Bí mật

Nếu như nói Tuyết Vô Tình chấn kinh khi gặp được ta, vậy thì phản ứng của Long Diệm Mã Vương khi thấy ta, chắc là…… hưng phấn đi?

Vẫy đầu vẫy đuôi, đứng thẳng hí vang, vui sướng dẫm móng.

“Được rồi được rồi, đừng như vậy!” Ta ôm cổ nó, không ngoài ý muốn nhìn thấy nhãn thần hận thù của Vô Tính ở một bên.

Lợi dụng Long Diệm Mã Vương để thăm dò tình cảm của hắn, tựa hồ có chút không đúng đắn, nhưng biểu tình của hắn đích thực khiến ta được giải hận! Ai bảo ngươi hung hăng với ta như vậy, thô bạo như vậy!

Còn chưa kịp an ủi Long Diệm Mã Vương đang hưng phấn, Vô Tình đã không thể chịu nổi khi nhìn chúng ta thân mật nữa.

Một tay ôm thân thể ta qua, nhẹ nhảy lên lưng Mã Vương, “Đủ rồi, ngươi không phải muốn trở về vũ đoàn xem thử sao?’

“Nhưng ta tại sao nhất định phải cưỡi cùng một con ngựa với ngươi? Ta trước giờ chưa từng bắt nó phải mệt như vậy! Ngươi đổi con ngựa khác không phải được rồi sao?” Nằm xuống rờ rờ chân trước của Mã Vương, ta thấp giọng kháng nghị.

“Một con ngựa tốt thế này, sẽ không đến mức không động nổi đâu!” Quả nhiên không nguyện vướng mắc quá nhiều ở vấn đề này, hắn kẹp bụng ngựa, Long Diệm Mã Vương như tên bắn khỏi cung phi đi!

“Oa a…..” Gió lùa vào trong miệng ta, khiến tiếng kinh hô của ta tiêu thất.

“Nó cư nhiên có thể chạy nhanh như thế?” Ta sợ Vô Tình ở sau lưng không thể nghe được thanh âm của ta, nên quay người hét lớn.

Để Mã Vương chậm lại, Vô Tình nhẹ nói bên tai ta: “Nó được xưng là Mã Vương tự nhiên là có nguyên do.” Khí tức nóng bỏng thổi vào lỗ tai mẫn cảm của ta, ta không kìm được run rẩy.

Vô Tình cười ha ha, được một tấc lấn một thước nhẹ cắn lên vành tai ta.

“Ngô……” Vội vàng đưa ta ra che tai lại, thuận tiện hung hăng trừng hắn một cái, đổi lại là nụ cười đắc ý của hắn.

Cười cười cười, cười chết ngươi đi! ! !

Mới ngắn ngủi mấy phút, vũ đoàn đã trong tầm nhìn, thu xếp đồ đạt hết rồi, chắc là chuẩn bị lên đường đi?

“Tắc Lợi Nhĩ đại thúc!” Ta nhảy khỏi lưng ngựa, lảo đảo chạy vào trong.

“Ân Ân? Ngươi trở về rồi? Ngươi có thể nói chuyện rồi? Ngươi sao lại ở cùng với hắn?” Miêu Lan vui vẻ kêu lớn, nhưng lại khiến ta bị một chuỗi vấn đề nhấn chìm.

“Xin lỗi, cái đó….. ta không phải bị câm, chỉ là vì trốn người…..” Tuy trong lòng không cảm thấy quá nhiều áy náy, nhưng nói thật ra mình lừa gạt họ, vẫn có chút đỏ mặt.

“Là vì trốn hắn sao?” Miêu Lan tựa hồ một chút cũng không tức giận, ha ha cười lớn, kéo ta đi vào xe ngựa của Tắc Lợi Nhĩ.

Đơn giản hàn huyên mấy câu, Tuyết Vô Tình nói ra chủ đề muốn đồng hành.

Tắc Lợi Nhĩ đại thúc cười đáp ứng, đồng thời cũng khiến ta kinh ngạc mà nói ra thân phận của Tuyết Vô Tình____ Hắn vậy mà là Vương của tiểu quốc phụ thuộc Phụng Duyệt quốc Tuyên Hòa! Mà mẫu thân của hắn lại là tỷ tỷ lớn nhất của Nữ Vương đương nhiệm của Phụng Duyệt quốc, nói cách khác: Hắn là điệt nhi của Phụng Duyệt Nữ Vương!

Không phải đi! Tức tối nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng trong ánh mắt khẩn cầu của hắn ta tạm thời bỏ qua, tối đến khi nghỉ ngơi thì nói tiếp! Cư nhiên cái gì cũng không nói với ta!

“Tại sao không nói cho ta biết!” Nhịn cả một ngày, vì bảo trì hình tượng của hắn, ta không phát hỏa ở bên ngoài, nhưng vừa về phòng ta liền bạo phát, hôm qua hắn cứng rắn đòi ôm ta ngủ, cả đêm có thời gian dài như thế, hắn lại không nói cho ta cái gì hết!

“Đừng tức giận, Y Ân, đừng tức giận nữa. Trước uống ly trà nhuận cổ được không?” Hắn luống ca luống cuống vội vàng kéo ta ngồi xuống, lại tận tình dâng lên ly trà, lúc này mới cẩn thận đáp:

“Cái đó….. đó lại không phỉa là chuyện quan trọng gì…….. cho nên, cho nên……” Hắn không nói tiếp nữa.

Ta trừng to mắt: “Cho nên cái gì?”

“Cho nên…… ta quên mất.”

Quên mất? Là quên thân phận của mình, hay là quên nói cho ta?

Nhưng mà, bộ dạng này của hắn thật sự khiến người ta vô pháp liên hệ hắn với sự thô lỗ của tối hôm đó a!

“Tối hôm đó……” Nghĩ tới điểm này, ta đột nhiên nhớ tới nhiệt khí cổ quái trong thân thể, lập tức muốn làm rõ, nhưng phát hiện vừa nhắc đến tối hôm đó, nhãn thần của hắn trở nên quái dị.

Đeo một nụ cười khiến ta kinh diễm, hắn ôm ta vào lòng, trong lúc ta bị nụ cười của hắn làm cho thất thần một lúc, hắn kéo ta ngồi lên giường.

Nụ cười của hắn thật sự rất đẹp, nụ cười tinh linh như hàn mai nở rộ vào ngày đông.

“Tối hôm đó thế nào?” Lời chưa hỏi ra miệng bị hắn tiếp lấy, ta kinh ngạc, vội vàng thu nhặt tinh thần, thấp giọng nói:

“Ngươi không giống với tối hôm đó…….”

Bàn tay đang bồi hồi ở trước ngực ta ngừng lại, thanh âm trầm thấp của hắn từ sau lưng truyền tới:

“Y Ân, ngươi có phải rất ghét người khác lừa ngươi không?”

“Ta không biết lại có thứ ngu ngốc nào thích bị người khác lừa!” Bỗng nhiên, trong não xuất hiện biểu tình tổn thương cửa đôi mắt xanh lam kia, cố gắng lắc đầu, ta không hảo khí trả lời.

“Ta cũng vậy, Y Ân, nhưng là ta vẫn luôn bị người ta lừa gạt, bị mẫu hậu của ta lừa, bị phụ vương lừa, ngay cả tiểu cô cô thương ta nhất, cũng vẫn luôn lừa ta!” Bàn tay đột nhiên nắm chặt đến lộ gân xanh, hiển nhiên hiện tại tâm tình hắn rất kích động.

Sao lại giống tiểu quỷ đó như vậy, hễ tức giận lên là liền tệ bạc với lòng bàn tay của mình?

Cố sức kéo tay của hắn qua, cưỡng bách nắm đấm đó mở ra, cũng may, chỉ là dấu móng tay hơi in sâu vào bên trong, không bị rách.

“Ngốc nghếch, lừa người cũng rất mệt a!” Nhẹ cười, ta đặt tay mình vào trong tay hắn, lúc này mới phát hiện tay của mình rất nhỏ! Còn chưa lớn bằng hai phần ba tay hắn.

Hắn không lên tiếng, biết ta còn định nói tiếp.

“Trước khi những lời nói dối đó bị phơi bày, ngươi vui vẻ không?” Ta thấp giọng cười, nắm tay hắn tỉ mỉ nghiên cứu.

“…… Vui vẻ, rất vui vẻ, có thể nói….. vô tư vô lo.” Trầm mặc rất lâu, hắn không cam không nguyện trả lời.

“Đó còn không phải sao!” Ta nhàn nhạt cười, không quá thỏa mãn vì da hắn cứng chắc hơn ta nhiều.

“Chỉ cần ngươi vui vẻ, đó sẽ không phải là lừa dối, mà là che giấu! Có thể khiến ngươi vui vẻ, trừ người yêu thương ngươi, còn có ai lại đi lừa ngươi như thế?” Toàn thân hắn run rẩy, nâng cằm ta lên đối mặt với hắn, nhãn thần như mang ẩn ý bình tĩnh rất nhiều.

“Ngươi a tiểu đông tây này!” Thấp giọng một tiếng, hắn đoạt lấy môi ta.

Tỉ mỉ liếm lên cánh môi của ta, linh hoạt tách mở hàm răng, sau đó, như nguyện nhẹ than một tiếng, chiếm cứ mỗi một tấc ngọt ngào trong miệng ta.

“Ân?” Ta dựa người vào hắn, không cự tuyệt loại dịu dàng và ấm áp làm an lòng người này.

Đây là thứ trước đây ta khổ sở theo đuổi, vẫn luôn cho rằng bản thân đã tìm được, cuối cùng lại vẫn là sự che chở giữa tình nhân thuộc về kẻ khác!

Trên người đột nhiên mát lạnh khiến ta cuối cùng hồi thần, không biết từ lúc nào, nụ hôn của hắn đã rơi xuống ***g ngực lộ ra dưới y sam tán loạn của ta, nếu như không phải là thời tiết quá lạnh khiến ta thanh tỉnh, tính ra ta lại bị hắn tranh thủ ăn vào bụng rồi!

“Dừng tay!” Luống cuống đẩy hắn ra, kéo lại y sam đã gần như rơi xuống của mình, ta xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Ngươi tên tiểu nhân này! Ngươi đã đáp ứng ta rồi!” Trong ánh mắt mà ta cho rằng khí thế mười phần, thứ hắn nhìn được đại khái chỉ là thủy quang xấu hổ đi?

“Ta đáp ứng chỉ tuyệt đối không cưỡng bách ngươi, nhưng không có nói là sẽ không mê hoặc ngươi a!” Mang theo biểu tình đáng thương, hắn lười biếng mò mò môi của mình, cười tà nói: “Thật sự là rất ngọt đó!”

Đây là….. đây là hỗn đàn đáng chết!

Ta thầm hận sự thanh thuần và vô thố của mình, nhưng tư duy thì nhanh chóng xoay chuyển.

Nhãn châu vừa chuyển, một câu nói hung hăng của ta xóa sạch nụ cười trên môi hắn: “Cái ngươi gọi là lừa dối chắc là chuyện có quan hệ với Lục Vương Gia Long Vô Dạ đi?

Nụ cười của hắn biến mất, ánh mắt băng lạnh khiến ta hối hận sự xung động của mình, cho dù hắn có thích ta, nhưng thích dù sao cũng không phải là yêu, hắn sẽ không dung thứ cho người nào khiêu khích vẩy ngược của hắn, sẽ không dung thứ cho ai đụng chạm vào vết thương sâu thẳm của hắn!

Nhưng lời đã nói ra, vừa đúng, cứ xem như thêm một lần thăm dò đi, xem thử tình cảm của hắn đối với ta rốt cuộc đến mức nào, cho dù sợ hãi, ta cuối cùng cũng không di chuyển đường nhìn, ánh mắt hơi chút bất an giả như khí thế đối mắt với hắn, nhẫn nhịn nhãn thần gần như bén nhọn như có băng đao trong đó của hắn.

Rất lâu, rất lâu, khi ta cho rằng mình sắp bị ánh mắt của hắn đóng thành tượng băng, hắn nhắm mắt lại, kiệt quệ than dài:

“Tiểu đông tây, ngươi thật sự rất thông minh a!”

Bị hắn một phát câu trúng tâm can, ta thuận tùng nương theo, biết lúc này không thể chọc giận hắn_____ đến lúc hắn lựa chọn không tổn hại ta, chắc là thật sự có chút thích ta đúng không?

“Long Vô Dạ, hắn và ta là song bào thai……”

Chấn kinh trừng mắt nhìn nụ cười khổ sở của hắn: “Ta biết chúng ta lớn lên không giống, hắn thì giống phụ thân, còn ta thì giống mẫu thân, nhưng hắn…… đích thật là…… ca ca song sinh của ta…….”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương