Ly hồn



“Chuyện này, Y Ân, mình biết đây đều là sai lầm của anh ấy, nhưng anh ấy cũng là vì mình, cho nên…..” Đừng giải thích, cái gì cũng đừng nói có được không? Ít nhất để y còn có một chút chút hoang tưởng có thể dựa dẫm được không? Rất muốn nói, nhưng cái gì cũng không thốt ra nổi, cổ họng của y tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại, làm sao cũng không thốt ra được một chút âm thanh.

“Đều tại mình không tốt, là mình không nên kích thích anh ấy, anh ấy…… anh ấy cũng không muốn đâu……” Gương mặt của bạn tốt bắt đầu có chút mơ hồ rồi, nhưng từng câu từng câu xé rách thế giới của y vẫn rất rõ ràng truyền được vào màng nhĩ của y.

Ta biết, thật ra ta sớm đã biết, anh ta ôm ta, chỉ là vì muốn cậu ghen tức, anh ta cho ta ấm áp, chỉ là vì muốn để cậu tới giành lại từ trong tay ta. Đừng nói gì nữa, ta biết đó đều là vì cậu, ta biết, nhưng có thể nào đừng nói ra được không? “Cầu xin cậu, Y Ân, cậu muốn trách thì trách mình đi, nếu như không phải là minh…….”

“…….Không sao,……” Dường như là thanh âm từ bên ngoài truyền tới, nhưng lại có cảm giác bản thân rất quen thuộc, “……Lạy cậu, dù sao mình cũng là người bạn tốt nhất của cậu……” Phải không? “Chuyện của cậu và anh ấy mình sớm đã biết rồi, không sao đâu, biết được hai người các cậu hòa hảo, mình cũng yên tâm rồi, cậu đó!”

Thật kỳ quái, tựa hồ bản thân đang cười thì phải? Sao còn có thể cười nổi nhỉ? Rõ ràng là nên khóc mà? Tại sao còn cười được? “Yên tâm đi, mình không sao đâu! Xem các cậu thân thiết như thế, mình lại không phải là người mù! Đi đi đi đi, nên làm gì thì làm đó đi! Đừng đến quấy nhiễu mình tìm một nửa thương yêu của mình nga!” Nụ cười như ánh mặt trời, chắc có thể che giấu được sự bi ai tận sâu đáy mắt chứ? Rõ ràng là nói lời ngược tâm, rõ ràng chính là đang ghen tỵ với hạnh phúc của họ, tại sao chỉ có thể cười mà thành toàn bọn họ?

“Y Ân, cậu thật sự……” Biểu tình chậm chạp của bạn tốt khiến y cười to ra tiếng, “Được rồi được rồi, bản thân người hạnh phúc chắc là cũng hy vọng người khác được hạnh phúc đi? Mình là bạn tốt nhất của cậu a! Thấy được cậu hạnh phúc, mình cũng đi tìm một người yêu tốt không được sao? Ngốc nghếch! Đi thôi!”

Quay người rời khỏi sự hạnh phúc chói mắt dưới mặt trời kia. Những thứ đó, không thuộc về y. Quả nhiên, đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình y sao? Thứ hạnh phúc thuộc về ta đó, thật sự đã bị quên lãng rồi sao?

“Vị khách này, bão tố sắp ập tới rồi, ngài vẫn nên trở vào trong khoang thuyền đi.” Đừng nháo, để ta một mình yên tĩnh, y nghe được lời nói bình tĩnh của mình.

Băng lạnh, cô độc, bi thương, không được ai chờ đợi, không được ai cần, không được ai yêu…… đó mới là thế giới của y sao?

“Vị khách này!” Giây tiếp theo, nước biển băng lạnh dâng đầy thế giới của y.

Thống khổ sao? Không, nỗi đau này không bằng nỗi khổ chỉ cô độc có một mình…… đây, mới là thế giới của y a…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương