Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
-
Chương 67
Tường Lâm có trở về một vài lần, ông vẫn thường lén lút nhìn Tú Yên từ xa. Nhưng người con gái vui vẻ năm nào không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ xanh xao với thần sắc mệt mỏi. Ông tự nhủ liệu rằng có phải hôn nhân của cô không thuận lợi hay không... Nhưng chuyện đó thì ông có quyền gì can dự cơ chứ! Lần duy nhất ông trở về hẹn gặp cô là khi cô đã mang thai được hai tuần. Trên khuôn mặt thường ảm đạm đã có chút hồng hào và vui vẻ hơn. Những lá thư cô viết cho ông, ông đều giữ nhưng không hồi đáp lại, những lúc nhớ cô thì thường sẽ lôi chúng ra xem...
Hai người ngồi ở quán cafe, cô nói rằng cô sắp làm mẹ rồi, có cảm giác giờ cô còn già hơn ông nữa. Dù mệt mỏi nhưng cô vẫn không quên trêu chọc ông về chuyện không hề hồi âm thư cho cô, làm cô tưởng rằng ông đã quy ẩn giang hồ với mỹ nữ nào rồi. Ông hỏi cô có phải người đàn ông kia dám bắt nạt cô không... Cô chỉ mỉm cười nhạt nhẽo, cúi thấp đầu. Ông tự hỏi, cô gái kiêu hãnh năm nào đâu rồi, cô gái với nụ cười trong veo mà ông luôn trân trọng... Cô nói rằng, dù người đàn ông ấy có thế nào, thì cô vẫn còn đứa bé này, dù người đó không yêu cô, cô vẫn mong người ấy không bị thương tổn, nói rằng ông có thể coi như vì cô mà không nói chuyện của hắn cho ai hay không. Tường Lâm nắm chặt tay, tại sao cô lại phải bảo vệ một người như vậy...
Ông rất muốn dắt cô sang nước ngoài, kéo cô ra khỏi hôn nhân không hạnh phúc này... nói với cô rằng giờ đây ông cũng đã có thế lực của riêng mình, có thể lo cho cô và đứa bé. Chỉ cần cô nguyện ý...
Nhưng chỉ nhìn cách cô vẫn vân vê chiếc nhẫn mà là nhẫn đôi với một chiếccủa tên kia, khuôn mặt nhiều suy tư... ông chỉ biết nuốt lại những lời đang định nói ra... Ông nói rằng, khi đứa bé ra đời, dù là trai hay gái, thì sẽ là con nuôi của Tường Lâm này, ông sẽ là cha đỡ đầu cho đứa nhỏ. Tú Yên bật cười, đồng ý với ông. Cô nói rằng mong ông có thể cùng bảo vệ đứa bé với cô, sẽ không động đến gia đình ngoài lề của người đàn ông kia. Ông thấy sao cô ngốc nghếch đến vậy, nhưng vẫn đồng ý với cô... Nói cho cùng, người ngốc nghếch nhất, chẳng phải là ông sao...
Con người có nhiều cách thể hiện tình yêu. Với cô là sự hi sinh, chịu đựng. Nhưng với ông, đó là sự âm thầm bảo vệ, là sự kìm nén tình cảm đến đơn độc.
Ông cứ ngỡ rằng, sẽ dần dần có thể làm cô lay chuyển, sẽ đợi được cho đến khi cô rời khỏi nơi khiến cô lạnh lẽo đến cùng cực ấy, nhưng ngày hôm ấy, một ngày mưa như trút ở phương trời xa lạ, ông nhận được tin, cô vì sinh Hải Đăng mà qua đời...
Hôm ấy ông như người điên tự lái moto lao đến sân bay, thế nhưng các chuyến bay đều bị hoãn do tình hình thời tiết xấu. Ông điên cuồng đập phá khắp nơi, sau đó mặc kệ cho lời cản của đàn em, của mọi người, dùng phi cơ riêng để bay về. Trái tim đông cứng, trí não mơ hồ, tay chân đều thấy thừa thãi, bủn rủn... Tường Lâm thức xuyên ngày cho đến khi về tới nơi.
Lúc ông trở về, đối diện với ông vẫn là khuôn mặt thiên thần ấy, nhưng chỉ là cô không còn cười với ông nữa. Cô nằm im bất động, hơi thở không còn... Ông không tin vào mắt mình... Trong cuộc đời ông có hai lần duy nhất rơi nước mắt, một lần là khi bố mẹ ông qua đời, để lại em gái ông còn quá nhỏ... Còn một lần chính là lần này. Ông ôm thấy thân thể đã lạnh lẽo của cô, trái tim vỡ vụn thành từng mảnh. Không gian đều tràn ngập bi thương...
Bố cô lên cơn huyết áp, phu nhân thì khóc đến ngất lịm, ông không thể không tin vào thực tế này nữa...
- Lão Tường... anh thực sự là người cha tồi...- Bố cô nói với ông trong khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi và đau đớn.
- Anh...nhất định em ấy sẽ không nghĩ vậy. Anh chị nhất định không được gục ngã. Còn có đứa bé...- Tường Lâm dù buồn nhưng vẫn phải cố gắng an ủi hai người.
Sau đó ông nhìn sang đứa trẻ vẫn đang khóc nằm trong phòng trẻ mới sinh. Đứa nhóc bé xíu, cốt nhục của Tú Yên... Ông thực sự nghi ngờ cái chết của cô, liền cho người đi điều tra. Cuối cùng phát hiện được toàn bộ, liền cùng bố cô và toàn bộ người của ông ngoại Hải Đăng, đến làm một trận cho ra lẽ với Hải Long- bố của cậu... Nhưng tên đó mấy năm gần đây leo lên trong giới hắc đạo không ít... Hơn nữa lời hứa sẽ không động vào hắn với cô, lời hứa sẽ để Hải Đăng vẫn còn một người bố vẫn còn... ông chỉ có thể nắm chặt tay lại, ép công ty hắn một trận chao đảo...
Đứng trước mộ cô, ông vẫn để một bó hoa hướng dương được gói lại cẩn thận ở đó.
- Tú Yên... em yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc gia đình em thật tốt.- Tường Lâm nói.
Ông trong ý nghĩ đã có ý định muốn cùng cô tan biến, nếu trước đó đã không thể cùng cô, vậy liệu khi tan biến có thể đàng hoàng đứng cạnh cô không... Nhưng thế sự đã đổi, gia đình cô cần có người hỗ trợ.
Tại sao phải chịu bao khổ cực như vậy, lại không hề nhắc đến trong thư với ông... chỉ cần ông biết được, nhất định sẽ không bao giờ để tên đó có thể thương tổn đến cô. Là ông đã quá vô tâm, cứ nghĩ sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cô, sẽ giữ khoảng cách để cô có thể hạnh phúc bên người cô yêu... Nhưng có lẽ ông đã sai rồi. Ông ngồi gục cạnh mộ cô với chai rượu đã cạn hơn nửa...
- Tú Yên, tôi thực sự đã thích em từ rất lâu rồi. Thực sự là đã từ rất lâu rồi... Tại sao lại bỏ lại tôi như vậy.- Ông dốc chai rượu tu một hơi.- Nếu như tôi có dũng khí, nếu như tôi dám ngỏ lời với em, liệu rằng em đã không phải nằm dưới nơi lạnh lẽo ấy...
- Tú Yên...
- Tú Yên...
- Tôi thật đáng trách, tại sao lại không hỏi em có muốn đi với anh không ngay lúc đó... chắc hẳn em đã buồn nhiều lắm đúng không... tôi cũng không trả lời thư của em...
- Tôi xin lỗi.... tôi xin lỗi....- Tường Lâm đưa tay lên che đi đôi mắt đã nhoè nhoẹt nước mắt. Sự đau đớn này, thật sự là vô cùng đau đớn.
Thế rồi ông ném chai rượu trong tay đi choang một cái. Ông sống như người điên dở không rõ trong bao lâu, cho tới khi phu nhân đưa ông ẵm đứa bé mà cô đã vất vả lắm mới sinh được trong tay, trái tim ông như được an ủi đôi chút, ít nhất thì ông có thể cảm nhận như cô ấy vẫn đang ở đó dõi theo đứa bé này...
Hai người ngồi ở quán cafe, cô nói rằng cô sắp làm mẹ rồi, có cảm giác giờ cô còn già hơn ông nữa. Dù mệt mỏi nhưng cô vẫn không quên trêu chọc ông về chuyện không hề hồi âm thư cho cô, làm cô tưởng rằng ông đã quy ẩn giang hồ với mỹ nữ nào rồi. Ông hỏi cô có phải người đàn ông kia dám bắt nạt cô không... Cô chỉ mỉm cười nhạt nhẽo, cúi thấp đầu. Ông tự hỏi, cô gái kiêu hãnh năm nào đâu rồi, cô gái với nụ cười trong veo mà ông luôn trân trọng... Cô nói rằng, dù người đàn ông ấy có thế nào, thì cô vẫn còn đứa bé này, dù người đó không yêu cô, cô vẫn mong người ấy không bị thương tổn, nói rằng ông có thể coi như vì cô mà không nói chuyện của hắn cho ai hay không. Tường Lâm nắm chặt tay, tại sao cô lại phải bảo vệ một người như vậy...
Ông rất muốn dắt cô sang nước ngoài, kéo cô ra khỏi hôn nhân không hạnh phúc này... nói với cô rằng giờ đây ông cũng đã có thế lực của riêng mình, có thể lo cho cô và đứa bé. Chỉ cần cô nguyện ý...
Nhưng chỉ nhìn cách cô vẫn vân vê chiếc nhẫn mà là nhẫn đôi với một chiếccủa tên kia, khuôn mặt nhiều suy tư... ông chỉ biết nuốt lại những lời đang định nói ra... Ông nói rằng, khi đứa bé ra đời, dù là trai hay gái, thì sẽ là con nuôi của Tường Lâm này, ông sẽ là cha đỡ đầu cho đứa nhỏ. Tú Yên bật cười, đồng ý với ông. Cô nói rằng mong ông có thể cùng bảo vệ đứa bé với cô, sẽ không động đến gia đình ngoài lề của người đàn ông kia. Ông thấy sao cô ngốc nghếch đến vậy, nhưng vẫn đồng ý với cô... Nói cho cùng, người ngốc nghếch nhất, chẳng phải là ông sao...
Con người có nhiều cách thể hiện tình yêu. Với cô là sự hi sinh, chịu đựng. Nhưng với ông, đó là sự âm thầm bảo vệ, là sự kìm nén tình cảm đến đơn độc.
Ông cứ ngỡ rằng, sẽ dần dần có thể làm cô lay chuyển, sẽ đợi được cho đến khi cô rời khỏi nơi khiến cô lạnh lẽo đến cùng cực ấy, nhưng ngày hôm ấy, một ngày mưa như trút ở phương trời xa lạ, ông nhận được tin, cô vì sinh Hải Đăng mà qua đời...
Hôm ấy ông như người điên tự lái moto lao đến sân bay, thế nhưng các chuyến bay đều bị hoãn do tình hình thời tiết xấu. Ông điên cuồng đập phá khắp nơi, sau đó mặc kệ cho lời cản của đàn em, của mọi người, dùng phi cơ riêng để bay về. Trái tim đông cứng, trí não mơ hồ, tay chân đều thấy thừa thãi, bủn rủn... Tường Lâm thức xuyên ngày cho đến khi về tới nơi.
Lúc ông trở về, đối diện với ông vẫn là khuôn mặt thiên thần ấy, nhưng chỉ là cô không còn cười với ông nữa. Cô nằm im bất động, hơi thở không còn... Ông không tin vào mắt mình... Trong cuộc đời ông có hai lần duy nhất rơi nước mắt, một lần là khi bố mẹ ông qua đời, để lại em gái ông còn quá nhỏ... Còn một lần chính là lần này. Ông ôm thấy thân thể đã lạnh lẽo của cô, trái tim vỡ vụn thành từng mảnh. Không gian đều tràn ngập bi thương...
Bố cô lên cơn huyết áp, phu nhân thì khóc đến ngất lịm, ông không thể không tin vào thực tế này nữa...
- Lão Tường... anh thực sự là người cha tồi...- Bố cô nói với ông trong khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi và đau đớn.
- Anh...nhất định em ấy sẽ không nghĩ vậy. Anh chị nhất định không được gục ngã. Còn có đứa bé...- Tường Lâm dù buồn nhưng vẫn phải cố gắng an ủi hai người.
Sau đó ông nhìn sang đứa trẻ vẫn đang khóc nằm trong phòng trẻ mới sinh. Đứa nhóc bé xíu, cốt nhục của Tú Yên... Ông thực sự nghi ngờ cái chết của cô, liền cho người đi điều tra. Cuối cùng phát hiện được toàn bộ, liền cùng bố cô và toàn bộ người của ông ngoại Hải Đăng, đến làm một trận cho ra lẽ với Hải Long- bố của cậu... Nhưng tên đó mấy năm gần đây leo lên trong giới hắc đạo không ít... Hơn nữa lời hứa sẽ không động vào hắn với cô, lời hứa sẽ để Hải Đăng vẫn còn một người bố vẫn còn... ông chỉ có thể nắm chặt tay lại, ép công ty hắn một trận chao đảo...
Đứng trước mộ cô, ông vẫn để một bó hoa hướng dương được gói lại cẩn thận ở đó.
- Tú Yên... em yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc gia đình em thật tốt.- Tường Lâm nói.
Ông trong ý nghĩ đã có ý định muốn cùng cô tan biến, nếu trước đó đã không thể cùng cô, vậy liệu khi tan biến có thể đàng hoàng đứng cạnh cô không... Nhưng thế sự đã đổi, gia đình cô cần có người hỗ trợ.
Tại sao phải chịu bao khổ cực như vậy, lại không hề nhắc đến trong thư với ông... chỉ cần ông biết được, nhất định sẽ không bao giờ để tên đó có thể thương tổn đến cô. Là ông đã quá vô tâm, cứ nghĩ sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cô, sẽ giữ khoảng cách để cô có thể hạnh phúc bên người cô yêu... Nhưng có lẽ ông đã sai rồi. Ông ngồi gục cạnh mộ cô với chai rượu đã cạn hơn nửa...
- Tú Yên, tôi thực sự đã thích em từ rất lâu rồi. Thực sự là đã từ rất lâu rồi... Tại sao lại bỏ lại tôi như vậy.- Ông dốc chai rượu tu một hơi.- Nếu như tôi có dũng khí, nếu như tôi dám ngỏ lời với em, liệu rằng em đã không phải nằm dưới nơi lạnh lẽo ấy...
- Tú Yên...
- Tú Yên...
- Tôi thật đáng trách, tại sao lại không hỏi em có muốn đi với anh không ngay lúc đó... chắc hẳn em đã buồn nhiều lắm đúng không... tôi cũng không trả lời thư của em...
- Tôi xin lỗi.... tôi xin lỗi....- Tường Lâm đưa tay lên che đi đôi mắt đã nhoè nhoẹt nước mắt. Sự đau đớn này, thật sự là vô cùng đau đớn.
Thế rồi ông ném chai rượu trong tay đi choang một cái. Ông sống như người điên dở không rõ trong bao lâu, cho tới khi phu nhân đưa ông ẵm đứa bé mà cô đã vất vả lắm mới sinh được trong tay, trái tim ông như được an ủi đôi chút, ít nhất thì ông có thể cảm nhận như cô ấy vẫn đang ở đó dõi theo đứa bé này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook