Tiểu hài

Chuyện gì vậy?

Đầu đau quá!

“Y Ân, ngươi không sao chứ?” Đường nhìn mơ hồ dần dần tụ lại, nhìn rõ biểu tình khẩn thiết của Di Nhi.

“Chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu?” Nhìn quanh bốn phía, đó là một gian phòng hoa lệ!

Ngô, nghĩ ra rồi, tuy đã qua biên quan, nhưng chúng ta lại đụng phải phiến loạn trên thảo nguyên____

Ở chỗ này có phiến loạn sao? Ít nhất Di Nhi đã nói như thế, bọn họ đông người, khi chúng ta chạy trốn hình như là ta bị trúng một tiễn.

Sau đó ta không nhớ nữa.

“Ngươi trúng tiễn, sau đó ngã từ ngựa xuống.” Di Nhi thấy ta tỉnh lại, thở nhẹ nhõm, đỡ ta ngồi dậy, lúc này ta mới phát hiện, nếu so với cơn đau trên vai, đau đầu vừa rồi chẳng là gì cả.

“Gặp quỷ. Thật là……” Cười khổ, ta đưa tay nhận lấy thuốc từ Di Nhi.

“Chỗ này là?” Nhìn nhìn Di Nhi, nó lập tức giải thích.

“Chúng ta chạy vào cấm địa của người thảo nguyên bọn họ, Vô Hồi Cốc.”

“Vô Hồi Cốc?” Kỳ quái, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Đó chính là nói chúng ta không thể ra được?”

“Sẽ không, Viễn Phương đại ca nói đợi ngươi dưỡng thương khỏi rồi sẽ đưa chúng ta ra ngoài.” Di Nhi vội vàng trả lời.

“Viễn Phương đại ca?” Tỉ mỉ nghiên cứu ý nghĩa của bốn chữ này, buồn cười nhìn mặt của Di Nhi thoáng chốc đỏ lên.

“Cái đó, ngươi đã hôn mê mấy ngày rồi, Viễn Phương đại ca là quản gia của cốc chủ. Chúng ta không có……”

Di Nhi thật đáng yêu, ngươi không biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi sao?

Một hơi uống hết sạch thứ thuốc đen thui đắng không chịu nổi đó, ta buồn bực nghĩ, tại sao không có loại thuốc viên chứ?

Vô Hồi Cốc này dường như rất lớn, nhưng người tựa hồ không nhiều.

Từ khi ta tỉnh lại, Di Nhi bắt đầu thường xuyên biến mất, dù sao ở chỗ này chắc là không có chuyện gì, Viễn Phương đại ca đó tự nhiên sẽ chiếu cố tốt cho nó, cũng không cần ta phải lo lắng cái gì.

Phía sau vai trái chỉ là một vết ngoại thương, qua mấy ngày nữa sẽ kết sẹo, tự nhiên cũng không còn có thể hạn chế hành động của ta nữa.

Mở cửa ra, hành lang dài rộng rãi vô cùng, ở đây lại là một tòa kiến trúc được xây trên mặt nước!

Chậm rãi đi tới giàn hoa đang nở hộ muôn màu muôn vẻ trên nước, ta ngồi lên một phiến đá, ngẩng đầu nhìn vách đá dốc đứng như ẩn như hiện trong sương mù, nơi này, cũng coi như là thế ngoại đào nguyên a!

Khóe mắt chớp qua một nhân ảnh, ta ngưng thần nhìn qua, bên kia của giàn hoa có một tiểu nam hài chừng mười tuổi đang đứng, tựa hồ không có nghĩ đến ở đây có người, nên nó mang theo sự lúng túng như khi bí mật bị phát hiện.

Ta thích những tiểu hài tử như thế này giống như ta thích động vật, không phải là ta có sở thích quái dị gì đó, chỉ là vì ta biết bản thân không có khả năng sẽ có huyết mạch đời sau, mà đối với những sinh vật nho nhỏ này liền có sự hiếu kỳ và thân thiết.

“Qua đây đi.” Thử mỉm cười, đối với nó thể hiện ý tốt.

Nó do dự không quyết hết nửa ngày, cuối cùng lại quay chân đi khỏi.

Sinh mạng thật đáng yêu, thật dễ thương.

Nhưng mà, người Lâu Tây đều là cái dạng này sao? Tóc của nó là màu nâu, con mắt thì lại là xanh dương.

Tiếng chân vang lên, tiểu gia hỏa đó tựa hồ cảm thấy không cam tâm, cuối cùng vẫn là chạy trở lại.

“Ngươi, cút đi!” Thanh âm thấp bé hướng ta thị uy, hoàn toàn bỏ lơ sự thật ta đến chỗ này trước.

“Ta ở chỗ này cản trở ngươi sao?” Nhàn nhạt cười, cảm thấy nó thật sự rất khả ái.

“Không có, nhưng ta không thích.” Thanh âm thanh thúy có chút đại nhân không phù hợp với độ tuổi.

“Lẽ nào ngươi không muốn nói cho ta biết trong khu vườn này đóa hoa nào xinh đẹp nhất sao? Lẽ nào ngươi không muốn để ta nhìn ngắm những chồi hoa mới nở sao? Lẽ nào ngươi không muốn nói cho ta biết loại hoa nào hấp dẫn bươm bướm nhất, loại hoa nào có thể gọi ong đến sao?” Vứt ra một chuỗi câu hỏi, sắc mặt của nó trở nên có chút quái dị.

Đây cũng là một tiểu nam hài thiếu hụt sự quan ái đi? Phụ mẫu của nó đang làm gì? Một hài tử khả ái như thế này lại không có một chút thiên chân thuần khiết mà lứa tuổi này nên có!

Trầm mặc một trận, thấy nó không có ý muốn trả lời, ta đứng lên cười cười, “Được thôi, hy vọng lần sau ngươi sẽ nguyện ý nói cho ta biết.”

Băng đông dày ba tấc, thì không phải mới hàn lạnh một ngày đã tạo nên, với tâm lý phòng ngự mạnh mẽ như vậy, không thể dễ dàng bị đánh vỡ được.

Ngày thứ hai, cùng một thời gian, ta lại nhìn thấy nó, nó không mở miệng đuổi ta đi nữa, mà ta lại nhàn nhã ngồi vẽ hoa của ta, sau đó thu xếp đồ đạc đi khỏi.

Nói thật, tranh của ta thật sự không tính là đẹp, chỉ có thể coi như nhìn thuận mắt, nếu lấy ra khoe, sẽ bị người ta cười chết mất.

Chỉ là không ngờ, nam hài này cười càng khoa trương hơn.

Khi ta phát hiện tranh của mình cư nhiên thiếu đi một bức, ta liền biết là không tốt.

Quả nhiên, nam hài đó đứng trên bàn đá, biểu tình trên mặt là một bộ ngạc nhiên muốn cười lại không nguyện cười.

Thấy ta, nó cười lớn ra tiếng: “Ngươi cư nhiên có thể đem mớ hoa mỹ lệ như thế trong vườn này vẽ thành cái bộ dạng thế sao!”

Xấu hổ đỏ mặt, ta một tay giật lại tác phẩm của mình, đầu cũng không thèm quay lại chạy biến, sau lưng chỉ lưu lại một tràng cười lớn.

Tối hôm đó, lần đầu tiên ta gặp Viễn Phương đại ca trong miệng của Di Nhi.

Nam nhân rất anh tuấn, đối với Di Nhi rất tốt, chỉ là luôn cảm thấy trong mắt của hắn ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Trên bàn cơm, hắn đánh giá ta rất lâu, Di Nhi có hơi biến sắc, nhưng một câu nói tiếp theo đã đánh tan lo lắng của Di Nhi: “Ta rất lâu rồi không nghe thấy thiếu cốc chủ cười vui vẻ như thế.”

Trong sự đánh giá này, có một chút ý tứ chế nhạo, ta biết tài vẽ tranh của ta đã truyền khắp Vô Hồi Cốc này rồi.

Lần sau nhất định phải bóp chết tiểu quỷ lưỡi dài đó! ! !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương