Sáng hôm sau.

Sở Mộ Nhiễm mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt phượng sâu thẳm đang nhìn mình.

Người đàn ông đẹp trai nằm nghiêng, một tay chống đỡ trên đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cô với khuôn mặt nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ về việc gì đó phức tạp.

“Cố Minh Dạ.” - Giọng Sở Mộ Nhiễm khàn khàn.

Những cảnh tượng dữ dội đêm qua hiện lên trong đầu cô, nguyên nhân khiến cổ họng cô khàn đặc chính là do đêm qua cô đã hét quá nhiều và quá dài.

Mẹ kiếp.

Bị hắn tra tấn hết lần này đến lần khác khiến cô mệt ngủ thế nào không hay, nghĩ tới đây trong lòng Sở Mộ Nhiễm phun ra một luồng khí nóng.

“Sao anh còn chưa đi, đợi tôi gọi Sở Ngọc Diệp đến đây đón anh về à?” - Sở Mộ Nhiễm đẩy mạnh Cố Minh Dạ, đứng dậy khỏi giường, đang đi rời đi thì phát hiện trên người không mảnh vải che thân.

Chiết tiệt, hắn thậm chí không thèm mặc quần áo vào cho cô.

Đang rối bời, người đàn ông đã nắm lấy vai cô và đẩy cô trở lại giường.

“Sở Mộ Nhiễm, đừng có chọc giận tôi.”

Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt đen nguy hiểm, bàn tay nắm lấy eo cô, Sở Mộ Nhiễm lần nữa cảm giác hạ thân lại bị lấp đầy đến căng tức.

Hắn ta…lại muốn nữa…

Tối hôm qua, còn chưa no đủ.

“Cô cho rằng tối hôm qua rất dài sao? Từ 4h30 cô mới về, làm đến 5h30 sáng cô ngủ mất, làm sao có thể đủ được.” - giọng êm dịu vang lên bên tai cô.

“Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc sao, nếu không sai thì anh làm tôi ba lần. Đến lúc tôi ngủ trời đã sáng trưng rồi, căn bản không phải 5h30 sáng.”

“Ồ, kỹ năng quan sát của cô thật nhạy cảm.” - Cố Minh Dạ gật gật đầu: “Hôm nay chúng ta còn nhiều thời gian, đừng vội.”

Nhạy cảm em gái anh.

Sở Mộ Nhiễm trừng mắt.

“Anh không vội nhưng tôi vội. Cố Minh Dạ, tôi cảnh cáo anh, chuyện đêm qua tôi sẽ không tính toán với anh, cứ xem như bị chó cắn một ngụm, hôm nay anh còn dám làm nữa, tôi sẽ không cho anh dễ nhìn.” - Cô lấy tay che ngực, khí thế hùng hổ.

“Đã cho vào rồi.” - Ánh mắt Cố Minh Dạ cực kỳ vui vẻ.


Hắn nhàn nhạt nhếch môi, kéo ra một chút rồi lại hung ác đẩy vào, dùng động tác này để tuyên bố thái độ của hắn.

“Vả lại, không phải cắn một ngụm, mà là năm ngụm.”

Coi như thừa nhận mình là chó thì cũng phải tính toán cho đúng số.

“Anh…” - Hành động của hắn khiến Sở Mộ Nhiễm phản ứng một cảm giác quen thuộc, cô tức giận mắng: “Cố Minh Dạ, anh…anh vô sỉ…”

“Không phải đêm qua tự cô mời tôi đến vào buổi tối sao? Cô nói tôi rất lợi hại, còn cảm thấy tư vị làm cùng tôi rất tốt.”

“Nhưng hôm qua tôi cũng nói, Du Kỳ Phong đã thỏa mãn tôi rồi, so với anh hắn ta trẻ tuổi, mạnh mẽ hơn, làm tôi thoải mái hơn, anh không nghe à?”

Cô hét lên câu này, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Nhìn Sở Mộ Nhiễm đang căng thẳng và xấu hổ, Cố Minh Dạ đột nhiên nhếch khóe môi: “Đêm qua tôi đã kiểm tra, cô không có làm với hắn, hiện tại bên trong cơ thể cô cái gì cũng là của tôi. Bây giờ cô nhắc đến chuyện này… có phải là còn muốn sao?”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Vô sỉ, không biết xấu hổ, mặt dày, hỗn đãn.

Trong lòng thầm nguyền rủa, hình tượng Cố Minh Dạ trong lòng cô đã thay đổi kinh thiên động địa.

Cố Minh Dạ trầm tĩnh lạnh lùng, không mê nữ sắc dường như không còn liên quan đến hắn nữa, bây giờ nhìn bộ dạng của hắn xem, quá đáng sợ.

“Cút đi, muốn cái em gái nhà anh.”

Sở Mộ Nhiễm lúc này đã tỉnh táo, dùng toàn bộ sức lực đẩy Cố Minh Dạ ra, không cho phép hắn làm càng.

Dù là xấu hổ hay đau đớn, cô trần như nhộng đạp chân đất chạy vào nhà tắm.

Sở Mộ Nhiễm lúc này nhận ra bản thân quá ngu ngốc.

Đêm qua rõ ràng có một con sói đói trong nhà, vậy mà cô còn tắm rửa sạch sẽ, khiêu khích trước mặt hắn, nó không phải chính hình đưa mồi thơm đến miệng sói cầu xin hắn ăn cô… huhu tại sao lại không phòng thủ một chút.

Trấn tĩnh lại, Sở Mộ Nhiễm quay người muốn đóng cửa nhà tắm lại, nhưng quay lại đã nhìn thấy một thứ chặn lại không thể đóng.

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Nhìn bàn tay mảnh khảnh và khỏe khoắn ở mép cửa, cô chết lặng.


Lại muốn nửa?

Sở Mộ Nhiễm tức giận kéo cửa đóng mạnh, cô cố ý muốn làm đau hắn.

“Muốn trút giận?”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Cố Minh Dạ mày không nhíu lại một lần, đẩy cửa đi vào.

Làn da màu lúa mì khỏe mạnh săn chắc, dáng người không chút mỡ thừa với cơ bụng tám múi, đôi chân cao và dài, chỗ đó cũng rất tráng kiện và sung sức.

“Chúng ta tắm chung.” - Cố Minh Dạ nói như hiển nhiên: “Một lần trong nhà tắm, một lần trên giường, một lần trên sô pha… tôi không nghĩ cô tuổi còn nhỏ, trong chuyện nam nữ là có nhiều sở thích như vậy, bất quá, tôi sẽ thỏa mãn cô.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Cô muốn xuyên không về đêm hôm qua đánh cái kẻ ngu ngốc đã nói những thứ không nên nói.

“Coi như tôi có nhiều sở thích, nhưng cũng không muốn làm với anh.” - Sở Mộ Nhiễm kéo khăn tắm quấn quanh người, lạnh nhạt nói: “Cố thiếu, cái gì cũng có lúc đủ, nếu anh còn muốn làm tiếp, phiền anh cút về tìm vị hôn thê của anh.”

Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại.

“Tôi và anh sau này cứ giữ khoảng cách như trước kia.”

“Nếu như tôi không muốn?”

“Ồ…” - Sở Mộ Nhiễm nhếch môi, không nhịn được ngáp một cái: “Vậy mỗi buổi tối anh đến đây đi. Nhớ kỹ phải tránh chị tôi ra nhé, tôi thích cảm giác lén lén lút lút này, bị phát hiện sẽ không còn thú vị.”

Cố Minh Dạ: “...”

“Bây giờ mời anh đi ra ngoài.”

Cố Minh Dạ nhìn cô chằm chằm rồi cũng quay người bước ra ngoài.

Sau khi ra khỏi căn hộ của Sở Mộ Nhiễm, châm một điếu thuốc.

Khói thuốc mập mờ, đôi lông mày nhíu chặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên như đang nghĩ về thứ gì đó…

Cuối cùng, Cố Minh Dạ cũng đưa ra một quyết định.


Có những thứ phải quyết đoán, nếu không chính là tai họa.

Cố Minh Dạ gọi điện thoại cho Giang Lâm: “Giang Lâm, gọi Sở Ngọc Diệp đến Nhất Thiên Sắc gặp tôi.”

“Cố tổng, Sở tiểu thư đang đợi anh ở Nhất Thiên Sắc, vừa rồi hỏi tôi tung tích của anh, nhưng tôi không có nói cho cô ấy biết.”

“Ừm.”

Cố Minh Dạ cúp điện thoại.

Anh nheo mắt nhìn mặt trời chói chang trên đầu rồi bước xuống cầu thang rẽ trái.

Nhất Thiên Sắc là tòa nhà cao cấp chia làm 3 cấp bật rõ ràng: Căn hộ nhỏ, phòng cộng đồng và căn hộ cao cấp bật nhất.

Sở Mộ Nhiên chỉ có thể thuê căn hộ nhỏ để không ủy khuất chính mình vì cô không có nhiều tiền.

“Minh Dạ, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”

Cố Minh Dạ vừa mở cửa bước vào liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu ngọt ngào, Sở Ngọc Diệp nhào vào lòng ngực anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ.

Cố Minh Dạ giật mình.

Lúc này, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của người khác, cùng cặp mắt đen láy và bướng bỉnh của cô.

“Em đợi anh cả buổi sáng, còn tưởng anh sẽ không quay lại.” Sở Ngọc Diêp cười xinh đẹp, giọng có chút giận dỗi: “Anh vẫn mặc quần áo hôm qua, anh đã ở bên ngoài cả đêm à? Đúng rồi, anh buổi sáng đã ăn gì chưa, em nấu mì cho anh nhé?”

“Không cần.” - Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng.

Thái độ lạnh nhạt xa cách khiến Sở Ngọc Diệp đang đi về phía bếp khựng lại.

“Ngọc Diệp, tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Anh muốn nói gì với em?” - Sở Ngọc Diệp quay lưng lại mỉm cười: “A…anh sẽ không phải là cầu hôn em chứ? Để em suy nghĩ một chút, nếu mà không có hoa hồng thì em sẽ không đồng ý đâu.”

Cố Minh Dạ không cần suy nghĩ mà lắc đầu: “Không.”

“Vậy anh muốn nói gì?” - Nụ cười trên môi Sở Ngọc Diệp cứng ngắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Minh Dạ ca ca, sao anh lại nghiêm túc như vậy?”

Trong lòng Sở Ngọc Diệp cực kỳ lo lắng, rụt rè nhìn Cố Minh Dạ bằng đôi mắt ngấn nước, thậm chí còn gọi danh xưng khi bé.

Cô nhớ rằng khi còn nhỏ, chỉ cần cô gọi anh là Minh Dạ ca ca, anh sẽ rất vui vẻ, cho cô bất cứ thứ gì cô muốn, dù là thứ anh thích anh cũng sẵn sàng dành nó cho cô.

Lớn lên, tính cách Cố Minh Dạ lạnh lùng khó gần, nhưng Sở Ngọc Diệp biết rõ trong trái tim Cố Minh Dạ vẫn dành vị trí đặt biệt cho cô.

“Ngọc Diệp, tôi nghĩ chúng ta…”


“Anh không phải là muốn chia tay em chứ?” - Cắt lời Cố Minh Dạ, Sở Ngọc Diệp đột nhiên nói: “Hai ngày qua anh đều xa cách em… có phải anh chán em rồi phải không?”

Sở Ngọc Diệp cau mày, giơ tay ôm lấy tim, đôi mắt mờ mịt, trong đày yếu đuối.

Cố Minh Dạ do dự một chút, ánh mắt lại nhanh chóng kiên định lại.

Sở Ngọc Diệp vô cùng lo sợ, cô nhìn ra sự kiên định của Cố Minh Dạ.

“Không, anh đừng nói, xem như em chưa hỏi.” - Sở Ngọc Diệp lắc đầu, đáng thương bám lấy tay áo Cố Minh Dạ cầu xin: “Minh Dạ ca ca, nếu em làm sai chuyện gì, hãy nói cho em biết, em sẽ thay đổi. Hôm qua, anh xa cách em, em nắm tay anh anh liền tránh đi…nhất định em đã làm sai điều gì khiến anh tức giận, phải không?”

Hôm qua.

Hôm qua hai người gặp Sở Mộ Nhiễm, nghĩ đến việc Sở Ngọc Diệp làm sau lưng hắn, quả thật có chút không vui nên tránh tay của cô ấy.

Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải tức giận mà là thất vọng.

Nhưng chuyện đó và chuyện hôm nay anh muốn nói là hai chuyện khác nhau.

Nhưng Sở Ngọc Diệp một mực không cho anh mở miệng.

“Minh Dạ ca ca, em đi nấu đồ ăn cho anh được không? Dù chuyện gì xảy ra thì nó cũng không quan trọng bằng mối quan hệ của chúng ta, phải không? Mọi chuyện sẽ qua thôi, đúng không? Ngược lại, có chết em cũng không đồng ý chia tay với anh, em yêu anh, không có anh làm sao em sống nổi?”

Đôi mắt Sở Ngọc Diệp rưng rưng, cố nở nụ cười muốn đi vào bếp, đi được mấy bước chân cô khụy xuống, bàn tay ôm tim, vẻ mặt đau đớn.

Cố Minh Dạ vô thức chạy đến đỡ Sở Ngọc Diệp, cô ta nhẹ nhàng ngã vào lòng anh, giọng nói vui vẻ mềm yếu: “Minh Dạ ca ca, anh vẫn quan tâm em…”

“Ngọc Diệp…” - Khi Cố Minh Dạ hạ mắt xuống, Sở Ngọc Diệp đã bất tỉnh.

“Ngọc Diệp, tỉnh lại đi.”

“Ngọc Diệp.”

Gọi mấy lần Sở Ngọc Diệp vẫn hôn mê bất tỉnh, Cố Minh Dạ trong lòng cực kỳ phiền muộn.

Hôm nay chuyện này không thể nói chuyện được nữa.

Cố Minh Dạ nhắm mắt lại rồi mở ra, lấy di động ra bấm số khẩn cấp.

Sở Ngọc Diệp tựa vào lòng ngực Cố Minh Dạ, lông mi run lên, hai tay buông lỏng bên hông nắm chặt lại, trong đầu đang nghĩ ra biện pháp đối phó.

Cố Minh Dạ trời sinh băng lãnh, tuy anh chưa từng tỏ tình nhưng cô và anh đã ở bên nhau từ nhỏ, cũng sẽ định kết hôn, tại sao anh lại muốn chia tay.

Không được, Sở Ngọc Diệp không cho phép kết quả như vậy.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương