Chương 45: Cháu hy vọng cậu ấy có thể làm chuyện mà mình thích, thực hiện ước mơ của bản thân.

Hôm nay, Tô Minh Hỷ chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, gà, vịt, cá có đủ cả. Trịnh Bảo Châu đã ăn không ít, nhưng khi sủi cảo được bưng lên, cô vẫn bưng đĩa nước chấm ngồi trước bàn ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Trực ngồi cạnh cô, vừa mới cắn sủi cảo thì nhíu mày. Anh thả sủi cảo vào lại trong bát, dùng đũa mở ra thì có một đồng xu xuất hiện trong nhân chiếc sủi cảo.

Sau khi Tô Minh Hỷ nhìn thấy thì vui vẻ nói với anh: “Xem ra năm nay Tiểu Khúc sắp phát tài rồi.”

Trịnh Bảo Châu mím môi, nhìn tiền xu của Khúc Trực. Khúc Trực thấy cô nhìn sang thì hỏi: “Muốn à?”

“... Cậu đắc ý gì chứ?”

“...” Khúc Trực im lặng mất một lúc: “Ý của tôi là, nếu cậu muốn tiền xu này thì cho cậu đấy.”

“Thái độ lúc cậu cướp nhà của tôi có thế này đâu.” Trịnh Bảo Châu liếc xéo anh, xem ra Khúc Trực có thói quen giả làm người tốt trước mặt mẹ cô!

Về chuyện căn nhà thì Khúc Trực không thể phản bác được, chỉ đành phải mấp máy môi không nói gì. Nhưng Tô Minh Hỷ lại có hứng thú về chuyện nhà của anh: “Dì nghe Bảo Châu nói cháu mua một căn hộ hai tầng, đã bắt đầu sửa rồi hả?”

“Ừm, nhưng cháu ít khi qua đó, đều do quản lý dự án giúp cháu trông coi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế không được đâu, trang trí trong nhà tốn nhiều tiền, sau khi làm xong mỗi hạng mục phải nghiệm thu cẩn thận mới được.”

Khúc Trực suy nghĩ, gật đầu nói: “Vâng, vừa đúng lúc có mấy ngày nghỉ Tết, cháu sẽ tranh thủ qua xem.”

Tô Minh Hỷ nói: “Cháu gọi Bảo Châu đi cùng đi, nó từng trang trí lại nhà mấy lần, rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”

Khúc Trực nhìn sang Trịnh Bảo Châu, giống như hỏi cô có muốn đi cùng anh không. Trịnh Bảo Châu không trả lời, Khúc Trực im lặng một lúc lại hỏi: “Cậu không cần tiền xu thật à?”

“Không, tôi muốn tự tìm ra!” Chỉ có hai chiếc sủi cảo bọc tiền xu, cái còn lại chắc chắn khác với những chiếc sủi cảo khác. Dần dần, cô đã luyện được đôi mắt sắc bén. Cô quan sát trong đĩa một lượt, thỉnh thoảng còn lấy đũa đâm sủi cảo, sau một lát cô khóa chặt mục tiêu, vươn đũa gắp lấy.

Những người trên bàn nhìn cô chằm chằm giống như chờ xem một loạt thao tác của cô có tác dụng hay không. Trịnh Bảo Châu cẩn thận cắn sủi cảo, sau đó cảm thấy có gì đó cấn răng mình.

“A!” Cô cắn lấy tiền xu trong sủi cảo ra.

“Hì hì, thấy không?” Trịnh Bảo Châu lấy tiền xu từ trong miệng ra, dùng khăn giấy lau: “Tôi nói mình có thể ăn trúng sủi cảo có tiền xu mà!”

Tô Minh Hỷ ở đối diện cười một tiếng: “Chả thế, từ nhỏ đến lớn con giỏi nhất là tìm ra mấy thứ này, đồ vật mà lấp lánh thì giấu sâu thế nào con cũng tìm ra bằng được!”

Khúc Trực nghe nói thế cũng cười khẽ, Trịnh Bảo Châu đúng là người nhạy bén.

Trịnh Bảo Châu nhíu mày tiếp nhận lời khen này. Cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên, thấy đêm nay trong nhóm “Cả nhà yêu thương nhau” có không ít tin nhắn.


Cô nghĩ có lẽ mọi người đang phát bao lì xì trong đó nên vội nhấn vào.

Chị họ cả liên tục gửi rất nhiều nhãn dán vào trong nhóm, có thể người lớn không biết nhưng Trịnh Bảo Châu nhìn dáng vẻ này thì chắc mẩm chị ấy đang cố ý làm trôi tin nhắn.

Á à, chắc chắn phía trên gửi tin nhắn gì đó nhưng không muốn người ta đọc chứ gì! Để cô xem sao.

Cô kiên nhẫn kéo tin nhắn lên, sau đó nhìn thấy chị họ cả nhắn tin đầu tiên trong nhóm.

Chị họ cả: Dì út đóng phim truyền hình với Lâm Tử Khâm à? [Hình ảnh]

Trịnh Bảo Châu nhìn thấy tấm ảnh kia, tim suýt ngừng đập. Đó là ảnh được tải xuống từ Weibo, trên hình có dòng chữ “Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm” hơi mờ. Mà cạnh cô gái áo trắng trên hình có dòng chữ “Trịnh Bảo Châu vai Diệp Linh”.

Tấm ảnh tạo hình nhân vật Cao Bác Vân gửi cho cô lúc trước đẹp hơn, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng nhìn ngắm nhan sắc của mình.

Không ngờ đang yên đang lành thì đoàn làm phim đột ngột đăng ảnh tạo hình nhân vật lên! Hơn nữa còn ghi tên cô vào!

Dưới tin nhắn này không có ai nói chuyện cả, chỉ có chị họ cả tiếp tục nhắn.

Chị họ cả: Ngại quá, vừa rồi Dao Dao cầm điện thoại di động của con chơi.

Vì tin nhắn đã gửi đi mấy phút nên không thu hồi được, chị họ cả muốn cứu vãn nên liên tục thả nhãn dán vào trong nhóm, để trôi tin nhắn đi.

Xem ra chị ấy đã rất cố gắng, nhưng trong mấy phút này chắc chắn đã có những người khác nhìn thấy!

“Trịnh Bảo Châu!” Tô Minh Hỷ ở đối diện bỗng cất cao giọng gọi Trịnh Bảo Châu một tiếng, Trịnh Bảo Châu bị dọa suýt nữa ném điện thoại đi. Cô chột dạ khóa điện thoại, tỏ vẻ vô tội nhìn Tô Minh Hỷ: “Gì ạ?”

“Con nhìn đi, cậu con mới gửi cho mẹ!” Tô Minh Hỷ ném điện thoại di động của mình lên bàn, phía trên tấm ảnh tạo hình nhân vật Trịnh Bảo Châu mới thấy.

Khúc Trực và bố Trịnh cũng nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó vẻ mặt hai người đồng loạt thay đổi.

Bố Trịnh nhíu mày nhìn Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu, con đi quay phim à?”

“... Ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười cười: “Đúng là người này có gương mặt hơi giống con.”

“Còn nói dối nữa hả? Bên cạnh viết tên con kìa!”

Trịnh Bảo Châu bị Tô Minh Hỷ hét đến mức run lên, cô chợt nhớ lại hồi mình học lớp ba bị Tô Minh Hỷ đuổi đánh ở cửa trường học.

Chiếc điện thoại trên bàn cô vang lên ba tiếng liên tục, toàn là tin nhắn từ chị họ cả. Cô nghĩ chắc chắn chị ấy muốn nhắc nhở mình rút lui gấp, nhưng muộn mất rồi!

Cô không dám cầm điện thoại lên, chỉ chăm chú nhìn bà mẹ có thể nổi khùng bất cứ lúc nào ở trước mặt.

“Con...” Tô Minh Hỷ vừa ngẩng đầu, Trịnh Bảo Châu lập tức kéo Khúc Trực qua chắn ngay trước mặt mình.


“Mẹ à có chuyện gì từ từ nói, năm mới không nên kích động.” Cô trốn sau lưng Khúc Trực, vội nói xong câu đó rồi rụt người về. Tô Minh Hỷ ngồi đối diện nhổm người dậy, tức giận đập bàn: “Con ra đây cho mẹ, đừng có trốn sau lưng Khúc Trực. Dám đi diễn cơ mà, sao bây giờ lại sợ hả?”

Bà ấy đi vòng qua bàn, muốn tóm lấy Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu níu chặt Khúc Trực không buông, xem anh như tấm khiên chắn trước người mình: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, đừng làm ẩu nha!”

Tô Minh Hỷ nhíu mày, nói với Khúc Trực: “Khúc Trực, cháu tránh ra.”

Khúc Trực mím môi, mở miệng nói: “Dì Tô, có chuyện gì cứ ngồi xuống từ từ nói đi ạ, dì đừng kích động quá.”

“Sao dì có thể không kích động chứ? Nó đi đóng phim rồi kia kìa!” Dứt lời, Tô Minh Hỷ lại nhìn sang Khúc Trực, tựa như đã nhận ra điều gì: “Khúc Trực, cháu đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không?”

Khúc Trực im lặng giây lát, sau đó gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

“Giỏi lắm, bây giờ cháu cũng hùa với nó lừa dì!” Tô Minh Hỷ càng giận hơn: “Khúc Trực, năm xưa Bảo Châu viết trong bài văn của nó là muốn làm ngôi sao, cháu còn báo cho dì biết trước cơ mà. Bây giờ hai đứa trưởng thành rồi, tại sao cháu lại làm ngược lại hả? Đã thế còn đi giúp nó lừa dì!”

“...” Khúc Trực nói: “Dì Tô, cháu không muốn lừa dì đâu, thật ra chuyện hồi nhỏ là cháu đã làm sai.”

“Bây giờ mới là sai!”

“...” Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của dì Tô, bây giờ xem như Khúc Trực đã hiểu được tâm trạng năm đó của Trịnh Bảo Châu, thảo nào cô ghim mình nhiều năm như vậy.

“Khúc Trực, chuyện này không liên quan tới cháu, dì cũng sẽ không tính toán chuyện cháu giúp nó lừa dì. Bây giờ cháu lập tức tránh ra đi, dì có chuyện muốn nói với Trịnh Bảo Châu.”

“Đừng đừng đừng.” Trịnh Bảo Châu níu chặt áo Khúc Trực như níu lấy cọng rơm cứu mạng. Khúc Trực quay đầu nhìn cô, anh vẫn chắn trước mặt cô, không rời đi dù chỉ nửa bước: “Dì Tô, cháu biết đây là chuyện nhà dì, người ngoài như cháu không nên nói nhiều. Nhưng cháu và cậu ấy lớn lên cùng nhau, cháu hy vọng cậu ấy có thể làm chuyện mà mình thích, thực hiện ước mơ của bản thân.”

Trịnh Bảo Châu ngước mắt nhìn Khúc Trực, ánh mắt cô vô cùng ngạc nhiên.

Cô không ngờ Khúc Trực lại nói lời này.

Tô Minh Hỷ cũng dừng tay, bà ấy mím môi rồi lại thả lỏng, cuối cùng nhìn Khúc Trực và nói: “Dì cũng hy vọng nó làm chuyện nó thích, nhưng diễn xuất thì không được! Trên đời này có nhiều việc thế cơ mà, tại sao nó cứ một mực đòi đi diễn? Với lại cho dù dì đồng ý, liệu ông bà ngoại của nó có đồng ý không? Trịnh Bảo Châu, bà ngoại con lớn tuổi rồi, nếu bà ấy nhìn thấy những bức ảnh này, con đoán xem bà ấy có bị hành động của con làm cho tắc thở không?”

Trịnh Bảo Châu ló đầu ra từ lưng Khúc Trực, nhìn mẹ rồi nói: “Vậy mọi người tuyệt đối đừng đưa cho bà ngoại xem!”

“... Con còn ở đó lý sự hả?” Tô Minh Hỷ vén tay áo lên, tiếp theo tóm lấy Trịnh Bảo Châu: “Con đi ra đây cho mẹ!”

“Khúc Trực, chúng ta đi thôi!” Trịnh Bảo Châu nhanh tay cầm điện thoại của mình, sau đó kéo Khúc Trực vọt tới cạnh cửa, vừa mở cửa lập tức xông thẳng ra ngoài!

Hành động bỏ trốn của cô nhanh gọn, lưu loát, hệt như nước chảy mây trôi.

Cô kéo Khúc Trực chạy một mạch xuống tầng, sau đó dừng lại, vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía trên lầu: “Hình như mẹ tôi không đuổi theo, tạm thời an toàn rồi.”

Khúc Trực đứng cạnh cô, tim anh cũng đập dồn dập. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trịnh Bảo Châu: “Tiếp theo phải làm thế nào đây? Dù sao chúng ta cũng không thể trốn tránh dì Tô mãi được.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Hiện giờ bà ấy đang nổi nóng, đợi bà ấy bình tĩnh chút, chúng ta lại tìm bà ấy nói chuyện.”


Khúc Trực nhạy bén nắm được trọng điểm: “Chúng ta ư?”

Trịnh Bảo Châu ho nhẹ, hơi ngước cằm nhìn anh: “Có cậu ở đây, mẹ tôi sẽ mắng ít hơn.”

“... Tôi đâu cảm thấy thế.” Vừa rồi anh đã được cảm nhận sâu sắc sức mạnh của dì Tô.

“Á, tôi quên lấy túi xách rồi.” Trịnh Bảo Châu để chìa khóa xe trong túi xách, bây giờ không có cách nào để lái xe về: “May mà tôi thông minh chộp được điện thoại, không thì bây giờ nửa bước khó đi.”

Cô mở app gọi xe, hỏi Khúc Trực: “Tối nay cậu ở đây hay là về khách sạn?”

Khúc Trực thấy cô định gọi xe thì nói: “Cậu phải về à? Hay đêm nay cậu đến nhà tôi ở đi, đợi ngày mai dì Tô hết giận thì cậu từ từ nói chuyện với dì ấy.”

Ngón tay Trịnh Bảo Châu dừng lại, cô ngước lên nhìn Khúc Trực. Khúc Trực bị ánh mắt khó hiểu của cô làm cho chột dạ, anh cất tiếng ho nhẹ, tránh đi ánh mắt ấy: “Nhà tôi có hai phòng, cậu có thể ngủ ở phòng tôi, tôi sang phòng bố mẹ ngủ.”

Nghĩ ngợi một lúc, anh nói thêm: “Có thể khóa trái cửa phòng.”

“...” Trịnh Bảo Châu cất điện thoại đi, nhìn anh và nói: “Ý tôi là nhà cậu không có người ở lâu rồi, liệu nó có bị bám bụi không?”

“Không đâu.” Khúc Trực nói: “Trong nhà có người đến dọn dẹp định kỳ, trước Tết vừa mới dọn một lần.”

“Ờ... Vậy được.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, đi theo Khúc Trực đến dưới nhà anh. Bóng của hai người bị ánh đèn đường kéo cho dài thêm, giọng nói của Trịnh Bảo Châu mơ hồ vang lên bên tai Khúc Trực: “Thế nhà cậu có gì ăn không?”

“… Ban nãy cậu chưa ăn no à?”

“… Cậu đang ám chỉ tôi ăn quá nhiều à?”

Khúc Trực im lặng hai giây mới nói: “Vậy chúng ta mua gì ăn đã, không biết cửa hàng ăn vặt cạnh nhà đã mở cửa chưa.”

May là trong đêm giao thừa mọi người đều quây quần bên gia đình, nhưng hàng ăn vặt trước cửa nhà vẫn mở cửa kinh doanh. Chú Lưu chủ cửa hàng cũng ở trong khu dân cư, trông coi cửa hàng này thấm thoắt đã mười mấy năm.

Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu vừa bước tới, chú Lưu đã nhận ra hai người: “Khúc Trực với Trịnh Bảo Châu đấy à? Về nhà đón tết phải không?”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu cười chào hỏi ông, chọn mấy lon bia trên kệ hàng. Khúc Trực thấy cô chỉ lấy bia với mấy món đồ ăn vặt khác rồi bỏ lên quầy thu ngân tính tiền.

Chú Lưu vừa quét mã vừa tám chuyện với hai người: “Quan hệ hai đứa tốt nhỉ, nhiều năm thế rồi mà vẫn đến mua đồ cùng nhau.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Chú Lưu, chú đừng giả vờ như chưa từng thấy bọn cháu cãi nhau nữa.

“Để tôi.” Khúc Trực lấy điện thoại quét mã thanh toán. Lúc này Trịnh Bảo Châu mới nhận ra Khúc Trực không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, chắc là do lúc nãy cô kéo anh xuống hơi vội vàng.

“Đồ của cậu còn ở nhà tôi à?” Cô hỏi một câu.

Khúc Trực gật đầu, nói: “Mai rồi đến lấy.”

Trịnh Bảo Châu không nói gì nữa, im lặng đi lên tầng cùng anh. Quả nhiên nhà Khúc Trực thuê người dọn định kỳ nên rất sạch sẽ gọn gàng. Anh lấy dép ra đưa cho Trịnh Bảo Châu rồi mở điều hòa lên.

Trịnh Bảo Châu ngồi xuống sô pha, mở lon bia uống một hớp. Khúc Trực biết tâm trạng cô không tốt nên cũng ngồi xuống sô pha, cầm một lon bia khác lên.


Trịnh Bảo Châu thấy anh khui bia, ngạc nhiên nói: “Tôi tưởng cậu rất ghét uống bia chứ?”

“Còn phải xem uống với ai.”

Nhịp tim Trịnh Bảo Châu đập nhanh hơn, sau đó cô thấy Khúc Trực ngửa đầu uống một hớp bia.

“Ban nãy cảm ơn cậu.” Trịnh Bảo Châu cầm bia uống thêm hớp nữa, nói cảm ơn với Khúc Trực: “Đêm giao thừa vốn bình yên, giờ tại tôi mà náo loạn ra nông nỗi này.”

Khúc Trực nói: “Không sao, lúc đầu nếu dì Tô không gọi tôi thì tôi cũng chỉ đón tết một mình.”

Trịnh Bảo Châu khẽ cười: “Nghe đáng thương đến lạ.”

Khúc Trực cũng nhếch môi theo, hai người yên lặng một lúc, Trịnh Bảo Châu lại nói: “Ban nãy cậu nói hy vọng tôi làm chuyện mình thích, thực hiện được ước mơ của mình, nói thật, tôi đã thấy rất ngạc nhiên. Dù cậu có thật lòng hay không thì tôi cũng rất cảm động.”

“Tôi thật lòng.” Khúc Trực nhìn cô: “Cậu và dì út của cậu là hai người khác nhau, cậu có quyền theo đuổi giấc mơ đời mình.”

Trịnh Bảo Châu mím môi, nhìn chằm chằm lon bia trong tay: “Hồi năm lớp mười hai, tôi cũng nghĩ vậy, thế nên lúc đó tôi mới dũng cảm đăng ký ngành nghệ thuật. Sau đó bà ngoại tôi giả bệnh nhập viện, gần như cả nhà đều loạn hết lên, tôi mới biết là tôi quá ngây thơ. Bây giờ dù tôi đã trưởng thành, chuyện của dì út cũng đã trôi qua rất lâu, tưởng rằng mọi người sẽ thoải mái hơn, nhưng kết quả vẫn thế. Mẹ tôi nói đúng, nếu bà ngoại biết, nói không chừng lần này bị tôi chọc tức vào phòng cấp cứu thật.”

“Không nghiêm trọng thế đâu.” Lần đầu tiên Khúc Trực thấy Trịnh Bảo Châu thế này, không biết phải an ủi cô như thế nào: “Tôi nghe dì Tô nói, sức khẻo bà ngoại cậu rất tốt.”

Trịnh Bảo Châu cười, cầm lon bia lên uống một hớp: “Cậu đúng là không biết an ủi người khác.”

Khúc Trực: “…”

“Có điều sức khỏe bà ngoại tôi tốt thật, nghe nói đợt trước còn định đi làm tình nguyện, người ta thấy bà lớn tuổi quá nên không cho bà tham gia, bà còn ầm ĩ một trận với người ta nữa.”

Khúc Trực sờ lon bia trong tay, nhìn cô nói: “Thế nên chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu, ngày mai nói chuyện đàng hoàng với dì Tô trước đã.”

Trong nhà Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Hỷ còn đang ngồi trên sô pha xem ảnh phim “Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm”. Bà còn tìm được Weibo, nhìn thấy bình luận của mọi người. Đây là một bộ phim võ hiệp kinh điển, vốn đã vô cùng nổi tiếng, lại thêm nam chính là ngôi sao nam đang nổi, nữ chính là tiểu hoa có lượng người xem rất cao nên được rất nhiều người chú ý.

Trừ nam nữ chính ra, vai phụ quan trọng cũng có người hâm mộ của riêng mình, trong số họ, chỉ có mình Trịnh Bảo Châu là người hoàn toàn mới, đến cả Weibo cũng không có.

Dù vậy vẫn có cư dân mạng chú ý đến cô, thậm chí còn bình luận sôi nổi về cô, nên cô đã chiếm được vị trí cuối cùng của bình luận đang hot.

“Bà ngồi đó nửa ngày trời rồi, đang xem gì đấy?” Bố Trịnh hút hết điếu thuốc ngoài ban công, quay về phòng khách. Tô Minh Hỷ ghét bỏ ngồi dịch sang bên cạnh, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói với ông: “Xem cư dân mạng bình luận Bảo Châu thế nào.”

“Ồ? Họ nói thế nào?” Bố Trịnh cũng hơi tò mò.

Tô Minh Hỷ nói: “Khen con bé xinh đẹp có sức sống, còn có người bảo nó lập Weibo đi.”

Bố Trịnh nói: “Đúng rồi, Bảo Châu nhà chúng ta xinh đẹp từ bé mà.”

“Con bé xinh quá.” Tô Minh Hỷ thở dài: “Nếu nó không xinh thế này, nói không chừng sẽ không muốn làm ngôi sao như vậy.”

Bố Trịnh ngồi đó không nói gì, Tô Minh Hỷ lại mở ảnh tạo hình của Trịnh Bảo Châu, phóng to lên xem: “Con bé giống Minh Mỹ quá.”

Tô Minh Mỹ từng là niềm tự hào của họ, bởi vì trong nhà có ngôi sao lớn nên có rất nhiều họ hàng muốn dựa hơi. Tô Minh Mỹ vốn tràn đầy sức sống, những bộ phim bà quay đều đạt giải thưởng, trước kia, mỗi lần phim của bà ra rạp, họ đều đi xem suất chiếu đầu của bà.

Nhưng từ khi bà tự sát, mọi thứ cũng thay đổi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương