Không Thể Quay Đầu
-
Chương 42
Kính xe kéo xuống, cơn gió ập vào làm rối mái tóc cậu. . .
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Nhiều năm trước, cậu cũng từng như bây giờ, mang theo nỗi sợ hãi ngồi xe ra đi, từ đó thoát khỏi sinh mệnh hắn.
Thì ra vận mệnh vẫn lặp lại, là buồn là vui, cậu đã không cách nào thấu hiểu.
“Đàn anh. . . Đàn anh. . .”
Du Duy Thu bỗng hoàn hồn, “Có chuyện gì?”
“À là. . . . Đồng nghiệp của anh. . . Còn đang đuổi theo chúng ta. . . ” Kent lắp bắp, một bên không ngừng nhìn kính chiếu hậu.
Cái gì?!
Du Duy Thu chấn động, vội nhìn vào kính. . . . .
Chỉ thấy xa xa có một bóng người, liều mạng chạy theo sau, vừa chạy, vừa huơ tay, miệng còn đang phẫn nộ kêu cái gì, khiến người qua đường đều dừng xe, tò mò nhìn anh chàng mặc âu phục mang giày da đang “tập chạy” trên đường cái.
Tên này. . . . . . vậy mà còn theo sau, đã lái gần mười phút rồi, hắn cứ chạy theo như vậy sao?
Du Duy Thu ngây ra nhìn bóng người trong kính, không thể tin được hai mắt của mình.
Tên. . . . . . Tên này rốt cuộc là thứ người gì đây. . . . . .
“Đàn anh, hình như anh ta có rất nhiều điều muốn nói với anh, chúng ta nên dừng lại đi.” Cuối cùng ngay cả Kent cũng không nhìn được nữa, xi nhan bên trái, từ từ dừng lại ven đường.
Du Duy Thu bước ra khỏi xe, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông đang nhằm hướng mình mà chạy như điên.
Tư thế hắn chạy vô cùng mạnh mẽ, từng bước đầy sức mạnh, mạnh mẽ uy vũ, như con báo đi săn trong rừng, nếu là trên trường thi đấu, e có không ít người ủng hộ trầm trồ khen ngợi, nhưng hiện tại là giữa ngã tư đường xe cộ nườm nượp, thời gian địa điểm nhân vật cũng khác biệt.
Hắn mặc âu phục thẳng thớm, mang giày da cao cấp, áo khoác bị gió thổi bung, mở ra thật rộng, cravat vắt sau cổ, theo động tác chạy bay phần phật, đẹp trai cách mấy cũng thành chật vật, cực kì cực kì buồn cười.
Du Duy Thu lại cười không nổi, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, trước mắt bất tri bất giác phủ kín một tầng sương mù.
Chính là người đàn ông này, người đàn ông cậu thích!
Người này rốt cuộc có chỗ nào tốt?
Tùy hứng, bá đạo, muốn làm gì thì làm, vô cùng thành kiến, ngu ngốc thô lỗ đến muốn đập, nhưng một khi hắn nghiêm túc, lại sẽ liều mạng đối tốt với người khác, khiến người ta bất tri bất giác sa vào trong ôn nhu đầy nam tính của hắn, không thể tự kềm chế.
Nếu thích một người, là vì một mặt tốt đẹp của họ, loại tình cảm này kỳ thật rất mù quáng, còn có cơ hội dứt ra. Nhưng nếu đã biết rõ tất cả khuyết điểm của người ấy, vẫn có thể không kềm được mà thích, đó mới thật là vạn kiếp bất phục, vạn kiếp bất phục!
Ngưng mắt nhìn bóng dáng đang ngày càng gần, cậu chỉ cảm thấy đau lòng khó nén.
“Mẹ nó. . . Lần nào. . . cũng như vậy. . . không chịu nghe cho hết. . . đã chạy, làm người ta đuổi theo. . . mệt muốn chết mà. . .”
Lôi Khiếu hai tay chống đầu gối, thở không ra hơi.
Mồ hôi như mưa từ vầng trán cao chảy xuống tí tách, cả khuôn mặt hầu như đều đổ mồ hôi ướt nhẹp, trông chật vật vô cùng.
Thở gấp một hồi lâu mới bình thường trở lại, Lôi Khiếu nâng hàng mi anh tuấn, nhếch miệng nhìn cậu. . . . . .
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Du Duy Thu vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm.
Lôi Khiếu lau mặt, vẩy mồ hôi, đi nhanh tới chỗ cậu, sau đó giơ cánh tay. . . . . .
Du Duy Thu theo bản năng nhắm mắt lại, chờ một đòn giáng xuống, nào ngờ bị kéo mạnh, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. . .
Cánh tay mạnh mẽ, ***g ngực to rộng, xoang mũi truyền đến mùi mồ hôi hòa quyện với mùi đàn ông đặc biệt. . . . . .
Sao lại thế này?
Du Duy Thu kinh ngạc, không rõ nguyên do.
“Du Duy Thu, tôi đã chịu đủ rồi, chúng ta đừng nữa như vậy, được không?”
Giọng đàn ông vang lên bên tai, là kiên định chân thật đáng tin, “Đừng trốn tránh tôi nữa, hãy ở bên tôi!”
“Anh. . . . . . đang đùa trò gì vậy?” Tim đập điên cuồng, Du Duy Thu theo bản năng muốn đẩy hắn ra, lại đổi lấy trói buộc còn chặt chẽ hơn cả vòng thép.
“Con đường không lối về này, cũng không phải một mình cậu đi, thật ra, tôi đã sớm hãm sâu rồi, lại ngu ngốc đến giờ mới phát hiện.”
Lôi Khiếu buông cậu ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, “Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, đến giờ tôi mới ý thức được tình cảm của mình. Cái gì truyền thống luân lý, giới tính, hết thảy căn bản không hề ý nghĩa, cớ gì tôi lại vì những thứ vớ vẩn này mà bỏ lỡ cậu chứ? Tôi đã nghĩ kĩ rồi, đời này, tôi chỉ muốn ở bên cậu . . .”
“Anh đang nói cái gì? Anh điên rồi!” Du Duy Thu khiếp sợ nhìn hắn, “Nếu là vì cuộc đối thoại trên sân thượng, tôi đã nói với anh rồi, không cần để trong lòng, tôi có đáng thương mấy, cũng không cần anh thương hại! Anh rõ ràng là dị tính luyến, không cần miễn cưỡng mình. . .”
“Tôi mà vì thương hại mới nói với cậu như vậy sao?” Lôi Khiếu không kềm được quát: “Cậu cũng biết tính tôi mà, muốn tôi chấp nhận thằng đàn ông khác á, căn bản không đời nào, tưởng tượng thôi là thấy nổi da gà rồi, ghê tởm buồn nôn! Đàn ông tôi có thể chấp nhận chỉ có cậu, cũng chỉ có một mình cậu, chẳng lẽ đến giờ cậu còn không rõ sao? Bởi sau khi yêu cậu, tôi mới ý thức được cậu là đàn ông!”
Yêu!
Từ này giáng một đòn vào Du Duy Thu, hô hấp ngừng trệ, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, cậu mới miễn cưỡng nặn ra mấy câu, “Anh căn bản không biết mình đang nói cái gì. . . . . . Anh nhất định là điên rồi. . . . . . Thật sự điên rồi. . . . . .”
Hắn thật sự điên rồi!
Những gì mình nghe được nhất định là ảo giác!
Không thể tin tưởng.
Rõ ràng là con đường không thể quay đầu lại, không nên hy vọng xa vời sẽ có kết cuộc đẹp đẽ như gấm vóc lụa là, vô luận cảnh vật trước mắt đẹp mấy hấp dẫn mấy, cậu cũng phải ghi nhớ thật kĩ, hắn không phải người của thế giới này, mà cậu, càng không thể tùy hứng kéo hắn vào thế giới này.
“Tôi yêu cậu, khiến cậu khó tin đến vậy sao?”
Vẻ mặt cậu khiến Lôi Khiếu cảm thấy đau lòng, không khỏi đưa trái tim lãnh lẽo của cậu giữ chặt trong vòng tay, không nỡ buông ra.
“Đừng dễ dàng nói yêu với một người đàn ông, hơn nữa anh còn là dị tính luyến.” Du Duy Thu sắc mặt tái nhợt, trợn mắt nhìn hắn, “Đừng vì nhiệt huyết nhất thời mà suy nghĩ lệch lạc. Về nhà ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại, anh sẽ phát hiện mình thật ngớ ngẩn. . . . . .”
“Có lẽ tôi không đủ bình tĩnh, nhưng vô luận thế nào tôi cũng không làm được như cậu, trơ mắt đi qua người mình thích.” Lôi Khiếu cười khổ nói: “Với tôi mà nói, cậu luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất, thời đại học chính là như thế. Trước kia tôi cứ ngây thơnghĩ, đó là tình nghĩa anh em giữa con trai với nhau, giờ mới hiểu được, kỳ thật tôi đã thích cậu từ lâu. Nếu không biết tình cảm của cậu, có lẽ, đời này tôi sẽ như người bình thường lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống củi gạo muối dầu, hồ đồ cả đời. Nhưng nếu tôi đã biết, cậu cho là, tôi còn có thể giả bộ như chưa nghe thấy gì, chưa nhìn thấy gì hết sao?”
Du Duy Thu nhíu mày thật sâu, ánh mắt thoáng dao động phức tạp rối rắm, như gợn sóng lan rộng khắp mặt hồ.
Lôi Khiếu đau lòng nhìn cậu, “Nỗi đau đớn và do dự của cậu, tôi đều hiểu, cũng biết cậu có ý tốt, không muốn tôi đi lên con đường này, nhưng cậu có nghĩ tới, nếu không có cậu, tôi làm sao có hạnh phúc? Bởi vì tôi thích cậu, ngoại trừ cậu, chẳng ai có thể lấp đầy nỗi khát khao trong tôi, vô luận về mặt tâm lý hay sinh lý. Tình cảm của tôi dành cho cậu, có lẽ không lâu như cậu đối với tôi, nhưng tuyệt không ít hơn chút nào!
Lôi Khiếu càng nói càng kích động, “Tôi thật không cách nào chịu được. . . cậu lại tiếp tục trốn tránh tôi, xem tôi như là người qua đường. Tôi đã từng nói, trong ngàn người vạn người, chỉ có cậu đặc biệt nhất, chỉ có cậu là ngoại lệ. Vì sao cậu còn câu nệ đồng tính luyến với dị tính luyến? Rõ ràng cậu thích tôi, vì sao còn nhẫn tâm như vậy, lại đẩy tôi ra lần nữa? Vì trốn tránh tôi, cậu còn chịu cho người khác cơ hội, thế vì sao lại không chịu cho tôi một cơ hội? Ít nhất cho tôi một cơ hội chứ, yêu cầu của ta không nhiều lắm, một lần là đủ, đừng cứ nhìn tôi như vậy!”
“Đừng nói nữa. . . . . .” Du Duy Thu chỉ cảm thấy lung lay sắp ngã, ngay cả lưng cũng phát ra cảm giác đau đớn khiến cậu hầu như không đứng vững.
Lôi Khiếu đi về phía trước một bước, ôm chầm lấy cậu, giữa chốn đông người, không chút tránh né.
.
________________________
Tiểu Long: Tự nhiên câu này làm ta nhớ đến một câu, ko nhớ trong truyện nào: “Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước, anh chỉ cần bước 1 bước về phía em thôi, em sẽ bước 99 bước còn lại”. Và Lôi ca đã vinh quang bước 1 bước ấy. *tung hoa* thế là cái thời kì ngược tâm kia đã qua đi, sắp tới báo hiệu giai đoạn dập mật, à nhầm, là trăng mật với những pha ngược thân và thuận thân khiến người người đổ máu. Xin trân trọng kính chào!
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Nhiều năm trước, cậu cũng từng như bây giờ, mang theo nỗi sợ hãi ngồi xe ra đi, từ đó thoát khỏi sinh mệnh hắn.
Thì ra vận mệnh vẫn lặp lại, là buồn là vui, cậu đã không cách nào thấu hiểu.
“Đàn anh. . . Đàn anh. . .”
Du Duy Thu bỗng hoàn hồn, “Có chuyện gì?”
“À là. . . . Đồng nghiệp của anh. . . Còn đang đuổi theo chúng ta. . . ” Kent lắp bắp, một bên không ngừng nhìn kính chiếu hậu.
Cái gì?!
Du Duy Thu chấn động, vội nhìn vào kính. . . . .
Chỉ thấy xa xa có một bóng người, liều mạng chạy theo sau, vừa chạy, vừa huơ tay, miệng còn đang phẫn nộ kêu cái gì, khiến người qua đường đều dừng xe, tò mò nhìn anh chàng mặc âu phục mang giày da đang “tập chạy” trên đường cái.
Tên này. . . . . . vậy mà còn theo sau, đã lái gần mười phút rồi, hắn cứ chạy theo như vậy sao?
Du Duy Thu ngây ra nhìn bóng người trong kính, không thể tin được hai mắt của mình.
Tên. . . . . . Tên này rốt cuộc là thứ người gì đây. . . . . .
“Đàn anh, hình như anh ta có rất nhiều điều muốn nói với anh, chúng ta nên dừng lại đi.” Cuối cùng ngay cả Kent cũng không nhìn được nữa, xi nhan bên trái, từ từ dừng lại ven đường.
Du Duy Thu bước ra khỏi xe, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông đang nhằm hướng mình mà chạy như điên.
Tư thế hắn chạy vô cùng mạnh mẽ, từng bước đầy sức mạnh, mạnh mẽ uy vũ, như con báo đi săn trong rừng, nếu là trên trường thi đấu, e có không ít người ủng hộ trầm trồ khen ngợi, nhưng hiện tại là giữa ngã tư đường xe cộ nườm nượp, thời gian địa điểm nhân vật cũng khác biệt.
Hắn mặc âu phục thẳng thớm, mang giày da cao cấp, áo khoác bị gió thổi bung, mở ra thật rộng, cravat vắt sau cổ, theo động tác chạy bay phần phật, đẹp trai cách mấy cũng thành chật vật, cực kì cực kì buồn cười.
Du Duy Thu lại cười không nổi, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, trước mắt bất tri bất giác phủ kín một tầng sương mù.
Chính là người đàn ông này, người đàn ông cậu thích!
Người này rốt cuộc có chỗ nào tốt?
Tùy hứng, bá đạo, muốn làm gì thì làm, vô cùng thành kiến, ngu ngốc thô lỗ đến muốn đập, nhưng một khi hắn nghiêm túc, lại sẽ liều mạng đối tốt với người khác, khiến người ta bất tri bất giác sa vào trong ôn nhu đầy nam tính của hắn, không thể tự kềm chế.
Nếu thích một người, là vì một mặt tốt đẹp của họ, loại tình cảm này kỳ thật rất mù quáng, còn có cơ hội dứt ra. Nhưng nếu đã biết rõ tất cả khuyết điểm của người ấy, vẫn có thể không kềm được mà thích, đó mới thật là vạn kiếp bất phục, vạn kiếp bất phục!
Ngưng mắt nhìn bóng dáng đang ngày càng gần, cậu chỉ cảm thấy đau lòng khó nén.
“Mẹ nó. . . Lần nào. . . cũng như vậy. . . không chịu nghe cho hết. . . đã chạy, làm người ta đuổi theo. . . mệt muốn chết mà. . .”
Lôi Khiếu hai tay chống đầu gối, thở không ra hơi.
Mồ hôi như mưa từ vầng trán cao chảy xuống tí tách, cả khuôn mặt hầu như đều đổ mồ hôi ướt nhẹp, trông chật vật vô cùng.
Thở gấp một hồi lâu mới bình thường trở lại, Lôi Khiếu nâng hàng mi anh tuấn, nhếch miệng nhìn cậu. . . . . .
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Du Duy Thu vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm.
Lôi Khiếu lau mặt, vẩy mồ hôi, đi nhanh tới chỗ cậu, sau đó giơ cánh tay. . . . . .
Du Duy Thu theo bản năng nhắm mắt lại, chờ một đòn giáng xuống, nào ngờ bị kéo mạnh, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. . .
Cánh tay mạnh mẽ, ***g ngực to rộng, xoang mũi truyền đến mùi mồ hôi hòa quyện với mùi đàn ông đặc biệt. . . . . .
Sao lại thế này?
Du Duy Thu kinh ngạc, không rõ nguyên do.
“Du Duy Thu, tôi đã chịu đủ rồi, chúng ta đừng nữa như vậy, được không?”
Giọng đàn ông vang lên bên tai, là kiên định chân thật đáng tin, “Đừng trốn tránh tôi nữa, hãy ở bên tôi!”
“Anh. . . . . . đang đùa trò gì vậy?” Tim đập điên cuồng, Du Duy Thu theo bản năng muốn đẩy hắn ra, lại đổi lấy trói buộc còn chặt chẽ hơn cả vòng thép.
“Con đường không lối về này, cũng không phải một mình cậu đi, thật ra, tôi đã sớm hãm sâu rồi, lại ngu ngốc đến giờ mới phát hiện.”
Lôi Khiếu buông cậu ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, “Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, đến giờ tôi mới ý thức được tình cảm của mình. Cái gì truyền thống luân lý, giới tính, hết thảy căn bản không hề ý nghĩa, cớ gì tôi lại vì những thứ vớ vẩn này mà bỏ lỡ cậu chứ? Tôi đã nghĩ kĩ rồi, đời này, tôi chỉ muốn ở bên cậu . . .”
“Anh đang nói cái gì? Anh điên rồi!” Du Duy Thu khiếp sợ nhìn hắn, “Nếu là vì cuộc đối thoại trên sân thượng, tôi đã nói với anh rồi, không cần để trong lòng, tôi có đáng thương mấy, cũng không cần anh thương hại! Anh rõ ràng là dị tính luyến, không cần miễn cưỡng mình. . .”
“Tôi mà vì thương hại mới nói với cậu như vậy sao?” Lôi Khiếu không kềm được quát: “Cậu cũng biết tính tôi mà, muốn tôi chấp nhận thằng đàn ông khác á, căn bản không đời nào, tưởng tượng thôi là thấy nổi da gà rồi, ghê tởm buồn nôn! Đàn ông tôi có thể chấp nhận chỉ có cậu, cũng chỉ có một mình cậu, chẳng lẽ đến giờ cậu còn không rõ sao? Bởi sau khi yêu cậu, tôi mới ý thức được cậu là đàn ông!”
Yêu!
Từ này giáng một đòn vào Du Duy Thu, hô hấp ngừng trệ, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, cậu mới miễn cưỡng nặn ra mấy câu, “Anh căn bản không biết mình đang nói cái gì. . . . . . Anh nhất định là điên rồi. . . . . . Thật sự điên rồi. . . . . .”
Hắn thật sự điên rồi!
Những gì mình nghe được nhất định là ảo giác!
Không thể tin tưởng.
Rõ ràng là con đường không thể quay đầu lại, không nên hy vọng xa vời sẽ có kết cuộc đẹp đẽ như gấm vóc lụa là, vô luận cảnh vật trước mắt đẹp mấy hấp dẫn mấy, cậu cũng phải ghi nhớ thật kĩ, hắn không phải người của thế giới này, mà cậu, càng không thể tùy hứng kéo hắn vào thế giới này.
“Tôi yêu cậu, khiến cậu khó tin đến vậy sao?”
Vẻ mặt cậu khiến Lôi Khiếu cảm thấy đau lòng, không khỏi đưa trái tim lãnh lẽo của cậu giữ chặt trong vòng tay, không nỡ buông ra.
“Đừng dễ dàng nói yêu với một người đàn ông, hơn nữa anh còn là dị tính luyến.” Du Duy Thu sắc mặt tái nhợt, trợn mắt nhìn hắn, “Đừng vì nhiệt huyết nhất thời mà suy nghĩ lệch lạc. Về nhà ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại, anh sẽ phát hiện mình thật ngớ ngẩn. . . . . .”
“Có lẽ tôi không đủ bình tĩnh, nhưng vô luận thế nào tôi cũng không làm được như cậu, trơ mắt đi qua người mình thích.” Lôi Khiếu cười khổ nói: “Với tôi mà nói, cậu luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất, thời đại học chính là như thế. Trước kia tôi cứ ngây thơnghĩ, đó là tình nghĩa anh em giữa con trai với nhau, giờ mới hiểu được, kỳ thật tôi đã thích cậu từ lâu. Nếu không biết tình cảm của cậu, có lẽ, đời này tôi sẽ như người bình thường lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống củi gạo muối dầu, hồ đồ cả đời. Nhưng nếu tôi đã biết, cậu cho là, tôi còn có thể giả bộ như chưa nghe thấy gì, chưa nhìn thấy gì hết sao?”
Du Duy Thu nhíu mày thật sâu, ánh mắt thoáng dao động phức tạp rối rắm, như gợn sóng lan rộng khắp mặt hồ.
Lôi Khiếu đau lòng nhìn cậu, “Nỗi đau đớn và do dự của cậu, tôi đều hiểu, cũng biết cậu có ý tốt, không muốn tôi đi lên con đường này, nhưng cậu có nghĩ tới, nếu không có cậu, tôi làm sao có hạnh phúc? Bởi vì tôi thích cậu, ngoại trừ cậu, chẳng ai có thể lấp đầy nỗi khát khao trong tôi, vô luận về mặt tâm lý hay sinh lý. Tình cảm của tôi dành cho cậu, có lẽ không lâu như cậu đối với tôi, nhưng tuyệt không ít hơn chút nào!
Lôi Khiếu càng nói càng kích động, “Tôi thật không cách nào chịu được. . . cậu lại tiếp tục trốn tránh tôi, xem tôi như là người qua đường. Tôi đã từng nói, trong ngàn người vạn người, chỉ có cậu đặc biệt nhất, chỉ có cậu là ngoại lệ. Vì sao cậu còn câu nệ đồng tính luyến với dị tính luyến? Rõ ràng cậu thích tôi, vì sao còn nhẫn tâm như vậy, lại đẩy tôi ra lần nữa? Vì trốn tránh tôi, cậu còn chịu cho người khác cơ hội, thế vì sao lại không chịu cho tôi một cơ hội? Ít nhất cho tôi một cơ hội chứ, yêu cầu của ta không nhiều lắm, một lần là đủ, đừng cứ nhìn tôi như vậy!”
“Đừng nói nữa. . . . . .” Du Duy Thu chỉ cảm thấy lung lay sắp ngã, ngay cả lưng cũng phát ra cảm giác đau đớn khiến cậu hầu như không đứng vững.
Lôi Khiếu đi về phía trước một bước, ôm chầm lấy cậu, giữa chốn đông người, không chút tránh né.
.
________________________
Tiểu Long: Tự nhiên câu này làm ta nhớ đến một câu, ko nhớ trong truyện nào: “Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước, anh chỉ cần bước 1 bước về phía em thôi, em sẽ bước 99 bước còn lại”. Và Lôi ca đã vinh quang bước 1 bước ấy. *tung hoa* thế là cái thời kì ngược tâm kia đã qua đi, sắp tới báo hiệu giai đoạn dập mật, à nhầm, là trăng mật với những pha ngược thân và thuận thân khiến người người đổ máu. Xin trân trọng kính chào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook