Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
-
Chương 50
Khải Hoàng lái xe một đoạn dài đến một khu phố nhìn khá cổ truyền nhưng vẫn có nét phóng khoáng của người trẻ. Sau đó cậu dừng xe ở tít xa, để hai người đi bộ vào.
Lúc này trời cũng chập choạng tối nên đèn lồng đủ màu sắc được chăng cùng dây đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Cả con đường đều được bài trí phong cảnh hết sức xinh đẹp mà tinh tế. Tâm trạng Bạch linh cũng tốt lên không ít, mặt hớn hở nhìn xung quanh.
- Ở đây đẹp thật!- Bạch Linh cảm thán.
Khải Hoàng nhìn Bạch Linh vui vẻ như trẻ con thế thì buồn cười, nhưng ánh nhìn lại muôn phần sủng nịnh, như đang dắt bạn nhỏ trong nhà đi chơi vậy. Bạch Linh nhìn đâu cũng thấy lạ, xong chợt như nhận ra điều gì liền quay đầu về phía Khải Hoàng.
- Sao lại đưa tôi đến đây?- Bạch Linh khó hiểu hỏi.
- Lại tôi. Xưng em thì em mất tiền hả.- Khải Hoàng cười cười.- Đưa em đi ăn đồ ăn ngon. Thấy em dạo này không vui nên đưa em đi chơi.
- Tự dưng lại tốt vậy?- Bạch Linh cười cười nói.
- Có gì đâu, đi nào.- Khải Hoàng vừa nói vừa đi trước Bạch Linh dẫn đường.
Vốn định cầm tay cô nhóc này, nhưng có lẽ như thế sẽ hơi đường đột, thôi thì đành giữ khoảng cách một chút để không khí có thể vui vẻ thân thiết vậy. Miễn sao Bạch Linh thấy thoải mái là được rồi. Dù sao thì cũng không thể vội vàng được.
Vậy là một trước một sau đi vào một nhà hàng không lớn lắm nhưng không gian được bày biện hiện đại và khá yên tĩnh. Cũng không có quá nhiều khách, chỉ có vài bàn đang sáng và nghi ngút khói. Đây là một quán lẩu, nhìn bên ngoài tuy bình thường nhưng vào rồi thì lại rất ấm áp. Ánh đèn cam khiến người ta như ấm hơn một chút giữa mùa đông lạnh. Phải nói chủ quán có cá tính rõ nét vô cùng, cách trang trí khá quái lạ mà vô cùng thú vị. Bạch Linh nhìn là thấy thiện cảm vô cùng. Không quá cao sang nhưng lại có cảm giác vô cùng tinh tế.
Vừa bước vào, một người đàn ông với mái tóc bạch kim buộc củ tỏi vô cùng chói lọi liền tới gần chào hỏi hai người.
- Lão Hoàng, cuối cùng cũng dẫn bạn gái tới đây rồi hả?- Người thanh niên này nhìn có vẻ chạc chạc tuổi Khải Hoàng, vừa vỗ vai Khải Hoàng vừa cười cười nói.
Bạch Linh đứng chết trân không nói được gì, một phần vì người thanh niên với vẻ đẹp như hoạ trước mặt, một phần vì lúng túng ngại người lạ. Tuy có kém Hải Đăng một chút nhưng cũng là một mỹ nam a...
- Nói nhiều quá, hôm nay lão đây tới quán cậu tăng việc làm cho cậu một bữa, có gì đắt nhất cứ mang hết ra đây.- Khải Hoàng đập vai với người thanh niên đó, hào sảng nói.
- Được, vậy đồ đắt nhất mang hết lên.- Người thanh niên đó cũng cười theo, thuận tay khoác lên vai Khải Hoàng, có vẻ như đã thân quen từ lâu.- Chính tay lão đây sẽ chuẩn bị đồ cho cậu.
Sau đó người thanh niên đó quay sang nhìn Bạch Linh một chập.
- Cô bé mặt lạnh này là...
- Đúng rồi, hai người chào hỏi đi. Đây là Bạch Linh, học năm hai cùng trường với tôi.- Khải Hoàng nói rồi nhìn Bạch Linh.- Đây là Đổng Quân. Nhìn vậy thôi chứ rất tốt tính.
- Chào em.- Đổng Quân giơ tay ra trước mặt Bạch Linh.- Anh là Đổng Quân, bạn của Hoàng.
- Chà..o...- Mặt lạnh cái khỉ gì, đây là đang ngại đó cha nội. Bạch Linh trong lòng gào rú đưa tay ra như robot.
Tên này có vẻ khá quen với việc Khải Hoàng có mấy cô gái bên cạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đưa con gái về nơi tụ tập của anh em. Chẳng lẽ chân mệnh của cuộc đời cậu ta xuất hiện rồi? Nhưng cô bé này này nhìn khác hẳn mấy cô gái nóng bỏng sexy vẫn hay quấn lấy Khải Hoàng... Người ngợm giống như học sinh cấp hai vậy, mặc đồ nhìn còn khá giống con trai... Hoá ra gu cậu ta là thế này hả? Đổng Quân nhìn Bạch Linh đánh giá một hồi nhưng vẫn thấy khó hiểu, có lẽ mỗi người khẩu vị mỗi khác.
Sau đó Đổng Quân sắp xếp cho hai người ngồi ở một bàn vừa phải trên tầng hai của toà nhà. Chỗ này không gian yên tĩnh tuyệt đối, Bạch Linh thích hóng gió nên hai người ngồi ở ngoài ban công rộng lớn, có thể nhìn thấy mấy con đường ngoằn nghèo to nhỏ từ đây. Những ánh đèn từ đèn lồng rồi bóng đèn lung linh tuyệt đẹp. Bạch Linh trườn mặt ra đón gió, thật sự rất dễ chịu, có cảm giác phiền muộn trong lòng tan đi đôi chút.
- Thích không?- Khải Hoàng nói.
- Tuyệt vời, sao anh lại tìm được quán này vậy?- Sau đó Bạch Linh tự nhớ ra.- À đây là quán bạn anh nhỉ...
- Ừm, cậu ấy nấu ăn ngon lắm, đợi lát nữa mang đồ ăn lên chắc chắc em sẽ thích.
Bạch Linh nghe vậy thì hai mắt sáng rực, nước dãi chuẩn bị rơi xuống. Thật ra Khải Hoàng rất tâm lý, nếu như dẫn Bạch Linh đi mấy nhà hàng năm sao, chắc chắn cô nàng sẽ không vào, nhưng những quán ăn vừa này sẽ cảm giác thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa đây là quán của lão Quân, đồ ăn lại tốt, vẫn hơn mấy nhà hàng kia nhiều....
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! ♥️♥️ mọi người cmt gì đi cho tui biết với T.T
Lúc này trời cũng chập choạng tối nên đèn lồng đủ màu sắc được chăng cùng dây đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Cả con đường đều được bài trí phong cảnh hết sức xinh đẹp mà tinh tế. Tâm trạng Bạch linh cũng tốt lên không ít, mặt hớn hở nhìn xung quanh.
- Ở đây đẹp thật!- Bạch Linh cảm thán.
Khải Hoàng nhìn Bạch Linh vui vẻ như trẻ con thế thì buồn cười, nhưng ánh nhìn lại muôn phần sủng nịnh, như đang dắt bạn nhỏ trong nhà đi chơi vậy. Bạch Linh nhìn đâu cũng thấy lạ, xong chợt như nhận ra điều gì liền quay đầu về phía Khải Hoàng.
- Sao lại đưa tôi đến đây?- Bạch Linh khó hiểu hỏi.
- Lại tôi. Xưng em thì em mất tiền hả.- Khải Hoàng cười cười.- Đưa em đi ăn đồ ăn ngon. Thấy em dạo này không vui nên đưa em đi chơi.
- Tự dưng lại tốt vậy?- Bạch Linh cười cười nói.
- Có gì đâu, đi nào.- Khải Hoàng vừa nói vừa đi trước Bạch Linh dẫn đường.
Vốn định cầm tay cô nhóc này, nhưng có lẽ như thế sẽ hơi đường đột, thôi thì đành giữ khoảng cách một chút để không khí có thể vui vẻ thân thiết vậy. Miễn sao Bạch Linh thấy thoải mái là được rồi. Dù sao thì cũng không thể vội vàng được.
Vậy là một trước một sau đi vào một nhà hàng không lớn lắm nhưng không gian được bày biện hiện đại và khá yên tĩnh. Cũng không có quá nhiều khách, chỉ có vài bàn đang sáng và nghi ngút khói. Đây là một quán lẩu, nhìn bên ngoài tuy bình thường nhưng vào rồi thì lại rất ấm áp. Ánh đèn cam khiến người ta như ấm hơn một chút giữa mùa đông lạnh. Phải nói chủ quán có cá tính rõ nét vô cùng, cách trang trí khá quái lạ mà vô cùng thú vị. Bạch Linh nhìn là thấy thiện cảm vô cùng. Không quá cao sang nhưng lại có cảm giác vô cùng tinh tế.
Vừa bước vào, một người đàn ông với mái tóc bạch kim buộc củ tỏi vô cùng chói lọi liền tới gần chào hỏi hai người.
- Lão Hoàng, cuối cùng cũng dẫn bạn gái tới đây rồi hả?- Người thanh niên này nhìn có vẻ chạc chạc tuổi Khải Hoàng, vừa vỗ vai Khải Hoàng vừa cười cười nói.
Bạch Linh đứng chết trân không nói được gì, một phần vì người thanh niên với vẻ đẹp như hoạ trước mặt, một phần vì lúng túng ngại người lạ. Tuy có kém Hải Đăng một chút nhưng cũng là một mỹ nam a...
- Nói nhiều quá, hôm nay lão đây tới quán cậu tăng việc làm cho cậu một bữa, có gì đắt nhất cứ mang hết ra đây.- Khải Hoàng đập vai với người thanh niên đó, hào sảng nói.
- Được, vậy đồ đắt nhất mang hết lên.- Người thanh niên đó cũng cười theo, thuận tay khoác lên vai Khải Hoàng, có vẻ như đã thân quen từ lâu.- Chính tay lão đây sẽ chuẩn bị đồ cho cậu.
Sau đó người thanh niên đó quay sang nhìn Bạch Linh một chập.
- Cô bé mặt lạnh này là...
- Đúng rồi, hai người chào hỏi đi. Đây là Bạch Linh, học năm hai cùng trường với tôi.- Khải Hoàng nói rồi nhìn Bạch Linh.- Đây là Đổng Quân. Nhìn vậy thôi chứ rất tốt tính.
- Chào em.- Đổng Quân giơ tay ra trước mặt Bạch Linh.- Anh là Đổng Quân, bạn của Hoàng.
- Chà..o...- Mặt lạnh cái khỉ gì, đây là đang ngại đó cha nội. Bạch Linh trong lòng gào rú đưa tay ra như robot.
Tên này có vẻ khá quen với việc Khải Hoàng có mấy cô gái bên cạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đưa con gái về nơi tụ tập của anh em. Chẳng lẽ chân mệnh của cuộc đời cậu ta xuất hiện rồi? Nhưng cô bé này này nhìn khác hẳn mấy cô gái nóng bỏng sexy vẫn hay quấn lấy Khải Hoàng... Người ngợm giống như học sinh cấp hai vậy, mặc đồ nhìn còn khá giống con trai... Hoá ra gu cậu ta là thế này hả? Đổng Quân nhìn Bạch Linh đánh giá một hồi nhưng vẫn thấy khó hiểu, có lẽ mỗi người khẩu vị mỗi khác.
Sau đó Đổng Quân sắp xếp cho hai người ngồi ở một bàn vừa phải trên tầng hai của toà nhà. Chỗ này không gian yên tĩnh tuyệt đối, Bạch Linh thích hóng gió nên hai người ngồi ở ngoài ban công rộng lớn, có thể nhìn thấy mấy con đường ngoằn nghèo to nhỏ từ đây. Những ánh đèn từ đèn lồng rồi bóng đèn lung linh tuyệt đẹp. Bạch Linh trườn mặt ra đón gió, thật sự rất dễ chịu, có cảm giác phiền muộn trong lòng tan đi đôi chút.
- Thích không?- Khải Hoàng nói.
- Tuyệt vời, sao anh lại tìm được quán này vậy?- Sau đó Bạch Linh tự nhớ ra.- À đây là quán bạn anh nhỉ...
- Ừm, cậu ấy nấu ăn ngon lắm, đợi lát nữa mang đồ ăn lên chắc chắc em sẽ thích.
Bạch Linh nghe vậy thì hai mắt sáng rực, nước dãi chuẩn bị rơi xuống. Thật ra Khải Hoàng rất tâm lý, nếu như dẫn Bạch Linh đi mấy nhà hàng năm sao, chắc chắn cô nàng sẽ không vào, nhưng những quán ăn vừa này sẽ cảm giác thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa đây là quán của lão Quân, đồ ăn lại tốt, vẫn hơn mấy nhà hàng kia nhiều....
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! ♥️♥️ mọi người cmt gì đi cho tui biết với T.T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook