Được một lúc sau Khánh Linh tháo tai nghe xuống cất vào cặp.

Cô cúi đầu lấy ly nước của mình uống.

Sở dĩ từ nãy tới giờ Chí Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

"Bạn không có gì muốn nói với tôi sao?" Chí Viễn phá tan bầu không khí yên tĩnh giữa 2 người.

Khánh Linh bỗng hơi nhíu nhíu mày, nói:

"Bạn nghĩ cái gì đó? Sở dĩ bạn mời tôi uống nước chỉ là vì muốn có qua có lại thôi sao? Tự dưng hỏi mấy câu vô nghĩa"

"Tôi không hỏi vô nghĩa.

Mà lúc sáng tại sao bạn hốt hoảng như vậy chứ?"

Anh đang hỏi về chuyện bị thầy giám thị bắt gặp à? Nhưng nếu Chí Viễn hỏi như thế lẽ nào thầy giám thị lại không bắt anh lại và sau đó "hỏi thăm" một trận sao? Huống chi cả ngày hôm nay lại chả có thông báo mời lên văn phòng gì cả.

"Ờ thì...ờ tại vì hồi sáng tôi sợ trễ mà thấy thầy giám thị ở đó nên mới chạy về lớp thôi"

Nói dối! Cô nàng này nói dối không chớp mắt.

"Vậy tại sao bạn Khánh Linh đây không kéo tôi đi cùng mà lại chạy một mạch không quay đầu.

Rõ ràng là lúc sáng tôi đây còn giúp bạn qua cổng an toàn mà"

Thực ra là Chí Viễn đang thăm dò cô, biểu hiện nói dối không nhìn vào mắt đối phương quá rõ ràng.

Nếu cô chịu nói thật thì anh cũng tốt lòng trả lại vật về cho chủ là son kia rồi.

"Tại vì...ơ lúc đó tôi sợ qua nên..."

"Sợ?"

"Thì tại vì từ trước tới giờ tôi chưa có đi trễ lần nào hết mà hôm nay là lần đầu nên mới làm như vậy"

Tuy nghe khó tin nhưng đây là sự thật.

Khánh Linh quả thật từ trước đến nay chưa bao giờ đi trễ lần nào.

Vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt dò xét của anh đang đặt trên người mình.

Bị nhìn hoài thật khó chịu mà, ngứa ngáy cả người mà không dám gãi.

"Thôi cũng trễ rồi, có lẽ ba mẹ tôi đang đợi ở nhà, tôi về trước đây.

Dù gì cũng cảm ơn bạn đã mời nước tôi hôm nay, lần sau có dịp thì tôi mời lại"

Cô vừa nói vừa mặc áo khoác rồi đeo cặp.

"Được, bạn về trước đi"

"Ờ tạm biệt"

"Tạm biệt"

"Sau này tôi mong chúng ta sẽ 'nhờ vả' nhau nhiều hơn"

Cô đứng lên đi được 2 bước thì nghe được câu này liền cắn răng rời đi thật nhanh.

Đẹp trai thường không bình thường mà!

Lúc ra ngoài lấy xe Khánh Linh lại nghĩ đến tình huống lúc nãy giống như sếp đang hỏi tội nhân viên của mình.

Mà tại sao cô lại hạ mình để "diễn" cho tròn vai với anh vậy chứ? Lời nói của anh làm cô không thể né giống như lời của phụ huynh vậy.

Bỏ đi bỏ đi về nhà thôi không nghĩ nữa.


Từ đầu đến cuối Chí Viễn đều quan sát cô.

Thậm chí anh còn lén chụp hình khi cô không để ý nữa, đó cũng là nguyên nhân nãy giờ khi cô rời đi anh luôn nhìn vào điện thoại.

Rè rè rè

Là cuộc gọi từ tài xế.

Chí Viễn bắt máy nói ngắn một câu.

"Tôi đang ở quán cà phê gần công viên tên Mini House"

Không lâu sao đã có chiếc xe toyota màu đen đậu trước quán.

5 phút sau.

"Linh về rồi à, vô phòng cất cặp rồi ra ăn cơm nè con"

Ba Phong và mẹ Hòa đang ngồi trên bàn ăn.

"Vô rửa tay ăn cơm xong rồi hả tắm đi"

Mẹ Hòa nhìn cô hỏi:

"Hôm nay con đi đâu mà về trễ thế?"

"À con đi cà phê với bạn mà quên gọi cho mẹ"

Khánh Linh vào phòng cất cặp, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn.

"Đi học về rồi thì về nhà nghỉ ngơi để chiều còn học tiếp chứ đi cà phê thì tối đi cũng được mà con"

Ba Phong hơi nhíu mày nhìn con gái.

"Dạ con biết rồi"

"Chiều nay con đi học buổi chiều đúng không để ba đưa"

"Sao anh không để cho nó tự đi đi con gái con đứa riết chiều sinh bệnh lười"

Khánh Linh nghe xong chu mỏ nhìn mẹ Hòa.

"Con có lười đâu, chẳng qua ba rảnh thì chở con đi mà, đúng không ba?"

Cô quay sang chọc chọc cánh tay ba Phong.

"Thôi thôi ăn cơm lẹ đi rồi tắm rửa nghỉ ngơi chiều đi học"

Đúng là ba Phong chiều cô nhất!

Ăn cơm xong cô phụ dọn chén, lau bàn rồi lấy quần áo đi tắm.

Khoảng 20 phút sau Khánh Linh trở về phòng mình.

Chiều nay cô có 2 tiết thể dục và 1 tiết để đi nhổ cỏ.

Vừa mới bước vào phòng thì đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của ai cô quay sang giường mình thì thấy một thanh niên đang nằm hết cái giường của mình.

"Aaaaa đi ra đi ra đi raaaaa, ba ơi mẹ ơi có người vô phòng connnn"

Khánh Linh vừa hét vừa cầm lấy gối ôm đánh vào thanh niên.

"Trời ơi tính mưu sát anh mày lúc ngủ à?"

Khánh Linh đơ không nói nên lời.

Lúc ba Phong và mẹ Hòa cũng chạy tới.

"Hai cái đứa này miễn gặp nhau là cứ như vậy la hét om sòm à"


"Tại nó kìa mẹ tự nhiên con đang ngủ cái vô đánh con"

"Anh nói cái gì hả? Đây là phòng ai?"

"Sao con không qua phòng ba mẹ ngủ?"

Thanh niên nhìn bao quát một hồi mới hiểu ra là mình đi nhầm phòng.

Đây là chính là người anh họ sống chung với Khánh Linh từ khi cô mới sinh ra.

Lê Vũ Kiệt từ nhỏ đã không có một gia đình trọn vẹn, ba và mẹ li hôn, sau đó mẹ anh có chồng mới ra nước ngoài sinh sống đến tận bây giờ.

Khi còn nhỏ Vũ Kiệt được một tay mẹ Hòa và bà ngoại chăm sóc cho đến khi lên lớp 6 anh được dì 2 đón lên thành phố sinh sống và học tập đến bây giờ.

Tuy hay cãi nhau với Khánh Linh nhưng trong lòng anh cô vẫn là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, hồi đó khi tạm biệt mọi người để theo dì 2 lên thành phố anh đã khóc rất nhiều và nói rằng năm nào cũng sẽ về thăm mọi người.

Vũ Kiệt đều xem ba Phong và mẹ Hòa là ba mẹ ruột nên anh vẫn giữ cách xưng hô giống như hồi nhỏ.

"Ủa anh không đi học à?"

Khánh Linh ngây ngốc hỏi.

"Học hết học kì thì nghỉ thôi"

Vũ Kiệt lại nằm xuống giường.

Vũ Kiệt hơn Khánh Linh 4 tuổi tức là hiện nay anh đang học đại học năm cuối.

"Sướng há vậy chiều nay có muốn đi nhổ cỏ với em không?"

"Còn lâu á"

Cô chề môi.

"Nếu vậy hiện tại anh có thể lui về trả cái giường này cho em được không hả?"

Khánh Linh phất tay ra ngoài cửa.

"Không!"

"Anh có quyền gì mà ngang nhiên chiếm giường của em"

"Nói chung là tối nay anh ngủ trên giường Linh ngủ dưới đất "

"Anh được lắm chờ đó đi"

Khánh Linh trợn mắt nói xong thì đi thẳng ra ngoài phòng khách.

"Mẹ à anh Kiệt chiếm giường con"

Lúc này mẹ Hòa và ba Phong đang xem tivi.

"Có sao đâu anh em lâu ngày gặp lại mà con tối nay cho anh ngủ lại phòng con nhe"

"Nhưng mà tối ngủ thế nào con cũng sẽ đá ra khỏi giường mà coi"

"Để tối ba lấy thêm niệm trải phía dưới cho"

"Nhưng mà ba anh Kiệt bắt con ngủ dưới đất"

"Lâu ngày anh về thì cho anh thoải mái xíu đi con"

Khánh Linh "hứ" một cái bỏ đi.


Trở lại phòng của mình Vũ Kiệt đang tiếp cận laptop của cô.

"Nè nè anh làm gì đó đừng có đụng vô 'cục cưng' của em"

Cô hốt hoảng chạy lại ôm laptop.

"Cho anh mượn xíu đi anh trả"

"Không!"

"Cho anh mượn đi rồi tối nay giường ngủ là của em"

"Hứ giường căn bản là của em rồi mà tại anh vô cớ chiếm thì có"

"Thôi thôi cho anh mượn đi rồi tối sẽ không chiếm giường được chưa"

Hứ

"Vậy một hồi anh chở em đi học nho"

Khánh Linh ngồi trên giường chống cằm nói.

Vũ Kiệt chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.

"Được"

Cô há hốc mồm vỗ tay cười thật tươi.

Niềm kiêu hãnh khi có anh trai nỗi dậy.

Cô muốn khoe cho mọi người biết rằng mình có anh trai, mình là em gái, mình là nhỏ nhất!

Thấy nụ cười trên mặt em gái Vũ Kiệt liền dở trò.

"Còn lâu"

Dập tắt nụ cười trong vòng 0.1 giây.

"Anh biến đi"

Cô ném cái gối vào người Vũ Kiệt rồi tức tối xỏ dép ra ngoài.

Vũ Kiệt lại được một trận cười sảng khoái.

"Thiệt là đáng ghét mà"

Khánh Linh đang rót nước uống thì lại thầm mắng người anh vô tâm kia.

"Linh à mấy giờ con đi học"

Ba Phong từ phòng khách xuống hỏi.

"1h30 á ba"

"Gần tới giờ rồi đó chuẩn bị đi con"

"Dạ"

Cô lại đi vào phòng mình tiếp.

"Sao nào muốn gì nữa?"

Vũ Kiệt đang nằm hưởng thụ trên giường cô.

"Anh ra ngoài"

Khánh Linh nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo.

"Không thì sao?"

"Anh định ở đây nhìn em thay đồ à"

Vũ Kiệt đưa mắt liếc nhìn cô em gái đang mặc bộ đồ bộ màu hồng nhạt đứng trước cửa.

"Người như vậy có cho cũng chả có ma nào thèm rước về.

Haha"

Nói xong anh cầm laptop chạy ra ngoài cửa thật nhanh bỏ lại Khánh Linh đứng bơ vơ tức đến đỏ mặt hét lên:


"Aaaaaaa anh biến đi cho khuất mắt tôi nhe tối nay anh đừng hòng bước vào phòng này nữa"

Đúng là anh trai ma quỷ!











































































Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương