Cảm giác mềm mại và mịn màng ở mắt cá chân của cô là một cảm giác mới lạ.

Cô dùng chân đẩy con hổ trắng một cách khó khăn. Tuy nhiên, nó vẫn chạy đến ôm mắt cá chân của cô một lần nữa.

“…Tao phải đi ra ngoài.”

Cô lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.

Đầu con hổ trắng hơi nghiêng sang một bên.

Gwang?

Valletta hít một hơi. Có lẽ là do cô ấy đã không còn miễn dịch với nó trong một thời gian, nhưng nó chắc chắn rất dễ thương.

Tuy nhiên, cô sợ việc phải dùng tay chạm vào nó. Cô có cảm giác nếu mình làm vậy thì nó sẽ chết, và cô sợ mình sẽ không kiểm soát được lực của mình.

“Tao sẽ quay lại sau.”

Gwang? Gwang!

Con hổ trắng đáp lại như đã hiểu ý cô, nhưng vẫn không buông hai chân trước ra.

…Chắc chắn là nó không hiểu.

Valletta xoa mặt và hít một hơi sâu.

“Nếu nó cứ quấn lấy ngài như vậy thì ngài cứ mang nó theo đi.”

“Nó sẽ không chết chứ? Đây là món quà của ta.”

Quilt nhìn Valletta với vẻ mặt “kiểu suy nghĩ mới lạ gì đây”. Anh chưa bao giờ thấy sinh vật thần bí như hổ trắng lại chết chỉ vì đi ra ngoài.

“Nó sẽ không chết đâu.”

Quilt thẳng thừng trả lời.

Valletta nhún vai và nhìn anh ta một lúc, rồi cười khẩy.

“Anh đâu biết được nó sẽ chết khi nào và chết ra sao.”

“Tôi là người bảo vệ cho ngài.”

“Ừm, nhưng không phải người bảo vệ của con thú này.”

“Tôi bảo vệ bất cứ thứ gì ngài Valletta sở hữu.”

Quilt gật đầu với Valletta khi hỏi “Vậy à?”

Valletta đứng yên trong mười phút và cân nhắc, rồi cúi xuống và cẩn thận ôm con hổ trắng trên tay.

“Ta không biết phải cư xử với những thứ yếu ớt như thế nào. Ta có cảm giác mình chỉ cần chạm nhẹ là nó sẽ chết.”

Valletta lẩm bẩm một mình, không mong nhận được câu trả lời. Quilt đương nhiên nhanh trí không mở miệng đáp lại.

Khi cô bước xuống cầu thang có mái vòm với con hổ trắng trên tay, cô thấy Carlon Delphine đang đợi ở cuối cầu thang. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng với mũ phớt trên đầu, trông vẫn rất gọn gàng.

Carlon Delphine đưa tay về phía cô khi cô đi xuống cầu thang và nhíu mày khi thấy Quilt đi sau lưng cô.

Bàn tay đang duỗi ra của ông hơi cứng lại rồi hạ xuống.

“Valletta, hình như trong nhà có người lạ.”

“A, đây là Quilt. Người bảo vệ mà tên kia phái đến.”

“Bảo vệ?”

Valletta gật đầu trước câu hỏi của Carlon Delphine, hướng ánh mắt về phía Quilt.

“Và ngài hộ vệ, đây là Công tước Carlon Delphine. Chủ nhân dinh thự này và là người ta mắc nợ.”

“Tôi không muốn nhớ những điều tầm thường như tên của Sokor.”

“Như ngài thấy, anh ta là một pháp sư.”

Valletta phớt lờ địch ý rõ ràng của Quilt, thản nhiên giới thiệu anh ta.

Tất nhiên, Carlon Delphine không mỉm cười với sự thô lỗ của anh ta. Ông ghét nhất sự thô lỗ và thiếu tôn trọng, và hầu hết các pháp sư đều nằm trong phạm vi đó.

“Ta thấy chủ nhân với tay sai cũng thô lỗ chẳng khác gì nhau nhỉ.”

Chắc chắn rồi, Carlon Delphine nhíu mày, tỏ ý ông không cần phải khách sáo.

Khuôn mặt của Quilt trở nên dữ tợn. Anh tiến một bước về phía Carlon Delphine.

“Tốt hơn hết ngươi nên cẩn thận lời nói của mình đấy, tên Sokor kia. Ta không biết địa vị của ngươi cao như thế nào, nhưng…”

“À, ngài Công tước. Chúng ta mang theo con thú này có được không?”

Carlon Delphine nheo mắt nhìn Valletta và con hổ trắng trong vòng tay cô.

Buổi sáng ông đã chỉ cô cách gọi ông, và chỉ sau vài giờ cô đã quay về “Thưa ngài Công tước, ngài Công tước.”

“Nếu không được thì, tôi sẽ để nó lại. Xin cứ thoải mái nói ra.”

Carlon Delphine bắt gặp ánh mắt của Valletta.

Trong đôi mắt tím của cô vẫn không có chút màu sắc nào. Cô không có hy vọng cũng như không có ý định thuyết phục ông.

Nếu không muốn, cô sẽ không mang nó theo dù nó có làm loạn đến thế nào đi nữa, nhưng cô làm như không biết.

“Valletta, ta thấy cách hỏi của con có hơi sai. Chắc chắn là sáng nay ta đã chỉ con rồi mà.”

“A…”

Valletta nhíu mày.

Valletta nghĩ đến những từ cô không quen nói và mở miệng.

“Tôi sẽ mang nó về.”

“Không khó đâu. Tất cả những gì con phải làm là đứng đây và nói ra. Đừng sợ hãi và cứ thử đi.”

Valletta cắn môi.

Tại sao cô phải làm việc mình không mong muốn chỉ vì cục bông nhỏ mà cô đang ôm trên tay?

“Mình sẽ thay đổi nếu làm như vậy?”

Cô không nghĩ cô có thể thay đổi những gì mình đã làm trong suốt 20 năm qua trong chốc lát.

Valletta lại thở dài, không biết đã thở dài bao nhiêu lần, liền mở miệng nói.

Bắt chước theo thì dễ, nhưng còn sự thật thì sao? Tốt hơn nên bỏ chạy trước khi quen bắt chước.

“…Làm ơn, Carlon. Tôi có thể mang nó theo không?”

“Tất nhiên là được. Làm tốt lắm.”

Trước đó đầu cô còn nghĩ rằng ông chỉ là một công cụ, Valletta chậm rãi chớp mắt trước bàn tay đang xoa đầu cô của Carlon Delphine và rời đi.

Ông không biết một người có thể bị tha hóa đến mức nào, hay ông chỉ giả vờ không biết?

“Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại cử người đến bảo vệ?”

Valletta chớp mắt một cái.

Một nụ cười như vẽ lại một lần nữa nở trên môi cô. Biểu hiện của Carlon Delphine trở nên kỳ lạ.

“Đó chắc chỉ là ý nghĩ bất chợt của tên đó mà thôi. Ngài không phải bận tâm đâu.”

“Anh không cần phải quan tâm.”

Vẻ mặt của Quilt khi đang quan sát họ bỗng cứng lại. Không cần quan sát cô lâu, anh cũng có thể biết chắc một điều.

Hai người họ không giống nhau, nhưng dường như lại có điểm giống nhau đến kì lạ. Chính vì vậy nên cô có thể hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Quilt, chắc hẳn phải có lý do nào đó khiến cô do dự không trả lời câu hỏi của anh.

Cô ấy đoán được chủ nhân của anh đang nghĩ gì. Quilt siết chặt tay.

“Valletta.”

“Vâng.”

“Học cách tự mình bước đi mà không dựa vào ai thì không sao, nhưng đừng quên mọi người vẫn luôn ở bên con.”

“Tôi không quên đâu. Tôi sẽ yêu cầu giúp đỡ khi cần.”

Trước câu trả lời của Valletta, Carlon Delphine ậm ừ và xoa cằm. Ông chậm rãi gật đầu rồi lại tiếp tục.

“Được rồi. Nhưng ta vẫn muốn được giúp đỡ con ngay từ đầu.”

“Không sao đâu, ngay bây giờ tôi không có việc gì cần giúp đỡ.”

“…Ta biết, nhưng đôi khi, cố gắng đơn độc một mình mà không dựa dẫm vào ai lại có thể khiến những người bên cạnh con thấy khó chịu hoặc buồn bã.”

Biểu cảm của Quilt bỗng đơ ra khi anh quay đầu.

Có một bức tường vô hình như thể chủ nhân của anh đã xuất hiện ở đây.

Ai đang ở bên trong? Sự tồn tại đó có lẽ là…

“Vậy nên con đang mang tên pháp sư này theo mình?”

“Vâng?”

“Hắn có biết tình hình hiện tại không?”

“Anh ta sẽ giữ bí mật. Vì người này là tay sai của tên kia.”

Carlon Delphine nheo mắt, nhìn sang Quilt một lúc rồi gật đầu.

Người đàn ông không mấy thân thiện kia thực sự là một pháp sư. Sự căm ghét của anh ta đối với con người đã quá rõ ràng.

“Vậy thì đi thôi. Chúng ta sẽ ra ngoài bằng đường cửa sau.”

“Cửa sau?”

Carlon Delphine đi ra ngoài cửa sau và ra khỏi dinh thự qua một cánh cửa ẩn trong những viên gạch đỏ. Mặc áo choàng và theo sau ông, cô nhìn thấy một chiếc xe ngựa tồi tàn ở giữa những bụi cây.

“Hôm nay, ta sẽ dạy cho con một số điều cơ bản về giả kim thuật.”

“Chúng ta không đi dạo mà sẽ phải học?”

“Chúng ta sẽ làm mọi thứ cùng lúc. Kể từ bây giờ, các lớp học sẽ được tổ chức ở đó. Phòng điều chế của Valletta cũng được xây ở đó. Vì trong dinh thự không có dụng cụ cần cho giả kim thuật.”

Điều đó chắc chắn đúng. Dù tìm kiếm ở đâu trong dinh thự, cô cũng không thể tìm thấy bất kỳ công cụ hay đồ vật nào liên quan đến thuật giả kim.

Cô không biết cô đi xuống tầng hầm từ lúc nào, nhưng khi nhìn thấy những người hầu và quản gia đi lại xung quanh, có lẽ đây là một nhà kho.

“Mọi thứ phải được chuẩn bị đề phòng trường hợp khẩn cấp.”

Căn nhà bị bỏ trống sạch sẽ đề phòng trường hợp họ bị bắt. Vì vậy, sẽ không còn chứng cứ hoặc bất cứ điều gì.

Nếu không có chứng cứ chắc chắn, Hoàng thất sẽ không thể cho vây bắt một Công tước của Đế quốc.

Đặc biệt, Công tước Delphine là người luôn đóng góp cho dân chúng và là một quý tộc danh giá nổi tiếng.

Bọn họ sẽ không bất cẩn đụng đến ông.

“Nhưng ngài che giấu nó bằng cách nào?”

“Chúng ta đã như thế này kể từ lâu rồi…”

Carlon Delphine nhẹ nhàng xoa cằm như đang cẩn thận suy nghĩ. Ông dừng lại một lúc rồi lại mở miệng.

“Đúng vậy, từ khi tổ chức được thành lập. Thời điểm đó, các cuộc săn lùng bắt đầu ráo riết”.

“…À.”

“Hang ổ dưới lòng đất được xây dựng vào khoảng thời gian đó, Hội giả kim.”

Carlon vừa nói vừa dùng ngón tay dài chỉ xuống.

Carlon Delphine bước vào xe ngựa trước và ngay khi ông đưa tay ra, cô đã leo lên xe ngựa với vạt áo choàng trên tay.

“…”

“…”

Quilt, người đang cố gắng hộ tống cô, và Carlon, người cố để   cô, đứng hình ngay tại chỗ. Họ không biết rằng cô có thể leo lên cỗ xe cao mà không cần thang.

Họ nghĩ trong khi mặc chiếc váy hoa như vậy sẽ rất khó để leo lên, nhưng ngay cả với váy và áo choàng, cô đã làm điều đó một cách tự nhiên.

Carlon nắm chặt tay và mỉm cười ngượng nghịu.

“Đi nào.”

“Tôi hiểu rồi.”

Quilt theo sau và leo lên xe ngựa. Anh không muốn ngồi trên đồ vật do Sokor chế tạo, nhưng anh không thể bảo vệ cô qua nóc xe ngựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương