Không Thể Kiềm Chế Trước Em
C61: Về sau gọi anh là chồng

Trên người Cố Minh Dạ chỉ còn mặc một chiếc quần lót, nhanh chóng ôm người phụ nữ bé nhỏ đang bất tỉnh trong lòng ngực.

Da thịt cận kề, hơi ấm từ da thịt Cố Minh Dạ truyền sang cơ thể lạnh lẽo của Sở Mộ Nhiễm.

Khi Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, cô có cảm giác như bị ném vào một suối nước nóng.

Không khí bốn phía ấm áp, cô giật giật cơ thể, phát hiện mình đang trong lòng ngực ai đó.

Ai vậy?

Sở Mộ Nhiễm giật mình thoát khỏi vòng tay Cố Minh Dạ và nhìn anh phòng thủ với đôi mắt đen láy sợ hãi, giống như một con mèo sợ hãi đến mức dựng cả lông.

“Đừng sợ, là anh.” - Cố Minh Dạ trầm giọng vang lên.

Nhìn thấy Cố Minh Dạ, Sở Mộ Nhiễm không nhịn được liền bật khóc.

Cô không khóc lớn nhưng nước mắt rơi như mưa.

“Vẫn còn sợ phải không?” - Cố Minh Dạ hỏi.

“Ừm.” - Cô rút mình trong lòng Cố Minh Dạ, đặt lòng bàn tay lên ngực anh, giọng hơi khàn khàn nói: “Suýt chút nữa, em sẽ chết.”

Chu Cường… cô suýt bị tên khốn đó giết chết, thù này cô nhất định phải trả.

“Cố thiếu, anh có tìm được Chu Cường không?” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng nói.

Cố Minh Dạ gật đầu: “Đã tìm được.”

“Ông ta đâu rồi?” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng hỏi.

“Anh nhốt ông ta ở biệt thự Giang Sơn.”

“Được.” - Sở Mộ Nhiễm trong ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng, không khắc chế được lửa giận mà gầm lên: “Cho em trở về, xem em trừng trị ông ta thế nào.”

Cố Minh Dạ vuốt ve tóc cô: “Đừng vội.”

“Em vội, đặc biệt gấp gáp.” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng ngồi dậy, động tác quá mạnh khiến cô choáng váng.

Vẻ mặt Cố Minh Dạ thay đổi, anh ôm lấy vai cô, trầm giọng hỏi: “Em sao vậy, có phải khó chịu ở đâu?”

“Không, em không sao…” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu.

“Trước tiên anh đưa em đi bệnh viện, sau khi rời khỏi bệnh viện, em muốn làm gì Chu Cường thì làm.”

“Nhưng…”

“Nghe lời.”

Sở Mộ Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “…được.”

Khi biết Chu Cường đã bị bắt, tâm trạng cô từ tức giận đã dần chuyển sang hưng phấn, cô chỉ nghĩ làm sao để đối phó Chu Cường.

Nhưng bây giờ tạm thời chưa đối phó Chu Cường được, sự chú ý của cô chuyển sang…

Khụ khụ khụ, có chút không được tự nhiên.

Lúc này, Sở Mộ Nhiễm mới phát hiện hai người gần như khỏa thân, da kề da, nhip tim đồng bộ, ngay cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, Cố Minh Dạ sao có thể không biết cô đang nghĩ gì?

Ôm lấy cằm cô, anh liền hôn lên môi cô.

Không dám quá mạnh mẽ, chỉ nếm một chút hương vị, khàn giọng nói: “Lần này tha cho em, chờ em khỏe lại, xem anh trừng trị em thế nào.”

“Trừng trị?” - Sở Mộ Nhiễm dùng ngón tay chạm vào môi.

Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, sau đó đen mặt nhận sai: “Anh hầu hạ em.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Đôi mắt cô cong lên, nở nụ cười hài lòng.

Nép mình vào vòng tay ấm áp của anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm ngủ trong lòng ngực, Cố Minh Dạ đau lòng không thôi.

Xe vào đến thành phố, hai mươi phút nữa sẽ đến bệnh viện, Giang Lâm báo trước cho Cố Minh Dạ để có thời gian chuẩn bị.

Cố Minh Dạ nhanh chóng mặc lại quần áo cho Sở Mộ Nhiễm, một lúc liền đến bệnh viện.

Sau khi xuống xe, Cố Minh Dạ ôm lấy Sở Mộ Nhiễm chạy vào bệnh viện.

Anh cao lớn với đôi chân dài, bước đi nhanh như cơn lốc, Giang Lâm và Giang Lãng phải chạy theo mới kịp tốc độ của anh.

Khi Sở Mộ Nhiễm ở phòng cấp cứu, Cố Minh Dạ ở bên ngoài chờ đợi.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác nhận vết thương trên cơ thể Sở Mộ Nhiễm không nghiêm trọng, anh mới buông bỏ điều lo lắng trong lòng.

Tuy cô làm vỡ kính chắn gió và rơi ra khỏi xe nhưng cô vẫn không bị gãy xương. Cô chỉ bị chấn động đầu nhẹ và những vết thương bên ngoài da.

Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc giảm đau, xử lý vết thương cho Sở Mộ Nhiễm rất nhanh và đúng cách.

Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Sở Mộ Nhiễm mặc quần áo bệnh nhân được Cố Minh Dạ bế đến phòng bệnh, chỉ vừa mới đặt cô xuống, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước tới gõ nhẹ cửa.

“Xin lỗi, tôi có thể vào không?”

“Mời vào.” - Sở Mộ Nhiễm cho rằng có người đi nhầm phòng, chỉ có Cố Minh Dạ gật đầu lên tiếng.

Người phụ nữ vội vàng bước vào, nước mắt lưng tròng, nhanh chóng chạy về phía Sở Mộ Nhiễm, nắm lấy tay cô: “Con là Tiểu Nhiễm phải không?”

“Tôi là…” - Sở Mộ Nhiễm có chút không hiểu: “Xin hỏi dì là ai? Tìm tôi co việc gì?”

“Đây là Du phu nhân, mẹ của Du Kỳ Phong.” - Cố Minh Dạ nhẹ nhàng giới thiệu, lời nói có chút lạnh lùng nhưng vẫn khách khí: “Dì ấy đến là có việc muốn nhờ em giúp đỡ, hai người nói chuyện đi.”

Nói xong, Cố Minh Dạ đi ra ngoài.

“Tiểu Nhiễm, dì đến đây là muốn nhờ con đến nhìn Tiểu Phong nhà dì, con có thể đồng ý không?” - Chưa đợi Cố Minh Dạ rời đi, Du phu nhân đã vội vàng nói: “Kỳ Phong bị thương khi đang làm nhiệm vụ, thằng bé muốn gặp con, bây giờ nó vừa tỉnh lại…”

Du phu nhân còn chưa nói hết, Sở Mộ Nhiễm đã gật đầu: “Tôi đi.”

“À.”

“Đi liền.”

Du phu nhân tỉnh táo lại, cẩn thận đỡ lấy Sở Mộ Nhiễm, hai người đi về phía cửa.

“Con gái, con đi từ từ thôi, đừng vội.” - Du phu nhân nhắc nhở: “Con cũng đang bị thương, phải chú ý cơ thể mình.”


“Vâng, tôi không sao.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười, cảm thấy Du phu nhân rất ôn hòa.

“Aiz, nếu Tiểu Phong nhà dì ngoan như con thì tốt.” - Vừa đi, Du phu nhân vừa gạt lệ: “Tiểu Phong nhà tôi từ nhỏ đã được cha nó chiều chuộng, không nghe lời ai cả. Bác sĩ đều nói chân của nó nếu không xử lý kịp sẽ phải cắt đi, vậy mà nó vẫn cứ khăng khăng muốn gặp con, nói nếu con không tới gặp nó, nó sẽ không tiến hành phẫu thuật, con nói xem vì sao nó lại tùy hứng như vậy chứ?”

Sở Mộ Nhiễm cau mày: “Hắn còn nói như vậy?”

Bây giờ cô liền muốn đánh hắn ta một trận.

Đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, tim Sở Mộ Nhiễm đập thình thịch khi nhìn thấy Du Kỳ Phong đang nằm trên giường bệnh.

Xác ướp trên giường kia thực sự là Du Kỳ Phong?

Không kìm được, mắt cô đỏ hoe.

Cô và Du Kỳ Phong chính là huynh đệ khó khăn có nhau. Nói đến, cô bị hại thê thảm thế này chính là do tên hỗn đản này, nhất định phải nửa đêm còn đào tên cô lên.

Chờ Du Kỳ Phong khỏe lại, cô nhất định phải cho hắn một trận.

Sau khi thay quần áo và giày, Sở Mộ Nhiễm đi đến bên giường Du Kỳ Phong, lúc này hắn đang cố gắng nhìn cô.

“Sao anh lại gọi tôi đến.” - Sở Mộ Nhiễm có chút không vui, vừa lo lắng, hận không thể tát vào đầu hắn: “Du phu nhân nói chân của anh không còn chờ được nữa, anh cố chấp như vậy, không sợ nữa đời sau ngồi trong xe lăn, anh sẽ chịu được sao?”

Du Kỳ Phong lắc đầu.

“Anh gọi tôi đến là muốn nói cái gì?”

“Cầu hôn, cầu hôn…” - Du Kỳ Phong khó nhọc nói ra hai chữ.

Cầu hôn?

Du gia đến Sở gia cầu hôn, cô đã biết, cũng không thể xem như là không biết, nhưng mà cô đối với Du Kỳ Phong không có ý đó.

Hơn nữa, cô và Cố Minh Dạ đã kết hôn rồi.

Cô không khỏi nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Minh Dạ đang đứng đợi cô ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tối sầm, ánh mắt không vui, toát ra khí chất cực kỳ lạnh lùng.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Nhìn sắc mặt của cô, khiến trong lòng Du Kỳ Phong cảm thấy hy vọng cuối cũng mất đi.

Hắn vốn nghĩ, nếu như cô thích hắn dù chỉ một chút thôi, hắn cũng muốn quấn chặt lấy cô trong tay, dù là lợi dụng một thân thương tích để bán thảm, thừa cơ hội ép buộc cô. Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng ngoài cửa, hắn biết rõ, hắn ở trong lòng cô kém xa tên đàn ông ngoài kia.

Du Kỳ Phong vẫn giữ nụ cười trong mắt.

Hắn chỉ có thể cười.

“Tôi…giúp em… chọc giận Cố Minh Dạ…khiến hắn…ức hiếp em… Xin lỗi em, có phải tôi gây phiền phức cho em không?” -Giọng nói hắn khô khóc và khàn khàn.

“Thì ra là thế.” - Sở Mộ Nhiễm lập tức thả lỏng: “Tôi nói, làm sao anh có thể mất trí mà thích tôi, thì ra là thay ta khiến hắn tức giận… Nhưng mà, mẹ kiếp, anh chơi đùa tôi suýt chết, anh có biết không?”

Nhớ cái đêm đó, Cố Minh Dạ đè cô dưới sô pha hung ác làm cô, cô thật sự không muốn hồi tưởng.

Sở Mộ Nhiễm chọc chọc vào tay hắn: “Anh nhìn thấy tôi rồi, anh đi phẫu thuật được chưa? Bác sĩ đang chờ anh, nếu anh còn không chịu phẫu thuật, anh còn làm trễ nãi người khác chữa trị, đừng có kiêu ngạo ở đây, hiểu không?”

“Được…” - Du Kỳ Phong cuối cùng cũng gật đầu.

Nhìn Sở Mộ Nhiễm thật sâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.


Hắn không nói cho cô biết, ca phẫu thuật rất nguy hiểm, chỉ có khoảng 40% cứu được chân của hắn, hắn muốn cô hôn hắn một cái, nhưng hắn không thể nói ra.

Cô gái hắn thích đang gặp rắc rối, hắn có thể nhìn thấy.

Sở Mộ Nhiễm rời khỏi phòng, chưa kịp cởi quần áo phòng hộ đã vội nói với Du phu nhân: “Anh ấy đồng ý phẫu thuật rồi, Du phu nhân, dì hãy gọi bác sĩ đến.”

Du phu nhân nhanh chóng gọi bác sĩ đã túc trực sẵn sàng.

Sở Mộ Nhiễm vừa thay giày bước ra, đã bị Cố Minh Dạ ôm lấy, ánh mắt nhìn cô đầy ghen tuông: “Vừa rồi nói chuyện với hắn rất vui vẻ?”

“Có cái gì vui vẻ? Hắn bị thương đến mức nói còn khó khăn…” - Sở Mộ Nhiễm có chút không yên tâm: “Cố thiếu, ca phẫu thuật lần này của hắn chắc chắn sẽ thành công phải không?”

“Có vẻ khó khăn.” - Cố Minh Dạ lắc đầu, thành thật nói: “Chân của hắn bị dính đạn trọng thương, trì hoãn lâu như vậy, anh đoán hắn chỉ còn 50% cơ hội.”

“Vậy làm sao bây giờ?” - Sở Mộ Nhiễm không nhịn được rơi nước mắt, trong lòng lo lắng: “Sao hắn ta ngốc như vậy, cho dù là muốn gặp em để xin lỗi, cũng không nhất định là lúc này? Chẳng lẽ hắn không nói bây giờ, em sau này sẽ tuyệt giao với hắn?”

“Hắn ta nói xin lỗi?” - Hai mắt Cố Minh Dạ híp lại.

“Hắn nói đi Sở gia cầu hôn là vì em chọc giận anh.” - Sở Mộ Nhiễm giải thích thêm mấy câu: “Du thiếu trước nay làm việc có chút tùy ý, có thể hắn cũng không muốn nhắm vào anh đâu, có lẽ hắn giận vì nhìn thấy anh đối xử với em quá thảm…”

Cố Minh Dạ chỉ cười lạnh một cái.

Sao hắn không biết suy nghĩ của Du Kỳ Phong.

Lúc này, y tá đẩy Du Kỳ Phong ra ngoài chuẩn bị đi phẫu thuật.

“Chờ chút.” - Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng rời khỏi Cố Minh Dạ, chịu đau một chút, nhanh chạy về phía Du Kỳ Phong, nhẹ nhàng cầm lấy tay của hắn: “Du thiếu, hứa với tôi phải kiên trì, lần này phẫu thuật nhất định thành công. Chỉ cần anh phẫu thuật thành công, tôi sẽ chơi vật lộn với anh năm đêm, được không?”

“…không.” - Đôi mắt Du Kỳ Phong sáng lên, nhanh nói: “Em…đáp ứng tôi…một… khụ… một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Sau này, tôi sẽ nói…”

“Được.” - Sở Mộ Nhiễm không do dự gật đầu.

Sắc mặt Cố Minh Dạ ngày càng đen, anh thấp giọng nói với y tá đang đẩy xe: “Tại sao cô lại dừng lại, nhanh chóng đưa người đến phòng phẫu thuật, đừng lãng phí thêm thời gian.”

Ý ta giật mình, nhanh chóng đẩy người đi.

Sở Mộ Nhiễm có chút hiếu kỳ: “Cố thiếu, anh khi nào quan tâm đến Du thiếu…”

Trước đó hai người không phải đối đầu sao?

“Về sau gọi anh là Minh Dạ, hoặc cứ trực tiếp gọi là chồng.” - Cố Minh Dạ trực tiếp ôm ngang cô, thanh âm không cho phép từ chối.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Sở Mộ Nhiễm bị thương nhẹ nhưng đây không phải lần đầu cô chấn thương ở đầu cho nên Cố Minh Dạ ra lệnh cô phải nằm ở phòng bệnh nghỉ ngơi, ngay cả Du phu nhân muốn tới trò chuyện cũng bị Cố Minh Dạ từ chối.

“Cố thiếu…” - Dưới ánh mắt đầy cảnh cáo của anh, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng đổi cách gọi: “Minh Dạ, ngày mai em có thể trở về biệt thự Giang Sơn không? Em muốn xử lý vấn đề của Chu Cương.”

Cô nhất định phải báo thù.

Cố Minh Dạ nhàn nhạt nhìn cô: “Em nóng lòng báo thù như vậy sao?”

Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Ông ta suýt chút nữa thì giết em, em không báo thù liền không cảm thấy không thể sống nổi.”

Cố Minh Dạ nghe vậy, ra ngoài hỏi thêm một chút tình hình của Sở Mộ Nhiễm chỗ bác sĩ.

“Chúng ta có thể đi về.”

“Tốt, vậy đi nhanh một chút.”

Về đến biệt thự Giang Sơn, đã là 5h chiều.

Sắp đến giờ cơm, Sở Mộ Nhiễm không có chút nào hứng thú ăn cơm, nắm tay Cố Minh Dạ lôi kéo đi xuống tầng hầm.


Mở cửa, Giang Lãng đang thẩm vấn bên trong.

Chu Cường hai tay bị còng vào tường, trên người bị roi quất để lại chi chít vết máu, thoi thóp, căn bản không nhìn ra kẻ phách lối hôm trước.

Nhìn thấy Cố Minh Dạ và Sở Mộ Nhiễm đi tới, Giang Lãng vội vàng bỏ roi xuống, đi tới: “Cố thiếu…”

“Sao rồi?”

“Miệng của ông ta rất cứng, cái gì cũng không chịu nói, cắn chết chỉ nói tự mình muốn ra tay với Sở tiểu thư, không có bất cứ ai sai khiến.”

“Ồ… nếu như vậy thì cũng không cần thẩm tra tiếp.” - Cố Minh Dạ câu môi cười nhạt, cúi đầu nhìn về Sở Mộ Nhiễm đang đỏ mắt vì tức giận, cực kỳ bao che hỏi: “Em muốn đối phó hắn thế nào? Tự mình động thủ hay anh giúp em?”

Dùng dao hoặc súng đều sẽ đổ máu, anh cũng không muốn quá bảo hộ Sở Mộ Nhiễm, dưỡng cô ấy thành một dạng ngây thơ không biết thế sự, muốn xem xét khả năng nhìn thấy máu của cô.

“Không, không cần anh ra tay, tự em làm. Em muốn một cái kéo sắc bén, nếu không có kéo thì một con dao gọt trái cây cũng được.”

Cố Minh Dạ nhìn Giang Lãng gật đầu: “Đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Nhìn lại, Cố Minh Dạ muốn hỏi Sở Mộ Nhiễm muốn dùng kéo để làm gì, nhưng anh đã thấy cô đi về phía Chu Cường đang treo trên tường, đứng trước mặt ông ta, cứ như vậy ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

“Sở, Mộ, Nhiễm.” - Chu Cường phun ra một ngụm máu: “Tiện nhân, mày thế mà chưa chết.”

“Ông còn chưa có chết, tôi làm sao có thể cam lòng chết chứ?” - Nhìn Chu Cường bộ dạng chật vật như chó rơi xuống nước, Sở Mộ Nhiễm nhếch khóe môi cười lạnh: “Chu Cường, chẳng những ông không ngờ rằng tôi chưa chết, cũng không nghĩ tới một ngày ông sẽ rơi vào tay tôi?”

“Mày muốn gì?”

“Tôi muốn gì?” - Sở Mộ Nhiễm hướng mắt về dưới hông của ông ta thoáng nhìn: “Đúng rồi, bị đánh thành dạng này, ông có thể cứng đến nổi đứng lên không?”

Hơi thở Chu Cường cứng đờ, ông ta không thể tin được những gì mình nghe được.

Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm.

Giang Lãng cầm một cái kéo quay lại, vô tình nghe được câu nói này, cả người cảm thấy không xong.

Nhưng Sở Mộ Nhiễm không cảm thấy mình nói ra cái gì tục.

“Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé? Nếu như ông không cứng được, tôi sẽ không động thủ, nhiều lắm để cho người khác đánh ông đến thừa sống thiếu chết. Nhưng nếu ông còn có ý niệm xấu xa với tôi, vậy tôi liền trực tiếp phế bỏ ông, để nửa đời sau ông không còn được làm đàn ông nữa, ông cảm thấy thế nào?”

Nhìn gương mặt không còn chút máu của Chu Cường, Sở Mộ Nhiễm cười nhạt, đôi mắt đen láy lạnh lùng băng giá.

“Cố thiếu…” - Giang Lãng cầm cái kéo trong tay không biết phải làm thế nào, cúi đầu xin chỉ thị của Cố Minh Dạ.

Sở Mộ Nhiễm quay người lại nhìn về phía Giang Lãng đang đắn đo.

Cố Minh Dạ trầm mặc không đáp.

Sở Mộ Nhiễm trực tiếp đi qua, đưa tay về phía Giang Lãng: “Đưa kéo cho tôi.”

Giang Lãng: “…”

Hắn lại nhìn về phía Cố Minh Dạ thăm dò, phát hiện lão đại không có ý định ngăn cản, hắn chỉ có thể có chút sợ mất mật đưa cây kéo cho Sở Mộ Nhiễm, lúc Sở Mộ Nhiễm đi về phía Chu Cường, hắn không khỏi đứng thẳng lưng, cảm thấy ở giữa hai chân có chút lạnh.

Phụ nữ…

Thật đáng sợ!

Sở Mộ Nhiễm đi tới trước mặt Chu Cường, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm ông ta.

“Sợ sao?”

“Mày…mày đừng có đùa?” - Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Sở Mộ Nhiễm, Chu Cường cuối cùng cũng sợ hãi: “Sở Mộ Nhiễm, tao là cha của mày, mày dám làm như vậy với tao chính là đại nghịch bất đạo, mày về sau đừng nghĩ làm người.”

“Tôi không phải là người, tôi là quỷ, có thể động thủ với ông rồi đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm cười nhẹ: “Chu Cường, đêm đó ông xé quần áo tôi, tôi đã muốn giết ông rồi. Nếu mảnh kính tôi nhặt không quá nhỏ, không phải một phát liền giết chết ông thì bây giờ ông sẽ không phải chịu những hình phạt này, cho nên…vận mệnh của ông đúng là…”

Ngày đó, Chu Cường thoát khỏi cái chết từ tay cô, nhưng bây giờ phải đối mặt với chuyện còn đau đớn hơn cái chết.

Từng chút từng chút phá hủy nhân sinh của ông ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương