Tối hôm đó, Hạ Kiều kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Hạ Tuân, sau đó nhờ anh tra giúp mình hiện tại Tô Bắc đang ở đâu.
Hiệu suất làm việc của Hạ Tuân rất nhanh, mười giờ tối hôm đó đã cho cô một câu trả lời hoàn mỹ.
Cả đêm hôm ấy, Hạ Kiều ngồi gọi video cho anh trai và anh rể tương lai để bàn bạc kế hoạch trả thù.

Cô sẽ để thằng khốn Tô Bắc kia chạy nhong nhong ngoài đường hết hôm nay.

Ngày mai, gã chết chắc rồi!
...
Cũng trong tối hôm đó, Thiệu Phong đem hai mẫu tóc đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN.

Dựa vào quyền hạn của bản thân trong giới Y học, hắn nhanh chóng có được kết quả mình cần.
Hít sâu một hơi, Thiệu Phong mở mắt nhìn, quét một lượt bản kết quả xét nghiệm rồi dừng lại ở dòng chữ "quan hệ huyết thống" và con số 99,98℅.
Là con hắn!
Hạ Hoài thật sự là con trai của hắn và Hạ Kiều.
Cho dù Hạ Kiều có chối bay chối biến, phủ nhận hết lần này đến lần khác cũng không thể thay đổi sự thật này.

Dù sao, miệng người có thế nói dối, nhưng bộ gene người thì không.

Truyện Đam Mỹ
Biết được sự thật này, bất an trong lòng Thiệu Phong dần được thay thế bằng sự sung sướng không gì sánh bằng.

Hắn kích động đến mức hốc mắt đỏ hoe, ươn ướt.

Cánh tay cầm bảo kết quả cũng run rẩy.

Hắn chống tay lên bàn, không để bản thân ngã xuống.

Nhắm mắt lại cảm nhận sự sung sướng khỏ tả này.

Lần nữa mở mắt, kích động trong đôi mắt đã được thay thế bằng sự tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Tô Bắc cả gan ra tay với con trai hắn, với người phụ nữ của hắn.

Gã phải trả giá, cả nhà họ Tô cũng phải bồi táng cùng gã ta!
...
Qua ngày hôm sau, nhóm Hạ Kiều lập tức hành động.

Sáng sớm tinh mơ, Hạ Tuân đã gọi vài người đàn ông cao to lực lưỡng đến địa điểm được định sẵn.
Ở bên kia, Hạ Kiều đã đặt camera ẩn khắp phòng, hòng quay lại toàn bộ diễn biến, cận cảnh 360° độ không góc chết.

Đương nhiên, trước khi tung đoạn video lên, cô phải xử lý qua.

Sao có thể để người không liên quan bị liên lụy được chứ.
Tại một nơi khác, Trình Ngạn đeo kính râm đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín mặt, bình tĩnh gõ cửa căn nhà xập xệ.
Cạch.
Cửa nhà bật mở.

Tô Bắc ló mặt ra, chưa kịp lên tiếng đã bị Trình Ngạn chuốc thuốc mê, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Trình Ngạn chậc một tiếng, đỡ Tô Bắc dậy, nhìn trái ngó phải, xác định không có ai nhìn thấy mới đem gã ấn vào cốp xe.

Sau đó lập tức lái xe đến địa điểm được chỉ định.
Đến khi Tô Bắc tỉnh dậy, gã đã ở trong tình huống hết sức khó coi.

Quần áo bị lột sạch, tứ chi bị cố định bốn góc giường, không có cách nào giãy dụa.

Dáng vẻ chỉ nằm chờ người khác đến xâm phạm.

Sắc mặt gã trắng bệnh, vặn vẹo nói: "Ai? Đứa nào làm? Thả tao ra!"
"Thả? Mày mơ tưởng à?"
Hạ Tuân mở cửa phòng, chậm rãi bước vào.

Dáng vẻ hiên ngang, kiêu ngạo đầy áp bức.

Trình Ngạn hốt hoảng chạy vào, tháo kính râm đeo lên cho Hạ Tuân.

Anh gằn giọng nói: "Không được nhìn.

Anh ghen!"
Sau đó, như thể vẫn chưa yên tâm, Trình Ngạn quyết định dùng tay che luôn mắt Hạ Tuân.


Gật đầu hài lòng, anh cảm khái một tiếng.
"Ài, em có bạn trai tốt nhất trên đời rồi Tuân.

Anh hy sinh đôi mắt trong sáng của mình, để nó bị vấy bẩn, để em không cần nhìn cơ thể xấu xí của thằng khốn kia.

Mau cảm ơn anh, mau lên!"
Hạ Tuân: "..."
Tô Bắc: "..."
Hạ Tuân bất lực thở dài một tiếng.

Mấy lời hùng hổ định dùng để mắng Tô Bắc một trận đều bị cậu nuốt vào trong bụng.

Thành ra dáng vẻ này còn chửi người, cậu đâu có ngu.

Trình Ngạn khẽ cười một tiếng.

Hạ Tuân của anh lúc nào cũng bao dung anh như thế.

Ân ái truớc mặt "bóng đèn" xong xuôi, Trình Ngạn quay đầu nhìn Tô Bắc.

Sự ấm áp trong đôi mắt phượng rất nhanh đã được thay thế bởi sự lạnh lẽo và khinh thường.

Anh cười khẩy một tiếng: "Đừng quá sợ nhé.

Chỉ hơi đau một chút thôi.

Tôi sẽ chuẩn bị phòng ICU cho cậu mà."
Câu nói đầy chợt nhả nhưng lại mang theo sự tàn bạo khiến Tô Bắc không rét mà run.

Trình Ngạn kéo Hạ Tuân ra khỏi phòng chưa được bao lâu, trong phòng đã truyền đến tiếng hét thất thanh cùng tiếng xin tha đầy thê thảm.


Qua một tiếng, tiếng hét trong phòng im bặt.

Hạ Kiều lúc này mới mở cửa bước vào.

Tô Bắc bất tỉnh nhân sự dưới nền đất lạnh.

Toàn thân lõa lồ chi chít vết bầm tím.

Cô nói một tiếng cảm ơn, cầm lấy camera đã chuẩn bị từ trước, sau đó liền rời đi.

Trình Ngạn dựa lưng vào tường, tặc lưỡi một cái: "Thằng này nhát gan như vậy, mới đánh mới dọa một chút mà đã lăn đùng ra ngất xỉu rồi.

Không hiểu nó lấy đâu ra can đảm chọc giận em nữa."
"Anh cứ làm như em ghê gớm lắm không bằng." Hạ Kiều cười cười.

Trình Ngạn híp mắt: "Sao lại không.

Ngay cả Thiệu thiếu, thái tử gia của Kinh Bắc cũng phải quỳ xuống dưới chân em.

Em nói xem, em có ghê gớm hay không?"
Nụ cười trên khóe môi Hạ Kiều trở nên cứng nhắc.

Cô lảng tránh ánh mắt Trình Ngạn, lắc đầu một tiếng rồi lách qua người anh mà rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương