Không Thể Ở Bên Nhau
-
Chương 29: Hồi ức mãi không quên
Bế đứa con trai nhỏ trên tay, cô vỗ về âu yếm, Khôi Nguyên của cô đang từng ngày lớn khôn. Từng ngay trôi qua, đứa con trai dần dần tập nói. Khoảnh khắc kêu một tiếng “Mẹ” lòng cô hạnh phúc không ngừng.
Đối với Tuệ Mẫn, Khôi Nguyên như một món quà trời ban dành tặng riêng cô. Hằng ngày cô nhờ ba cô chăm sóc cháu, cô đi làm. Nhưng tan giờ làm, cô đều trở về nhà rất nhanh, mỗi lần mệt mỏi, nhìn đứa con trai, trong lòng cô lại mạnh mẽ hơn phần nào. Tuệ Mẫn vừa là ba, vừa là mẹ, cô đi làm để chăm sóc cha đã tóc bạc trắng, chăm sóc đứa con trai bụ bẫm.
Thấm thoát, cũng năm năm trôi qua.
Khôi Nguyên bây giờ đã năm tuổi, đã đi học mẫu giáo và gần vô lớp một. Tạ Phí Ngôn cũng đã có người yêu và cũng đàng hoàng hơn một chút, Tạ Phí Ngôn đều biết, ông trời thật trớ trêu, tại sao Khôi Nguyên càng lớn lại mang nét của Tiêu Dương rõ ràng đến như thế? Đến tính cách ôn hòa cũng hệt giống ba nó, đứa trẻ nhỏ, sẽ có lúc con nhận ra mình không có ba, sẽ có lúc con nhận ra mẹ vì con đã hy sinh bao vất vả.
Vẫn còn nhớ mẹ con sinh con trong cảnh đau đớn và không có chồng bênh cạnh, khi thức dậy nhợt nhạt hỏi con đang ở đâu, có khỏe mạnh hay không, mẹ con hay ẳm con trên tay hát vu vơ một bài nào đó rồi nhìn xa xăm, trông mẹ con thật gầy gò, và khắc khổ, trông mẹ con có một nụ cười nhợt nhạt. Mẹ con từng ẵm con đứng ngẫn nhìn ti vi vì có một người đàn ông xuất hiện, mẹ con từng bảo con sẽ rất tự hào khi biết người đàn ông hào hoa đứng trên kia là ba con. Chắc chắn con sẽ không ngừng ca ngợi ba con là một người đàn ông tuấn tú và giỏi giang. Mẹ còn từng gục ngã, khi ngã bệnh, mẹ con không ngừng nghĩ tới con. Con thật may mắn, khi con có một người mẹ tuyệt vời như thế, Khôi Nguyên à!
Năm nay Tuệ Mẫn gần ba mươi bốn, một người phụ nữ đã qua tuổi ba mươi khuôn mặt đã dần xuất hiện những vết lão hóa sớm, vì gia đình, người phụ nữ kia phải bươn chải trong cuộc sống như thế nào. Tuệ Mẫn dùng hết đời để báo hiếu cho người cha duy nhất cùng đứa con trai bé nhỏ.
Mọi chuyện năm năm trước, đã dần trôi quá xa. Tuổi thanh xuân của Tuệ Mẫn không có gì để nhớ, chỉ nhớ những năm cuối cùng của thanh xuân vội vã, đã xuất hiện một người đàn ông, một người đàn ông mang hết cả tâm tinh lẫn kí ức tuổi trẻ của cô rồi rời đi.
- Nguyên, con ăn trái cây đi.
Khôi Nguyên đang ngồi coi ti vi. Khuôn mặt cậu bé có chút buồn bã.
- Sao thế?
- Mẹ, ngày mai là ngày của cha.
Nụ cười trên môi Tuệ Mẫn liền cứng ngắc, rất nhiều lần Khôi Nguyên đều hỏi ba đâu, lúc đó cô chỉ trả lời qua loa sau này con sẽ biết.
- Các bạn con sẽ có cha đến dự ngày lễ của cha ở trường mẫu giáo của con.
Đôi mắt nhìn cô, tỏ vẻ thất vọng.
- Chú Tạ sẽ đến dự nhé.
- Mẹ, con thấy chú Trương Phong rất tốt. Sao mẹ không cần chú ấy?
Cô cười nhạt.
- Mẹ, chú Phí Ngôn nói, ba không cần mẹ con nữa đúng không?
- Không, ba con chỉ vì có việc nên không thể gặp mẹ con mình.
- Mẹ, con rất muốn gặp ba, con muốn được gọi ba, nhưng con không thể biết ba con là ai. Con rất buồn.
- Để mẹ kể con nghe về ba con nhé.
Đây là lần đầu tiên, Tuệ Mẫn dám kể về người đàn ông đấy cho Khôi Nguyên nghe. Cô ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng nói.
- Ba con là một người đàn ông cao ráo, có một bờ vai rộng, đặc biệt Khôi Nguyên rất giống ba.
- Thật sao ạ?
Một đứa trẻ được khen giống ba, cậu bé có thể hình dung ba được một chút khi nhìn mình trong gương, đó đơn giản là một niềm hạnh phúc nhỏ bé của một cậu bé thèm khát được gọi ba.
- Ba con từ nhỏ học rất giỏi, tất cả các bảng điểm của ba con đều rất cao, ba con đã từng được đi du học.
- Du học ạ?
- Du học có nghĩa là ra nước ngoài học tập ấy, nước ngoài là các nước con hay xem trên ti vi ấy.
- Woa, ba sướng thế ạ?
- Đúng rồi, bởi vì ba con học giỏi nên mới được đi nước ngoài, ba có một cái mũi cao, một giọng nói hiền lành.
- Bây giờ ba làm gì hả mẹ?
Cô im lặng một chút, cô cũng không biết nói gì cho Khôi Nguyên hiểu.
- Bây giờ ba con rất thành công và trở thành một ông chủ, sau này Khôi Nguyên học giỏi chắc chắn sẽ thành công và trở thành ông chủ giống ba.
- Ba trở thành ông chủ giàu có rồi nên không cần mẹ con mình nữa ạ?
- Không, con đừng nói như vậy, vì vài lí do riêng ba mình mới không thể ở bên cạnh mẹ con mình, nhưng đừng vì thế con ghét ba con.
- Mẹ, tại sao con không được gặp ba, con rất nhiều lần năn nỉ chú Phí Ngôn cho con gặp ba, đứng từ xa nhìn thôi cũng được, nhưng chú ấy không chịu bảo nói muốn gặp ba con rất khó.
- Ba con đang ở nước ngoài, ở một nơi xa, xa nữa vòng trái đất lận, khi nào ba con về mẹ sẽ đưa Khôi Nguyên đi gặp ba.
- Mẹ, ba con hoàn hảo vậy sao? Ngày mai con chắc chắn sẽ đi khoe với bạn con ba con là người như thế nào, không phải là người dễ bị coi thường đâu.
- Đúng rồi.
Cũng đã năm năm, ba con bây giờ ở đâu mẹ cũng không thể biết, đã năm năm, kỉ niệm và tình yêu ấy đã dần trở thành kỉ niệm, một kí ức đau buồn, chứ không còn là tình yêu nữa.
- Con đi ngủ đi, mai chú Phong sẽ đi dự lễ dùm con. Chú Phong rất thông minh lại rất giỏi thể thao, chắc chắn sẽ đem giải về.
Khôi Nguyên nhanh chóng đi ngủ, cô tắt đèn ra ngoài. Cậu bé con nằm trong chăn cười khì khì vì đang cố tưởng tưởng ra khuôn mặt ba mình, cậu bé rất tự hào khi nghe mẹ nói ba học rất giỏi và rất đẹp trai.
Tuệ Mẫn về phòng, cầm cuốn album hình đã phủi một lớp bụi dày trong hộc kéo ra, lật từng hình xem, một thời cùng nắm tay nhau, yêu nhau, cùng khóc trên vai, cùng hẹn thề mãi mãi không chia lìa, cùng nắm tay nhau vào giáo đường, làm chứng cho nhau tình yêu vĩnh cửu thế gian. Nhưng trách sao được, trách sao được duyên mệnh không cho chúng ta cùng đường, có lẽ người tổn thương nhất là Khôi Nguyên, đứa trẻ đó là kết quả của một cuộc tình sai trái.
Những tấm hình năm nào đã phủi một lớp bụi, chiếc áo sơ mi năm ấy vẫn luôn phẳng phiu, tình yêu năm nào chúng ta cùng trao sâu đậm, thấm thoát đã 5 năm trôi đi.
***
Duẫn Tiêu Dương đứng trong căn phòng hôi ẩm, đã năm năm không còn một ai quay lại đây, đã năm năm thành phố này anh chưa một lần ghé qua, đã năm năm căn phòng này bỗng chốc trở nên hoang tàn, mặc dù có người quét dọn, nhưng không người ở, bụi vẫn bám dày cả căn phòng.
Người đàn ông ba mươi sáu tuổi nắm trong tay sự nghiệp ngàn người mơ ước, người đàn ông ba mươi sáu mang một vẻ phong lưu nhiều người muốn theo đuổi, người đàn ông ba mươi sáu mang trong tim vết thương không thể nào xóa nhòa.
Nơi này, nơi này không có gì thay đổi kể từ hôm đôi ta chia xa nhau. Khung ảnh vẫn con đó, những vật dụng cũ kỹ vẫn còn đó, vì một người, anh từng xem nơi này là thành phố của nơi mình ở, vì một người anh muôn một căn hộ chỉ để muốn xây dựng một gia đình êm ấm, vì một người anh muốn ghé thành phố xa lạ này nhiều hơn. Tình đến tình đi tình vụt tan, mãi mãi trong tim vết lệ sầu.
Có một người mang nặng sự chung thủy chờ một người biết là không thể, có một người bất chấp ngàn đau thương vẫn nhớ về mặc dù biết là không thể.
“Tình yêu chúng ta đâu có gì sai trái
Chỉ là câu chuyện đẹp đẽ ấy sao quá giày vò
Hồi ức cháy rụi thành tro
Mà vẫn chờ nổi đoạn kết...”
Đối với Tuệ Mẫn, Khôi Nguyên như một món quà trời ban dành tặng riêng cô. Hằng ngày cô nhờ ba cô chăm sóc cháu, cô đi làm. Nhưng tan giờ làm, cô đều trở về nhà rất nhanh, mỗi lần mệt mỏi, nhìn đứa con trai, trong lòng cô lại mạnh mẽ hơn phần nào. Tuệ Mẫn vừa là ba, vừa là mẹ, cô đi làm để chăm sóc cha đã tóc bạc trắng, chăm sóc đứa con trai bụ bẫm.
Thấm thoát, cũng năm năm trôi qua.
Khôi Nguyên bây giờ đã năm tuổi, đã đi học mẫu giáo và gần vô lớp một. Tạ Phí Ngôn cũng đã có người yêu và cũng đàng hoàng hơn một chút, Tạ Phí Ngôn đều biết, ông trời thật trớ trêu, tại sao Khôi Nguyên càng lớn lại mang nét của Tiêu Dương rõ ràng đến như thế? Đến tính cách ôn hòa cũng hệt giống ba nó, đứa trẻ nhỏ, sẽ có lúc con nhận ra mình không có ba, sẽ có lúc con nhận ra mẹ vì con đã hy sinh bao vất vả.
Vẫn còn nhớ mẹ con sinh con trong cảnh đau đớn và không có chồng bênh cạnh, khi thức dậy nhợt nhạt hỏi con đang ở đâu, có khỏe mạnh hay không, mẹ con hay ẳm con trên tay hát vu vơ một bài nào đó rồi nhìn xa xăm, trông mẹ con thật gầy gò, và khắc khổ, trông mẹ con có một nụ cười nhợt nhạt. Mẹ con từng ẵm con đứng ngẫn nhìn ti vi vì có một người đàn ông xuất hiện, mẹ con từng bảo con sẽ rất tự hào khi biết người đàn ông hào hoa đứng trên kia là ba con. Chắc chắn con sẽ không ngừng ca ngợi ba con là một người đàn ông tuấn tú và giỏi giang. Mẹ còn từng gục ngã, khi ngã bệnh, mẹ con không ngừng nghĩ tới con. Con thật may mắn, khi con có một người mẹ tuyệt vời như thế, Khôi Nguyên à!
Năm nay Tuệ Mẫn gần ba mươi bốn, một người phụ nữ đã qua tuổi ba mươi khuôn mặt đã dần xuất hiện những vết lão hóa sớm, vì gia đình, người phụ nữ kia phải bươn chải trong cuộc sống như thế nào. Tuệ Mẫn dùng hết đời để báo hiếu cho người cha duy nhất cùng đứa con trai bé nhỏ.
Mọi chuyện năm năm trước, đã dần trôi quá xa. Tuổi thanh xuân của Tuệ Mẫn không có gì để nhớ, chỉ nhớ những năm cuối cùng của thanh xuân vội vã, đã xuất hiện một người đàn ông, một người đàn ông mang hết cả tâm tinh lẫn kí ức tuổi trẻ của cô rồi rời đi.
- Nguyên, con ăn trái cây đi.
Khôi Nguyên đang ngồi coi ti vi. Khuôn mặt cậu bé có chút buồn bã.
- Sao thế?
- Mẹ, ngày mai là ngày của cha.
Nụ cười trên môi Tuệ Mẫn liền cứng ngắc, rất nhiều lần Khôi Nguyên đều hỏi ba đâu, lúc đó cô chỉ trả lời qua loa sau này con sẽ biết.
- Các bạn con sẽ có cha đến dự ngày lễ của cha ở trường mẫu giáo của con.
Đôi mắt nhìn cô, tỏ vẻ thất vọng.
- Chú Tạ sẽ đến dự nhé.
- Mẹ, con thấy chú Trương Phong rất tốt. Sao mẹ không cần chú ấy?
Cô cười nhạt.
- Mẹ, chú Phí Ngôn nói, ba không cần mẹ con nữa đúng không?
- Không, ba con chỉ vì có việc nên không thể gặp mẹ con mình.
- Mẹ, con rất muốn gặp ba, con muốn được gọi ba, nhưng con không thể biết ba con là ai. Con rất buồn.
- Để mẹ kể con nghe về ba con nhé.
Đây là lần đầu tiên, Tuệ Mẫn dám kể về người đàn ông đấy cho Khôi Nguyên nghe. Cô ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng nói.
- Ba con là một người đàn ông cao ráo, có một bờ vai rộng, đặc biệt Khôi Nguyên rất giống ba.
- Thật sao ạ?
Một đứa trẻ được khen giống ba, cậu bé có thể hình dung ba được một chút khi nhìn mình trong gương, đó đơn giản là một niềm hạnh phúc nhỏ bé của một cậu bé thèm khát được gọi ba.
- Ba con từ nhỏ học rất giỏi, tất cả các bảng điểm của ba con đều rất cao, ba con đã từng được đi du học.
- Du học ạ?
- Du học có nghĩa là ra nước ngoài học tập ấy, nước ngoài là các nước con hay xem trên ti vi ấy.
- Woa, ba sướng thế ạ?
- Đúng rồi, bởi vì ba con học giỏi nên mới được đi nước ngoài, ba có một cái mũi cao, một giọng nói hiền lành.
- Bây giờ ba làm gì hả mẹ?
Cô im lặng một chút, cô cũng không biết nói gì cho Khôi Nguyên hiểu.
- Bây giờ ba con rất thành công và trở thành một ông chủ, sau này Khôi Nguyên học giỏi chắc chắn sẽ thành công và trở thành ông chủ giống ba.
- Ba trở thành ông chủ giàu có rồi nên không cần mẹ con mình nữa ạ?
- Không, con đừng nói như vậy, vì vài lí do riêng ba mình mới không thể ở bên cạnh mẹ con mình, nhưng đừng vì thế con ghét ba con.
- Mẹ, tại sao con không được gặp ba, con rất nhiều lần năn nỉ chú Phí Ngôn cho con gặp ba, đứng từ xa nhìn thôi cũng được, nhưng chú ấy không chịu bảo nói muốn gặp ba con rất khó.
- Ba con đang ở nước ngoài, ở một nơi xa, xa nữa vòng trái đất lận, khi nào ba con về mẹ sẽ đưa Khôi Nguyên đi gặp ba.
- Mẹ, ba con hoàn hảo vậy sao? Ngày mai con chắc chắn sẽ đi khoe với bạn con ba con là người như thế nào, không phải là người dễ bị coi thường đâu.
- Đúng rồi.
Cũng đã năm năm, ba con bây giờ ở đâu mẹ cũng không thể biết, đã năm năm, kỉ niệm và tình yêu ấy đã dần trở thành kỉ niệm, một kí ức đau buồn, chứ không còn là tình yêu nữa.
- Con đi ngủ đi, mai chú Phong sẽ đi dự lễ dùm con. Chú Phong rất thông minh lại rất giỏi thể thao, chắc chắn sẽ đem giải về.
Khôi Nguyên nhanh chóng đi ngủ, cô tắt đèn ra ngoài. Cậu bé con nằm trong chăn cười khì khì vì đang cố tưởng tưởng ra khuôn mặt ba mình, cậu bé rất tự hào khi nghe mẹ nói ba học rất giỏi và rất đẹp trai.
Tuệ Mẫn về phòng, cầm cuốn album hình đã phủi một lớp bụi dày trong hộc kéo ra, lật từng hình xem, một thời cùng nắm tay nhau, yêu nhau, cùng khóc trên vai, cùng hẹn thề mãi mãi không chia lìa, cùng nắm tay nhau vào giáo đường, làm chứng cho nhau tình yêu vĩnh cửu thế gian. Nhưng trách sao được, trách sao được duyên mệnh không cho chúng ta cùng đường, có lẽ người tổn thương nhất là Khôi Nguyên, đứa trẻ đó là kết quả của một cuộc tình sai trái.
Những tấm hình năm nào đã phủi một lớp bụi, chiếc áo sơ mi năm ấy vẫn luôn phẳng phiu, tình yêu năm nào chúng ta cùng trao sâu đậm, thấm thoát đã 5 năm trôi đi.
***
Duẫn Tiêu Dương đứng trong căn phòng hôi ẩm, đã năm năm không còn một ai quay lại đây, đã năm năm thành phố này anh chưa một lần ghé qua, đã năm năm căn phòng này bỗng chốc trở nên hoang tàn, mặc dù có người quét dọn, nhưng không người ở, bụi vẫn bám dày cả căn phòng.
Người đàn ông ba mươi sáu tuổi nắm trong tay sự nghiệp ngàn người mơ ước, người đàn ông ba mươi sáu mang một vẻ phong lưu nhiều người muốn theo đuổi, người đàn ông ba mươi sáu mang trong tim vết thương không thể nào xóa nhòa.
Nơi này, nơi này không có gì thay đổi kể từ hôm đôi ta chia xa nhau. Khung ảnh vẫn con đó, những vật dụng cũ kỹ vẫn còn đó, vì một người, anh từng xem nơi này là thành phố của nơi mình ở, vì một người anh muôn một căn hộ chỉ để muốn xây dựng một gia đình êm ấm, vì một người anh muốn ghé thành phố xa lạ này nhiều hơn. Tình đến tình đi tình vụt tan, mãi mãi trong tim vết lệ sầu.
Có một người mang nặng sự chung thủy chờ một người biết là không thể, có một người bất chấp ngàn đau thương vẫn nhớ về mặc dù biết là không thể.
“Tình yêu chúng ta đâu có gì sai trái
Chỉ là câu chuyện đẹp đẽ ấy sao quá giày vò
Hồi ức cháy rụi thành tro
Mà vẫn chờ nổi đoạn kết...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook