Gần đây Phượng Triêu Văn mới thêm một cái tật xấu, mỗi ngày sau khi hạ triều, rất thích mãnh liệt nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trầm thống mà tiếc hận, còn thỉnh thoảng gọi thái y tới bắt mạch.

Ta bị ánh mắt này của hắn nhìn phát run, lại không dám cãi hoàng mệnh, ngoại trừ rót thuốc vào trong bụng của mình, không còn cách nào.

Ngày hôm đó thừa dịp hắn lâm triều, ta mang theo Nga Hoàng đi Thái Y Viện một chuyến. Đứng trước bàn của Thạch Thanh, viện phán Thái Y viện, một canh giờ, muốn xem mỗi ngày mình dùng phương thuốc gì và kết luận mạch chứng chẩn ra, được viện phán đại nhân rung đùi đắc ý giải thích, bưng lấy đầu bại trận.

Ta ngoại trừ biết được kết luận chính mình đại khái là bệnh không nhẹ ra, cái gì khác cũng không còn nghe rõ. Những danh từ thuật ngữ chuyên nghiệp kia khiến cho ta người đối y dược học hoàn toàn không biết gì cả thật cảm giác sâu sắc được hiểu biết nông cạn của mình.

Uể oải trở lại Trọng Hoa điện, chui vào góc trong giường rồng không muốn đi ra. Sau khi Phượng Triêu Văn hạ triều, Nga Hoàng sinh động miêu tả tâm tình uất ức xuống thấp của ta một phen.

Ta được đến một cái ôm thật sâu của Phượng Triêu Văn.

Hắn kéo ta từ góc sâu trên giường rồng ra, nghiêm túc nhìn hồi lâu, rốt cục vững tin cảm xúc ta không tốt, khó coi, lay động ta vài cái, ta bị hắn lay động đến đầu óc choáng váng, kéo lỗ tai của hắn liên tục hô ngừng, hắn liền nghiêm mặt, trừng mắt phượng: “Ngươi dám kéo lỗ tai trẫm?!”

Ta thở dài yếu ớt: “Bệ hạ, Thạch đại nhân nói ta không sống lâu ở nhân thế, thừa dịp còn ở nhân thế, làm hết toàn bộ những chuyện trước kia không dám làm, chết cũng có thể nhắm mắt!”

Mắt phượng của hắn híp lại thành một đường, trực tiếp bỏ quên sự kiện ác liệt ta kéo lỗ tai hắn, cắn răng hỏi: “Thạch Thanh nói?”

Ta liên tục gật đầu.

Thạch đại nhân, xin lỗi, ngài già rồi!

“Tuy ta không hiểu nhiều Thạch đại nhân nói những thứ gì, nhưng mỗi ngày rót nhiều thuốc như vậy xuống, cũng không thấy có hiệu quả gì, Thạch đại nhân nói ngoại trừ đầu óc ta hỏng rồi, thân thể cũng xấu gay gắt...”

Hắn dở khóc dở cười nhìn ta, sau nửa ngày mới thở dài một hơi: “Ngươi thật sự là đầu óc hỏng rồi, cũng trách ta...”

Ta cảm thấy lần này hắn tự trách có chút thành khẩn, cơ hội khó được, vội vàng thỉnh cầu: “Kỳ thật bệ hạ, đầu óc ta tuy không tốt lắm, nhưng cả ngày không có việc gì ở Trọng Hoa điện, chỉ sợ sẽ buồn bực mà hỏng thêm. Nghe nói y thuật của Thạch đại nhân cao minh, không bằng để cho ta đi theo Thạch đại nhân học y a?”

Mắt hắn hoài nghi lướt qua trên người ta, ta lập tức thương tâm gần chết nhào tới trong lòng ngực của hắn, đem trọn cái đầu vùi vào trong ngực của hắn, tiếng nói như khóc: “Bệ hạ, ta bất quá là muốn học y, an ổn lòng mình, ngươi cũng không chịu đáp ứng?”

Ngày thứ hai, ta liền mang theo Nga Hoàng vô cùng cao hứng đi Thái Y Viện.

Sau khi Thạch đại nhân chứng kiến ta, ánh mắt rất là ngốc trệ.

Ta tiến lên làm lễ bái sư, hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần.

“Cô nương, ngươi đây là?”

Ta cười tủm tỉm nói: “Sư tôn, bệ hạ đã đáp ứng đệ tử tiến đến bái sư học y, đây là lễ bái sư cùa đệ tử!” Ra hiệu Nga Hoàng đem một cái nghiên mực lúc sáng ta thuận tay lấy từ trên bàn sách của Phượng Triêu Văn dâng lên.

Nga Hoàng hùng hồn chịu chết đem nghiên mực nhét vào trong tay Thạch đại nhân, lại lưu luyến không rời nhìn vài cái.

Ta biết rõ nàng là đang lo lắng cho cái đầu của mình.

Trọng Hoa điện làm mất nghiên mực của hoàng đế bệ hạ... Tội danh này, tổng yếu có người gánh chịu.

Thạch đại nhân tiếp lễ vật, vẫn chưa hồi hồn.

Ta nghiêm túc nói: “Hôm qua đến Thái Y Viện, nghe sư tôn nói chuyện, còn hơn đọc sách mười năm. Hôm nay đồ nhi lại đến, cố ý hướng sư tôn học tập làm sao có thể nói ra những câu hiểu được mà lại khiến người nghe hồ đồ.”

Thạch lão đại nhân run râu ria, thần sắc kích động nhìn ta, ta nghĩ hắn ước chừng nghĩ đến ta là tri kỷ, vì vậy càng thêm lớn gan: “Sư tôn không cần gò bó, chỉ để ý làm việc của mình là tốt rồi, đồ nhi có cái gì không biết rõ, tự nhiên sẽ đến thỉnh giáo sư tôn.”

Hắn cúi đầu nhìn nghiên mực, trên mặt hiện ra thần sắc giãy dụa khó xử, nghe nói Thạch đại nhân yêu nghiên mực thành si, hiện tại hắn nhất định đang quấn quýt trả lại hay nhận lấy nghiên mực này, thuận tiện nhận lấy đồ đệ như ta?

Cuộc đời này ta thích nhất nhìn bộ dáng người khó khăn lựa chọn, do dự bất lực, giờ phút này xem thật thích, Nga Hoàng ở một bên níu lấy tay áo của ta trầm thấp khuyên bảo: “Cô nương, không bằng chúng ta cầm nghiên mực trở về đi?”

Ta sờ sờ đầu nàng, lời nói thấm thía dạy bảo: “Nhà ta tuy nghèo! Đồ đưa ra ngoài sao có thể thu hồi lại?!” Lại lên giọng trách cứ nàng: “Nghiên mực này tuy nói quý báu chút, nhưng lấy ra bái sư là thích hợp nhất, làm sao ngươi có thể bảo ta thu hồi đi?”

Khóe mắt thoáng nhìn hai mắt Thạch đại nhân sáng ngời, nhanh chóng liếc một cái bên cạnh ta, lập tức đem nghiên mực nhét vào trong ngăn kéo của bàn mình, đóng chặt lại, lúc này mới thở phào một cái.

Trên bàn của hoàng đế bệ hạ, há có thể có vật phàm!

Ăn thịt của người thì miệng phải mềm, cầm đồ của người thì tay phải mềm, câu tục ngữ này thuyết minh rất tốt cuộc sống gần đây của Thạch đại nhân.

Từ khi ta đi vào Thái Y Viện, Nga Hoàng nói, Thạch đại nhân liền sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.

Ta đối với chuyện này có phần không ủng hộ. Chẳng lẽ đối với người làm thầy, thu được một đồ đệ siêng năng hiếu học, là một loại chuyện cực kỳ tra tấn sao?

Phượng Triêu Văn nói gần đây ta còn chịu khó hơn hắn vào triều, mỗi ngày cùng hắn rời giường, sắc trời chưa sáng liền đến Thái Y Viện, bữa tối bưng lên bàn còn không thấy bóng dáng của ta, ta an ủi hắn: “Cuộc sống khổ ngắn, chăm học không bờ!”

Vừa vặn gần đây chính sự trong triều bận rộn hơn, nghe nói có dư nghiệt Đại Trần hô hào phục quốc ở vài thành trấn, điều này làm hắn có chút căm tức, đang đốc thúc Binh bộ nghiêm tra, chiếu cố đối với ta ngược lại không chặt chẽ.

Chính thức dốc sức chiếu cố ta lại chính là sư tôn của ta Thạch Thanh Thạch đại nhân.

Thái Y Viện là chỗ thu nạp kỳ trân thế gian, trong kho thuốc có hằng hà vô số thứ, còn có kết luận mạch chứng bao năm qua của hoàng đế và thần tử hậu phi, mà ta là người hoàn toàn không biết gì về y được.

Vấn đề cần hỏi khó tránh khỏi có chút cổ quái.

Có một ngày ta từ trong kho thuốc lấy ra nhục thung dung[66] và dâm dương hoắc[67], giơ cao lên một đường từ kho thuốc đến bàn viện phán đại nhân, tò mò hỏi: “Sư tôn, đây là cái gì? Thuốc này có công hiệu gì?”

Râu mép của Thạch Thanh kịch liệt run lên, chỉ đưa ra một cái đáp án chung chung: “Thuốc cho nam nhân ăn.”

Cùng ngày ta liền đem hai vị thuốc này vụng trộm đút cho con thỏ mẹ được dùng thí nghiệm thuốc ở hậu viện Thái Y viện...

Ngày hôm sau thỏ mẹ chết... Nghe nói trước khi chết giằng co một đêm...

Ta tỏ vẻ thắm thiết bi ai, cũng tại thời điểm sư tôn tìm tới chất vấn liền vô tội nhìn hắn: “Ta chỉ là muốn nhìn thỏ mẹ ăn thuốc dành cho nam nhân sẽ có hiệu quả gì...”

Lão Thạch rất tức giận, râu ria run run trừng ta một hồi lâu, bị cung nữ trong nội cung thái hậu mời đi bắt mạch cho thái hậu.

Ta trở thành một đồ đệ đa tài, hơn nữa trí nhớ lại có chút không tốt, thường thường hỏi sư tôn nhiều vấn đề là khó tránh khỏi, ngẫu nhiên cầm nhầm thuốc, bỏ vào hộp bên cạnh, kỳ thật cũng không phải sai lầm lớn gì.

Gần đây tiểu Lại[68] trông nom kho thuốc nhìn thấy ta liền sầu mi khổ kiểm, ta an ủi vỗ vỗ vai của hắn: “Tiểu ca đừng sầu, chờ ta nhận thức toàn bộ những thuốc này, giúp ngươi sửa sang lại kho thuốc!” Dưới ánh mắt chú ý của hắn tuỳ tiện rút một cây gì đó trông như cây củi từ trong hộp đi thỉnh giáo sư tôn.

Hôm nay sư tôn cũng là sầu mi khổ kiểm, lão Thạch ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhìn như không thấy cây gậy như cây củi này, bởi vì vô luận giải thích tường tận cỡ nào, miệng đắng lưỡi khô, cho dù lúc ấy ta nhớ kỹ, hoặc là ngày mai, hoặc là hôm sau nữa ta lại sẽ cầm về thỉnh giáo —— hoàng đế bệ hạ có thể làm chứng, đầu óc của ta thật sự hỏng rồi.

Thạch Thanh thăm dò nhìn ta: “Đồ nhi a, nếu không vi sư cho ngươi nhìn phương thuốc và kết luận mạch chứng của ngươi?”

Ta lắc đầu, dã tâm bừng bừng: “Sư tôn đừng nóng vội, chờ đồ nhi học giỏi y, tự mình bắt mạch kê đơn cho mình.”

Ông ta nhảy dựng lên: “Ngươi có thể cấp phương thuốc cho vi sư uống nhưng ngàn vạn lần không thể tự uống!” Nói rồi lo lắng nhìn bụng ta.

Cái này có lẽ là di chứng mà hắn phải chịu sau khi ta độc chết thỏ mẹ.

Lòng ta không hề nhẫn nại, làm cho một sư tôn tuổi già kích động đến thế này, ta thật là một đồ nhi xầu xa.

“Sư tôn đừng nóng vội, tuy đến nay ta chưa biết hết tên thuốc trong kho thuốc, nhưng đợi một thời gi­an, ta nghĩ ——” lão Thạch cắt đứt lời ta…, tức giận từ trong ngăn kéo của mình lôi ra kết luận mạch chứng và phương thuốc, “Không cần đợi một thời gi­an, bây giờ ngươi có thể xem!”

Ta lắc đầu, “Đồ nhi vẫn nên học lại a, đợi một thời gi­an ——”

“Ngươi không cần phải đợi một thời gi­an nữa, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, thân thể của ngươi không có gì đáng ngại, bệ hạ yêu cầu chính là thuốc dưỡng thân dễ thụ thai...”

Phượng Triêu Văn, tên cầm thú này!

Ta cắn răng mỉm cười, chờ ta xong xuôi chuyện này, trở về lại tính sổ với ngươi!

Ta nói: “Sư tôn a, kỳ thật ta không muốn biết chính mình uống thuốc gì, bất quá ngươi đã nói ra, nỗi khổ tâm cũng là vì đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ báo đáp ngươi! Nghe nói Thái Y Viện cả kết luận mạch chứng của tiền triều đều có lưu giữ, ta chỉ là muốn biết rõ, kết luận mạch chứng của nhiếp chính vương tiền triều.”

Sắc mặt của Thạch Thanh trở nên ngưng trọng: “Ngươi là... Của ông ta...”

Ta thản nhiên nói: “Ông ta là cha của ta.”

Thần sắc ông cực kỳ phức tạp, “Bệ hạ nói, kết luận mạch chứng của nhiếp chính vương tiền triều không được tiết lộ.” Ta nhìn chằm chằm ông ta, thật lâu.

Ông ta tìm ra một phần hồ sơ từ cái tủ thật to phía sau, từ bên trong lấy kết luận mạch chứng ra, đưa tới.

“Ngươi đã là con gái của ông ta, nghĩ đến cũng không sao.”

Ta nhìn kỹ chữ viết trên mặt, ngoại trừ quan hàm, kỳ thật nội dung ta cũng không hiểu mấy. Chính là vì kết luận mạch chứng này, lúc trước ta cũng từng nghĩ qua muốn tới Thái Y Viện, chính là sau khi vị thái y chẩn mạch cho cha ta mất tích, Thái Y Viện này đối với ta mà nói chính là cấm địa, bình thường một bước cũng khó có thể tới gần.

“Sư tôn, ngươi cảm thấy đồ nhi có thể xem hiểu sao?”

Thạch Thanh tiếp nhận, lại nhìn một lần, lúc này mới lời ít mà ý nhiều: “Nhiếp chính vương tiền triều trúng độc mà chết.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, sư tôn thích lừa người a, đây nhất định không phải lời ông nói.

Lão Thạch lại nói: “Nhiếp chính vương tiền triều trúng độc mà chết.”

Trong lòng của ta bị một búa nặng nề nện xuống, tứ chi đột nhiên mất lực, ầm ầm ngã ra sau, trong đầu ong ong vang lên không ngừng, lờ mờ nghe được Nga Hoàng thét lên, những thứ này đều cách ta càng ngày càng xa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương