Không Thể Quay Đầu
-
Chương 32
“Tiểu Thu. . . . . .”
“A. . . . . . Ưm. . . . . .”
Du Duy Thu há miệng thở gấp gáp, thân thể bất tri bất giác cong lên, phía trong bắp đùi không ngừng run rẩy. . . . . .
Tính khí yếu ớt, bị bàn tay ấm áp của người kia bao chặt lấy, ma sát thật nhanh, khoái cảm như thủy triều ập tới não bộ, khiến y có cảm giác muốn tan vỡ.
Vật to lớn nóng bỏng của người đàn ông, giờ phút này như lợi kiếm đâm giữa hai chân cậu, vô luận nhiệt độ hay là độ cứng, đều kinh người. Trái tim cậu lại kinh hoàng, cảm giác xấu hổ mãnh liệt thiêu đốt cậu, làm cậu vừa hoảng sợ vô cùng, vừa hưng phấn khó hiểu.
Lôi Khiếu hiển nhiên còn phấn khích hơn cậu, khuôn mặt tuấn lãng phủ kín ***, trong mắt bắn ra tia sáng khiếp người, vòm ngực trần trụi chợt hiện ra từng múi cơ to lớn, mà thứ hùng vĩ ngang tàng dưới thân, đã sưng đến mức muốn bùng nổ.
Nhưng đàn ông dù sao cũng khác phụ nữ, không biết nên làm thế nào mới hóa giải được lửa tình, Lôi Khiếu chỉ có thể đè lên người cậu, dùng hạ thể của mình ma sát của cậu, tuỳ tiện kích thích. . . . . .
Lôi Khiếu thể trọng không nhẹ, động tác lại nhất thời quá mạnh, Du Duy Thu bị hắn đè hơi khó chịu, bắp đùi vốn khép chặt ngọ ngoạy hơi mở ra một chút, đúng lúc làm cho vật to dài đã đứng thẳng của hắn chen vào. . . . . .
Vùng da nơi đùi mềm mại, cảm nhận được thứ to dài đốt người, nhiệt độ đó khiến Du Duy Thu kinh hãi, vô thức kẹp chặt hai chân. . . . . .
Vừa kẹp, Lôi Khiếu lập tức phát ra tiếng hít sâu thoải mái, não bộ chợt kích động, nháy mắt vô sự tự thông, hắn thở gấp ép chân Du Duy Thu lại, nằm sấp trên người cậu, đem tính khí nóng như lửa của mình chèn vào giữa hai đùi cậu, bắt đầu theo bản năng triển khai vận động pít-tông . . . . . . (nếu ai ko biết có thể gặp Gồ ca search thử xem cái pít-tông nó vận động như nào ~ kekeke)
“Tuyệt quá. . . . . .”
Làn da non mềm giữa hai chân, gắt gao kẹp lấy thứ hùng vĩ của hắn, vừa mịn màng vừa ấm áp, ma sát sinh ra khoái cảm, tuyệt không kém làm tình thật sự.
Lôi Khiếu sướng đến da đầu cũng run lên, động tác trở nên càng nhanh mạnh hơn, càng cố sức ra vào, thỉnh thoảng đụng tới bụng hai người, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. . . . . .
Ánh đèn mờảo, chiếu lên thân thể hai người đang giao triền.
Làn da trắng nõn của cậu, làm nổi bật nước da màu đồng cổ của hắn, mà hạ thể hắn, chôn sâu giữa đôi chân thon dài của cậu, kịch liệt rút đẩy, giữa những trận luật động, da thịt toàn thân sung mãn mà quấn quýt, lộ ra lực và mĩ đầy dương cương, hình ảnh tràn ngập tình sắc, khiến người ta khó thở.
Du Duy Thu nhíu mi rên rỉ, đầu óc choáng váng, lý trí đã không cánh mà bay.
Bị hắn ma sát như vậy, giữa hai chân như đốt một đống lửa cháy hừng hực, đốt cho cậu miệng khô lưỡi khô, tính khí đã dâng cao ngất, đứng sừng sững, cậu nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tới dáng vẻ si mê của mình.
Lôi Khiếu một bên ra vào, một bên khẽ dời lên trên, hôn chóc lên cánh môi mềm mại và đôi má cậu. . . . . .
Hàng mi Du Duy Thu không ngừng run rẩy, kìm lòng không đậu ôm lấy hắn, vừa đáp lại nụ hôn nhẹ, vừa dùng hai tay vuốt ve tấm lưng trần to lớn, từ tấm lưng trơn bóng, dời xuống cánh mông rắn chắc, nhịn không được nhéo mông hắn vài cái, rồi thu lại, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của hắn. . . . . .
“Lôi Khiếu. . . . . .”
Cậu mê loạn gọi tên người đàn ông ấy, chỉ cảm thấy từng cơn mê muội, sau khi ánh mắt hai người gặp nhau, rất tự nhiên ôm hôn nhau. . . . . .
Môi gắt gao quấn lấy, dòng nướt bọt ngọt ngào giao hòa, tình nhiệt trong lòng thao thao bất tuyệt, cảm giác gần như hợp hai thành một, làm cho nhau thần hồn điên đảo.
Hết thảy đều rối loạn. . . . . .
Loạn đến không biết theo phương nào, chỉ có thể mặc cho cơn sóng *** dâng trào, đẩy họ ra xa không biết nơi nào. . . . . .
Dần dần, động tác Lôi Khiếu ngày càng nhanh hơn, càng mạnh hơn, ánh mắt trở nên càng điên cuồng hơn, mông cũng căng cứng lại, mắt thấy sắp tới cao trào, đồng thời, tay hắn nắm giữ dục vọng cậu, nhanh chóng ma sát vật yếu ớt của cậu. . . . . .
Hai người đàn ông hơi thở dồn dập, liên tục không ngừng, kịch liệt quanh quẩn trong đêm yên tĩnh.
Không bao lâu, hai người gần như đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ áp lực. . . . . . Du Duy Thu chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng lên, bị rót vào từng dòng nhiệt lưu nóng bỏng, đồng thời, dục vọng của cậu cũng phun trào trong cơn phấn khích cực độ, bắn tung tóe lên ngực đối phương. . . . . .
Trước mắt như có vô số pháo hoa xinh đẹp, bùng nổ mạnh giữa màn đêm đen tối, lấp lánh rực rỡ, ánh sáng loá mắt làm lòng người say mê, muốn đắm chìm mãi trong cảnh đẹp ấy, chẳng muốn rời đi. . . . .
Thế nhưng, bất kể pháo hoa có xinh đẹp cỡ nào, rồi cũng có ngày vụt tắt, mà bóng tối theo đó kéo đến, sẽ càng thêm sâu khiến con người như rơi vào hầm băng.
Du Duy Thu thật vất vả phục hồi tinh thần, chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh. . . . .
Chiếm được thỏa mãn, thể xác và tinh thần sung sướng vô cùng, không ngăn cản được cảm giác say đột kích, Lôi Khiếu nằm sấp trên người cậu, vùi mặt vào vai cậu, nặng nề ngủ. . . . . .
Hắn ngủ trông hệt một đứa bé ngây thơ.
Du Duy Thu không kềm được nâng tay, sờ sờ đầu hắn, đột nhiên, vô ý liếc qua khung ảnh trên tủ đầu giường, nhất thời cứng ngắc. . . . . . (ta đạp đạp đạp cái tấm hình mắc toi ><) Đó là ảnh chụng chung hắn và Sa Bội Oanh, hai người đắm chìm dưới ánh mặt trời, cô thân thiết kéo tay hắn, lúm đồng tiền như hoa, dù là ai nhìn, cũng sẽ cho rằng đây là một đôi tình nhân ý hợp tâm đầu. Một cảm giác tội lỗi mãnh liệt cùng chán ghét mình nảy lên trong lòng, Du Duy Thu đẩy người kia ra, cuộn mình lại. . . . . . Cậu thật hận không thể đem mình nhét vào bồn cầu, dội xuống cùng nước dơ, về sau coi như xong hết mọi chuyện! Sao có thể như vậy?! Tất cả đều là lỗi của cậu! Hắn uống rượu, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, nhưng cậu không phải, lại há có thể phóng túng ***, tạo thành sai lầm lớn? Ngoại trừ thật sự xuyên vào, họ làm những chuyện như vậy, có gì khác với làm tình thật sự chứ? Lúc trước chính là vì sợ sẽ biến thành như thế, cậu mới trốn đi thật xa, nào ngờ, hết thảy lại quay trở về điểm xuất phát, khiến khổ tâm những năm tháng này, hủy hoại chỉ trong thoáng chốc! Vì sao chỉ cần gặp người đàn ông này, tất cả bình tĩnh của cậu đều không cánh mà bay? Nguyên tắc của cậu đâu? Kiên trì đâu? Về sau nên làm sao đây? Nên đối mặt hắn thế nào đây? Lại nên đối mặt Sa Bội Oanh thế nào đây? Hai người vẫn là đồng nghiệp, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, ngay cả nơi trốn tránh cũng không có! Du Duy Thu ôm đầu, chỉ cảm thấy đau đến muốn vỡ ra, nội tâm hối hận đan xen. Còn tiếp tục ở lại cũng không phải cách, cậu gắng gượng xuống giường, mới đạp lên thảm, hai chân liền run rẩy, ngã nhào xuống đất, cảm thấy giữa hai chân ẩm ướt, dòng chất lỏng màu trắng từ đùi chảy xuống . . . . . . Hình ảnh *** uế biết bao! Du Duy Thu thật muốn độn thổ, cậu vọt vào phòng tắm trong tư thế chật vật, tắm mình sạch sẽ, sau đó lau khô thân thể Lôi Khiếu, hoàn toàn tiêu trừ dấu vết tình ái để lại. Vô luận thế nào, cậu cũng không thể trở thành “Thủ phạm” phá hoại tình cảm giữa Lôi Khiếu và Sa Bội Oanh! Đến khi dọn dẹp xong hết thảy, đã là rạng sáng, người kia ngủ say không hề hay biết, Du Duy Thu rón ra rón rén mở cửa, đi như trốn. Gió đêm, tựa lưỡi dao quét qua mặt cậu. Cậu lại cảm thấy còn có thể đau hơn, đau hơn một chút. Cậu thật sự hối hận, không nên trở về, để rồi lại có thêm một chút xíu quan hệ với người đàn ông này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook