Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ
-
Chương 26: Phiên ngoại 1: Kiếp trước của hoàng đế 1 (H)
Warning: Ngoại tình, nghịch NTR, H của hoàng đế với các phi tần. Edit chưa chau chuốt vì không hợp gu tui:>
Hoàng đế biết mình không nên yêu Quý phi, cho nên ban đêm cố ý thị tẩm các nương nương khác. Rõ ràng trong lòng hắn chỉ có mình Triệu Uyển Như, chỉ là, côn th*t lớn được các nàng hầu hạ thật thoải mái, cuối cùng nhịn không được cứ như thế rơi vào bể trầm mê.
Kể từ khi bắt đầu có nhận thức, hắn liền biết đời này của hắn không thể chân chính yêu bất cứ ai.
Mẫu hậu chính miệng nói cho hắn, phụ hoàng cũng không ngừng dùng chính mình làm ví dụ cho hắn.
Cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu kia, bị nụ cười tươi của nàng hấp dẫn, hắn đã tự nhủ với chính mình, hắn thích nàng là bởi vì gia thế. Bởi vì cha nàng tay cầm trọng binh, bởi vì ca nàng tài hoa hơn người, bởi vì triều đình không thể thiếu lương đống chi tài*, đó tuyệt đối không phải là thật lòng, tất cả đều chỉ là giả dối. Hắn đã luôn tự mình nghĩ như vậy.
*Lương đống chi tài: người tài, trụ cột quốc gia
Lại đến khi tuyển tú thấy được nàng, hắn rõ ràng tim đập bay nhanh, hận không thể giữa ngàn vạn người chỉ tuyển một người, những người khác tất cả đều làm hắn thấy thật chướng mắt.
Hắn lại liều mạng nói với chính bản thân mình, hắn sở dĩ coi trọng nàng, là bởi vì nàng dung tư muôn vàn, là tú nữ đẹp nhất, cũng là người có tính cách hợp ý hắn nhất. Hắn cho rằng hảo cảm cùng sủng ái đều là bởi vì đối phương có một vị ca ca cường đại, bởi vì gia thế nàng, chứ tuyệt đối, tuyệt đối không phải bởi vì hắn thích nàng.
Nhưng hắn cũng không nhịn được mà ngày càng say đắm. Sau mỗi lần ân ái lại càng muốn đưa nàng thật nhiều trân bảo cùng lễ vật, muốn đối tốt với nàng, muốn nâng thêm phi vị.
Hắn quá sủng ái nàng.
Từ khi Triệu Uyển Như nhập cung, hắn không còn qua đêm cùng bất cứ phi tần khác. Trên người nàng có một mùi hương thơm ngọt, thơm đến nỗi hắn mỗi lần động tình đều nhịn không được ôm nàng vào hít ngửi.
Hậu cung có người không vui, cũng không biết là ai lắm miệng, trực tiếp bẩm báo cho Thái Hậu.
Thái Hậu gọi hắn tới nói bóng nói gió một hồi, hắn cũng trả lời không chút sơ hở.
Thái Hậu vừa lòng để hắn rời đi.
Mà chính bản thân hắn cũng hết sức vừa lòng.
Hắn cảm thấy mình là bậc đế vương xử lý chuyện ái tình quá mức hoàn hảo.
Trong lòng vô ái, mới có thể xưng vương.
Đêm dài lại đến, hắn vẫn tiếp tục đến cung của Uyển Như, nàng tựa hồ đã biết nhóm hậu phi bất mãn cho nên cũng chủ động đề nghị hắn tới cung các nàng, lại nói cái gì mà vũ lộ quân triêm*, hắn ngoài miệng nói không, trong lòng hắn chỉ có Uyển Như, dù có đến cung các nàng cũng chỉ là ứng phó.
*Vũ lộ quân triêm: Mưa móc đều dính. Ý chỉ sự bình đẳng, không thiên vị hay hờ hững với bất cứ chuyện gì
Nhưng hắn thật sự lật thẻ thị tẩm, đợi mỹ nhân kiều diễm thân mình không mảnh vải được đưa tới trên giường. Hắn nhìn nàng xấu hổ rúc dưới chăn, chỉ lộ một cái mông tròn tròn lại trắng nõn run rẩy ở bên ngoài, hắn thừa nhận, hắn có cảm giác.
Đối phương hẳn là đã được tỉ mỉ dạy dỗ, mới vừa từ trong chăn chui vào tới liền bắt lấy dương v*t hắn, ra sức vuốt ve sau đó ngậm vào miệng.
Một cỗ khoái cảm mãnh liệt từ long căn trào ra, hắn xốc chăn ngồi dậy, trước mặt là nữ tử trần truồng quỳ gối dưới thân, đôi nhũ tiêm cực đại chính lúc này ngoan ngoãn hàm chứa long bổng ăn tận hứng.
Hắn không biết tên nữ tử, mà cũng không quan trọng, quan trọng là —— hắn mới vồ một cái đã bắt được tóc nàng, dùng sức đem đầu nàng hướng dưới thân ấn xuống, nữ nhân giãy giụa cũng không dám, chỉ nức nở một tiếng rồi lại ra sức nuốt côn th*t.
Mỗi lần làm cùng với Triệu Uyển Như, hắn luyến tiếc nàng chịu khổ cho nên chưa bao giờ để nàng làm những việc này, hắn đỉnh eo, thời điểm long bổng hướng yết hầu nữ nhân mà cắm vào, hắn thầm nghĩ: Hắn là hoàng đế, hoàng đế nên hưởng thụ như vậy.
Đây mới là cuộc sống hắn nên có, chứ không phải mỗi ngày bên cạnh chỉ có mỗi một người.
Hoàng đế biết mình không nên yêu Quý phi, cho nên ban đêm cố ý thị tẩm các nương nương khác. Rõ ràng trong lòng hắn chỉ có mình Triệu Uyển Như, chỉ là, côn th*t lớn được các nàng hầu hạ thật thoải mái, cuối cùng nhịn không được cứ như thế rơi vào bể trầm mê.
Kể từ khi bắt đầu có nhận thức, hắn liền biết đời này của hắn không thể chân chính yêu bất cứ ai.
Mẫu hậu chính miệng nói cho hắn, phụ hoàng cũng không ngừng dùng chính mình làm ví dụ cho hắn.
Cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu kia, bị nụ cười tươi của nàng hấp dẫn, hắn đã tự nhủ với chính mình, hắn thích nàng là bởi vì gia thế. Bởi vì cha nàng tay cầm trọng binh, bởi vì ca nàng tài hoa hơn người, bởi vì triều đình không thể thiếu lương đống chi tài*, đó tuyệt đối không phải là thật lòng, tất cả đều chỉ là giả dối. Hắn đã luôn tự mình nghĩ như vậy.
*Lương đống chi tài: người tài, trụ cột quốc gia
Lại đến khi tuyển tú thấy được nàng, hắn rõ ràng tim đập bay nhanh, hận không thể giữa ngàn vạn người chỉ tuyển một người, những người khác tất cả đều làm hắn thấy thật chướng mắt.
Hắn lại liều mạng nói với chính bản thân mình, hắn sở dĩ coi trọng nàng, là bởi vì nàng dung tư muôn vàn, là tú nữ đẹp nhất, cũng là người có tính cách hợp ý hắn nhất. Hắn cho rằng hảo cảm cùng sủng ái đều là bởi vì đối phương có một vị ca ca cường đại, bởi vì gia thế nàng, chứ tuyệt đối, tuyệt đối không phải bởi vì hắn thích nàng.
Nhưng hắn cũng không nhịn được mà ngày càng say đắm. Sau mỗi lần ân ái lại càng muốn đưa nàng thật nhiều trân bảo cùng lễ vật, muốn đối tốt với nàng, muốn nâng thêm phi vị.
Hắn quá sủng ái nàng.
Từ khi Triệu Uyển Như nhập cung, hắn không còn qua đêm cùng bất cứ phi tần khác. Trên người nàng có một mùi hương thơm ngọt, thơm đến nỗi hắn mỗi lần động tình đều nhịn không được ôm nàng vào hít ngửi.
Hậu cung có người không vui, cũng không biết là ai lắm miệng, trực tiếp bẩm báo cho Thái Hậu.
Thái Hậu gọi hắn tới nói bóng nói gió một hồi, hắn cũng trả lời không chút sơ hở.
Thái Hậu vừa lòng để hắn rời đi.
Mà chính bản thân hắn cũng hết sức vừa lòng.
Hắn cảm thấy mình là bậc đế vương xử lý chuyện ái tình quá mức hoàn hảo.
Trong lòng vô ái, mới có thể xưng vương.
Đêm dài lại đến, hắn vẫn tiếp tục đến cung của Uyển Như, nàng tựa hồ đã biết nhóm hậu phi bất mãn cho nên cũng chủ động đề nghị hắn tới cung các nàng, lại nói cái gì mà vũ lộ quân triêm*, hắn ngoài miệng nói không, trong lòng hắn chỉ có Uyển Như, dù có đến cung các nàng cũng chỉ là ứng phó.
*Vũ lộ quân triêm: Mưa móc đều dính. Ý chỉ sự bình đẳng, không thiên vị hay hờ hững với bất cứ chuyện gì
Nhưng hắn thật sự lật thẻ thị tẩm, đợi mỹ nhân kiều diễm thân mình không mảnh vải được đưa tới trên giường. Hắn nhìn nàng xấu hổ rúc dưới chăn, chỉ lộ một cái mông tròn tròn lại trắng nõn run rẩy ở bên ngoài, hắn thừa nhận, hắn có cảm giác.
Đối phương hẳn là đã được tỉ mỉ dạy dỗ, mới vừa từ trong chăn chui vào tới liền bắt lấy dương v*t hắn, ra sức vuốt ve sau đó ngậm vào miệng.
Một cỗ khoái cảm mãnh liệt từ long căn trào ra, hắn xốc chăn ngồi dậy, trước mặt là nữ tử trần truồng quỳ gối dưới thân, đôi nhũ tiêm cực đại chính lúc này ngoan ngoãn hàm chứa long bổng ăn tận hứng.
Hắn không biết tên nữ tử, mà cũng không quan trọng, quan trọng là —— hắn mới vồ một cái đã bắt được tóc nàng, dùng sức đem đầu nàng hướng dưới thân ấn xuống, nữ nhân giãy giụa cũng không dám, chỉ nức nở một tiếng rồi lại ra sức nuốt côn th*t.
Mỗi lần làm cùng với Triệu Uyển Như, hắn luyến tiếc nàng chịu khổ cho nên chưa bao giờ để nàng làm những việc này, hắn đỉnh eo, thời điểm long bổng hướng yết hầu nữ nhân mà cắm vào, hắn thầm nghĩ: Hắn là hoàng đế, hoàng đế nên hưởng thụ như vậy.
Đây mới là cuộc sống hắn nên có, chứ không phải mỗi ngày bên cạnh chỉ có mỗi một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook