Không Thể Quay Lại FULL
78: Ngoại Truyện 1


Tôi là Đinh Tiểu Nhu, là thiên kim duy nhất của Đinh thị, ba và mẹ vô cùng yêu thương tôi, tôi muốn gì họ đều cho tôi, cho nên tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này.

Nhưng chuyện đó đã kết thúc khi em gái của tôi có mặt trên đời này!
Em gái của tôi, tên Đinh Tiểu Mẫn!
Vô cùng xinh đẹp, lại hoạt bát đáng yêu, nên rất được lòng mọi người, đương nhiên trong đó có tôi.

Tôi rất thích đứa em gái này, khi ở trường nếu A Mẫn bị bắt nạt, tôi nhất định sẽ đánh cho kẻ đó không thấy đường về.

A Mẫn rất hay làm nũng với tôi, cả ngày đều bám riết lấy tôi, tôi cảm thấy như vậy cũng không sao, vì là chị em gái, nên có lẽ nó rất thích tôi, tôi cũng rất thích nó.

Cho đến khi vào một ngày tuyết rơi đầy trời, ba lặn lội bay đến Pháp, chỉ vì muốn mua một con búp bê có một không hai, tặng sinh nhật năm bảy tuổi của tôi.


Lúc đó A Mẫn năm tuổi!
Vì đó là muốn quà mà ba đặc biệt tặng tôi, tôi lại yêu ba hơn mẹ, nên tôi vô cùng yêu quý nó, nhưng A Mẫn vừa nhìn đã rất thích nó, liền đòi cho bằng được, đương nhiên tôi không đồng ý.

Nhưng A Mẫn cứ khóc lóc ỉ ôi, mẹ tôi thấy thế, nên bảo tôi nhường cho nó, tôi còn chưa kịp từ chối, đã thấy ba từ trên lầu đi xuống, lúc đó A Mẫn chạy ào về phía ba, chỉ vào con búp bê của tôi, nói "A Mẫn thích con búp bê đó" rồi nước mắt rơi lả chả.

Ba tôi thấy thế, cũng bảo tôi nhường cho A Mẫn, nhưng tôi lắc đầu nói "Đây là của ba cho con, con sẽ không cho A Mẫn!"
A Mẫn nghe thế, khóc càng lớn hơn, cho nên ba đã tức giận mắng tôi "A Nhu, là chị thì phải nhường em, ba dạy con như thế nào?"
Tôi ấm ức nhìn ba, đây là lần đầu tiên ba mắng tôi, chỉ vì A Mẫn thích đồ của tôi!
Tôi tức giận ném con búp bê về phía A Mẫn, giận dỗi bỏ lên lầu!
Bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần thứ gì A Mẫn thích, ba đều bắt tôi nhường cho nó!
Cũng vào một ngày tuyết rơi đầy trời, sinh nhật năm mười tuổi của A Mẫn, đó là một cảnh tượng tôi không thể nào quên.

Mẹ tôi toàn thân đầy máu, ôm chặt bánh sinh nhật trong tay, khó khăn nói với A Mẫn "Chúc A Mẫn của mẹ sinh nhật vui vẻ!"
Mười hai lần sinh nhật của tôi, mẹ chưa một lần mua một cái bánh sinh nhật nào cho tôi, từ ngày có A Mẫn, bà ít quan tâm tôi hơn, khi đi làm về, người bà gọi là A Mẫn!
Buổi sáng thức dậy, người bà gọi là A Mẫn!
Khi đi ngủ, người bà chúc ngủ ngon đầu tiên, cũng là A Mẫn!
Có lẽ từ giây phút A Mẫn chào đời, thì trong mắt bà cũng chỉ có A Mẫn!
Đến giây phút cuối cùng, bà cũng không nói với tôi câu nào, mà cứ như vậy ra đi!
Cũng bắt đầu từ ngày đó, ba tôi cũng nghiêm khắc với tôi hơn!
Học môn gì, theo ngành gì, đi đâu, làm gì, ba tôi đều tự mình sắp xếp, không cho tôi phản kháng, chỉ có thể nghe theo.

Còn A Mẫn? Nó có thể làm điều nó thích, làm điều nó muốn!
Nhưng điều buồn cười là, chỉ vì A Mẫn giống mẹ hơn tôi, nên ba chuyển tất cả tình thương của ba đối với tôi, lên người A Mẫn.


Khi tôi mười tám tuổi, tôi có một mối tình đầu, hắn tên Tấn Phi, là đại ca xã hội đen, nhưng rất tốt với tôi, nên chúng tôi quen nhau rất vui vẻ.

Trong một lần Tấn Phi đến trường đón tôi, đã bị A Mẫn nhìn thấy, nó vậy mà lại dám điều tra lý lịch của Tấn Phi.

Và kết quả ba tôi biết được, đã ép Tấn Phi chia tay tôi, hằn vì sợ thế lực nhà tôi, nên đã bỏ rơi tôi.

Lúc đó tôi rất giận A Mẫn, tại sao lại làm vậy?
Nhưng nó chỉ trả lời gắn gọn rằng "Em chỉ muốn tốt cho chị!"
Tốt cho tôi sao? Từ nhỏ tới lớn, chuyện gì có nó, tôi đều không tốt!
Năm tôi hai mươi hai tuổi, có một người con trai theo đuổi tôi!
Hắn là đối tác làm ăn của ba tôi, tên Vũ Thần!
Ngoại hình hắn rất đẹp, cộng thêm tính cách nho nhã, lại lịch sự, đối đãi với mọi người rất tốt, dùng những cách lãng mạng nhất để theo đuổi tôi, khiến tôi cảm động mà yêu hắn.

Lúc đó tôi cảm thấy, ít ra vẫn còn có người biết trân trọng tôi, nhưng kết quả, hắn lại nói với tôi, ngày 10 tháng 2 hắn thấy tôi ở trường đại học, điệu múa của tôi khiến hắn say mê, khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên.


Nhưng ngày đó, là ngày tôi tới tháng, nên đã nhờ A Mẫn múa giúp tôi!
Thì ra hắn nhận nhầm người!
Thật buồn cười, tại sao tất cả mọi người đều thích A Mẫn?
Tôi có gì không tốt? Những thứ A Mẫn có, tôi điều có, nhưng tại sao, trong mắt mọi người chỉ có một mình A Mẫn?
Ba!
Mẹ!
Người tôi yêu!
Những người xung quanh!
Trái tim họ điều hướng về A Mẫn!
Có một khắc tôi đã từng ước, tôi ước gì mình là A Mẫn, để tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mọi người đối với tôi.

Nhưng đáng tiếc, chuyện đó không thể nào xảy ra, cho nên vì thế, tôi ghét nó, ghét đứa em duy nhất của chính mình!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương