Từ lần trước báo danh đấu bóng rổ, Tô Vãn mỗi ngày đều có thêm một việc để làm, phải huấn luyện. Vì để thắng trận, Giang Thanh cùng Chu Tử Viên mỗi ngày đều huấn luyện theo kế hoạch riêng, đề cao gia tăng thể lực, bồi dưỡng kỹ thuật.

Nhưng do mới học, cho nên cũng không áp dụng việc luyện tập quá nhiều.

Ví dụ như Lục Hành Chu, số lần cậu ta đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cả lớp cũng không ép buộc, Lục Hành Chu vốn không thích chơi tập thể, nói thật, chẳng sợ Lục Hành Chu chơi bóng rổ gà mờ, cũng chẳng có vấn đề gì, cậu ta đứng ở đó, chính là chiêu bài, là thuốc an thần.

Buổi sáng chủ nhật, Tô Vãn bị Giang Thanh gọi điện triệu hồi, từ chối nửa giờ, cuối cùng cũng phải rời giường. Cô còn buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe cầm di động, không nói hai lời liền gọi cho Lục Hành Chu.

Điện thoại Lục Hành Chu, đương nhiên là chị Phương đưa.

Tô Vãn quyết định rất dứt khoát, từ lúc đưa ra chủ ý muốn cùng Lục Hành Chu làm bạn, đồng ý với ba là sẽ chăm sóc thật tốt Lục Hành Chu, cô liền thật sự coi Lục Hành Chu là bạn bè.

Buồn cười là cả trường học đều coi cô là đang yêu đơn phương Lục Hành Chu, làm hại cô mỗi ngày đều phải làm sáng tỏ ——

Chúng ta là bạn bè.

Bạn bè?

Nói giống cũng không giống, Lục Thần vẫn là thích ở một mình, tự giữ khoảng cách với mọi người, vĩnh viễn ở trong thế giới của bản thân.

Nhưng Tô Vãn là thật sự muốn ngồi cùng bàn với Lục Hành Chu, cũng may không bị Lục Thần sự hùng mạnh của cậu ta làm sợ hãi. Phải biết rằng, đó là kỳ tích.

Nhưng cũng rất kỳ quái.

Lại không thể nói rõ kỳ quái chỗ nào.

Tô Vãn mỗi lần có hoạt động gì, đều sẽ thuận tiện kêu Lục Hành Chu, chưa bao giờ quên. Cô đại khái là xuất phát từ phép lịch sự, Lục Hành Chu đều sẽ tiếp, nhưng mỗi lần cô nói xong, cậu đều nói đơn giản một câu "Không đi."

Đúng vậy, đối với lời mời của cô, cậu luôn cự tuyệt.

"Chào..."

Điện thoại bỗng chốc được bắt, Tô Vãn tỉnh mộng, cô mở miệng: "Lục Hành Chu, dậy chưa? Giang Thanh bảo tôi đi huấn luyện, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Âm thanh của cô nhẹ nhàng.

Lục Hành Chu trầm mặc một lát, không nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gió.

Hôm nay gió có chút lớn.

"Hôm nay nhất định phải đi nha! Tôi chờ cậu, cậu không tới, lần sau tôi liền đem đồ ăn vặt của cậu mang tới ăn sạch!"

Lời thề son sắt mà uy hiếp.

Lục Hành Chu bó tay, liền nghe thấy bên kia treo điện thoại.

Lục Hành Chu: "..."

Cậu đứng ở một bên cửa sổ, nghe tiếng gió, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm điện thoại ghi lại ——

Tô Vãn gọi cho cậu hoài mà không biết mệt.

"Thiếu gia, nên ăn bữa sáng rồi." Chị Phương gõ cửa.

Lục Hành Chu gật đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Chị Phương do dự một chút, vẫn nhịn không được nói: "Thiếu gia, Tô Vãn tiểu thư không gọi cậu đi huấn luyện sao? Hay là cậu không muốn đi?"

"Tô Vãn tiểu thư tốt như vậy, làm cái gì đều gọi thiếu gia, mà thiếu gia một lần cũng chưa đi, có phải rất vô tình không?"

"Thiếu gia à, cô ấy là một cô gái tốt, chỉ cần cậu thử mở lòng với Tô Vãn tiểu thư, có thể mọi chuyện sẽ tốt hơn!"

Lục Hành Chu thất thần xem di động, thấy cô càng nói càng lạ, liền chậm rãi bỏ điện thoại xuống, giương mắt nhìn, thản nhiên nói: "Chị Phương, có lẽ hôm nay chị nói hơi nhiều rồi."

Chỉ mới nói vài câu, đã bị ghét bỏ!

Chị Phương nhìn đến ánh mắt Lục Hành Chu, vội vàng che miệng, thật khổ thân mà, thiếu gia một là không nói chuyện, hai là vừa nói chuyện vừa khiến cô tổn thương sâu sắc.

***

Tô Vãn hôm nay buộc tóc gọn gàng, mặc bộ đồng phục màu đỏ, mang theo ba lô liền ra ngoài.

Cô đến trước cửa nhà Lục Hành Chu, vừa khéo gặp được chị Phương, chị vừa thấy nàng, hai mắt sáng lên, hô to: "Tô Vãn tiểu thư, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, chị Phương, Lục Hành Chu đâu ạ?" Tô Vãn nói xong, nhìn về phía ban công phòng Lục Hành Chu, chỉ thấy rèm cửa sổ theo gió khẽ nhúc nhích.

"Thiếu gia đã đi rồi."

Tô Vãn đến sân vận động thì đã mười giờ. Đang đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến khẩu hiệu—— "Một hai một hai, một hai, nhất giải thưởng. Một hai một hai, một hai, nhì báo thù."

Khẩu hiệu nghe thật hùng hổ, chắc là lớp hai rồi... Tô Vãn có chút tò mò đi vào, vừa khéo gặp ngay Giang Thanh đang dẫn dắt đội ngũ chạy tới.

Vì thế, cái khẩu hiệu kia càng vang dội hơn.

"Một hai một hai, một hai, nhất giải thưởng. Một hai một hai, một hai, nhì báo thù."

Nhất định là do Chu Tử Viên. Chu Tử Viên thấy cô, vội vàng theo trong đội ngũ chạy đến, kéo cô qua, cười nói: "Tô Vãn, cuối cùng cậu cũng đến, mau tới chạy sáng."

Mười giờ cũng kêu chạy sáng sao? Cô cho rằng bản thân tới đã muộn, không nghĩ tới mọi người đều như vậy...

Tô Vãn gật đầu, hỏi: "Khẩu hiệu là do cậu nghĩ sao?"

"Đúng vậy, sao cậu biết?"

Chuyện đó rất rõ mà?

Tô Vãn vẫn còn đang nghĩ, hình dáng màu đen nhẹ nhàng đi qua. Dáng người làm người ta có chút hoảng, cô nhìn sang, vừa vặn thấy cậu quay đầu.

Hơi nhìn.

Lại quay đầu.

"Lục Hành Chu?" Tô Vãn giật mình, cô quay đầu hỏi, "Cậu ta sao lại đến đây? Tới lúc nào?"

Chu Tử Viên trên mặt tràn đầy đắc ý, cậu nói: "Hôm nay tôi gọi cho cậu ta, chỉ nói vài câu, sau đó cậu ta đã tới rồi! So với cậu ngày nào cũng gọi thì tốt hơn đấy."

Tô Vãn lại không tin? Cô gật đầu, nhìn về phía bóng lưng kia.

Cho dù đây náo nhiệt, cậu chỉ một mình, xa cách mọi người, lại không có người đi tới gần cậu.

Cậu và náo nhiệt chắc không hợp nhau.

Cô nghĩ nghĩ, bỏ tay Chu Tử Viên ra, đuổi theo Lục Hành Chu.

Một đống khẩu hiệu từ từ vang lên, Lục Hành Chu đứng phía sau đội ngũ, chạy chậm rì. Cậu chỉ mặc áo T-shirt màu đen đơn giản, phía dưới là quần thể thao màu đen, tay dài chân dài nhìn trông khá giản dị. Nhưng dù vậy, lớp học nữ sinh một bên chạy một bên nhìn trộm cậu, lâu lâu phát ra vài câu cảm thán.

Mọi người nhìn đến Tô Vãn dám chạy sau lưng Lục Hành Chu, không khỏi kinh hãi. Cả lớp liền nhìn ra, Tô Vãn không chỉ xinh đẹp, gan cũng rất lớn.

Dám tới gần Lục Thần, tuyệt đối là nữ trung hào kiệt. Không phải là không có hoa hậu giảng đường muốn tán đổ Lục Hành Chu, chỉ là các cô đều lừng lẫy "hy sinh", vô số thất bại, có rất nhiều ví dụ nói cho bọn họ biết.

Chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn Lục Hành Chu.

Cho nên tán Tần Phóng dễ hơn so với tán Lục Hành Chu, thích Lục Hành Chu phần lớn chỉ có thể lặng lẽ mà thích.

Hai bọn họ thoạt nhìn cũng không nói gì, chỉ một trước một sau chạy. Lục Hành Chu biết bản thân có thêm cái đuôi nhỏ, tốc độ vài lần nhanh hơn, muốn Tô Vãn biết khó mà lui, nhưng Tô Vãn tính tình kiên cường, vẫn nỗ lực chạy theo.

Vì thế, mọi người đều có thể thấy được Lục Hành Chu càng ngày càng giảm tốc độ.

"Lục Hành Chu như vậy mà lại cho cô ấy theo sau sao? Có phải tôi sáng sớm còn mơ ngủ không?"

"Có khả năng Lục Hành Chu cũng không để ý cô ấy?"

Không ít nữ sinh châu đầu ghé tai nghe nghị luận.

Bên trong bỗng nhiên truyền ra âm thanh hơi ồn. Cả lớp không khỏi hướng cửa sân vận động, đồng phục màu trắng, lớp hai đến rồi.

Bọn họ mồ hôi đầm đìa, trong tay ôm bóng, cười cười, vừa gặp người của lớp một, lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, bộ dạng oai phong lẫm liệt.

Nhưng nữ sinh thì khác, lập tức "bao vây" Lục Hành Chu, một đám kích động, nhìn đến tròng mắt đều muốn rớt ra.

Một nam sinh nhịn không được nói: "Khụ khụ khụ! Thu liễm một chút! Đó là quân địch, quân địch!"

Các nữ sinh mắt điếc tai ngơ: "Soái ca Lục Hành Chu!"

"Ah, không phải bọn họ nói ở cửa nam sân vận động sao?" Chu Tử Viên nhịn không được nói.

Giang Thanh nói: "Đúng vậy... Nghe nói tám giờ tập hợp..."

So ra hình như bên mình có chút lười biếng.

Người lớp hai vừa tới, không khí trong sân vận động trở nên ác liệt. Người của lớp một vốn đang chạy thưa thớt, hiện tại một đám đều tăng tốc độ, ý chí chiến đấu sục sôi, khẩu hiệu cũng đổi thành ——

"Một hai một hai, lớp một là nhất."

Lớp hai cũng kéo Tần Phóng đi đến sân vận động, không nói hai lời liền bắt đầu huấn luyện. Hai lớp khiến không khí trở nên nóng rực.

Lớp hai: "Ha ha ha ha, cái đám ngốc lớp một thật mắc cười."

Lớp một: "Có kĩ thuật thì hay lắm sao!"

Lớp hai: "Lớp một bỏ Lục Hành Chu, thì cũng chẳng là gì."

Lớp một: "Tần Phóng lớp các người cũng chẳng kém gì, nói mình là diễn viên tuyến mười tám, còn chưa xác thực đấy!"

Tần Phóng nhìn Lí Tư Vẫn ngẩn người, liền đi qua vỗ vỗ vai cô, cười: "Đang nhìn ai?" Nói xong, theo tầm mắt của cô nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy Lục Hành Chu.

Cùng với Tô Vãn phía sau.

Cậu hơi sửng sốt, như nhớ tới cái gì, ý cười càng sâu.

Lí Tư Viễn thu hồi ánh mắt, nói: "Không có gì, chơi bóng đi."

Tô Vãn có chút mệt, cổ họng hơi khô, thở hổn hển, cô lau mồ hôi trên mặt, gian nan theo phía sau Lục Hành Chu.

Đầu gối của cô hơi đau, hai chân cũng bắt đầu tê. Cô chạy ngang qua sân bóng rổ, nhịn không được mà nhìn, vừa khéo Tần Phóng đang chạy đến gần rổ, nhảy lên, ném vào và đạt được.

Thật là lợi hại.

Bước chân của cô chậm lại, vừa cảm thán xong, lại không cẩn thận bước hụt chân, thân mình mạnh mẽ đổ về phía trước, thẳng tắp đến Lục Hành Chu.

Cô không khỏi kêu một tiếng.

Lục Hành Chu không biết khi nào đã ngừng lại, cậu nhìn cô, liền thấy cô sắp ngã vào người mình, cậu duỗi cánh tay dài ra, nắm chặt cánh tay cô.

Chậm một chút, đã chạm phải.

Tô Vãn không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, cô còn chưa nói chuyện, liền nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra âm thanh lạnh tanh.

Lục Hành Chu buông tay ra, hỏi: "Không biết nhìn đường sao?"

"Biết chứ." Tô Vãn khẳng định.

Lục Hành Chu buông cô ra, ánh mắt chuyển đến trên người cô, màu đỏ của bộ đồng pục làm nổi bật làn da trắng tuyết, cô rất gầy, mặc đồng phục trên người khiến cô như trở nên nhỏ bé.

Nhìn hồi lâu, anh nói: " Thể lực của cậu như thế này..."

Cánh tay thì nhỏ chân cũng nhỏ, còn chưa bằng một góc của đám lớp hai kia.

Lời còn chưa nói hết, Tô Vãn cũng nghe ra sự ghét bỏ trong đó. Tô Vãn bị cậu nói chút ngượng ngùng, được rồi, là thể lực của cô không tốt, người cũng gầy, nhưng là do thiếu người nên mới đến thôi...

Cô vừa muốn nói chuyện, lúc này, bỗng nhiên một quả bóng bay tới, Tô Vãn bên tai truyền đến vù vù gió.

Tô Vãn lảo đảo lui về sau một bước, đúng lúc này, bên cạnh Lục Hành Chu dùng sức túm lấy tay cô.

Bóng rổ sắp bay tới, Lục Hành Chu vươn tay ra.

Ngón tay thon dài của cậu vững vàng cầm quả bóng.

Người trong sân không khỏi hít một hơi, chậm rãi phát ra thanh âm kinh hãi. Sân vận động bắt đầu sôi trào hừng hực.

Các nữ sinh hai mắt đều phát ra ánh sáng, nói "Lục Hành Chu ngầu ghê", "Trời ạ, cậu ấy phản ứng như chớp ấy", "Lực thật lớn"...

Tô Vãn cảm giác được bàn tay đặt trên vai mình mang lực rất lớn, nhưng chỉ một lát, Lục Hành Chu rút tay trở về.

Lúc này, mọi người như ong vỡ tổ vây quanh.

Chu Tử Viên máu sôi hừng hực, cậu nói: "Ai vậy, không có mắt sao?"

Lớp một ào ào phụ họa.

Người của lớp hai cũng đi tới, một nam sinh da ngăm đen nhấc tay xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Thật sự xin lỗi." Tần Phóng đi tới mở miệng nói, lập tức, cậu nhìn về phía Tô Vãn, nhếch miệng cười, hỏi, "Xin chào, tôi là Tần Phóng lớp hai, vừa rồi dọa cậu rồi đúng không?"

Tô Vãn nhận ra Tần Phóng.

Lần trước cô từng thấy cậu.

Con ngươi trong trẻo của Tần Phóng nhìn cô chằm chằm, làm cho cô có chút không được tự nhiên.

Cô lắc đầu, mỉm cười: "Không có gì."

"Bộp".

Lục Hành Chu đem bóng trong tay ném tới một cái góc.

Lập tức xoay người bước đi.

Không hiểu sao, nhìn cô cùng nam sinh khác nói chuyện liền thấy khó chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương