. Hải Đăng hơi nhíu mày, bản thân cũng quá nhanh rồi, lại không kiểm soát được lực. Nhưng thực sự chỉ muốn trên người Bạch Linh cứ thế tạo dấu vết.
- Yên tâm, tôi không làm cô khó chịu nữa, ngoan, ngủ đi. Đằng nào có muốn làm gì thì mắt tôi cũng không nhìn được.- Hải Đăng ôm Bạch Linh chặt hơn.
Tay Bạch Linh đều đã lạnh toát. Người Hải Đăng đang cởi trần, ngực liền đụng phải vai trần láng bóng của Bạch Linh, do vừa nãy tham lam nên đã kéo rách một đoạn áo cô ấy xuống. Hải Đăng đưa tay kéo áo lên che đi đôi vai đang vừa run vừa lạnh của Bạch Linh. Chết tiệt, đúng là doạ cô ấy sợ quá rồi.
- Ngoan, đừng khóc.- Hải Đăng thực sự đau lòng nói.- Hay cô có muốn đánh lại tôi không...
Hải Đăng cầm tay Bạch Linh đánh vào mặt mình, chỉ thấy tay Bạch Linh rất lạnh.
- Không sao... không sao, chỉ tại tôi có chút chưa quen.- Bạch Linh giọng đã bớt run rụt tay lại nói.- Tay tôi lạnh lắm, đừng để lên người anh...
Hải Đăng liền giữ chặt tay Bạch Linh lại nhăn mặt, sau đó kéo vòng lên cổ mình, còn bản thân thì giữ chặt eo Bạch Linh lại, tư thế ám muội. Bạch Linh bị áp vào ngực cậu ấy, có thể vừa cảm nhận được lửa nóng vừa nghe được tiếng tim cậu ấy đập rất nhanh. Sự sợ hãi vừa nãy dần tan biến, thay vào đó là cảm giác lâng lâng ấm áp.
- Đăng... tôi thích anh.- Bạch Linh dụi dụi mặt vào ngựa cậu ấy, lí nhí nói.- Thực sự rất thích.
- Ừm.- Hải Đăng đáp lại, ôm chặt Bạch Linh hơn.
- Tôi đã sợ sẽ mất anh, nhưng thật may vì anh đã ở cạnh tôi thế này.
- Ừm.
Bạch Linh hạnh phúc mỉm cười, tham lam chiếm lấy mùi hương trên cơ thể cậu ấy, nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hải Đăng ngoài mặt thì chỉ ừm một tiếng, nhưng trái tim thực sự đã tan chảy từ lúc Bạch Linh thủ thỉ câu “tôi thích anh” rồi. Cảm giác cả đời này, đã tìm ra đúng người rồi. Hải Đăng ôm Bạch Linh đã ngủ say như báu vật ở trong lòng, tự nhủ sẽ không phụ cô ấy, ngoài cô ấy ra trái tim cũng chẳng đủ để ai ngự trị nữa... Rốt cuộc thì Bạch Linh đã ở trong cuộc sống của Hải Đăng từ bao giờ, cậu cũng không rõ, nhưng chắc chắn, bay giờ cậu không thể để mất Bạch Linh nữa... Cả thế giới này, cậu chỉ cần Bạch Linh mãi mãi trong lòng thế này là đủ.79
Trong lúc ấy, có một người đã điều tra được ra tất cả. Hải Long tự nghĩ, rốt cuộc mình là vì cái gì?? Tại sao lại ghét đứa con mà cô ấy sinh ra như vậy... Có lẽ, có lẽ là vì ông đã thích mẹ của cậu. Vẫn luôn là như vậy, lúc cô ấy không còn nữa, có lẽ ông đã quá sốc mà không thể nhìn nhận ra bản thân mình đối với cô ấy là gì. Ngày ông bị đánh cho suýt chết, khi tỉnh dậy thì Ánh Dương là người đã mang một bữa sáng đầy ấm áp cho ông, giúp ông thay băng vết thương, chăm sóc cho ông. Ông thấy cô gái này thật tốt. Nhưng ông nào có hay, người đã dìu ông đi một quãng đường dài, người với thân hình nhỏ bé xanh xao, đã gồng mình để dìu ông về nhà Ánh Dương, là mẹ Hải Đăng- Tú Yên. Người mà ông vẫn luôn thấy phiền phức khi gặp phải, lại chưa một lần nào nhìn ông đầy căm ghét, mà chỉ luôn nở nụ cười hiền lành. Lúc ấy tại sao ông lại ghét cô ấy đến như vậy... Lúc ông dày vò, làm nhục, coi thường cô ấy, cô ấy lại chưa từng một lần to tiếng hay ấm ức, hoặc có thể cô ấy ấm ức, nhưng lại chưa từng một lần thể hiện ra trước mặt ông... Lúc ông để ý đến cô ấy, muốn làm đủ loại dày vò để cô ấy có thể mềm yếu mà van xin ông... Phải chăng là do ông đã si mê cô ấy từ lúc đó... Nhưng cô ấy vẫn quật cường mà cam chịu, làm ông lại chỉ có thể khó chịu, huyễn hoặc rằng người mà mình thích là Ánh Dương, để giữ lấy cái tôi của mình... Phải rồi, do Ánh Dương có đôi mắt giống cô ấy, nhưng lại luôn vui tươi... Còn đôi mắt của cô ấy, thì luôn đượm buồn, có tâm sự trĩu nặng... Ngay từ lúc đầu gặp Tú Yên, ông đã thấy bứt rứt khó chịu, xong sau đó lại cứ thế mà dày vò cô ấy...Ông đúng là kẻ tồi tệ...
- A... Đăng, đau...- Bạch Linh giọng hổn hển nói.
Hải Đăng lúc chạm tay vào mắt Bạch Linh thấy có vệt nước thì mới giật mình bình tĩnh lại.
- Xin...xin lỗi... cô có sao không.- Hải Đăng luống cuống buông Bạch Linh ra.
Hải Đăng vội vàng hôn nhẹ lên mắt Bạch Linh để lau đi giọt nước mắt ấy.
- Ngoan, là lỗi của tôi. Nếu cô không muốn thì sẽ không tiếp tục nữa.- Cậu ấy xoa xoa tóc Bạch Linh.
- Tại...tại...- Bạch Linh giọng run run, có chút chưa chuẩn bị tâm lý, thêm vào vừa nãy Hải Đăng như bị mất trí vậy, làm Bạch Linh có chút hơi sợ.
- Bị doạ sợ rồi?- Hải Đăng nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Linh như đang nói chuyện với bảo bối vậy.
Bạch Linh người vẫn đang run nhưng lắc lắc đầu dưới tay Hải Đăng, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng Hải Đăng vẫn có thể cảm nhận được, con người nhỏ bé dưới thân mình đang run rẩy kịch liệt. Có lẽ đã doạ Bạch Linh một trận rồi. Hải Đăng liền giữ lại nếp mấy chỗ áo bên dưới của Bạch Linh bị xộc xệch do bản thân vừa nháo, nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy Bạch Linh vào lòng như báu vật. Người Bạch Linh vẫn còn đang run rẩy, giống như bị mắc mưa vậy. Hải Đăng hơi nhíu mày, bản thân cũng quá nhanh rồi, lại không kiểm soát được lực. Nhưng thực sự chỉ muốn trên người Bạch Linh cứ thế tạo dấu vết.
- Yên tâm, tôi không làm cô khó chịu nữa, ngoan, ngủ đi. Đằng nào có muốn làm gì thì mắt tôi cũng không nhìn được.- Hải Đăng ôm Bạch Linh chặt hơn.
Tay Bạch Linh đều đã lạnh toát. Người Hải Đăng đang cởi trần, ngực liền đụng phải vai trần láng bóng của Bạch Linh, do vừa nãy tham lam nên đã kéo rách một đoạn áo cô ấy xuống. Hải Đăng đưa tay kéo áo lên che đi đôi vai đang vừa run vừa lạnh của Bạch Linh. Chết tiệt, đúng là doạ cô ấy sợ quá rồi.
- Ngoan, đừng khóc.- Hải Đăng thực sự đau lòng nói.- Hay cô có muốn đánh lại tôi không...
Hải Đăng cầm tay Bạch Linh đánh vào mặt mình, chỉ thấy tay Bạch Linh rất lạnh.
- Không sao... không sao, chỉ tại tôi có chút chưa quen.- Bạch Linh giọng đã bớt run rụt tay lại nói.- Tay tôi lạnh lắm, đừng để lên người anh...
Hải Đăng liền giữ chặt tay Bạch Linh lại nhăn mặt, sau đó kéo vòng lên cổ mình, còn bản thân thì giữ chặt eo Bạch Linh lại, tư thế ám muội. Bạch Linh bị áp vào ngực cậu ấy, có thể vừa cảm nhận được lửa nóng vừa nghe được tiếng tim cậu ấy đập rất nhanh. Sự sợ hãi vừa nãy dần tan biến, thay vào đó là cảm giác lâng lâng ấm áp.
- Đăng... tôi thích anh.- Bạch Linh dụi dụi mặt vào ngựa cậu ấy, lí nhí nói.- Thực sự rất thích.
- Ừm.- Hải Đăng đáp lại, ôm chặt Bạch Linh hơn.
- Tôi đã sợ sẽ mất anh, nhưng thật may vì anh đã ở cạnh tôi thế này.
- Ừm.
Bạch Linh hạnh phúc mỉm cười, tham lam chiếm lấy mùi hương trên cơ thể cậu ấy, nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hải Đăng ngoài mặt thì chỉ ừm một tiếng, nhưng trái tim thực sự đã tan chảy từ lúc Bạch Linh thủ thỉ câu “tôi thích anh” rồi. Cảm giác cả đời này, đã tìm ra đúng người rồi. Hải Đăng ôm Bạch Linh đã ngủ say như báu vật ở trong lòng, tự nhủ sẽ không phụ cô ấy, ngoài cô ấy ra trái tim cũng chẳng đủ để ai ngự trị nữa... Rốt cuộc thì Bạch Linh đã ở trong cuộc sống của Hải Đăng từ bao giờ, cậu cũng không rõ, nhưng chắc chắn, bay giờ cậu không thể để mất Bạch Linh nữa... Cả thế giới này, cậu chỉ cần Bạch Linh mãi mãi trong lòng thế này là đủ.79
Trong lúc ấy, có một người đã điều tra được ra tất cả. Hải Long tự nghĩ, rốt cuộc mình là vì cái gì?? Tại sao lại ghét đứa con mà cô ấy sinh ra như vậy... Có lẽ, có lẽ là vì ông đã thích mẹ của cậu. Vẫn luôn là như vậy, lúc cô ấy không còn nữa, có lẽ ông đã quá sốc mà không thể nhìn nhận ra bản thân mình đối với cô ấy là gì. Ngày ông bị đánh cho suýt chết, khi tỉnh dậy thì Ánh Dương là người đã mang một bữa sáng đầy ấm áp cho ông, giúp ông thay băng vết thương, chăm sóc cho ông. Ông thấy cô gái này thật tốt. Nhưng ông nào có hay, người đã dìu ông đi một quãng đường dài, người với thân hình nhỏ bé xanh xao, đã gồng mình để dìu ông về nhà Ánh Dương, là mẹ Hải Đăng- Tú Yên. Người mà ông vẫn luôn thấy phiền phức khi gặp phải, lại chưa một lần nào nhìn ông đầy căm ghét, mà chỉ luôn nở nụ cười hiền lành. Lúc ấy tại sao ông lại ghét cô ấy đến như vậy... Lúc ông dày vò, làm nhục, coi thường cô ấy, cô ấy lại chưa từng một lần to tiếng hay ấm ức, hoặc có thể cô ấy ấm ức, nhưng lại chưa từng một lần thể hiện ra trước mặt ông... Lúc ông để ý đến cô ấy, muốn làm đủ loại dày vò để cô ấy có thể mềm yếu mà van xin ông... Phải chăng là do ông đã si mê cô ấy từ lúc đó... Nhưng cô ấy vẫn quật cường mà cam chịu, làm ông lại chỉ có thể khó chịu, huyễn hoặc rằng người mà mình thích là Ánh Dương, để giữ lấy cái tôi của mình... Phải rồi, do Ánh Dương có đôi mắt giống cô ấy, nhưng lại luôn vui tươi... Còn đôi mắt của cô ấy, thì luôn đượm buồn, có tâm sự trĩu nặng... Ngay từ lúc đầu gặp Tú Yên, ông đã thấy bứt rứt khó chịu, xong sau đó lại cứ thế mà dày vò cô ấy...Ông đúng là kẻ tồi tệ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook