Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
-
Chương 29
Sáng hôm sau, lúc trước khi Hải Đăng với Bạch Anh lên đường, mẹ Bạch Linh dúi cho cả hai một đống đồ ăn để trong hộp. Thậm chí của Hải Đăng còn có chút nhỉnh hơn.
- Cũng không biết cháu thích ăn cái gì, đây là một số món Bạch Linh thích, với mấy đồ mà cô thấy cháu hay gắp trên bàn hôm qua.- Mẹ Bạch Linh cầm tay Hải Đăng vỗ vỗ.
- Mẹ, thế là thiên vị.- Bạch Anh giả vờ bất mãn.
- Thằng nhóc này, đồ của mẹ con đã ăn bao nhiêu lâu rồi hả.- Mẹ Bạch Linh lườm yêu một cái. Hai anh em đều là cục vàng cục kim cương của mẹ Bạch Linh.
Hải Đăng nhìn đống đồ ăn xếp thành từng hộp ngay ngắn mà đầy ú thì đứng như tượng, những gì muốn nói đều không thốt ra được. Mẹ Bạch Linh thực sự làm Hải Đăng thấy ấm áp từ tận đáy lòng, nụ cười hiền từ ấy thực sự Hải Đăng đã mơ ước bao lần. Nếu như Hải Đăng cũng sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, thì cuộc đời cậu liệu đã có khác không....
- Cô nghe nói cháu là học bá, lúc nào cũng đứng đầu khối, có gì nhớ chăm sóc Bạch Linh nhà cô nhé.- Mẹ Bạch Linh vừa cười vừa nhắn nhủ.
- Mẹ...- Bạch Linh thấy hơi xấu hổ hô lên.
Hải Đăng nhìn mẹ Bạch Linh rồi cười nhẹ nhàng, mẹ Bạch Linh cũng vậy. Nói không chừng, có khi hai người này mới là mẹ con ấy chứ, Bạch Linh lầm bầm trong bụng.
- Cảm ơn cả nhà, tự dưng cháu làm phiền thế này...
- Không sao, cô bảo rồi, bạn Bạch Linh cũng như con cô vậy, thi thoảng về đây chơi với cô.- Mẹ Bạch Linh niềm nở.
- Có dịp nhất định cháu sẽ ghé thăm.- Hải Đăng trong lòng thực sự cảm mến nói.
Sau đó mọi người chào tự biệt nhau rồi Hải Đăng và Bạch Anh lên đường, có một chút mùi thuốc súng của Bạch Anh khi quan sát đánh giá Hải Đăng thêm cho cô em gái của mình.
Khoảng gần một tuần sau thì Bạch Linh cũng lên trường. Lúc đi mẹ Bạch Linh lại tiếp tục một màn nhét rõ nhiều đồ ăn, rồi đồ ăn vặt, rồi nước ngọt cho Bạch Linh cầm đi. Bạch Linh khệ nệ mãi mới vác được hết đống đồ từ taxi lên phòng KTX.
Sau Tết thì thường trường Bạch Linh sẽ tổ chức một cuộc thi cho năm nhất và năm hai, do năm ba và năm bốn lãnh đạo. Cuộc thi này là truyền thống từ lâu ở trường, vừa kết hợp kiểm tra kiến thức nền của sinh viên, vừa kiểm tra kĩ năng mềm nữa. Vì có các khoa khác nhau nên địa điểm đến cũng khác nhau. Còn nhớ năm nhất Bạch Linh phải rất vất vả mới qua được phần kiểm tra kĩ năng mềm, nó giống như tổ chức gắn kết cả khoa, mọi người lại với nhau hơn, mỗi năm đề thi lại mỗi khác. Nhớ tới nhiệm vụ năm ngoái của mình mà Bạch Linh vẫn lạnh sống lưng.
Bạch Linh vẫn đang ngơ ngơ ngác ở trong lớp ngồi nhìn Hải Duy và Đức Bình nghịch điện thoại giờ nghỉ giải lao thì chợt thấy có tiếng xì xầm bàn tán có vẻ hào hứng của mấy bạn nữ xung quanh.
- Á...- Tiếng sinh viên nữ đổ rầm rầm.
- Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây...- Tiếng nhốn nháo.
- Đẹp trai ghê, ngầu nữa... học bá đại nhân xuất quan rồi....
Bạch Linh vốn có tính hiếu kì, đang định ló đầu ra hóng chuyện thì bị Hải Duy kéo vào trận game mới. Vừa loáng thoáng nghe cái gì đẹp trai.... còn chưa kịp sơ múi hóng hớt nữa. Bạch Linh đau khổ tiếc nuối.
Game chờ vào kết nối, Bạch Linh đeo tai lên để nghe mic đồng đội nói cho rõ hơn.
- Mau theo tôi nhanh lên.- Hải Duy lên tiếng.
- Biết rồi, từ từ.- Bạch Linh nói lại.
Đột nhiên có một người đứng phía sau Bạch Linh, giơ tay ra chỉ chỉ.
- Đi đường này này.- Một giọng nói vang lên bên cạnh.
- Đúng rồi, chuẩn bị combat đi, bên địch kìa.- Bạch Linh mải mê nói, cũng không để ý xem đấy là ai.
Cậu trai ấy thích thú ngồi xuống cạnh Bạch Linh trước những ánh mắt nhìn thô lố của mọi người xung quanh. Chỉ có mấy người bọn Bạch Linh vừa đeo tai vừa chơi game là không để ý lắm đến bên ngoài.
Cuối cùng cũng win, Bạch Linh giơ tay lên làm động tác ăn mừng, ai ngờ đập trúng vào mặt chàng trai ngồi bên cạnh. Bạch Linh vội vã đứng dậy quay ra xin lỗi.
Vừa đứng lên thì thấy Khải Hoàng đứng đấy, tay đang ôm mũi có vẻ đau đớn. Bạch Linh vô cùng kinh ngạc, không thốt ra nổi từ nào mà vừa định nói ra để xin lỗi.
Sao...sao...sao anh ta lại ở đây, lại còn ngồi ngay cạnh mình mà mình còn không biết nữa? Mắt Bạch Linh mở trợn tròn suýt rơi cả ra.
- Sao em mạnh tay thế hả?- Khải Hoàng nhăn nhó nói.- Đau chết đi được.
Bạch Linh cứng họng, cảm giác được ánh mắt của mấy nữ sinh viên đang nhìn mình vừa kinh ngạc vừa thù oán.
- Anh sao lại ở đây?- Bạch Linh mở miệng ra nói như robot được lập trình.
- Anh nói rồi mà, em thể nào cũng sẽ gặp anh nữa.- Khải Hoàng cười nói.
Hải Duy với Đức Bình cũng đứng đờ đẫn từ nãy tới giờ. Đức Bình vẫn thấy người này có chút quen quen...
- Học bá tiền bối Khải Hoàng thật là ngầu quá đi, soái quá đi...- Đám sinh viên nữ mắt chỉ hận không thể bắn hẳn trái tim ra về phía Khải Hoàng.
Khải Hoàng? Vị tiền bối huyền thoại nổi tiếng học bá ở trường đây hả? Người mà người ta nói không còn gì là thiếu đây ư? Đẹp trai, học bá, giàu có, năng lực tốt... chưa ra trường nhưng đã tự thiết kế game riêng rồi làm về chuyên ngành của bọn họ cho những người hàng đầu thế giới. Đức Bình bỗng chốc cũng ngớ người ra, vị tiền bối này nghe đồn rằng thích ở ẩn, giờ lại xuất hiện? Rồi... sao tự nhiên anh ấy lại quen biết Bạch Linh? Đức Bình cũng cứng họng nói lên lời.
Hải Duy thì chỉ khó hiểu, quay sang vỗ vai Bạch Linh.
- Người quen hả?- Hải Duy hỏi.
- Cũng... coi như là thế đi.- Bạch Linh không biết diễn tả sao cho đúng nữa.
Khải Hoàng cười cười, lại gần kéo Bạch Linh lại rồi khoác lên vai Bạch Linh.
- Tôi là chồng chưa cưới của em ấy.- Khải Hoàng cười tươi rói.
GOẮT??? Tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn về phía hai người với ánh mắt ngạc nhiên có, khó hiểu có. Thậm chí cả người trong cuộc là Bạch Linh cũng quay sang nhìn Khải Hoàng với con mắt anh đang nói cái điều phi lý gì vậy. Đức Bình và Hải Duy thì đứng đó như có sét đánh qua tai, chết lâm sàng không nhúc nhích....
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Các độc giả mà thấy hứng thú có thể để lại cmt hoặc gì đó cho tui biết là truyện của tui cũng có các bạn đọc không T.T. Cô đơn ghê T.T.... một like hay vote của bạn cũng là động viên rất lớn cho tui a...Dạo này tui bận lắm lắm lắm ấy, nhưng cũng cố viết cho xong chap này đăng lên nè, giờ cũng là 2h đêm luôn rồi T.T mọi người coi xong nhớ ủng hộ nha:>>>
- Cũng không biết cháu thích ăn cái gì, đây là một số món Bạch Linh thích, với mấy đồ mà cô thấy cháu hay gắp trên bàn hôm qua.- Mẹ Bạch Linh cầm tay Hải Đăng vỗ vỗ.
- Mẹ, thế là thiên vị.- Bạch Anh giả vờ bất mãn.
- Thằng nhóc này, đồ của mẹ con đã ăn bao nhiêu lâu rồi hả.- Mẹ Bạch Linh lườm yêu một cái. Hai anh em đều là cục vàng cục kim cương của mẹ Bạch Linh.
Hải Đăng nhìn đống đồ ăn xếp thành từng hộp ngay ngắn mà đầy ú thì đứng như tượng, những gì muốn nói đều không thốt ra được. Mẹ Bạch Linh thực sự làm Hải Đăng thấy ấm áp từ tận đáy lòng, nụ cười hiền từ ấy thực sự Hải Đăng đã mơ ước bao lần. Nếu như Hải Đăng cũng sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, thì cuộc đời cậu liệu đã có khác không....
- Cô nghe nói cháu là học bá, lúc nào cũng đứng đầu khối, có gì nhớ chăm sóc Bạch Linh nhà cô nhé.- Mẹ Bạch Linh vừa cười vừa nhắn nhủ.
- Mẹ...- Bạch Linh thấy hơi xấu hổ hô lên.
Hải Đăng nhìn mẹ Bạch Linh rồi cười nhẹ nhàng, mẹ Bạch Linh cũng vậy. Nói không chừng, có khi hai người này mới là mẹ con ấy chứ, Bạch Linh lầm bầm trong bụng.
- Cảm ơn cả nhà, tự dưng cháu làm phiền thế này...
- Không sao, cô bảo rồi, bạn Bạch Linh cũng như con cô vậy, thi thoảng về đây chơi với cô.- Mẹ Bạch Linh niềm nở.
- Có dịp nhất định cháu sẽ ghé thăm.- Hải Đăng trong lòng thực sự cảm mến nói.
Sau đó mọi người chào tự biệt nhau rồi Hải Đăng và Bạch Anh lên đường, có một chút mùi thuốc súng của Bạch Anh khi quan sát đánh giá Hải Đăng thêm cho cô em gái của mình.
Khoảng gần một tuần sau thì Bạch Linh cũng lên trường. Lúc đi mẹ Bạch Linh lại tiếp tục một màn nhét rõ nhiều đồ ăn, rồi đồ ăn vặt, rồi nước ngọt cho Bạch Linh cầm đi. Bạch Linh khệ nệ mãi mới vác được hết đống đồ từ taxi lên phòng KTX.
Sau Tết thì thường trường Bạch Linh sẽ tổ chức một cuộc thi cho năm nhất và năm hai, do năm ba và năm bốn lãnh đạo. Cuộc thi này là truyền thống từ lâu ở trường, vừa kết hợp kiểm tra kiến thức nền của sinh viên, vừa kiểm tra kĩ năng mềm nữa. Vì có các khoa khác nhau nên địa điểm đến cũng khác nhau. Còn nhớ năm nhất Bạch Linh phải rất vất vả mới qua được phần kiểm tra kĩ năng mềm, nó giống như tổ chức gắn kết cả khoa, mọi người lại với nhau hơn, mỗi năm đề thi lại mỗi khác. Nhớ tới nhiệm vụ năm ngoái của mình mà Bạch Linh vẫn lạnh sống lưng.
Bạch Linh vẫn đang ngơ ngơ ngác ở trong lớp ngồi nhìn Hải Duy và Đức Bình nghịch điện thoại giờ nghỉ giải lao thì chợt thấy có tiếng xì xầm bàn tán có vẻ hào hứng của mấy bạn nữ xung quanh.
- Á...- Tiếng sinh viên nữ đổ rầm rầm.
- Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây...- Tiếng nhốn nháo.
- Đẹp trai ghê, ngầu nữa... học bá đại nhân xuất quan rồi....
Bạch Linh vốn có tính hiếu kì, đang định ló đầu ra hóng chuyện thì bị Hải Duy kéo vào trận game mới. Vừa loáng thoáng nghe cái gì đẹp trai.... còn chưa kịp sơ múi hóng hớt nữa. Bạch Linh đau khổ tiếc nuối.
Game chờ vào kết nối, Bạch Linh đeo tai lên để nghe mic đồng đội nói cho rõ hơn.
- Mau theo tôi nhanh lên.- Hải Duy lên tiếng.
- Biết rồi, từ từ.- Bạch Linh nói lại.
Đột nhiên có một người đứng phía sau Bạch Linh, giơ tay ra chỉ chỉ.
- Đi đường này này.- Một giọng nói vang lên bên cạnh.
- Đúng rồi, chuẩn bị combat đi, bên địch kìa.- Bạch Linh mải mê nói, cũng không để ý xem đấy là ai.
Cậu trai ấy thích thú ngồi xuống cạnh Bạch Linh trước những ánh mắt nhìn thô lố của mọi người xung quanh. Chỉ có mấy người bọn Bạch Linh vừa đeo tai vừa chơi game là không để ý lắm đến bên ngoài.
Cuối cùng cũng win, Bạch Linh giơ tay lên làm động tác ăn mừng, ai ngờ đập trúng vào mặt chàng trai ngồi bên cạnh. Bạch Linh vội vã đứng dậy quay ra xin lỗi.
Vừa đứng lên thì thấy Khải Hoàng đứng đấy, tay đang ôm mũi có vẻ đau đớn. Bạch Linh vô cùng kinh ngạc, không thốt ra nổi từ nào mà vừa định nói ra để xin lỗi.
Sao...sao...sao anh ta lại ở đây, lại còn ngồi ngay cạnh mình mà mình còn không biết nữa? Mắt Bạch Linh mở trợn tròn suýt rơi cả ra.
- Sao em mạnh tay thế hả?- Khải Hoàng nhăn nhó nói.- Đau chết đi được.
Bạch Linh cứng họng, cảm giác được ánh mắt của mấy nữ sinh viên đang nhìn mình vừa kinh ngạc vừa thù oán.
- Anh sao lại ở đây?- Bạch Linh mở miệng ra nói như robot được lập trình.
- Anh nói rồi mà, em thể nào cũng sẽ gặp anh nữa.- Khải Hoàng cười nói.
Hải Duy với Đức Bình cũng đứng đờ đẫn từ nãy tới giờ. Đức Bình vẫn thấy người này có chút quen quen...
- Học bá tiền bối Khải Hoàng thật là ngầu quá đi, soái quá đi...- Đám sinh viên nữ mắt chỉ hận không thể bắn hẳn trái tim ra về phía Khải Hoàng.
Khải Hoàng? Vị tiền bối huyền thoại nổi tiếng học bá ở trường đây hả? Người mà người ta nói không còn gì là thiếu đây ư? Đẹp trai, học bá, giàu có, năng lực tốt... chưa ra trường nhưng đã tự thiết kế game riêng rồi làm về chuyên ngành của bọn họ cho những người hàng đầu thế giới. Đức Bình bỗng chốc cũng ngớ người ra, vị tiền bối này nghe đồn rằng thích ở ẩn, giờ lại xuất hiện? Rồi... sao tự nhiên anh ấy lại quen biết Bạch Linh? Đức Bình cũng cứng họng nói lên lời.
Hải Duy thì chỉ khó hiểu, quay sang vỗ vai Bạch Linh.
- Người quen hả?- Hải Duy hỏi.
- Cũng... coi như là thế đi.- Bạch Linh không biết diễn tả sao cho đúng nữa.
Khải Hoàng cười cười, lại gần kéo Bạch Linh lại rồi khoác lên vai Bạch Linh.
- Tôi là chồng chưa cưới của em ấy.- Khải Hoàng cười tươi rói.
GOẮT??? Tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn về phía hai người với ánh mắt ngạc nhiên có, khó hiểu có. Thậm chí cả người trong cuộc là Bạch Linh cũng quay sang nhìn Khải Hoàng với con mắt anh đang nói cái điều phi lý gì vậy. Đức Bình và Hải Duy thì đứng đó như có sét đánh qua tai, chết lâm sàng không nhúc nhích....
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Các độc giả mà thấy hứng thú có thể để lại cmt hoặc gì đó cho tui biết là truyện của tui cũng có các bạn đọc không T.T. Cô đơn ghê T.T.... một like hay vote của bạn cũng là động viên rất lớn cho tui a...Dạo này tui bận lắm lắm lắm ấy, nhưng cũng cố viết cho xong chap này đăng lên nè, giờ cũng là 2h đêm luôn rồi T.T mọi người coi xong nhớ ủng hộ nha:>>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook